Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết bắt đầu vào mùa đông, trời lạnh hơn nhưng vẫn còn chút ấm áp, lúc mặt trời lặn đã không còn độ ấm.

Năm giờ chiều, Cố Nhất Dã đứng một mình trong sân, thân hình thẳng tắp. Cấp trên cách đây không lâu đã gửi cho anh một văn kiện, hôm nay là ngày Dương Chấn trở về Trung Quốc.

Hoạt động gìn giữ hòa bình kéo dài một năm ở Nam Sudan, hiện tại không đầy một năm, là 10 tháng 18 ngày, Dương Chấn đã được hộ tống trở về an toàn sau nhiều lần chuyển chuyến bay.

Vẻ mặt của Cố Nhất Dã là sự kiềm chế và nhẫn nại, rõ ràng là ngực anh đang phập phồng đến khó thở, nhưng anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, duy trì bộ dạng bình thản và đứng im tại chỗ.

Cách đây không lâu, trong một chiến dịch giải cứu con tin ở Nam Sudan, đội gìn giữ hòa bình và chống bạo loạn của Dương Chấn đã gặp phải một vụ đánh bom của bọn tội phạm trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, có tổng cộng 7 cảnh sát gìn giữ hòa bình trong đó có Dương Chấn bị thương và một cảnh sát gìn giữ hòa bình thiệt mạng.

Khi nhận được tin ngày hôm đó, Cố Nhất Dã đang mở cuộc họp trong văn phòng tỉnh để sắp xếp công việc cho sáu tháng cuối năm. Lúc Cố Nhất Dã bước ra khỏi phòng họp, anh cảm thấy chóng mặt. Nếu Diêu Lâm không kịp thời đỡ lấy, có lẽ anh đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cấp trên trực tiếp của Dương Chấn đã liên lạc lại với anh, nói rằng Dương Chấn chỉ bị thương nhẹ, đã khẩn trương cấp cứu suốt đêm tại một bệnh viện địa phương, sau đó đem người về Trung Quốc để tiếp tục điều trị.

Bị thương nhẹ cái gì? Thương tích nhỏ nào có thể khiến một người không thể đứng vững? Chấn thương nhẹ sẽ khiến người ta phải ngồi xe lăn trở về nước? Thương tích nhẹ nào khiến Dương Chấn đệ đơn ly hôn lên Cục Hòa giải trước khi trở về?

Alpha và omega ly hôn, trên thực tế, hai bên có thể tiến hành thủ tục sau khi thương lượng, nhưng trong trường hợp kết hôn của quân nhân, cần phải nộp đơn lên Cục hòa giải và giải thích lý do, Cục hòa giải sẽ chỉ đồng ý đơn sau điều tra và xác nhận, sau đó liên hệ với các bên.

Cố Nhất Dã nhận được thông báo từ Cục hòa giải rằng đơn ly hôn đã vượt qua cuộc điều tra nội bộ.

***

Chiếc xe màu xanh quân đội càng lúc càng gần. Cố Nhất Dã mím môi, người ngoài khó có thể nhận ra bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo của anh đang khẽ run.

"Trung đội Cố." Người bước xuống xe chào anh.

Cố Nhất Dã nhớ rằng anh ta là đội trưởng cao nhất của lữ đoàn phòng chống ma túy của Dương Chấn. Cố Nhất Dã giơ tay chào anh ta thay cho câu trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía sau.

Đầu tiên là có một chiếc xe lăn được đặt trên mặt đất, sau đó người mới được những người khác đỡ lấy và đặt lên xe lăn.

Là khuôn mặt của người mà vô số đêm anh tưởng nhớ, có điều sắc mặt không tốt lắm. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Cố Nhất Dã, mắt người đó lại sáng lên. Và Dương Chấn nở nụ cười lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian này.

"Tiểu Dã."

Cố Nhất Dã mấy ngày nay thường tự hỏi, nếu cứ vô cớ gây rối và kiên quyết ngăn cản Dương Chấn tham gia vào cuộc tuyển chọn cảnh sát gìn giữ hòa bình, thì mọi chuyện có trở thành như bây giờ không?

