Quyển 07 - Chương 326-336

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boom!!!! 10c!!!

 Chương 326: Kế hoạch con tin.


Đề nghị của Anh Trủng Nguyệt Tử đúng là đủ vô sỉ, khiến không ít người chơi xung quanh đều cảm thấy khó chịu thay nạn nhân. Nhưng cách làm hèn hạ vẫn luôn có hiệu quả, không thấy sắc mặt Thủy Thâm sau khi nghe được lời này cũng đã tái đi, không tự chủ được run run sao? Tuy là như vậy, nhưng gã nhanh chóng điều chỉnh lại tự an ủi mình: "Yên tâm, điều này không thể xảy ra, hệ thống có cấm chế!!"

Hệ thống đúng là có cấm chế về phương diện này, là sau khi xảy ra sự kiện bạo lực thời kỳ đầu, open beta được một ngày rồi từng tiến hành điều chỉnh toàn diện. Cho nên trong Thế Giới Song Song, chủ động cởi hết lộ hết thân thể cũng không có vấn đề, nhưng muốn vi phạm pháp lệnh để cưỡng hiếp ai thì sẽ có kỹ thuật ngăn trở. Nhưng đừng tưởng rằng vì thế bạn có thể làm kẻ cuồng trần truồng tự do tự tại, loại hành vi biến thái này hệ thống cũng sẽ giám thị chặt chẽ.


Việc này còn dễ hơn cả cảnh sát bắt trộm trong hiện thực nữa, chỉ cần là bị hệ thống giám thị phát hiện, sẽ lập tức tiến hành xóa bỏ tài khoản, thân phận người chơi cũng sẽ được cho vào danh sách đen, hơn nữa công ty game bày tỏ vẫn sẽ giữ nguyên quyền lực khởi tố của cơ quan tư pháp. Một khi nhận được khiếu nại của người chơi khác, phiền phức của bạn sẽ từ giả tưởng dời ra hiện thực.

Bởi vậy từ khi game mở ra đến nay, trừ ngày thứ nhất chưa hoàn thiện, thì không còn phát hiện loại chuyện thế này nữa.


Lúc này Thủy Thâm không ngừng lấy những quy tắc này cổ vũ bản thân, duy trì trạng thái bình chân như vại. Mấy người chơi đang vây xem gã, hiển nhiên là có chút không biết xoay sở làm sao, Thủy Thâm lại lộ ra nụ cười đắc chí.

Vô Thệ Chi Kiếm thực sự không nhịn được cơn tức này, nắm đấm vung lên ngay má phải Thủy Thâm, những người chơi khác sau lưng gã cũng nhanh chóng nhường ra một lối, Thủy Thâm vèo một cái đã bị đánh bay ra ngoài.


Vô Thệ Chi Kiếm đã sớm lấy dây thừng buộc trên chân gã từ trong tay Chiến Vô Thương qua bên mình, lúc này tự mình nắm ở trong tay. Đánh bay Thủy Thâm xong, lại nhanh chóng dùng sức kéo gã trở lại.

Thủy Thâm lau khóe miệng cười lạnh: "Chẳng đau chút nào!" Nói xong lại đứng lên trợn mắt nhìn mặt Vô Thệ Chi Kiếm: "Nhưng mà một đấm này tôi nhớ kỹ..."


"Còn dám uy hiếp tao!" Vô Thệ Chi Kiếm giận dữ muốn đánh thêm một cú nữa, không ngờ một trái một phải đột nhiên có hai cái tay đồng thời đè lên vai gã, lời nói cũng giống nhau: "Bỏ đi!"

Vô Thệ Chi Kiếm ngừng tay, nhìn trái xong lại nhìn phải, bên trái là Cố Phi, bên phải là Phiêu Lưu. Hai người này giờ cũng đang nhìn lẫn nhau, hiển nhiên cảm thấy bất ngờ vì đối phương ra ngăn cản.


