246

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nó đang tắm chị ạ. Từ hôm nó bị dẫn bể nước tới giờ, bọn em không rời đi nửa bước. Sợ nó bị làm sao..."

"Ừm, cảm ơn các em."

Mai gật đầu cười, quay qua nhìn Hoàng, thấy cậu đã biến mất từ bao giờ, vội vàng hoảng hốt chạy ra kiếm.

"Hoàng ơi, Hoàng ơi..."

"Đây."

Hoàng vẫy vẫy tay Mai lại, cậu đang xem xét gì với bức tường cuc kĩ của căn phòng.

Tuy là cả một dãy trọ rất dài, nhưng phòng Nhung là phòng nằm ngoài cùng, nên dễ dàng đi ra cửa, nhìn xem bên hông tường có vấn đề gì không.

Hiện tại Mai đang nhìn thấy thái độ kì quặc của Hoàng, cậu nheo mắt lại nhìn bức tường rồi lại nhìn khu đất trống ở đằng sau.

Đất thành phố mà vẫn rộng rãi phết, cỏ ngang hông mọc tùm lum, duy có mỗi cây dừa ở góc vườn là cao nhất.

"Làm gì đấy? Sao ra mãi ngoài này?"

"Ra ngắm phong thuỷ thôi."

Hoàng nhún vai trả lời Mai, bản thân còn không thèm nhìn tới cô một cái.

"Mau vào đi. Thằng điên này."

Hoàng gật đầu thay cho câu trả lời, cậu nói cô vào trong trước đi, còn cậu vào sau.

Sau khi chắc chắn là Mai đã đi thực sự, Hoàng mới cau mày nhìn lại một lượt khu đất.

Từ khi bước vào đây cậu đã thấy khó thở và áp lực, cứ bị nghẹn đi nghẹn lại, nên thử đi vòng quanh xem xét tình hình để biết đường chỉnh đốn phong thuỷ.

Nơi này có âm khí. Có nhiều, thực sự rất nhiều.

Tại sao?

Chính Hoàng cũng đang rất nghi ngờ. Nơi này làm gì mà tụ hội âm khí tới mức có thể gây áp lực cho hô hấp của cậu tới như vậy?

Hoàng đứng chừng một lúc rồi thôi không xem xét nữa, bản thậm lật đật đi vào.

"Em chào anh Hoàng."

Không biết là Nhung đã ra ngoài từ lúc nào, cô ngồi xuống thành giường, bên cạnh là Mai. Sắc mặt hôm qua tới giờ cũng chẳng khá đi được là mấy.

"Ừm. Em ghấy đỡ hơn không?"

"Hơn mọi ngày nhiều anh ạ. Tối qua em không bị mê sảng nữa."

"Vậy thì tốt."

Hoàng gật đầu hài lòng, lại đảo mắt lên cây cột ngang trên trần nhà.

Nó khá to, màu sậm sậm, trên thân vắt ngang qua trần nhà có ghi dòng chữ số "1/6/1986".

Có lẽ đây là thời gian làm khu nhà này chăng?

Hoàng nhướn mày, phân tán sự tập trung ra chỗ khác. Cậu thấy khá choáng khi cứ nhìn chằm chằm vào đấy.

"Nhung này, em nói chuyện này với mẹ chưa?"

Mẹ? Bác Lan à?

Nhung lắc đầu, nhợt nhạt nói.

"Chưa chị ạ. Mẹ em cấm em chuyển tới khu này đợt trước mà em vẫn chuyển, nên là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net