***

Một năm trước.

Cố Nhất Dã nhìn Dương Chấn được cấp dưới dìu vào phòng. Lúc này đã là ba giờ sáng. Anh đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối từ khi chạng vạng, vậy mà chờ đến sáng sớm mới thấy Dương Chấn bất tỉnh trở về.

"Thực xin lỗi, trung đội Cố, hôm nay có một người xuất ngũ nên anh Chấn bị mọi người xung quanh ép uống quá nhiều."

Người nói chuyện là Lưu Đình, bạn cùng phòng với Dương Chấn trong thời gian học quân sự. Mẹ Dương Chấn vẫn kêu đó là đám hồ bằng cẩu hữu của hắn. Nhưng xét cho cùng Lưu Đình cũng có năng lực, nếu không anh ta đã không được ở trong đội cho đến bây giờ.

Cố Nhất Dã xoa lông mày, gật nhẹ đầu nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại sau khi mọi người rời đi.

Anh dựa vào cánh cửa đóng chặt, cảm thấy trong lòng đau nhói.

Đây là ngày thứ hai sau đám cưới của hai người. Ngay ngày hôm sau, chồng của anh thậm chí không báo cho anh rằng sẽ không về nhà ăn tối mà trở về nhà khi đã say xỉn vào sáng sớm.

Làm thế nào mà anh và Dương Chấn kết hôn? Những cây cầu kiểu cũ, những lời giới thiệu của cha mẹ, những cuộc hôn nhân mai mối. Ngày đầu tiên hẹn hò, ba ngày sau đã nhận được giấy đăng ký kết hôn.

***

Gia đình Dương Chấn thuộc thế hệ thứ ba, cha hắn còn có thêm một người em trai, nhưng đến đời hắn thì chỉ có duy nhất mình hắn. Vì chỉ có một đứa con trai, tự nhiên coi việc hôn nhân là chuyện quốc gia đại sự, chỉ mong hắn mau chóng kết hôn, nhà họ Dương sớm có thêm cháu trai mập mạp.

Ông nội họ Dương có tư tưởng bảo thủ, rất cố chấp. Dương Chấn cầu xin ông đừng ép hắn kết hôn sớm. Dù sao vẫn còn một đứa cháu trai chưa lập gia đình. Người mà hắn nhắc đến là con trai của chú hắn, tên là Trần Vũ. Cha mẹ của Trần Vũ ly hôn từ khi cậu còn nhỏ, và cậu mang họ của mẹ mình. Ông nội rất để tâm đến vấn đề này. Dương Chấn cảm thấy ông dù đã già nhưng vẫn rất ngoan cố, dù thế nào thì dòng máu nhà họ Dương vẫn chảy trong huyết quản của Trần Vũ.

Ông nội không có cùng hắn nói chuyện này, chỉ trầm giọng nói, hắn là cháu đích tôn, phải kết hôn trước nhất.

"Ông nội, nếu như ông nói như vậy, không tính Trần Vũ, con vừa là anh cả, cũng vừa là em út."

Ngay lập tức hắn bị ông già cầm gậy đuổi đánh khắp sân.

Trong một gia đình có truyền thống như gia đình của họ, ông nội phải tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn với cháu trai mình.

Bất kỳ ai trong khu quân sự đều biết rằng Cố Nhất Dã xuất sắc ngay từ khi còn nhỏ. Anh trở thành đội trưởng của đội điều tra tội phạm thành phố khi chưa đầy 30 tuổi. Hơn nữa, ba mẹ hai bên cũng quen nhau. Ông nội có quan điểm nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, liền đem chuyện nói với cả hai nhà.

Khi Dương Chấn lần đầu tiên nghe tin phải tìm hiểu Cố Nhất Dã, hắn đã quyết liệt thể hiện sự kháng cự của mình và hét lên: "Con không muốn kết hôn với cậu ấy!"