Cố Phi vẫn luôn đứng tại chỗ, Phiêu Lưu thì không biết từ chỗ nào trong đám người mới chui ra. Thủy Thâm nheo mắt nhìn gã sau đó cười: "Phiêu Lưu à, sao vậy? Lưu lạc đến thành Vân Đoan rồi?"

Phiêu Lưu gật đầu: "Tôi cũng không biết anh chạy tới thành này lúc nào."


"Đã được một khoảng thời gian rồi." Thủy Thâm nói.

Tất cả mọi người nhìn bên này lại nhìn bên kia. Vô Thệ Chi Kiếm vốn muốn hỏi Phiêu Lưu tại sao có người quen ở thành Lâm Ấm mà trước đó không nói, kết quả từ trong cuộc đối thoại đang tiếp diễn của hai người đã nhanh chóng giải đáp vấn đề trên. Phiêu Lưu không biết Thủy Thâm ở thành Lâm Ấm.


Tuy rằng Phiêu Lưu là pháp sư trong năm kẻ mạnh, nhưng là kiểu pháp sư cực kỳ phổ thông. Trong tình huống này hắn không thể đứng ở vòng ngoài như Cố Phi. Cố Phi có thể dễ dàng bắt người sống về, người tận mắt thấy chuyện này thực ra chỉ có mấy người ở hướng này thôi, mấy người khác đều chỉ nghe truyền miệng. Vừa nghị luận vừa phải tiếp tục chú ý chặt chẽ phương hướng bọn họ phải giám thị. Phiêu Lưu cũng là sau khi nghe được tên Thủy Thâm mới rời khỏi khu vực của mình chạy qua bên này.

"Hai người là bạn?" Vô Thệ Chi Kiếm nhíu mày nhìn Phiêu Lưu.


Chuyện có tốt và xấu. Là bạn, nếu nghĩ theo phương hướng tốt có lẽ Thủy Thâm sẽ nể mặt thả cho bọn họ đi qua; Nghĩ theo phương hướng xấu, tất nhiên là ngại vì có Phiêu Lưu, không tiện làm khó Thủy Thâm.

Kết quả hôm nay đúng là không phải ngày may mắn của Tung Hoành Tứ Hải. Phiêu Lưu bên này trả lời hết sức nhẹ nhàng: "Coi là thế đi~", loại giọng điệu này có thể khẳng định quan hệ không sâu sắc gì,bên kia Thủy Thâm lại nhìn thấu tâm tư của Vô Thệ Chi Kiếm, cười lạnh nói: "Bạn thân cũng vô dụng, còn một đám anh em theo tôi lăn lộn. Tôi không thể chỉ vì mình được đâu."


Vô Thệ Chi Kiếm lại muốn đấm gã, kết quả Cố Phi khuyên nhủ: "Bỏ đi, đánh gã cũng vô dụng, trừ hả giận ra thì không giải quyết được vấn đề gì."

"Hừ, người anh em này xem như vẫn có chút đầu óc." Ấn tượng của Thủy Thâm đối với Cố Phi không tệ.


"Trước hết nghĩ cách đột phá vòng vây đi thôi. Người này đã vô dụng thì chém chết đi." Cố Phi nói tiếp.

"Móa, cậu thật độc ác đấy!" Ấn tượng tụt thẳng xuống.


Vô Thệ Chi Kiếm trầm tư chốc lát, liếc mắt nhìn Thủy Thâm sau đó nói: "Thằng này cũng xem như một người đủ nghĩa khí. Nếu gã đã sốt ruột thay cho anh em mình như vậy, lẽ nào anh em của gã sẽ bỏ mặc gã? Kéo ra trước đám anh em của gã uy hiếp thử xem."

"Ngây thơ, thật đúng là ngây thơ. Ra ngoài rồi, tình huống này mới là nằm trong dự liệu. Công hội tụi này đã sớm ước định, không thể bởi vì bất kỳ một người nào mà từ bỏ lợi ích của toàn bộ đoàn thể, bao gồm cả chính tôi trong đó. Không tin mấy người cứ thử xem!" Thủy Thâm vẫn thản nhiên.


