Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trần Vũ..."

"A, vâng, anh nói đi, em nghe."

"Cục hòa giải đã liên lạc với tôi."

"Cục hòa giải?" Trần Vũ nhíu mày, có chút khó hiểu. Trừ khi alpha và omega trong cuộc hôn nhân của quân nhân có những tranh chấp hoặc vấn đề tình cảm chưa được giải quyết, Cục hòa giải sẽ không liên hệ với bất kỳ bên nào trong cuộc hôn nhân quân sự nếu không được ủy quyền.

"Dương Chấn muốn ly hôn với tôi." Sau khi Cố Nhất Dã nói xong lời này, sợi dây vốn đã căng cứng suốt mấy ngày qua đột nhiên bị đứt gãy. Anh che mặt khóc rất khẽ. Trần Vũ chỉ có thể nghe thấy vài tiếng khóc ngắt quãng và tiếng hít hít mũi khó chịu.

Cố Nhất Dã mấy ngày nay thường xuyên nằm mơ, mơ thấy Dương Chấn trở lại, mơ thấy Dương Chấn cười hì hì uy hiếp anh không được rời đi, mơ thấy Dương Chấn dẫn anh đi ăn lẩu cháo,... cái gì cũng mơ thấy, nhưng khi anh tỉnh dậy, nỗi mất mát vô tận quấn lấy anh nhấn chìm xuống.

Anh cái gì cũng mơ thấy, tại sao Dương Chấn còn chưa trở lại?

Cố Nhất Dã chỉ không mơ thấy Dương Chấn muốn chia tay anh, cũng không mơ thấy Dương Chấn muốn ly hôn với anh. Nhưng sự thật là cục hòa giải đã nhận được đơn xin ly hôn của Dương Chấn cách đây không lâu.

Cơn gió lạnh mùa đông dường như đang muốn rút khỏi xương sườn anh. Lạnh quá, xa xa có tiếng còi cảnh sát đột ngột xuyên thấu màn đêm. Mùa đông cũng có những cơn mưa bất chợt, có lúc nhẹ có lúc điên cuồng, cơn mưa nặng hạt sẽ che đi bao tiếng khóc giữa trời đêm, giống như khoảnh khắc này.

Trần Vũ bất lực, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi, "Đã xảy ra chuyện gì sao? Anh của em thực sự rất thích anh."

Phải, không phải vậy sao? Móng tay của Cố Nhất Dã bấm chặt vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Đúng, Dương Chấn, anh không phải thích em sao?

Cố Nhất Dã mỗi ngày đều đếm trên từng ngón tay, cho đến khi Dương Chấn trở về Trung Quốc.

Lãnh đạo trực tiếp và một số đồng đội của lữ đoàn phòng chống ma túy đích thân đưa Dương Chấn trở về.

Hắn ngồi trên xe lăn, hồn nhiên gọi tên anh với một nụ cười. Cố Nhất Dã, nhìn đi, đây là người đã khiến ngươi mất ngủ hàng đêm, đó là người muốn ly hôn với ngươi, nhưng hiện tại lại đang cười với ngươi, giống như không làm sai chuyện gì cả.

May mắn thay, não của Dương Chấn không bị hỏng, vẫn còn biết ngay từ cái nhìn đầu tiên đã kêu tên anh là Tiểu Dã.

Cố Nhất Dã rất hạnh phúc.

Sau khi tiễn mọi người đi, Cố Nhất Dã đẩy Dương Chấn trở lại nhà. Dương Chấn nói với giọng rất nhẹ nhàng, "Mùa đông đến rồi. Khi anh ở Nam Sudan, mỗi ngày đều là mùa hè, nóng đến mức cả chó cũng phải sợ hãi."

Cố Nhất Dã không muốn tiếp lấy câu nói đùa của Dương Chấn. Anh đã không ngủ ngon nhiều ngày rồi, mắt hơi sưng húp, đáy mắt mơ hồ có tia máu, tinh thần luôn rất căng thẳng.

Anh không thể giả vờ đối mặt với Dương Chấn như không có chuyện gì xảy ra.