"Tại sao không? Tiểu Dã là một đứa trẻ ngoan như vậy, nó bằng tuổi con, lại không phải là rất đẹp hay sao?" Sau khi mẹ Dương Chấn nói, bà quay sang nhìn cha Dương Chấn bên cạnh mình. Cha Dương Chấn lập tức rụt cổ lại và nói, "Đúng vậy, rất đẹp, ồ ... Thực sự rất tốt!"

"Lý lịch trong sạch. Tiểu Dã hiện tại đã là đội trưởng của Cục Điều tra Hình sự Thành Phố, đúng là tuổi trẻ tài cao. Con có thể tìm được Omega nào tốt như cậu ấy không? Để mẹ nói cho con biết, con trai, được kết hôn với Tiểu Dã, chính là may mắn của con. Còn không biết điều?"

"Mẹ? Chắc hẳn con không phải là do mẹ sinh ra, nên mẹ mới làm con đau lòng như vậy. Dù sao con cũng không lấy cậu ta. Mẹ cũng không phải không biết. Cậu ta... Cố Nhất Dã cả ngày đều giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Con không thể hoà hợp với cậu ta. Thôi nào, con từ bỏ may mắn này, có được không?"

"Mẹ không giải thích với con. Dù sao mẹ cũng chỉ nói một lần này thôi. Nếu con không muốn lấy cậu ấy thì cả đời này đừng kết hôn. Gia đình chúng ta chỉ công nhận Cố Nhất Dã, không tiếp nhận bất kì một Omega nào khác."

"Ba nói một câu đi! Gia đình chúng ta không phải chủ trương tự do ngôn luận sao?"

Mẹ Dương Chấn ném qua một ánh mắt sắc như dao, cha hắn lập tức gật đầu cười: "A ... tự do, tự do ngôn luận, uh, nhưng ba nghe theo mẹ con."

Dương Chấn tức giận ra khỏi nhà đóng sầm cửa lại, thầm nghĩ nếu thật sự phải cưới cái cục băng vô cảm cả ngày kia thì chắc chắn hắn không thể sống nổi.

***

Lần gặp mặt đó của Dương Chấn và Cố Nhất Dã cũng không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau. Khi còn nhỏ, họ đã chơi cùng nhau trong khu quân sự, lăn qua bùn đất, trèo cây, chơi bi, thậm chí còn đánh nhau. Sau này, khi khu quân sự bị phá bỏ, nhà họ Trần chuyển đi nên không gặp lại nữa.

Lần gặp tiếp theo là ở học viện quân sự, lúc đó hắn nhìn thấy Cố Nhất Dã ở nhà ăn. Tuy rằng đã trưởng thành, nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra Cố Nhất Dã trong đám đông. Thật khó để không nhận ra Cố Nhất Dã. Dương Chấn hét lên chào hỏi Cố Nhất Dã từ đằng xa, ai biết đối phương cũng chỉ liếc nhẹ mình một cái, sau đó xoay người rời khỏi nhà ăn.

Mỗi lần hắn gặp lại anh ở trường sau đó, thái độ của Cố Nhất Dã đối với hắn đều không tốt. Dương Chấn còn thắc mắc hỏi anh có còn nhớ hay không ngày nhỏ vẫn cùng nhau chơi trong đại viện?

"Nhớ rõ."

Dương Chấn nghe vậy rất vui, tiến đến khoác vai Cố Nhất Dã như thể thân quen, nhưng Cố Nhất Dã vô cảm né tránh, và nói với giọng điệu không mấy thân thiện, "Anh là alpha, tôi là omega, cư xử đúng mực đi."

Về phần sự bài xích ấy đến từ đâu, Dương Chấn cũng không biết, nhưng hắn luôn cả thấy Cố Nhất Dã chán ghét mình. Vậy tại sao hắn phải mặt nóng dán vào mông lạnh? Thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ trong tương lai, hắn phải cùng một Omega kết hôn, cũng không thể chọn người như thế này, nếu không mỗi ngày đều phải nếm mùi thật bại.

Không phải chết khi hoàn thành nhiệm vụ, mà lại chết trong hôn nhân. Điều này là không thể.