"Đi đi!" Vô Thệ Chi Kiếm phất tay bảo.

Kết quả bên cạnh gã là Cố Phi, chẳng để ý đến gã, xoay người rời đi, hiển nhiên là không thèm làm việc này. Thủy Thâm thu hết vào mắt, cười ha ha: "Người anh em này có cá tính đấy, tôi thưởng thức chú!"


Vô Thệ Chi Kiếm mệnh lệnh Cố Phi, kết quả người ta không theo, rất mất mặt. Nhưng lại không thể phát tác, đành phải kêu gọi mấy tên đàn em nhà mình đi làm chuyện này. Trước khi đi lại quấn chặt Thủy Thâm thêm mấy vòng, Vô Thệ Chi Kiếm nắm chắc đầu dây, lúc này mới yên tâm để gã bị dẫn đi.

Lúc này Đảo Ảnh Niên Hoa chỉ huy tiễn trận vẫn còn đang bắn phá, sau khi Thủy Thâm bị áp giải ra trước, hỏa lực đã tạm ngừng, người của Tung Hoành Tứ Hải bắt đầu hô theo sự căn dặn của lão đại: "Người bên trong rừng cây nghe đây, lão đại của mấy người hiện nay nằm trong tay tụi này. Lập tức buông bỏ vũ khí, giải trừ cạm bẫy, rời khỏi rừng cây, bằng không thì đến điểm phục sinh đón lão đại của mấy người đi!"


Gào một lần, không có phản ứng.

"Nói lại lần nữa, đếm mười giây!" Vô Thệ Chi Kiếm nói.


"Đếm cái rắm! Muốn giết thì nhanh lên, dong dong dài dài chết được. Nhìn hội trưởng của mấy người thì biết công hội của mấy người chẳng có tiền đồ rồi." Thủy Thâm không kiên nhẫn.

Vô Thệ Chi Kiếm không để ý đến gã, tự mình đi lên trước: "Người trong rừng cây nghe đây, bây giờ tôi đếm đến ba, nếu không làm theo lời tụi này vừa nói, thì chém lão đại của mấy người rồi đến các người. Bây giờ tôi bắt đầu đếm!" Coi bộ Vô Thệ Chi Kiếm không còn kiễn nhẫn nửa rồi, vừa nãy còn nói đếm hơn mười giây, ra đến miệng thì đổi lại còn có ba giây.


"Một!" Vô Thệ Chi Kiếm quát.

Không phản ứng.


"Hai!" Lại rống lên, vẫn không có phản ứng, Vô Thệ Chi Kiếm đã chậm rãi giơ lên cự kiếm của gã.

"Ba!" Hô xong một tiếng, cự kiếm của Vô Thệ Chi Kiếm vung xuống. Gã tuyệt đối không phải đe dọa, gã vốn không ôm quá nhiều hy vọng với cách này lắm, dù sao thì chữa ngựa chết thành ngựa sống. Nếu vô dụng, thì trực tiếp chém Thủy Thâm, dù sao Thủy Thâm chết hay không chết thì bên phe mình vẫn bị vây trong tình hình này, giết gã rồi cũng được hả giận, tăng sĩ khí.



"Chờ đã! ! !"

Ngay lúc kiếm sắp bổ trúng, trong rừng cây đột nhiên truyền ra tiếng nói.


Ánh mắt Vô Thệ Chi Kiếm sáng lên, nhưng kiếm bổ xuống thì chẳng thu lại. Đây chỉ là một kích bình thường, Vô Thệ Chi Kiếm không mạnh đến mức công kích thường cũng có thể giết trong nháy mắt, vốn là muốn chém gã nhiều mấy nhát. Bây giờ đối phương rốt cuộc đã lên tiếng, vậy thì chém một kiếm này xong thì ngừng.

"Đứa nào kêu chờ đã đấy ! ! !" Ngược lại Thủy Thâm là tên đầu tiên nổi giận.


