Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Chấn siết chặt vòng tay ôm Cố Nhất Dã. Ngay cả trong bóng tối, hắn vẫn bắt được tiếng thổn thức không thể kiềm chế của anh, thật nhẹ, thật nhẹ.

Hắn phải làm sao? Phải làm như thế nào mới tốt? Dương Chấn không biết, yêu một người luôn gặp phải những vấn đề nan giải. Hắn chỉ có thể ôm Cố Nhất Dã, hận không thể dung nạp người đó vào cơ thể của chính mình.

Cố Nhất Dã, cuối cùng anh đã không phải nhìn thấy em trong giấc mơ nữa, hiện tại em đang ở trong vòng tay anh.

Mùa đông thật khó khăn, nửa đêm đầu gối của Dương Chấn lại đau. Cố Nhất Dã cũng biết rằng Dương Chấn sẽ phải chịu những di chứng như vậy.

***

Cố Nhất Dã đang lái xe, Dương Chấn ngồi ở phía sau, không biết hắn đang nghĩ gì nhưng lại liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy qua một ngã tư, lũ trẻ đang đeo cặp trên lưng chạy về phía trường, có vài đứa trẻ đang khóc ở cổng trường mẫu giáo, khuôn mặt nhăn nhíu như những chú mèo nhỏ.

Trước khi đèn xanh được bật, trong xe đột nhiên có tiếng cười khẽ, Cố Nhất Dã quay đầu nhìn lại và thấy Dương Chấn đang nhìn chằm chằm vào bọn trẻ mà cười.

"Có gì mà buồn cười vậy?"

"Chà, anh thấy mấy đứa nhỏ học mẫu giáo khá đáng yêu, mặc dù ngày nào đi học cũng khóc".

"Đáng yêu chỗ nào chứ? Em không thích trẻ con khóc."

"Thật sao? Khi còn nhỏ có người lần nào cũng khóc thét lên khi phải tiêm phòng." Ánh mắt Dương Chấn rất mềm mại. Hắn nhớ tới khi còn bé dường như hắn rất thích chơi với Cố Nhất Dã. Nhím nhỏ xấu tính, chỉ có hắn mới có thể dỗ dành.

Đôi khi là một viên kẹo, đôi khi là một con châu chấu xanh, đôi khi lại là một cái ống cây không ngừng phát ra tiếng động, bất kể thế nào, Dương Chấn dường như luôn có cách để khiến cậu nhóc đang khóc nhè Cố Nhất Dã nguôi ngoai.

"Đó không phải là em." Cố Nhất Dã đảo mắt nhìn hắn và đáp lại một cách tự tin.

"Ồ, Tiểu Dã."

"Cái gì?"

"Em thật sự không thích trẻ con sao?"

"Em không biết! Đừng hỏi những câu này, dù sao chúng ta sau hôm nay sẽ không còn quan hệ gì. Anh hỏi cái này thì có ích lợi gì?" Cố Nhất Dã tức giận, lời nói cũng có phần gai góc.

Đèn xanh bật sáng.

Dương Chấn cúi đầu cười, ngón tay sờ lên cái chăn, rất mềm mại ấm áp. Cố Nhất Dã tốt đến mức nào, hắn không biết phải giải thích ra sao, chỉ biết tốt đến mức hắn luôn cười khi nghĩ đến anh, tốt đến mức đứng trước quỷ môn quan, hắn vẫn nghĩ nhất định phải trở về để yêu anh.

Trước khi đi ra ngoài, Dương Chấn đã liên lạc với người nhà của mình. Mẹ Dương Chấn và Trần Vũ đã đợi sẵn ở cửa phòng hòa giải. Mẹ Dương Chấn đã do dự không biết nói gì, bà nắm lấy tay Cố Nhất Dã và giữ rất lâu, nhưng cuối cùng không nói bất cứ điều gì, chỉ lặng lẽ quay lưng lại.

"Chúng ta không vào, các con kí xong thì tự mình đi ra."