Nhưng mẹ hắn nói đúng, Cố Nhất Dã thật sự là một Omega xuất sắc, không chỉ nói về ngoại hình, mà còn cả về năng lực.

Lần gặp mặt đó, hai người đều im lặng rất lâu, cuối cùng Cố Nhất Dã không kiên nhẫn được phải lên tiếng trước: "Anh nghĩ như thế nào?"

Dương Chấn cố ý đẩy vấn đề lại cho đối phương, "Em nghĩ như thế nào tôi liền nghĩ như thế." Dù sao với tính cách của Cố Nhất Dã, có lẽ anh ấy cũng sẽ không vui khi bị trói buộc vào nấm mồ hôn nhân với hắn.

Ai biết được Cố Nhất Dã giống như hạ quyết tâm, thở dài, ngón tay trên mặt bàn thong thả gõ xuống, giống như lo lắng, nhưng có lẽ đó chỉ là ảo giác của Dương Chấn.

"Vậy trực tiếp lấy giấy chứng nhận, đỡ phải lòng vòng."

"Cái gì !?" Dương Chấn trừng to đôi mắt, kinh ngạc nhìn Cố Nhất Dã, đầy mặt hiện lên vẻ không thể tin tưởng được, "Lấy... lấy giấy chứng nhận?"

"Như thế nào? Không dám? Sợ?"

"Đánh rắm, ai sợ ai? Lấy giấy chứng nhận thì lấy giấy chứng nhận. Kết hôn. Ai sợ người đó là cháu trai."

Vậy là ba ngày sau, bọn họ lấy được giấy chứng nhận, hai nhà cùng nhau ăn cơm tối. Ông nội vui mừng đến mức không khép được miệng, không ngờ hai đứa nhỏ đã sớm tâm đầu ý hợp. Mẹ Dương Chấn còn bí mật nhéo vào cánh tay hắn, nhỏ giọng mỉa mai: "Không phải nói là không có khả năng sao? Như thế nào? Thấy người ta đẹp quá nên không kiềm chế được?"

"Mẹ, nói thật cho con biết, mẹ đón con từ bãi rác nào? Con có thể tìm thấy cha mẹ ruột của con trên giấy báo người mất tích."

"Đừng có khua môi múa mép! Nếu con còn muốn làm chuyện này sau khi kết hôn, con chính là xứng đáng ngồi trên ghế dự bị."

Dù trong lòng có chửi thầm nhiều thế nào đi chăng nữa, với tư cách là một hậu bối, ngoài mặt, hắn vẫn đem lễ nghĩa lo lắng chu toàn, toàn bộ quá trình đều cười đến thực ngoan ngoãn, hết châm trà rót nước lại gắp đồ ăn cho cha mẹ Cố Nhất Dã. Hắn thậm chí còn hứa hẹn rằng hắn nhất định sẽ đối xử tốt với anh. Lấy được một Omega ưu tú như vậy mà còn không biết điều, thì quả thật là hắn không xứng đáng.

Cố Nhất Dã không nói gì, có chút lo lắng nhìn chằm chằm Dương Chấn, nhưng lại sợ nhìn như thế không lễ phép nên kịp thời thu hồi tầm mắt.

***

Cố Nhất Dã bước tới, cụp mi xuống nhìn Dương Chấn đang say sưa nằm trên ghế sô pha, một chân đặt trên ghế, một chân rơi xuống đất. Mùi rượu nồng nặc trên người hắn khiến anh cảm thấy choáng váng trong giây lát. Không rõ đó là đồ hắn đã uống tối nay hay là tin tức tố của hắn.

Không biết đã nhìn bao lâu, đèn chùm trên đầu sáng đến mức có thể nhìn thấy đôi mắt mờ mịt đầy sương mù của Cố Nhất Dã. Đồ ăn trong bếp cũng đã nguội lạnh từ lâu.

Cố Nhất Dã quay người bước tới bàn ăn, ngồi xuống, cầm đũa lên, đem thức ăn nguội ngắt ăn vào từng miếng một, càng ăn càng thấy vô vị. Sau khi ăn mấy miếng liền cảm thấy ăn không nổi nữa, liền buông đũa xuống phát ngốc nhìn bàn ăn.