Có một người đi ra từ sau cái cây nào đấy, nhìn có vẻ là pháp sư, liếc mắt nhìn Thủy Thâm bị Vô Thệ Chi Kiếm tóm cổ áo sau xách trên tay đang cực kỳ chật vật, vẻ mặt có chút đau lòng. Cuối cùng ánh mắt chuyển về phía Vô Thệ Chi Kiếm: "Chúng tôi giải trừ cạm bẫy, thả anh ấy ra!"

"Chú uống nhiều cmn rồi hả? Chúng ta đã ước định thế nào! ! !" Thủy Thâm hét lên, "Để ý đến tôi làm gì! ! !"


Người nọ chẳng nhìn gã, chỉ nhìn về phía Vô Thệ Chi Kiếm.

Trên mặt Vô Thệ Chi Kiếm lộ ra nụ cười thắng lợi: "Đủ tình đủ nghĩa, đúng là một đám anh em tốt. Xong nhiệm vụ, biết đâu mọi người có thể làm bạn với nhau. Xin mời!" Vô Thệ Chi Kiếm ra hiệu.


Tên pháp sư kia vung tay lên, có mấy tên cung tiễn thủ từ sau cây đi ra bắt đầu giải trừ cạm bẫy, nhìn tốc độ đã biết kỹ thuật rất thuần thục.

Sau khi Vô Thệ Chi Kiếm quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt cực kỳ lãnh khốc, lạnh lùng quăng ra một câu: "Tôi nói bẫy, tức là tất cả."


Tên pháp sư đó cũng không nói gì, chắc đang gởi tin nhắn trong kênh chat. Chẳng bao lâu, vô số cung tiễn thủ từ sau cây đi ra bắt đầu giải trừ cạm bẫy, nhân số đông đến mức khiến người chơi thành Vân Đoan giật nảy mình.

Không tính đến mấy người mắt không thấy được, chỉ có thể nhìn thấy thôi đã có tận hai trăm người đấy chứ? Trong quá trình thăng cấp công hội Tung Hoành Tứ Hải đã rất cố gắng, hiện nay cũng mới lên bậc năm, tổng nhân số là 750 người. Tin chắc đối phương không thể nào vượt qua mức này được. Với tình huống đó mà trong công hội lại có hơn hai trăm cung tiễn thủ, hơn nữa toàn bộ đều chuyển chức thành Tiềm Phục Giả, cân bằng chức nghiệp có chút bất hợp lý rồi đấy. Hơn nữa nhìn dáng vẻ bận rộn của bọn họ, hình như một người không chỉ đặt một cái bẫy, không phải mỗi một Tiềm Phục Giả chỉ có thể đặt một cái bẫy thôi sao?


Trong lúc mọi người thán phục, Nhưng Tiềm Phục g\Giả này đã làm xong việc. Hủy cạm bẫy xong đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đám người chơi thành Vân Đoan. Tên pháp sư kia nhìn về phía Vô Thệ Chi Kiếm lên tiếng: "Được rồi, thả người đi!"

"Ngu ngốc, đám ngu ngốc này." Thủy Thâm vừa tức, lại vừa cảm động vì sự trợ giúp đầy nghĩa khí của đám anh em, vùi đầu không ngừng lẩm bẩm.


"Nguyệt Tử, đi xem thử đi!" Vô Thệ Chi Kiếm ra hiệu.

Anh Trủng Nguyệt Tử gật đầu tiến lên, đi một vòng kiểm tra tỉ mỉ sau đó quay người gật đầu: "Không còn bẫy."


Vô Thệ Chi Kiếm rất hài lòng. Cảm giác nắm chắc thắng lợi này đúng là quá tuyệt, gã nhịn không được muốn biểu hiện ra khí thế của mình. Tiêu sái nở cụ cười với đối phương: "Còn phải hỏi thăm chút đã, hướng đi cụ thể về thành Lâm Ấm là nên đi hướng nào?"