Cả hai gật đầu đồng ý.

Mỗi phút chờ đợi đều đau đớn.

Cố Nhất Dã đẩy Dương Chấn ra khỏi văn phòng hòa giải, lá đơn ly hôn đã có chữ ký của cả hai người. Cảm giác khó chịu trong lồng ngực như muốn trào ra, dù đi trên con đường bằng phẳng, Cố Nhất Dã vẫn không thể bước vững vàng, trong một giây anh đã thất thần và suýt ngã.

Vẻ mặt của mẹ Dương Chấn rất buồn, bà không biết tại sao ngày hôm qua còn tốt đẹp như thế, hôm nay đã hai người đã như thế này.

Dương Chấn đã nói với bà, quyết định này từ đầu đến cuối đều là của hắn.

Dương Chấn gượng gạo mỉm cười, ngước nhìn Cố Nhất Dã, sau đó vỗ nhẹ vào bàn tay anh đang đặt trên xe lăn, kéo anh về phía mình. Có rất nhiều người đi ra đi vào cục hoà giải, nhưng Dương Chấn chợt nhận ra, nhiều năm như vậy, ánh mắt của hắn thực sự vẫn luôn đặt trên người Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã kìm lại và nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Anh không thích thừa nhận thất bại, kể cả bây giờ cũng vậy, anh không cảm thấy chính mình đã thua.

Cái gì mà sống chết đều phải yêu, chỉ là trong các bài hát, các bộ phim hay các câu truyện cổ tích.

Hiện thực chính là bọn họ chia tay dù không ai mắc lỗi. Nếu nhất định phải hỏi nguyên nhân thì chính là do trái tim không đủ kiên cường. Những nhân vật chính bất khuất chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình, giống như mọi khó khăn đều không thể đánh bại được họ.

Nhưng thực tế quá khó khăn. Dương Chấn ưu tú như vậy, có thể chịu đựng nhiều gian khổ, nhưng khi sắp bước sang tuổi 30 lại xảy ra một tai nạn ngoài ý muốn, phải ngồi trên xe lăn. Những đau khổ đó chẳng lẽ có thể bỏ qua một cách dễ dàng?

Những khó khăn về tinh thần luôn đau đớn hơn những khó khăn về thể xác. Không phải cứ nói nhịn một chút, kiên cường một chút, thử lại một lần, chiến đấu lần nữa là có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Dương Chấn cũng sẽ cảm thấy tự ti, cũng sẽ đau khổ. Quan trọng hơn, hắn không muốn liên luỵ tới Cố Nhất Dã. Như vậy có phải là ích kỷ không? Ích kỷ, tình yêu không bao giờ tránh được việc tự cho rằng lựa chọn của mình là đúng và phải trả giá.

Cố Nhất Dã hiểu quá rõ Dương Chấn.

Anh hiểu sự kiên trì của Dương Chấn, hiểu lòng tự trọng của Dương Chấn, và hiểu Dương Chấn yêu anh đến nhường nào. Trong một mối quan hệ, hai người có thể hiểu nhau đã là cực kỳ may mắn.

Đó là lý do tại sao Cố Nhất Dã đồng ý tách khỏi Dương Chấn mà không làm ầm ĩ.

"Đi đi." Dương Chấn nắm cổ tay Cố Nhất Dã, đẩy anh quay lưng về phía mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy vào lưng anh, "Đi về phía trước đi, Cố Nhất Dã, đừng nhìn lại."

Đừng nhìn lại. Anh sợ mình sẽ ích kỷ hơn và không thể để em đi. Vì vậy, đừng nhìn lại...

"Dương Chấn ..." Cố Nhất Dã quay lưng về phía Dương Chấn, bị đẩy, tiến lên một bước nhỏ, giọng nói run run.

"Đi nào."

"Dương Chấn..."

"Đi thôi, Tiểu Dã."