Lưu Đình nói rằng hôm nay là một người anh trong đội xuất ngũ, thật ra hôm nay cũng là ngày Dương Chấn thăng chức.

Làm gì có chuyện vì đồng đội xuất ngũ mà uống rượu quá nhiều? Rõ ràng là cùng người khác ăn mừng nhưng không muốn về chia vui cùng anh.

"Đồ khốn ..." Cố Nhất Dã đi ngang qua giá rượu, liếc nhìn người đàn ông say rượu trên ghế sô pha, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra ánh mắt của anh đã đỏ hoe.

Dương Chấn, ngươi chính là tên khốn.

Dương Chấn mơ màng tỉnh dậy, đau đầu đến mức muốn nứt ra, lưng đau nhức, vừa nhấc chân liền phát hiện mình đang ngủ trên sô pha, trên người đắp một cái chăn mỏng. Có lẽ Cố Nhất Dã vẫn là có chút thương xót hắn nên mới mang chăn đến đắp lên.

***

Trời còn chưa rạng sáng, mới hơn năm giờ, tiết trời sắp chuyển lạnh, Dương Chấn vén chăn đứng dậy hắt xì hơi, mũi ngứa ngáy.

Dương Chấn lê từng bước mệt mỏi trở về phòng, khi đi ngang qua phòng của Cố Nhất Dã thì thấy cánh cửa bên kia không đóng. Hai người bọn họ sau ngày đi lấy giấy chứng nhận kết hôn liền thoải thuận chia phòng ngủ. Hai ngày trước, cửa phòng của Cố Nhất Dã luôn đóng kín mít.

Cánh cửa mở ra dường như có một loại ma lực nào đó, Dương Chấn ma xui quỷ khiến mà đi vào nhìn thoáng qua, sau đó cẩn thận bước tới. Trong căn phòng tối, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy Cố Nhất Dã vừa ngủ vừa hơi hơi nhíu mày.

Trong phòng thoang thoảng mùi đào, Dương Chấn biết đó là mùi tin tức tố của Cố Nhất Dã.

Dương Chấn không thể hình dung được làm thế nào mà một quả đào xinh đẹp khi còn nhỏ lại mọc gai khắp người khi lớn lên.

Hắn nói rằng không muốn kết hôn với Cố Nhất Dã, thực ra thời điểm nói chuyện với mẹ hắn chính là cố ý tỏ ra mạnh miệng. Cố Nhất Dã kể cả ngoại hình hay năng lực, đều cực kỳ xuất sắc. Nếu hắn tự mình lựa chọn, cũng chắc chắn muốn một người bạn đời như vậy.

Dương Chấn lắc đầu cho tỉnh táo, cổ họng thắt lại một lúc, nhưng hắn cảm thấy ở lại đây càng không ổn, vì vậy hắn quay người rời khỏi phòng của Cố Nhất Dã như muốn chạy trốn.

Sau khi tắm nước lạnh, tinh thần rất tốt. Dương Chấn đêm qua say rượu, bụng rỗng tuếch, hiện tại cảm thấy rất đói. Hắn mặc áo choàng tắm, đầu tóc ướt nhẹp, đi dép lê, bước vào bếp kiếm cái gì đó để ăn. Đôi mắt hắn sưng lên rất khó chịu nên hắn đứng trước tủ lạnh lấy một túi đá chườm lên mi mắt một lúc.

Bàn ăn rất sạch sẽ, trong tủ lạnh không có thứ gì có thể ăn hết. Đúng vậy, hắn và Cố Nhất Dã là hai người duy nhất trong căn nhà này, cả ngày đều bận công việc, ai có thời gian đi siêu thị mua rau và đồ ăn nhẹ chứ?

Dương Chấn tìm một cái nồi, lấy hai quả trứng trong tủ lạnh ra, nghĩ ngợi rồi lấy ra thêm hai quả nữa, ném vào nồi nấu chín.