"Bên kia." Pháp sư kia chỉ về một phương hướng. Bên đó đúng là nơi Anh Trủng Nguyệt Tử vừa mới điều tra qua đó, Vô Thệ Chi Kiếm yên tâm gật đầu. "Cảm ơn." Trong tình huống tâm trạng vui vẻ, Vô Thệ Chi Kiếm lại cực kỳ kiểu cách, lễ phép đáp lại một câu sau đó nói: "Đợi chúng tôi rời đi, tất nhiên sẽ thả cậu Thủy Thâm đây."


Nói xong điều chỉnh đội ngũ, chuẩn bị tiến về phương hướng kia. Không ngờ đột nhiên có người đi ra từ trong đội ngũ, lười biếng phất tay nói: "Khoan đã!"


Chương 327: Bạn cũ.



Một mục sư luôn luôn thở ra hơi rượu, có vẻ ngoài đẹp như con gái, thực ra lại là đàn ông, ngoại trừ Hàn Gia Công Tử ra còn có thể là ai?

Lúc này đội ngũ chỉ mới đi được đoạn đầu, Hàn Gia Công Tử bước ra khỏi hàng ngăn ở trước, nên đội ngũ đã lập tức ngừng lại. Anh ta thong thả ung dung đi tới chỗ Vô Thệ Chi Kiếm trong đội ngũ, nheo mắt cười: "Ngây thơ, đúng là ngây thơ."

"Cậu Hàn Gia có ý gì!" Tâm trạng Vô Thệ Chi Kiếm đang rất tốt đấy nhé, Hàn Gia Công Tử lại đột nhiên nhảy ra rồi phê bình chẳng đầu chẳng đuôi, khiến gã rất khó chịu.

"Không phải nói anh, tôi đang nói cậu ta." Hàn Gia Công Tử chỉ về phía Thủy Thâm.

Thủy Thâm đang đi ở bên cạnh Vô Thệ Chi Kiếm, dây thừng trói gã được Vô Thệ Chi Kiếm nắm chặt ở trong tay. Vô Thệ Chi Kiếm nhìn về phía gã, lại thấy vẻ mặt chẳng hề để ý mà Thủy Thâm vẫn luôn bày ra lúc nãy đã chẳng thấy đâu, gã nhìn thẳng về phía Hàn Gia Công Tử, trên mặt viết tất cả đều là kinh hãi.

"Chơi trò diễn viên à?" Hàn Gia Công Tử kéo dài âm, ngón tay lắc lắc với Thủy Thâm, "Nhưng chút trò diễn xiếc này của cậu, lừa người khác còn được, với tôi thì còn hơi non."

"Xảy ra chuyện gì?" Vô Thệ Chi Kiếm có hơi mơ hồ.

"Đều là diễn." Hàn Gia Công Tử nhìn về phía Vô Thệ Chi Kiếm. Trong ánh mắt đầy men say, thật sự khiến người hoài nghi anh ta có phải lại uống nhiều rồi hay không. Nhưng Vô Thệ Chi Kiếm lại không thể không hỏi một câu: "Có ý gì?"

"Có một câu của cậu ta nói, anh nên tin tưởng." Hàn Gia Công Tử nói.

"Câu nào?"

"Công hội của bọn họ, tuyệt đối sẽ không vì một người nào đó mà hy sinh lợi ích của tập thể, cho dù vì hội trưởng như cậu ta cũng không có khả năng." Hàn Gia Công Tử nói.

"Việc này..." Vô Thệ Chi Kiếm chợt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy đám Tiềm Phục Giả kia đã lần nữa núp ra sau thân cây chỉ để lại một chút bóng.

"Nếu đi tiếp, chắc chắn sẽ có mai phục lớn hơn gì đó, có lẽ là mai phục lớn đến mức khiến chúng ta toàn quân bị diệt." Hàn Gia Công Tử cười nói.

"Ý của cậu là bọn chúng chỉ giả bộ vì muốn thả Thủy Thâm mà thả chúng ta đi, khiến chúng ta thả lỏng cảnh giác. Sau đó bố trí mai phục lớn hơn, nhân cơ hội hành động một lần thì đã tiêu diệt chúng ta?" Vô Thệ Chi Kiếm kinh ngạc.