Phía trước có một con đường rất rộng, mùa đông thật sự đột nhiên tới không báo trước, nhiệt độ càng ngày càng thấp, xe của anh đang đậu đối diện với văn phòng hòa giải. Vào thời điểm này, Cố Nhất Dã đột nhiên sững sờ, anh không biết mình nên đi đâu, có thể đi đến đâu.

***

Dương Chấn được dìu vào trong xe, mẹ hắn và Trần Vũ đều không nói chuyện, bầu không khí trong xe như đông cứng ngay lập tức.

"Mẹ."

"Aiz, con nói đi."

"Đừng trách Tiểu Dã, là con đã đệ đơn ly hôn, con không muốn liên luỵ tới em ấy."

"Mẹ biết, nhưng mà bác sĩ không phải nói rằng có thể chữa trị được sao? Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Tiểu Dã đối với con như thế nào, mọi người đều nhìn thấy. Cậu ấy có thể đợi, tại sao con không thể chờ? Con trai, con có từng nghĩ đến điều đó không? Con thật sự không công bằng khi làm điều này với Tiểu Dã..."

Trần Vũ liếc Dương Chấn từ kính chiếu hậu trong xe, mím môi không nói. Cậu biết tính của anh trai mình, trừ khi sự việc thật sự nghiêm trọng, nếu không Dương Chấn sẽ không đưa ra quyết định như vậy.

"Mẹ..."

"Chuyện gì vậy?"

"Chấn thương do rối loạn tin tức tố, tin tức tố của con sau này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến Tiểu Dã." Dương Chấn dừng lại vài giây, sau đó cười bất lực nói tiếp, "Từ nãy đến giờ, hai người chắc không nhận ra bất cứ tin tức tố nào của con?"

Phanh xe được nhấn xuống đột ngột.

Trần Vũ đấm vào cánh cửa bên trái với âm thanh bị bóp nghẹt, bên trong xe yên tĩnh đến đáng sợ. Hai anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ. Ông nội mỗi lần đều khoe mẽ trước mặt người khác, cháu trai cả Dương Chấn, quả là một người ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều có thể làm tốt mọi việc, luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

Một người phải mạnh mẽ đến đâu mới có thể bình tĩnh đón nhận những khó khăn vất vả mà người ngoài không thể chịu đựng được?

Trần Vũ cắn chặt môi, dùng sức chớp chớp đôi mắt, đem nước mắt chua xót trong hốc mắt thu ngược trở về.

Mẹ của Dương Chấn cũng sững sờ, im lặng.

***

Cố Nhất Dã bình tĩnh trở lại xe của mình, lái xe, trở lại đội điều tra Hình sự, ăn cơm, tổ chức một cuộc họp, thảo luận về vụ án, hết giờ lại về nhà.

Trước khi tan sở, mẹ anh gọi điện hỏi anh và Dương Chấn khi nào sẽ về. Ba anh sắp sinh nhật 60 tuổi, muốn tất cả mọi người trong nhà tụ họp ăn một bữa cơm.

"Mẹ, thật là khoa trương, 60 tuổi sinh nhật, giống một chương trình truyền hình, chính là sinh nhật của hoàng đế đấy."

"Ồ, con nói nhiều quá, sắp xếp công việc trước đi, biết chưa?"

"Hiểu rồi. Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ..."

"Con nói đi."

"Con đã ly hôn với Dương Chấn."

"Cái gì?" Giọng mẹ của Cố Nhất Dã có hơi sốc.

"Con đã ly hôn với Dương Chấn."

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, "Tại sao, Tiểu Dã, con yêu, chúng ta không thể làm điều này. Mẹ biết Tiểu Dương, nó chỉ là bị thương một chút, nhưng rất ngoan ngoãn. Chúng ta không thể là loại người vô tình vô nghĩa như thế được. Sao có thể vào đúng thời điểm Tiểu Dương khó khăn nhất mà rời đi? Con trai, con thành thật nói cho mẹ biết, con rốt cuộc nghĩ như thế nào? Con..., mẹ nghĩ con không phải loại người như vậy... Con có nghĩ như vậy không? Con yêu..."