Trong khi đang đứng chờ trứng luộc, hắn thoáng thấy trong thùng rác nhà bếp còn một số rác chưa được xử lý, hình như đều là đồ ăn, thậm chí có món còn chưa động qua.

Dương Chấn không suy nghĩ nhiều. Hắn liếc nhìn điện thoại di động, đã hơn sáu giờ, trời đã hơi hửng sáng, từ trong phòng của Cố Nhất Dã có tiếng động, cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại, sau đó là tiếng nước chảy ào ào.

Một lúc sau Cố Nhất Dã thay một bộ quần áo thể thao bước ra ngoài, anh sững sờ một lúc khi đi ngang qua bếp, trời đã gần sáng, Dương Chấn lại còn bật đèn khiến anh giật mình.

"Em đi đâu?"

"Chạy bộ buổi sáng."

"Ồ. Ăn một quả trứng nhé?"

"Không ăn."

"Lót dạ một chút."

"Không cần."

Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như không bao giờ vượt quá mười chữ. Vẻ mặt của Cố Nhất Dã hơi cứng lại. Anh đi quanh bàn ăn và cúi xuống nhặt túi rác trong bếp. Cho đến khi rời khỏi nhà Cố Nhất Dã cũng không nhìn Dương Chấn thêm lần nào nữa. Anh không biết liệu Dương Chấn có nhìn thấy những thứ này không, nhưng nó không quan trọng, có nhìn thấy cũng chẳng sao.

Dương Chấn đóng cửa và nhún vai bất lực, hắn đã quen với thái độ của Cố Nhất Dã đối với mình. Chỉ là vừa rồi khi Cố Nhất Dã đi ngang qua, dường như Dương Chấn ngửi thấy mùi đào trong không khí còn ngọt ngào hơn ngày hôm qua.

Không, chẳng ai ăn bốn quả trứng luộc vào buổi sáng cả.

***

Thời kỳ phát tình đến rất đột ngột. Cố Nhất Dã mới chạy chưa đầy 20 phút, liền cảm thấy trong người càng lúc càng không ổn. Mỗi lần phát tình anh thường dùng quá nhiều thuốc ức chế khiến thời kỳ động dục kéo dài hơi rối loạn. Thường thì có dấu hiệu báo trước, nhưng hôm nay không có gì cả.

Cố Nhất Dã ôm chặt lấy mảnh da mỏng manh sau gáy, tăng tốc chạy về nhà, thậm chí anh có thể ngửi thấy vị ngọt ngày càng đậm đặc của tin tức tố đào.

Về đến nhà, anh đóng sầm cửa lại, bước chân có chút hỗn loạn, anh tìm thấy thuốc ức chế từ ngăn tủ đầu giường. Cố Nhất Dã thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tiêm thuốc ức chế vào người, nhiệt độ trong cơ thể anh dần dần lắng xuống.

Anh ngồi thụp xuống sàn, một lúc sau mới ngập ngừng gọi tên Dương Chấn, nhưng không có tiếng đáp lại, có vẻ như hắn đã đi ra ngoài rồi.

Cố Nhất Dã chỉ đơn giản cởi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi ném nó sang một bên, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, dòng suy nghĩ bỗng chốc trôi đi. Anh và Dương Chấn đã kết hôn, nhưng thậm chí còn không có một đám cưới tử tế.

Khi còn bé ở trong quân khu, anh luôn đi theo Dương Chấn. Khi đó Dương Chấn còn nói nếu sau này anh trở thành Omega, nhất định phải gả cho Alpha là hắn.

Có lẽ trẻ con đều như vậy? Chúng có thể nói ra những lời hứa thật dễ dàng và đơn giản, nhưng lại không thực hiện được những lời hứa đó khi lớn lên.

Cố Nhất Dã đè mu bàn tay lên mí mắt, nhắm mắt lại, không thể nhìn thấy cảm xúc của anh, lồng ngực dồn dập, cuộc hôn nhân này dường như vẫn còn quá bồng bột, anh không có một đám cưới đẹp, thậm chí không có người yêu anh bằng cả trái tim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net