"Không sai. Sống chết của Thủy Thâm, từ giây phút cậu ta bị bắt đi thì bọn chúng đã không để ở trong lòng nữa rồi, tất cả thứ đó đều là diễn." Hàn Gia Công Tử vừa nói vừa liếc mắt ngắm Thủy Thâm.

"Sao có thể vậy được..." Vô Thệ Chi Kiếm còn hơi khó tin.

"Nhưng diễn xuất hay nhất, đương nhiên vẫn là đám anh em của Thủy Thâm. Dáng vẻ đanh đá khốn nạn của cậu ta, thành công tiến hành khiêu khích và dẫn dắt anh. Có phải anh đang cảm thấy, nắm tên đáng hận này trong tay, không lợi dụng cậu ta hết giá trị thật đúng là có lỗi với bản thân đi?" Hàn Gia Công Tử tiếp tục mỉm cười.

"..." Vô Thệ Chi Kiếm.

"Đồng thời cậu ta còn nhiều lần nhấn mạnh gã không có giá trị làm con tin. Nghe lời này quá nhiều, có phải anh không kìm được tự hỏi cậu ta có thật không thể làm con tin hay không? Sau đó anh phát hiện bọn chúng là một đoàn thể rất có nghĩa khí, vì vậy, liền nghĩ tuy hoa rơi vô ý, nước chảy hữu tình. Dù sao cũng chẳng tổn thất gì, tất nhiên không ngại thử một lần, lần thử này khiến anh mừng thầm. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ điều này là do cậu ta dàn dựng nên." Hàn Gia Công Tử nói.

"..." Vô Thệ Chi Kiếm vẫn không nói lời nào, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi. Ngược lại Cố Phi vẫn luôn ở bên cạnh nghe Hàn Gia Công Tử rõ ràng đã xem thấu ý đồ của đối phương, nhưng cứ phải nói móc cộng thêm giễu cợt nói lại một lần, Vô Thệ Chi Kiếm không tiện phát tác với anh ta, tám mươi phần trăm muốn xé Thủy Thâm thành mảnh vụn, nên hắn vội vàng lên tiếng: "Anh nhiều lời quá đấy, sớm đã nhìn ra sao không nói sớm."

"Không phải tôi đang nói đây sao?" Hàn Gia Công Tử giang tay. Cố Phi hết sức hoài nghi anh ta cố ý đợi đến lúc này đấy, chờ Vô Thệ Chi Kiếm đang đắc ý đến trình độ gần như không thể tự chủ, hung hăng đá người từ trên đám mây rơi xuống địa ngục, anh ta luôn có thú vui ác liệt kiểu này, Cố Phi nghĩ.

"Không ngờ cậu cũng ở đây!" Thủy Thâm lại đột nhiên mở miệng, "Kiếm Quỷ đâu?"

Lời này vừa ra mọi người thực sự cả kinh, không ngờ Thủy Thâm và Hàn Gia Công Tử, Kiếm Quỷ đều có quen biết, hơn nữa nghe giọng điệu, mối quan hệ giữa đôi bên e còn thân thiết hơn Phiêu Lưu nhiều. Vô Thệ Chi Kiếm vừa nghe lại liên quan đến tình cảm thì lập tức buồn bực, hôm nay muốn xả giận chút thôi sao mà khó khăn thế này cơ chứ?

Kiếm Quỷ rất đúng lúc từ trong đám người đi ra. Đứng ở bên cạnh Hàn Gia Công Tử, gật đầu nói với Thủy Thâm: "Ở đây!"

"Hai người các cậu... sao lại làm đàn em ở trong công hội người khác vậy?" Thủy Thâm rất khó hiểu.

"Bọn tôi bây giờ là dong binh đoàn, được người thuê." Kiếm Quỷ nói.

"À..." Thủy Thâm ngâm dài một tiếng, "Tôi nói sao lại nhiều người như vậy, còn tưởng công hội khổng lồ cỡ nào chứ! Thì ra rất nhiều người đều là dong binh đoàn đi? Con bà nó, là công hội thì mang huy chương công hội lên đi, có xíu tinh thần công hội cmn được không? Được không hả?"