"Mẹ... không phải con." Cố Nhất Dã ngơ ngác nhìn lên bầu trời u ám, lại là hoàng hôn, gần đây anh thực sự không thích hoàng hôn, "Nói tóm lại, không có gì đâu mẹ. Dương Chấn và con, đó chỉ là sự xa cách tạm thời. Đừng lo lắng về điều đó. "

Từng lời anh nói như một con dao cùn cứa lên xuống cổ họng, nuốt vào liền đau.

Đó chỉ là sự chia ly tạm thời, Cố Nhất Dã chắc chắn như thế.

Đồ đạc trong nhà vốn rất ít, trước đây Cố Nhất Dã còn định chờ Dương Chấn trở về đi mua một loạt đồ đạc mới, hiện tại lại càng trống rỗng.

Khi Cố Nhất Dã đi đến đội điều tra Hình sự vào ban ngày, Dương Chấn đã quay lại để đóng gói một số quần áo.

Dao cạo trên chậu rửa mặt chỉ còn lại một cái, tủ lạnh phòng bếp bỗng nhiên chất đầy sữa các loại, rau củ quả, quần áo đã phơi khô cũng được thu vào, xếp gọn ở góc giường. Cố Nhất Dã thất thần ôm gối ngồi trên sô pha.

Dương Chấn đã nói gì trước khi đến Nam Sudan? A, hắn nói, Cố Nhất Dã, đợi anh quay lại.

Chuông cửa đột ngột vang lên.

Tim Cố Nhất Dã gần như lỡ nhịp, như đang mong đợi điều gì, anh chầm chậm ra mở cửa, dì Hàn nhà bên cạnh mang theo một túi trứng gà, đang đứng ngoài cửa chờ.

"Tiểu Dã, ôi, không phải nghe nói Tiểu Dương đã về rồi sao? Tiểu Dương rất thích ăn trứng. Dì mới về quê lên có mang theo một ít trứng gà, đều là gà nhà nuôi, mang đến đây cho hai đứa một ít." Dì Hàn đưa trứng cho Cố Nhất Dã, lại nhìn vào trong ngó ngó vài lần, "Tiểu Dương chưa đi làm về sao?"

"Cảm ơn dì Hàn, anh ấy còn chưa về ạ."

"Vậy được rồi, dì về trước đây. Đến giờ nấu cơm, nhớ ăn nhé. Trứng gà nhà dì nuôi không kém gì trứng mua trong siêu thị đâu."

"Vâng, con biết. Cảm ơn dì."

Làm sao mà quên được, Dương Chấn đâu cần bấm chuông cửa khi về đến nhà? Cố Nhất Dã mang theo túi trứng đi vào bếp và sững sờ, anh chợt nhớ ra rằng mỗi lần luộc trứng gà, Dương Chấn đều nấu cả phần anh. Mỗi lần đều luộc chín kỹ. Hắn thực ra không biết Cố Nhất Dã thích ăn trứng lòng đào.

Anh thậm chí không có thời gian để nói với Dương Chấn những điều này.

Gần một năm chờ đợi Dương Chấn quay lại, thời gian dài như vậy, cảm giác chờ thêm lần nữa cũng không quá khó. Cố Nhất Dã luôn cho rằng họ còn rất nhiều thời gian, dù quá khứ có vấp ngã thì tương lai vẫn còn rất dài.

Trước khi đi, Dương Chấn còn nói: "Tiểu Dã, bỏ thuốc lá đi."

Dương Chấn cũng nói, "Cố Nhất Dã, khi anh trở lại, nếu em rời đi cùng bất kỳ alpha nào, anh liền giết chết kẻ đó."

Dương Chấn, anh là cảnh sát, sao có thể nói những lời trẻ con như vậy?

Dương Chấn, em đã bỏ thuốc lá, em đã lâu không hút thuốc, không đúng, em là hoàn toàn không hút thuốc lá, hút thuốc không tốt, em muốn yêu quý thân thể của chính mình.

Em cũng không chạy trốn theo người khác. Anh biết không,em không thể yêu người khác, em yêu anh nhiều năm như vậy, sao có thể ngu ngốc rời xa anh?

Nhưng Dương Chấn, tại sao anh lại bỏ rơi em?

Cố Nhất Dã không tin vào thần thánh, Phật hay ma quỷ, nhưng vẫn sẽ ngăn Dương Chấn nói ra những lời xui xẻo.

Con người phải bất lực đến mức nào khi đặt hy vọng vào những vị thần và vị Phật mà trước đây họ không tin? Cố Nhất Dã cúi đầu, hai bờ vai rung lên dữ dội, có phải là bởi vì anh chưa đủ thành kính? Cho nên trời cao mới muốn cùng anh đùa giỡn như vậy. Đau, rất đau, cả khoang miệng đều phảng phất mùi máu tươi. Cố Nhất Dã cam chịu buông khớp hàm, buông tha da thịt mềm mại trên môi dưới.

Anh vốn tưởng rằng chính mình hôm nay sẽ khóc, nhưng khi anh rời khỏi cục hoà giải, về đến nhà, tiếp nhận túi trứng gà, cắn chặt môi của chính mình đến chảy máu, mắt đau và sưng lên nhưng vẫn khô đến mức không có nước mắt để chảy ra. Hôm qua, anh đã khóc vì hạnh phúc trong vòng tay Dương Chấn, nhưng bây giờ anh không thể khóc được nữa.

Thời tiết quá lạnh, Dương Chấn, đầu gối của anh có phải lại bị đau không? Thời điểm đầu gối anh đau như vậy, em không thể ở bên cạnh, em không biết nên làm cái gì bây giờ...

Đều sẽ phải vượt qua.

***

Cố Nhất Dã về nhà một mình vào sinh nhật lần thứ 60 của cha mình, rõ ràng là không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt. Khi anh bước vào nhà, đột nhiên lại trở nên yên tĩnh. Anh gặp một vài người bà con xa, nhưng không biết đó là em họ hay chị họ. Anh đã không gặp họ trong một thời gian dài.

Không khí nhanh chóng trở nên sôi động trở lại bởi những đứa trẻ do họ hàng mang đến. Bữa tối do chính tay mẹ của Cố Nhất Dã chuẩn bị, mọi người đều ăn rất với vẻ, không ai cố ý nhắc chuyện Dương Chấn không có ở đây.

Chỉ là thời điểm chuẩn bị ăn xong, người em trai ngồi bên cạnh anh đột nhiên ghé sát vào nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, sao hôm nay anh Chấn không đến?"

"À? Ồ, anh ấy có việc phải làm." Cố Nhất Dã trả lời chiếu lệ, đầu có chút đau.

"Không phải nghe nói anh ấy đã từ Nam Sudan trở về rồi sao? Hơn nữa... còn bị thương... Bên trên cũng không đến mức vắt kiệt sức lao động của anh ấy chứ? Anh à, chuyện đó, hơi lạ đúng không? Anh và anh Chấn gần đây vẫn sống cùng nhau chứ?"

Cố Nhất Dã cau mày nhìn lại, không hiểu ý của cậu ta là gì?

"Kỳ quái, anh trai, trên người anh không có chút mùi tin tức tố nào của anh Chấn. Anh không phát hiện ra sao?"

Cố Nhất Dã thực sự không nhận thấy vấn đề này. Trong khoảng thời gian này, anh toàn tâm toàn ý làm việc, ước ao bận rộn 24 giờ một ngày, chỉ để bản thân không nghĩ đến Dương Chấn, chỉ cần nghĩ đến Dương Chấn, trái tim anh như bị thanh kiếm sắc bén cắt ra lần nữa.

"Không có sao?" Cố Nhất Dã lẩm bẩm và cúi đầu ngửi, hình như thật sự không có một chút nào.

Buổi tối khi về đến nhà, Cố Nhất Dã mới ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Nếu anh cẩn thận hơn, anh đã phát hiện ra ngay từ ngày đầu tiên Dương Chấn trở lại. Anh đã lâu không ngửi thấy mùi tin tức tố của Dương Chấn, nếu có, hẳn đó chỉ là cảm giác hư ảo anh tạo ra vì quá nhớ nhung.

Vấn đề ở đâu?

Ngay khi Cố Nhất Dã thức dậy vào ngày hôm sau, anh đã liên lạc với bác sĩ phụ trách việc phục hồi chức năng của Dương Chấn và muốn có một bản báo cáo khám sức khỏe chi tiết. Đối phương lập tức cự tuyệt, nguyên nhân chính là do Cố Nhất Dã cùng Dương Chấn đã không còn quan hệ hôn nhân, không có quyền xem hồ sơ của người bệnh.

Mặt trời mùa đông không còn ấm nữa. Cố Nhất Dã mặc một chiếc áo lông màu trắng thật dày đứng cô đơn trước cổng bệnh viện, cây bên đường đã trơ trụi lá. Trong chốc lát, trời đột nhiên đổ cơn mưa phùn.

Bác bảo vệ mặc quân phục màu xanh lá cây ở bốt bảo vệ đưa tay ra hứng những hạt mưa, lẩm bẩm nói: "Trời mưa rồi, không phải là lại có tuyết rơi chứ?"

Cố Nhất Dã không muốn rời đi, trong lòng anh có quá nhiều nghi ngờ, và sự tích tụ của những nghi ngờ này sắp khiến anh phát điên.

"Cố Nguỵ?"

"Cố Nhất Dã? Sao anh lại nhớ gọi điện cho tôi?"

"Hôm nay anh có ở bệnh viện không?"

"Có. Sao vậy?"

"Anh có thể giúp tôi một việc được không? Chuyện rất quan trọng, làm ơn giúp tôi với." Giọng điệu của Cố Nhất Dã quá khẩn trương, và Cố Nguỵ liền đồng ý, "Đến văn phòng tìm tôi."

Bệnh viện quanh năm nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Cố Nhất Dã nhớ rằng khi Dương Chấn trở về nhà vào ngày hôm đó, hắn dường như có nhiều mùi thuốc khử trùng và mùi cabin máy bay, nhưng hoàn toàn không có mùi tin tức tố quen thuộc.

Cố Nguỵ rót cho anh một cốc nước và đợi anh lên tiếng.

"Anh có thể giúp tôi ... lấy hồ sơ bệnh án của Dương Chấn được không?"

"Tôi không phải là bác sĩ chủ trị của anh ấy, thậm chí còn không làm khoa đó. Làm sao tôi có thể giúp được anh?"

"Anh có thể, nếu anh không làm được, tôi thật sự không biết tìm ai."

"Sao đột nhiên anh lại muốn xem hồ sơ bệnh án của Dương Chấn?"

"Cố Nguỵ..."

Cố Nguỵ ừ một tiếng, nghiêm túc chờ đợi câu tiếp theo của Cố Nhất Dã.

"Tôi không thể cảm nhận được tin tức tố của Dương Chấn ... không hề ... Dương Chấn có điều gì đó muốn giấu tôi ..."

Bàn tay đang cầm bút của Cố Nguỵ đột nhiên buông lỏng, bút rơi xuống bàn kêu lộp bộp. Cố Nguỵ nhớ rõ mấy ngày trước Trần Vũ nói có việc muốn hỏi anh ấy về tình huống khôi phục của Dương Chấn, nhưng cuối cùng lại không nói.

Vì vậy, điều mà Trần Vũ không nói ra, chính là chuyện này.

Cố Nguỵ nhìn chằm chằm vào Cố Nhất Dã một lúc lâu, người trước mặt dường như hoàn toàn bất lực, vẫn tự lẩm bẩm một mình, "Tôi thực sự không thể cảm nhận được tin tức tố của Dương Chấn... như thế nào ... Tại sao lại như vậy..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net