***

Dương Chấn sụt cân rất nhiều, da cũng sạm đi rất nhiều. Trên cằm đã mọc ra những sợi râu và có một vết sẹo nhỏ trên trán. Hắn vẫy tay ra hiệu cho Cố Nhất Dã bước lại gần, nhưng anh không đủ can đảm. Cố Nhất Dã bước vào bếp lấy nước, tay anh run lên, thật vất vả mới trấn tĩnh lại, cầm cốc nước đi đến trước mặt Dương Chấn.

"Uống nước trước đi."

Sức lực của Dương Chấn vẫn rất mạnh, hắn nắm cổ tay Cố Nhất Dã và kéo anh lại phía mình. Cố Nhất Dã loạng choạng không đứng vững, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành, Cố Nhất Dã không giữ được trọng tâm ngồi xuống trên đùi Dương Chấn.

Anh mở to mắt và hốt hoảng nhìn Dương Chấn, muốn từ trên người hắn đứng lên, sợ chính mình đã làm hắn đau.

"Anh điên rồi à?"

"Tại sao em luôn trốn tránh nói chuyện với anh?"

"Nói cái gì?" Cố Nhất Dã cau mày, muốn đẩy Dương Chấn ra nhưng không đẩy ra được, "Anh muốn em nói cái gì?"

"Nói cái gì cũng được, anh chỉ muốn nghe thấy giọng nói của em." Dương Chấn vòng tay qua eo Cố Nhất Dã, đặt đầu mình dán vào cổ anh. Cảnh phục của Cố Nhất Dã rất thơm, là mùi thơm của ánh mặt trời và mùi nước giặt, không phải mùi bụi khô mà hắn ngửi thấy khi ở Nam Sudan. Hắn đã về nhà.

Đừng giả vờ nữa, Dương Chấn.

Cố Nhất Dã không nói lời nào, nhưng tim anh đập rất nhanh. Anh rất muốn hỏi Dương Chấn, bây giờ hắn đang làm gì vậy?

"Anh thật sự muốn ly hôn với em?"

Im lặng hồi lâu, Cố Nhất Dã vẫn lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng này. Đứng trước người mình yêu không cần cậy mạnh, nghĩ đến điều đó, ngón tay Cố Nhất Dã nhẹ nhàng vuốt ve chân mày, mũi, má, cằm, môi Dương Chấn một cách dịu dàng.

Anh dịu dàng hỏi: "Dương Chấn, bởi vì ngồi xe lăn nên anh muốn ly hôn với em sao?"

Sự bất an loé lên trong mắt Dương Chấn, nhưng hắn vẫn thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy, Tiểu Dã, anh bây giờ ở trước mặt em sẽ cảm thấy tự ti và đau khổ. Anh không thể cùng em tan sở, cũng không thể cùng em chạy bộ buổi sáng như một người bình thường. Anh cũng không thể ôm em như ngày xưa. Anh có thể sẽ phải dựa vào xe lăn cả đời. Cố Nhất Dã, em có hiểu không?"

Ngón tay của Cố Nhất Dã đặt lên má Dương Chấn, anh đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục Dương Chấn, nhưng sau một giây lại dừng lại, anh không muốn nói gì cả. Anh không làm được, anh thực sự nói ra không được. Anh không thể dùng những lý lẽ của mình để thuyết phục Dương Chấn ở lại, rốt cuộc người ngồi trên xe lăn không phải là anh.

Cố gắng nghĩ là mình cũng bị như Dương Chấn là không thể. Trên thế giới này không có một sự đồng cảm nào tạo nên một trạng thái cảm xúc bất lực.

Cố Nhất Dã hiểu, anh không phải là Dương Chấn. Anh không biết hắn buồn như thế nào, sợ hãi như thế nào khi bị thương. Anh không biết hắn chạy đua với tử thần trong bệnh viện khó khăn như thế nào. Anh cũng không biết hắn đã suy nghĩ bao lâu mới đưa ra quyết định đó. Vậy thì làm sao anh có thể yêu cầu hắn ở lại? Anh thực sự không thể ích kỷ như thế.

"Dương Chấn, anh thật sự muốn em đi sao? Em cùng người khác kết hôn, cũng có thể sao?"

"Có thể. Em cảm thấy người đó tốt, liền có thể."

"Dương Chấn! Hãy nói những lời của con người! Hãy nói những lời của con người mà em có thể hiểu được ấy!"

"Anh nói phải, Cố Nhất Dã, anh không biết liệu tâm trạng của anh có thể trở nên tồi tệ hơn hay không. Có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Anh ghét cơ thể của chính mình bây giờ. Vậy nên, em đi đi, có được không?"

Dương Chấn rất chân thành, đặc biệt chân thành, chân thành đến mức Cố Nhất Dã cũng phải tin. Nhưng anh chỉ có thể giả vờ tin vào điều đó.

Cố Nhất Dã gật đầu, không nói thêm nữa, ngồi trên người của Dương Chấn, ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào cổ hắn.

Anh không nhớ rõ mình có khóc hay không, chỉ nhớ chiều tối ngày hôm đó, anh ở trong vòng tay của Dương Chấn ngủ rất lâu, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu qua hàng rào vào nhà, trong phòng thực sự ấm áp.

Thật ra Cố Nhất Dã ngủ không được bao lâu. Trên người Dương Chấn lúc này đều là mùi khó chịu của khoang máy bay và mùi của thuốc và bệnh viện.

Hôm nay, anh còn muốn giúp Dương Chấn tắm, giặt lại tất cả quần áo của hắn. Cố Nhất Dã thích mùi tin tức tố của Dương Chấn và không thích những mùi khó chịu khác.

Tay Dương Chấn luôn đặt trên lưng Cố Nhất Dã, như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhè nhẹ vỗ về, mảnh kính vỡ trên mặt đất bị mặt trời lặn chiếu vào, phản chiếu ánh sáng chói lóa. Dương Chấn quay xe lăn để Cố Nhất Dã có thể ngủ sâu hơn.

***

Ông nội và cha mẹ hai bên đều đến thăm buổi tối. Dương Chấn vẫn rất vui vẻ, lôi kéo ông nội cười, "Ai da, ông nội đừng nhăn nhó như vậy. Con không phải là vẫn rất tốt hay sao!"

Cố Nhất Dã lần đầu tiên nấu cho cả nhà một bàn ăn lớn. Anh vốn dĩ đã luyện tập rất kĩ càng, chờ Dương Chấn trở về liền làm cho hắn ăn. Đội trưởng Cố ít nói ít cười của đội điều tra hình sự cũng có thể rửa tay nấu canh cho người mình yêu. Bận rộn nửa ngày, khi mọi người đã ngồi xuống đâu vào đấy, Trần Vũ mới mang theo Cố Ngụy phong trần mệt mỏi mà tới.

"Dương Chấn, đừng giả bộ khổ sở, mau trở về đội đi, biết không? Nếu không, vị trí của anh liền phải ném cho em đấy." Trần Vũ tuỳ tiện ngồi xuống, múc một bát canh lớn rồi bắt đầu uống. Ông nội mắng Trần Vũ không có quy củ, nhưng mẹ Cố Nhất Dã cười cười ngăn lại. Đều là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không cần nhiều quy tắc mà làm gì.

Thấy tâm trạng của Dương Chấn không có gì không ổn, người lớn trong nhà cũng yên tâm. Sau bữa tối, cả nhà còn nói chuyện và cười đùa, hỏi han về một số chuyện đã xảy ra với Dương Chấn khi hắn ở Nam Sudan.

Cố Ngụy cả buổi ngồi một bên trên sô pha, không nói một lời, đến tận khi Cố Nhất Dã vào bếp mới theo chân anh.

"Anh ổn chứ?"

"Hả? Tôi? Tôi cứ như vậy thôi." Cố Nhất Dã cười miễn cưỡng, "Tôi không sao."

"Dương Chấn thì sao? Nó không phải là chứng rối loạn nhẹ hay sao? Có thể phục hồi qua điều trị, và tỷ lệ hồi phục rất cao. Đừng lo lắng."

"Tôi không lo lắng, thật sự là không sao, đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không lo lắng."

Bởi vì anh đã suy nghĩ rất lâu, dù cả đời Dương Chấn không thể bình phục cũng không sao, anh vẫn sẽ luôn đi cùng hắn.

Cố Ngụy đã nghe Trần Vũ nói rằng Dương Chấn sẽ ly hôn với Cố Nhất Dã.

Chuyện gia đình, người ngoài luôn không thể nhúng tay vào được.

Bận rộn cả ngày, Cố Nhất Dã là bận nhất, sau khi người nhà đi hết, anh mới thở phào nhẹ nhõm, ngơ ngác ngồi trong sân, ban đêm gió rất lớn.

Mùa đông ban đêm luôn hiu quạnh, cái gì cũng không có, ánh trăng không có, tiếng ve cũng không. Cố Nhất Dã không còn thích mùa đông nữa, bởi vì anh đã đợi quá lâu, nhưng người anh yêu lại muốn rời bỏ anh vào mùa đông.

"Tiểu Dã?"

"A, đây rồi." Cố Nhất Dã vứt chiếc lá đang cắn trong miệng. Anh còn không nói cho Dương Chấn biết, anh đã bỏ thuốc lá thành công, nhưng lúc đầu rất khó khăn, ăn cái gì cũng như nhai vỏ cây, rất nhạt nhẽo.

Cố Nhất Dã bước vào nhà. Dương Chấn đang tìm cái gì đó, bởi vì không di chuyển được nên hắn đã đổ rất nhiều mồ hôi.

"Anh đang tìm cái gì?"

"Một món quà cho em."

Cố Nhất Dã bật cười, làm gì có quà ở một nơi cằn cỗi như Nam Sudan. Anh ngồi xổm xuống và giúp Dương Chấn tìm, nhưng anh không tìm thấy thứ gì cả, chỉ có một vài món quần áo.

"Cho em."

Dương Chấn cầm một miếng vải rách đưa cho Cố Nhất Dã như một bảo bối. Miếng vải cháy xém cùng những vết máu đông lại. Cố Nhất Dã do dự một lúc, cẩn thận cầm nó trong lòng bàn tay. Anh cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, giống như cầm một hòn than cháy đỏ.

Có rất nhiều điều Dương Chấn không nói với anh.

Dương Chấn sẽ không nói với Cố Nhất Dã rằng khi hắn mới đến Nam Sudan, hắn không quen với điều kiện thổ nhưỡng, nôn mửa, tiêu chảy và sốt cao, và tiếng súng sẽ vang lên bất cứ lúc nào khi hắn đang ngủ vào ban đêm. Dưới gối hắn luôn là khẩu súng lục Type 92. Hắn bị tấn công khi đang thực hiện nhiệm vụ canh gác trại tị nạn. Tình cờ hắn được cử đến trung tâm chỉ huy để tham gia cuộc họp, lúc xảy ra vụ nổ, hắn tưởng rằng mình sẽ chết. Trước khi nhắm mắt, hắn thật sự hối hận vì đã đánh dấu Cố Nhất Dã. Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình không thể cử động bắp chân được nữa. Hắn cảm thấy mình thật xui xẻo, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống. Cuối cùng hắn đã vực dậy tinh thần. Bác sĩ nói với hắn rằng cơ thể hắn có vấn đề, đó là rối loạn chức năng của tin tức tố. Omega của hắn có thể không bao giờ vượt qua được kỳ phát tình một cách bình thường, thậm chí không thể mang thai...

Có rất nhiều điều, rất nhiều lời, Dương Chấn không nói với Cố Nhất Dã. Miếng vải này, nó chỉ là một một miếng vải rách. Nhưng nó cũng là của người Cố Nhất Dã yêu, là bằng chứng cho việc Dương Chấn đã sống sót sau thảm hoạ.

Cố Nhất Dã mang miếng vải rách vào phòng và khóa nó trong ngăn kéo. Anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân trước khi sụp đổ.

"Em đưa anh đi tắm."

"Cảm ơn em đã vất vả." Dương Chấn nắm lấy tay Cố Nhất Dã đặt lên má mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dù thường được huấn luyện với súng nhưng lòng bàn tay vẫn rất mềm.

Cố Nhất Dã đẩy Dương Chấn vào phòng tắm, giúp hắn cởi áo, xoay người lấy kem cạo râu trong tủ ra, lắc rồi vắt ra, bôi lên cằm hắn, mím miệng lại, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc. Anh cầm con dao trên tay, nín thở cạo râu cho Dương Chấn.

Cố Nhất Dã rất lo lắng và cẩn thận. Anh sợ rằng tay anh sẽ run rẩy và sẽ để lại cho Dương Chấn một vài vết trầy xước. Không thể có thêm một vết sẹo nào nữa, như vậy là đủ rồi. Anh không muốn Dương Chấn phải chịu thêm bất kỳ vết thương nào nữa.

Dương Chấn ôm eo Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã bị doạ nhảy dựng lên, nhanh chóng rời tay đi, "Anh làm gì vậy! Xém chút nữa là cắt trúng rồi!"

"Ôm em một cái!"

Rất gầy. Cố Nhất Dã rõ ràng đã gầy đi rất nhiều. Dương Chấn đem Cố Nhất Dã mặt lạnh ôm vào trong vòng tay, ngoan ngoãn nhắm mắt lại để cho Cố Nhất Dã cạo râu cho mình. Cạo xong, Cố Nhất Dã lấy khăn ướt giúp hắn lau sạch sẽ.

Dương Chấn sờ sờ cằm, mỉm cười khen ngợi, "Thật sự là sạch sẽ."

Bọn họ rất ăn ý, vô cùng ăn ý, là người yêu, lại là vợ chồng. Không ai đề cập đến chuyện ly hôn vào lúc này.

Dương Chấn xé miếng dán ức chế tin tức tố trên gáy Cố Nhất Dã, dùng sức đè người trong vòng tay vào người mình, hôn và ôm thật mạnh. Tất nhiên tình yêu đều như thế này, tính chiếm hữu và dục vọng cùng tồn tại.

Không khí dần trở nên loãng hơn, Dương Chấn cuối cùng cũng buông tay ra và tách hai người ra xa nhau một chút, Cố Nhất Dã thở hổn hển dựa vào trán hắn.

Anh có thể đánh một canh bạc, anh cam tâm tình nguyện đánh cược, đánh cược rằng Dương Chấn đã đánh giá thấp sức nặng của mối quan hệ này trong lòng họ, và đánh cược rằng Dương Chấn sẽ quay lại.

"Dương Chấn, em sẽ thích người khác, sẽ có một cuộc sống mới. Chúng ta sẽ trở thành người xa lạ. Em sẽ không coi anh là bạn bè, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa. Em sẽ buông anh ra."

"Được."

"Có muốn làm tình không?"

"Muốn." Dương Chấn hôn lên miệng Cố Nhất Dã và cười, "Muốn. Anh luôn nghĩ đến nó cả ngày lẫn đêm."

Càng trung thực, càng mãnh liệt.

Cố Nhất Dã cởi quần áo, quỳ gối trước mặt Dương Chấn, giúp hắn cởi quần, sau đó mở miệng, dùng đầu lưỡi cọ vào dương vật của Dương Chấn, ngẩng đầu nhìn hắn, "Anh có cảm giác gì không?"

Dương Chấn cúi xuống, mỉm cười và chạm vào khuôn mặt của Cố Nhất Dã, "Anh không bị liệt dương."

Cái thứ cứng ngắc trong tay Cố Nhất Dã hoàn toàn chứng minh sự thật này. Cố Nhất Dã có lẽ cũng cảm thấy anh đã hỏi một câu hỏi quá buồn cười. Tai anh đỏ bừng và nóng rực, anh cúi xuống trúc trắc nuốt lấy dương vật của Dương Chấn mà phun ra nuốt vào, quy đầu đè nặng trên lưỡi khiến Cố Nhất Dã nôn khan, khoé mắt chảy ra nước mắt, nóng bỏng mà chảy xuống gốc rễ trên đùi Dương Chấn.

Khóe miệng Cố Nhất Dã vừa căng vừa mỏi, anh khó chịu ngẩng đầu, "Sao anh còn chưa bắn?"

Dương Chấn nhìn chằm chằm vào khóe miệng đỏ ửng của anh, tự mình đưa tay vuốt nhẹ vài cái, một ít tinh dịch đặc sệt bắn lên mặt Cố Nhất Dã một cách không kiềm chế được. Cố Nhất Dã chớp chớp mắt, một lúc sau mới cầm chiếc khăn vừa nãy lên lau tinh dịch bám trên mặt mình.

"Em ngồi lên đây."

"Dạng chân ra."

Cố Nhất Dã trừng mắt nhìn hắn, không khách khí đứng lên, mới nâng một chân lên quỳ xuống, nhưng lại do dự dừng lại, chỉ vào chiếc xe lăn, phồng má hỏi: "Nó có chịu được không? Hỏng rồi thì làm sao bây giờ?"

"Anh nghe nói là chất lượng của nó rất tốt."

Cố Nhất Dã nhéo lên bờ vai hắn, giống như là trả đũa, nhưng vẫn là luyến tiếc. Anh run rẩy quỳ gối trên xe lăn, quỳ bên người Dương Chấn, cầm côn thịt của hắn và xoa lên mông mình. Đã lâu rồi không làm, anh có hơi bối rối, tim đập nhanh khủng khiếp. Cố Nhất Dã có ảo tưởng ngớ ngẩn như lần đầu tiên nếm trái cấm.

Bây giờ không phải kỳ phát tình, Cố Nhất Dã hoàn toàn tỉnh táo. Anh cảm thấy vừa sốt ruột, vừa thẹn thùng. Cố Nhất Dã dùng hậu huyệt nuốt xuống đầu dương vật, răng cắn vào chặt môi dưới. Dương Chấn nhéo nhéo eo của anh và cảm thấy xót xa, Cố Nhất Dã sao có thể gầy như vậy?

Hắn dùng một tay từ từ vuốt ve lưng Cố Nhất Dã để trấn an, một tay cầm dương vật của anh xoa nhẹ.

Trước đây, Dương Chấn luôn chủ động khi làm tình, Cố Nhất Dã rất thích, nhưng bây giờ anh lại là người chủ động nên rất căng thẳng. Cố Nhất Dã chậm rãi đưa tay lên ngực Dương Chấn làm điểm tựa, eo của anh rung lên một cách nhanh chóng.

Hai tay của Dương Chấn rất to và mạnh mẽ, véo đỏ cả mông của Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã luôn được cưng chiều nên không chịu di chuyển, vì vậy hắn vỗ mạnh vào mông nhắc anh không được lười biếng. Cố Nhất Dã rất thích hành động này, nó kích thích tâm lý của anh.

Cố Nhất Dã ậm ừ và tiếp tục di chuyển, mật dịch tiết ra từ lỗ hậu làm ướt hạ bộ của cả hai người, vừa nhớp nháp, vừa gợi tình.

"Chờ đã ... chờ đã ... Dương Chấn ... em không chịu được, anh chờ..."

"Định bắn à?"

"Ưm ..." Cố Nhất Dã rên rỉ, khoé mắt đầy nước, "Ưm ... Chậm lại, đừng ... a ... đừng sâu như vậy ..."

"Chúng ta cùng nhau bắn được không?"

"A ... Dương Chấn ... Nhanh lên ..." Hai đùi của Cố Nhất Dã run lên, hậu huyệt co rút bất thường, anh muốn Dương Chấn đẩy vào khoang sinh dục, nhưng hắn dường như không muốn.

"Dương Chấn ... sâu một chút, Dương Chấn ... sâu, a ... chồng, bắn cho em đi ... chồng..."

Hai người gần như cùng lúc lên đến cao trào, toàn thân Cố Nhất Dã đỏ bừng. Anh nằm trên người Dương Chấn mà co giật nhẹ, nước mắt và mồ hôi đều rơi trên ngực hắn. Côn thịt của Dương Chấn vẫn nằm trong lỗ hậu của anh. Cố Nhất Dã nghe thấy nhịp tim đập dồn dập của Dương Chấn.

"Cố Nhất Dã, anh yêu em."

"Em biết."

Cố Nhất Dã nghĩ về miếng vải rách đó, Dương Chấn thật là ngu ngốc.

Anh không cần Dương Chấn nói cũng biết rằng hắn yêu anh. Trước đây anh không tin lắm, nhưng bây giờ anh hoàn toàn chắc chắn rằng Dương Chấn yêu anh rất nhiều. Hắn đã đặt cuộc đời mình vào tay anh. Dương Chấn yêu anh, chỉ là hắn không thể ở bên anh nữa.

Ai là kẻ ngu ngốc nhất? Không cần cố chấp, rõ ràng là cả hai đều ngốc.

"Dương Chấn, em biết, em cũng yêu anh."

Cả hai làm lại điều đó trong khi Cố Nhất Dã lau người cho Dương Chấn. Anh thực sự không còn sức lực nên đã dùng miệng giúp Dương Chấn bắn ra một lần nữa, trước khi lau sạch sẽ và đặt hắn trở lại giường.

Nếu điều này không xảy ra, Dương Chấn có thể đã trở về từ sứ mệnh gìn giữ hòa bình kéo dài một năm của mình vào hai tháng sau đó, nhưng bây giờ nó đã vượt trước kế hoạch.

Đồ đạc, trang trí trong nhà đều không thay đổi. Cố Nhất Dã là một người hoài cổ, và anh không thích thay đổi lắm.

***

Cố Nhất Dã đã chuẩn bị trước mọi thứ, từ việc mỗi ngày đến khoa phục hồi chức năng trong bệnh viện quân đội, thử nghiệm các biện pháp xoa bóp trị liệu dân gian lẫn các phương pháp mới. Buổi tối về nhà dùng bản thân làm thí nghiệm, học tốt rồi, có thể chờ Dương Chấn trở về xoa bóp cho hắn mỗi ngày, hoặc cùng hắn đi chữa trị phục hồi chức năng. Anh đã sắp xếp mọi thứ.

Thật đáng tiếc.

"Thoải mái không?"

Dương Chấn nhìn Cố Nhất Dã mỉm cười, mơ hồ trả lời: "Thoải mái, thoải mái muốn chết."

Một giây tiếp theo, Cố Nhất Dã cau mày và có vẻ như đang thực sự tức giận, "Đừng nói như vậy, sau này anh không được nói đến từ đó."

Anh không định để Dương Chấn trả lời chiếu lệ và lấy lại dáng vẻ uy nghiêm thường thấy của đội trưởng Cố đội điều tra Hình sự, yêu cầu Dương Chấn một câu trả lời khẳng định.

Trái tim là thịt mềm, làm sao một con người có thể chịu được nỗi đau như vậy? Dương Chấn biết điều đó. Hắn kéo tay Cố Nhất Dã, ôm chặt lấy anh, đặt cằm lên trán anh, "Được rồi, anh sẽ không bao giờ nói nữa."

Đội trưởng Dương không phải là một cảnh sát gìn giữ hòa bình bất khả chiến bại, và Đội trưởng Cố không phải là một trùm điều tra tội phạm có ý chí sắt đá.

Đau sẽ khóc, đối mặt với cái chết sẽ sợ hãi, dù không tin vào thần thánh cũng sẽ trở nên mê tín, chẳng sợ nói sai đều phải cầu nguyện cho người yêu cả đời bình an vô sự. Đó không phải là tình yêu sao? Yêu luôn mang tính chủ quan nhưng cũng mang tính phiến diện, và tình yêu cho phép những kẻ ngốc đi theo con đường riêng của mình.

Cũng không khó hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net