Vô Thệ Chi Kiếm không nhịn được nữa rồi, mắng lớn một tiếng xông qua, trước đó lạnh lùng nói với Hàn Gia Công Tử và Kiếm Quỷ: "Cậu Hàn Gia, cậu Kiếm Quỷ, gã bây giờ đối đầu nhiệm vụ với công hội của chúng ta. Tôi chém gã, các cậu sẽ không có ý kiến chứ!"

Kết quả hai người đều cùng gật đầu nói: "Nên mà!"

Toàn bộ người xung quanh đều mê mang, đây rốt cuộc là bạn bè hay là kẻ thù?

Thủy Thâm lại chẳng để ý chút nào, đứng thẳng người, biểu cảm trên mặt lại trở về chẳng thèm để ý, nói với Hàn Gia Công Tử và Kiếm Quỷ: "Hai người cũng không chạy thoát được đâu, sẽ đón hai người ở học viện Mục Sư và công hội Đạo Tặc, buổi tối cùng nhau uống rượu." Nói xong hất cằm với Hàn Gia Công Tử: "Tôi mời Kiếm Quỷ, còn cậu tự trả tiền."

"Hừ, khuyên cậu vẫn đừng nên cản đường, bằng không sợ rằng tối nay sẽ rớt hai cấp." Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói.

"Hì, mọi người cứ chờ xem đi!" Thủy Thâm nói với hai người xong, dùng vẻ mặt cực kỳ miệt thị quét về phía Vô Thệ Chi Kiếm: "Sao còn chưa ra tay? Anh cứ dong dong dài dài, dài dòng văn tự, dây dưa không ngớt, phong cách không hiểu phong tình này có thể sửa đổi được không?"

"Không hiểu phong tình?" Quần chúng đều nghi ngờ.

"Ha hả, thuận miệng nói đại thôi." Thủy Thâm chết đến nơi mà treo nụ cười vẫn sáng lạn.


"Mày đi chết đi!" Vô Thệ Chi Kiếm cảm thấy mình còn không giết thằng này nữa thì mình sẽ tức chết mất, cự kiếm trong tay vung lên bổ xuống. Không ngờ bên cạnh Thủy Thâm đột nhiên cuốn lên một ánh lửa, Thủy Thâm cũng rất ngạc nhiên quay đầu nhìn, lại là Cố Phi xuất thủ giải quyết gã.

Ánh sáng trắng lóe lên, Thủy Thâm đã biến mất, một kiếm của Vô Thệ Chi Kiếm bổ vào khoảng không, rất căm tức nhìn về phía Cố Phi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tôi ra tay tương đối sạch sẽ." Cố Phi gật đầu, bình tĩnh nói.

"..." Vô Thệ Chi Kiếm nghiến răng kèn kẹt, một chữ cũng không nói ra được.

Người của Công Tử tinh anh đoàn cũng chẳng để ý đến gã, Cố Phi gãi đầu hỏi hai người kia: "Bạn cũ của hai anh à?"

"Tất nhiên, bọn tôi là mấy tay già đời nhiều năm trong game online, sao không có mấy người bạn cho được, cậu tưởng ai cũng giống như cậu sao? Tay mơ!" Hàn Gia Công Tử khinh thường nói.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi như thác. Hiện nay pháp sư được bàn tán nhiều nhất, truyền bá rộng nhất, có video làm chứng sự đáng sợ trong cả trò chơi, lại bị người ta gọi là tay mơ, chuyện này thật sự quá kinh hãi rồi.

May mà Cố Phi thái độ làm người rất tốt. Nếu bạn nói hắn gà mờ trong võ thuật, e hắn sẽ đánh bạn đến mức mẹ bạn cũng không nhận ra. Còn về nói hắn là tay mơ trong game, từ tận đáy lòng hắn vẫn thừa nhận. Nhưng bị Hàn Gia Công Tử nói huỵch toẹt ra, kiểu gì cũng phải phản bác mà, cho nên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC