Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nhất Dã luôn có thể kiểm soát cảm xúc của chính mình trước mặt người ngoài. Sau khi điều chỉnh tâm trạng, anh nhìn Cố Nguỵ và nói một cách nghiêm túc, "Anh nhất định phải giúp tôi việc này, được không?"

"Anh muốn khi nào?"

"Càng sớm càng tốt!"

"Được rồi." Cố Nguỵ gật đầu, "Có chuyện này, Tiểu Dã, tôi nghe Tiểu Vũ nói hôm nay Dương Chấn sẽ đến đây phục hồi chức năng, anh... có định đến gặp anh ấy không?"

Cố Nhất Dã cụp mắt xuống, khó mà nhìn thấy sự sắc bén và nghiêm khắc thường ngày của đội trưởng Cố, anh chậm rãi thở dài, "Không gặp. Làm phiền anh giúp tôi lần này nhé."

"Được."

"Cũng đừng nói cho Trần Vũ, tôi sợ cậu ấy sẽ nói cho Dương Chấn."

"Tôi hiểu, yên tâm đi."

***

Dương Chấn được mẹ hắn đưa đến bệnh viện. Khi xe tiến vào bãi đậu xe của bệnh viện, hắn thông qua cửa kính nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Người kia đeo kính, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì khác, lúc bước đi, sống lưng vẫn rất thẳng.

Vừa rồi có mưa nhẹ, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết, không ngờ lại đến đột ngột như vậy. Đầu gối của Dương Chấn ân ẩn đau, hắn ấn xuống cửa sổ xe, vươn tay ra đón một bông tuyết đầu mùa, người kia vừa mới đi đến cổng lớn cũng đồng thời dừng bước lại.

Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở thành phố Hoa Thanh.

Cố Nhất Dã ngẩng đầu, nhắm mắt lại, bông tuyết mỏng manh trên má tan ra trong chốc lát, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhìn hồi lâu.

Tuyết đang rơi, không biết người ấy có nhớ giữ ấm đầu gối không?

Điện thoại di động trong túi kêu vang vài cái, Dương Chấn lấy ra, nhìn thấy tin nhắn của Cố Nhất Dã, khi ngẩng đầu lên, Cố Nhất Dã đã không còn ở cổng.

"Con trai, con đang nhìn cái gì vậy?"

"Ồ không sao, con nhìn tuyết, có hơi lạnh."

Những ngón tay của Dương Chấn dừng ở trên màn hình điện thoại một lúc lâu.

"Đầu gối của anh có đau không?"

"Không đau lắm..."

Dương Chấn ở trong khoa phục hồi chức năng của bệnh viện cả buổi chiều, nếu ngồi xe lăn trong thời gian dài, thực sự sẽ dẫn đến teo cơ bắp chân, vì vậy bản thân Dương Chấn cũng rất hợp tác với phương án điều trị phục hồi do bác sĩ đưa ra.

***

Tin ly hôn truyền đến tai ông nội, ông phải rất khó khăn mới ổn định được tâm tình, không bị chuyện này làm cho kích động, tăng huyết áp. Ông vừa buồn, vừa giận Dương Chấn, nhưng cho dù tức giận đến đâu, ông vẫn không thể xuống tay đánh hắn.

Nếu đây là Dương Chấn của một năm trước, ông nội hẳn phải dùng gậy đuổi hắn khắp sân rồi.

Người ta nói vợ chồng là chim trong rừng, khi tai họa ập đến sẽ bay riêng. Cố Nhất Dã không có suy nghĩ đó, nhưng chính Dương Chấn lại đề xuất việc ly hôn. Mọi người trong gia đình đều biết Dương Chấn quyết định như vậy là vì Cố Nhất Dã, nhưng biết không có nghĩa là có thể hiểu.

Trần Vũ cũng không thể giải thích được.

Trần Vũ biết tình trạng thể chất của Dương Chấn, cũng biết rằng Cố Nhất Dã không phải là loại người sẽ chọn ra đi sau khi biết sự thật.

Nếu hỏi Trần Vũ liệu có thể hiểu được động cơ đưa ra quyết định như vậy của Dương Chấn hay không thì Trần Vũ có thể hiểu được, nhưng điều cậu không hiểu là mọi thứ có trở nên tồi tệ hơn hay không nếu hai người tiếp tục ở bên nhau?

***

Bác sĩ chủ trị yêu cầu Dương Chấn thực hiện liệu pháp tâm lý, vật lý trị liệu và các phương pháp truyền thống. Trong những ngày đầu tiên khi Dương Chấn bắt đầu điều trị tâm lý, mẹ hắn có chút lo lắng, lặng lẽ đi tìm bác sĩ.

"Tôi thấy con trai tôi thoạt nhìn ..."

Bà muốn nói rằng bà không thấy Dương Chấn có vấn đề gì về tâm lý, nhưng lời đã tới bên miệng lại không thốt ra được. Bà luôn nhớ tới thời điểm Dương Chấn ngồi trong xe sau khi ra khỏi cục hoà giải, thoạt nhìn thì có vẻ nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ do bà sinh ra, bà biết Dương Chấn đã đem chính mình đẩy vào một vòng lặp chết chóc.

"Dì à, hiện tại cho dù là người bình thường trong xã hội ngày nay ít nhiều cũng có vấn đề về tâm lý. Dương Chấn đã phải chịu những tổn thương nghiêm trọng về thể chất, và những chấn thương này đã ảnh hưởng đến cuộc sống ban đầu của cậu ấy. Chúng ta không cần coi việc trị liệu tâm lý này là nghiêm trọng, chỉ là trò chuyện đơn giản thôi, đừng quá lo lắng."

Dương Chấn không từ chối điều trị tâm lý, hắn kể với bác sĩ về những gì đã xảy ra với mình ở Nam Sudan, và cả về giấc mơ dài mà hắn có sau khi bị thương và bất tỉnh. Người trong mộng bây giờ đã không còn bất kỳ quan hệ gì với hắn.

Bác sĩ tâm lý hầu như không bao giờ chủ động đề cập đến Cố Nhất Dã với Dương Chấn, lần nào Dương Chấn cũng chủ động nói ra, ban đầu nhiều chủ đề cách nhau 108.000 dặm, nhưng cuối cùng nói thế nào cũng vẫn rơi trên người Cố Nhất Dã.

Dần dần, bác sĩ tâm lý dù chưa từng gặp qua Cố Nhất Dã cũng có thể phần nào hình dung ra được con người của anh, tất cả đều xuất phát từ mô tả sinh động của Dương Chấn. Anh ta thực sự tò mò, không biết Cố Nhất Dã này rốt cuộc trông như thế nào?

Từ những gì anh ta nghe được từ miệng của Dương Chấn, anh ta có thể hiểu được đôi chút về Cố Nhất Dã.

Đẹp, rất đẹp nhưng không thể khen Cố Nhất Dã xinh đẹp trước mặt anh, Cố Nhất Dã sẽ tức giận. Cố Nhất Dã có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, bắn súng rất chuẩn, là người nghiêm túc và không khoan nhượng khi xử lý các vụ án. Hồi nhỏ Cố Nhất Dã rất sợ tiêm thuốc, thậm chí còn sợ máu, nhưng ở hiện trường vụ giết người, Cố Nhất Dã có thể hoàn thành mọi việc thu thập và phân tích bằng chứng mà không hề thay đổi sắc mặt. Các đồng đội trẻ tuổi của đội điều tra tội phạm rất sợ Cố Nhất Dã, thực ra Cố Nhất Dã là người miệng cứng tâm mềm, thành viên mới nào trong đội mắc lỗi, sau khi Cố Nhất Dã nghiêm khắc khiển trách vẫn sẽ tự mình cùng họ diễn tập, tận tình giải đáp các thắc mắc, xoay người lại đứng trước mặt cấp trên nhận trách nhiệm về mình.

Nói đến đều là lòng tốt của Cố Nhất Dã đối với người khác.

Sau đó có một lần, bác sĩ tâm lý hỏi Dương Chấn, "Anh mỗi lần đều nói Cố Nhất Dã đối xử tốt với người khác như thế nào, vậy với anh thì sao? Anh dường như hiếm khi nói về việc anh ấy tốt với anh như thế nào."

***

Hôm đó tuyết rơi rất nhiều, chân của Dương Chấn đang được đắp bằng chiếc chăn do Cố Nhất Dã mua. Hắn nhớ sáng nay, Trần Vũ có nói với hắn, Cố Nhất Dã hôm nay lại lên văn phòng tỉnh tham gia cuộc họp.

Dương Chấn nhớ trên đường đến văn phòng tỉnh có một đoạn đường không dễ lái, trời có tuyết, hôm nay Cố Nhất Dã lại một mình lái xe đến đó. Dương Chấn hỏi đi hỏi lại Trần Vũ rằng đoạn đường kia có phải đã được sửa chữa từ lâu rồi không. Trần Vũ phải xác nhận không biết bao nhiêu lần, đoạn đường kia đã sớm được sửa rồi.

Những tổn thương sau chấn thương cả về thể chất và tâm lý là không thể xem nhẹ được. Trần Vũ đã đi cùng Dương Chấn đến khoa phục hồi chức năng vài lần, và dần dần hiểu được quyết định của Dương Chấn lúc đầu.

Có một câu nói mà mọi người luôn thích treo trên miệng, gọi là "đứng nói chuyện không đau lưng", trước đây thường hay trêu đùa người khác, nhưng ở khoa phục hồi chức năng, Trần Vũ thấy quá nhiều người giống như Dương Chấn. Bệnh nhân có vấn đề về chức năng.

Mỗi động tác của họ, những động tác duỗi tay và nhấc chân tưởng chừng như đơn giản ấy trong mắt người khỏe mạnh, nhưng đối với họ lại phải mất một thời gian dài mới hoàn thành được.

Người ngoài cuộc hoàn toàn không cảm nhận được sự bất lực đó.

Chân tay của bạn dường như không nằm trong tầm kiểm soát của bạn, chúng dường như hoàn toàn không có ý thức, và bạn khó có thể cảm thấy đau đớn cho dù bạn có đánh chúng như thế nào đi chăng nữa.

Bạn đã gặp ác mộng chưa?

Cảm giác hoảng sợ và bất lực đến mức bạn muốn tỉnh lại trong giấc mơ, dù bạn có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa. Bạn thấy đấy, ngay cả một giấc mơ xấu cũng có thể kinh hoàng, huống chi là những người, tạm thời, hoặc thậm chí vĩnh viễn, mất kiểm soát tay chân của họ.

Có một câu nói rằng tôn trọng nỗi đau khổ của người khác có ý nghĩa hơn là cảm thông với nỗi đau của họ.

Hôm nay, Trần Vũ tan tầm liền trực tiếp đến đón Dương Chấn về nhà. Trên đường đi còn cùng Dương Chấn nói chuyện hội nghị ở văn phòng tỉnh có lẽ đã kết thúc, tối nay Cố Nhất Dã sẽ trực tiếp trở lại thành phố Hoa Thanh.

Dương Chấn quẹt điện thoại một hồi, ngẩng đầu đáp, "Em ấy đã về rồi."

"A? Nhanh như vậy?" Trần Vũ chỉ thản nhiên hỏi.

Sau đó, Trần Vũ biết được rằng Cố Nhất Dã, một người không thích sử dụng mạng xã hội, sẽ đăng một bài viết mà chỉ Dương Chấn mới có thể nhận được mỗi khi anh đi công tác hoặc đi họp ở văn phòng tỉnh.

Hóa ra, họ phải mất một thời gian dài mới có thể từ từ hiểu ra mọi chuyện, những rào cản mà Dương Chấn không thể vượt qua, những nút thắt không thể tháo gỡ.

Chỉ có một người ngay từ đầu đã biết và hiểu được.

Và nút thắt trong lòng Dương Chấn không thể giải quyết, chỉ có người này mới có thể giải quyết được.

***

Kể từ khi rời khỏi bệnh viện lần trước, Cố Nhất Dã đã phải đợi một tuần để nhận được hồ sơ bệnh án của Dương Chấn do Cố Ngụy mang đến. Thông tin của bệnh nhân liên quan đến quyền riêng tư. Dù Cố Ngụy có thuyết phục như thế nào, bác sĩ chăm sóc của Dương Chấn vẫn không muốn lùi bước và đã làm rất tốt việc bảo mật.

Theo ý kiến của bác sĩ chủ trị, việc phục hồi chức năng của Dương Chấn đang diễn ra rất tốt, mối quan hệ của Dương Chấn với Cố Nhất Dã tuy có thể giúp cho việc phục hồi nhanh hơn, nhưng người bệnh lại không chịu, cho nên dù thế nào cũng không thể để lộ ra ngoài.

Về cách Cố Ngụy lấy được hồ sơ bệnh án, thực ra rất đơn giản, nhờ Trần Vũ. Trần Vũ là người dễ mềm lòng, Cố Ngụy chỉ cần tuỳ tiện nói vài câu đã vội vàng đồng ý.

Trần Vũ cũng có hồ sơ bệnh án, người nhà đều biết tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn nhưng đều kín tiếng không nói cho người ngoài. Cố Ngụy chỉ dùng bộ mặt đau khổ và hỏi anh ta: "Anh là người ngoài à?"

Tất nhiên là không thể.

Cố Ngụy biết rằng hành vi của mình thực sự không phải là quân tử, nhưng như có câu nói, thà phá bỏ mười ngôi đền còn hơn phá hủy một cuộc hôn nhân, và để giúp Dương Chấn và Cố Nhất Dã vượt qua rào cản này, Cố Ngụy cảm thấy mình đã làm được một việc tốt.

Trần Vũ bí mật đưa hồ sơ bệnh án cho Cố Ngụy, dặn dò phải trả lại ngay trong đêm hôm đó.

Trước khi xem hồ sơ bệnh án, Cố Nhất Dã đã chuẩn bị tinh thần vô số lần, cho dù kết quả có ra sao, anh cũng sẽ bình tĩnh đối mặt với nó.

Tuy nhiên, khi hồ sơ bệnh án có tên của Dương Chấn được đặt trước mặt anh, anh nhận ra rằng dù có chuẩn bị như thế nào cũng đều là vô ích. Anh và Dương Chấn vĩnh viễn đều không có cách nào mà đường ai nấy đi được.

Bằng giấy trắng mực đen, người ta viết rằng chấn thương của Dương Chấn phức tạp hơn nhiều so với những gì anh nhìn thấy hoặc tưởng tượng. Rối loạn tin tức tố của alpha, dưới chẩn đoán này, bác sĩ cũng nói rõ rằng bệnh này sẽ làm cho bệnh nhân không thể giúp bạn tình vượt qua thời kỳ phát tình, họ có thể cảm nhận được tin tức tố của bạn tình, nhưng không thể làm cho đối phương mang thai, hơn 90% những bệnh nhân này sẽ không trải qua thời kỳ mẫn cảm nữa.

Cố Nhất Dã ngẩn người ngồi trên ghế, nhớ tới ngày Dương Chấn vừa trở về, anh rõ ràng hy vọng Dương Chấn sẽ tiến vào khoang sinh sản của mình, nhưng Dương Chấn lại giả vờ không nghe thấy.

Hóa ra lúc đó hắn đã sợ anh phát hiện ra.

"Tình hình rất tệ sao?" Cố Ngụy không nhìn cũng đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc, dù sao đó là chuyện giữa vợ chồng Dương Chấn và Cố Nhất Dã, tò mò có chút không lịch sự.

Cố Nhất Dã hít thở sâu và gật đầu.

"Tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Cố Nhất Dã cầm hồ sơ bệnh án và đưa lại cho Cố Ngụy, "Nhờ anh trả lại cho Trần Vũ."

"Vậy thì anh định làm gì?" Cố Ngụy hỏi anh.

"Tôi cũng không biết nữa." Cố Nhất Dã cười bất lực, "Thực ra, tôi không biết phải làm thế nào. Bác sĩ chăm sóc của Dương Chấn chắc hẳn phải giỏi hơn tôi. Đọc những tài liệu này có ích gì? Tôi không phải là bác sĩ. Nếu tôi biết trước đã không thi vào trường quân sự, lẽ ra tôi phải học trường y."

Cố Nhất Dã rõ ràng nói những lời này với giọng điệu giễu cợt, nhưng Cố Ngụy vẫn cảm thấy khó chịu khi nghe thấy. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là người ngoài, nói nhiều cũng vô ích.

Sau khi tiễn Cố Ngụy đi, Cố Nhất Dã trở về phòng và bắt đầu vùi đầu vào tìm hiểu thông tin về loại bệnh này, tâm trạng cũng giống như ngày anh cùng Dương Chấn ký đơn ly hôn trong văn phòng hoà giải. Cố Nhất Dã vẫn có một trực giác, mọi việc đều có thể giải quyết được.

Không sao cả, dù có là tự an ủi chính mình cũng không phải vấn đề.

Mọi người đều có một vài ý niệm để chống đỡ cho chính mình vượt qua những tháng ngày đau khổ.

***

Cố Nhất Dã đã kiểm tra rất nhiều thông tin liên quan và nhờ rất nhiều người giúp đỡ, sau đó anh liên hệ với một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này ở Trung Quốc.

Anh giải thích cặn kẽ tình trạng cơ thể của Dương Chấn cho bác sĩ, bên kia nói với anh rằng chữa khỏi bệnh này dễ mà khó.

Đơn giản là nếu Dương Chấn có thể bước vào giai đoạn mẫn cảm một cách bình thường, thì khả năng chữa khỏi sẽ được cải thiện rất nhiều, nhưng khó khăn là một số alpha không thể bước vào giai đoạn mẫn cảm sau khi họ bị bệnh.

Bác sĩ nói đùa với anh rằng điều đó phụ thuộc vào may rủi.

Cố Nhất Dã đã nói với bác sĩ một cách rất nghiêm túc, "Anh ấy luôn rất may mắn. Dù cái chết ngay trước mặt, anh ấy vẫn có thể giữ được mạng sống để quay về gặp tôi. Anh ấy thực sự rất may mắn."

Vào lúc đó, Cố Nhất Dã dường như không nghĩ rằng việc thừa nhận sự may mắn là một điều buồn cười, chỉ là đang nói ra một sự thật, cũng là trấn an chính mình.

Bác sĩ mỉm cười, "Tôi không nói đùa với anh đâu. Nghiêm túc mà nói, vào lúc này, tôi nghĩ anh với tư cách là bạn tình nên ở bên cạnh anh ấy mọi lúc. Chúng ta đều biết rằng với omega thì tin tức tố của alpha là thứ quan trọng nhất đối với họ khi họ đang ở trong kỳ phát tình. Đó là thứ thuốc hiệu quả nhất. Cũng tương tự, đối với alpha, tin tức tố của bạn tình omega cũng là liều thuốc hiệu quả nhất. Anh tách khỏi anh ta càng lâu, cảm giác của anh ta đối với tin tức tố của anh càng yếu, điều này đối với sự khôi phục của bệnh nhân mà nói, không có gì tốt cả."

"Đương nhiên, nếu anh định phẫu thuật xóa vết đánh dấu và bắt đầu lại một gia đình, thì hãy coi như tôi không nói gì."

Cố Nhất Dã cau mày nhìn bác sĩ, câu từ chối này của anh hiện rõ ràng trên mặt. Cố Nhất Dã thực ra không cần đứng trước bất kỳ ai chứng minh việc anh yêu Dương Chấn như thế nào. Trước kia anh cảm thấy hành vi như vậy quá ngây thơ, nhưng hiện tại anh lại trở thành người ấu trĩ như vậy. Cố Nhất Dã nói một cách nghiêm túc, "Tôi không có khả năng làm điều đó."

***

Sau khi Dương Chấn bị thương, hắn được nghỉ phép không lương. Cấp trên đã thông báo rằng nếu hắn bình phục, chỉ cần có thể vượt qua mức độ đánh giá cấp trung đội, hắn có thể tiếp tục trở lại đội phòng chống ma tuý.

Điều này có nghĩa là đánh giá mà Dương Chấn cần phải vượt qua không đơn giản như đánh giá của các sĩ quan cảnh sát cấp dưới, mà là đánh giá ở cấp đội trưởng của phi đội.

Việc phục hồi chức năng của Dương Chấn rất hiệu quả, thỉnh thoảng bị đau đến mức không chịu được, bác sĩ sẽ cho hắn trị liệu bằng âm thanh, ánh sáng và nhiệt điện từ để giảm cơn đau.

Thời điểm còn học ở học viện quân sự, mỗi lần tham gia bài kiểm tra 400m ma quỷ, nhảy tường thấp, vượt mương rãnh, leo thang mây, trèo tường cao... không có chướng ngại nào có thể làm khó được Dương Chấn.

Trong thời gian phục hồi chức năng, lần đầu tiên có thể tự mình đứng vững hơn ba giây, Dương Chấn vui mừng đến mức ăn cơm tối ở nhà còn nói nhiều hơn một chút. Bác sĩ nói hắn đã phục hồi tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Với niềm vui sướng như vậy, hắn khó có thể kiềm chế được bản thân, muốn gọi cho Cố Nhất Dã càng sớm càng tốt, nhưng khi nhấc điện thoại lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Nhất Dã trên hình nền, hắn lập tức bình tĩnh lại.

Hắn hiện giờ không biết lấy thân phận gì để chia sẻ với Cố Nhất Dã niềm vui này.

***

Mọi thứ sau đó bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.

Dương Chấn đã lâu không gặp Cố Nhất Dã, mùa đông đã sắp đi qua, số lần nửa đêm tỉnh dậy vì đầu gối đau nhức cũng giảm dần. Mẹ hắn đã mua cho hắn nhiều cái bảo vệ đầu gối mới, nhưng Dương Chấn vẫn luôn sử dụng những cái mà Cố Nhất Dã đã mua.

Một bộ, hai bộ, ba bộ...

Cố Nhất Dã đã mua rất nhiều, mỗi lần đều nhờ Trần Vũ qua lấy. Hai người bằng một cách nào đó đã hình thành sự ăn ý dù không hề gặp mặt.

Sự hiểu biết ngầm này đã bị phá vỡ vào cuối mùa đông.

Cố Nhất Dã bắt đầu xuất hiện thường xuyên và không hợp lý xung quanh Dương Chấn.

Khi Dương Chấn đến bệnh viện để phục hồi chức năng, nếu Cố Nhất Dã nghỉ làm sớm vào ngày hôm đó, anh sẽ xuất hiện trong khoa phục hồi chức năng và làm một số việc mà y tá thường làm, ngay cả khi chỉ là giúp Dương Chấn đứng lên, Cố Nhất Dã cũng giành lấy trước khi y tá bước tới.

Dương Chấn cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng Cố Nhất Dã không hề trả lời trực tiếp mà chỉ nói nói gần nói xa với Dương Chấn rằng mình có việc ở gần đây.

Cách hoà hợp này duy trì cho đến đầu mùa xuân, và mọi người đều chấp nhận hành vi bất thường của Cố Nhất Dã. Mỗi lần Dương Chấn được đưa về nhà, số lượng nụ cười trên mặt hắn cũng bắt đầu tăng lên.

Ôn Kiệt hỏi Cố Nhất Dã, "Cậu không trách Dương Chấn về việc ly hôn với cậu sao?"

Tại sao rất nhiều người hỏi anh câu hỏi vô nghĩa này?

Chỉ có người ngoài mới thắc mắc rằng tại sao Cố Nhất Dã lại không trách Dương Chấn, trách Dương Chấn đòi ly hôn, trách Dương Chấn đã tự quyết định và trách Dương Chấn ích kỷ.

Cố Nhất Dã chỉ nghĩ, có phải hôm nay Dương Chấn bị đau đầu gối không?

Ngày mai thời tiết sẽ như thế nào?

Khi nào trời mới ấm lên?

Trên thế giới này, mỗi ngày có hàng trăm triệu người chỉ gặp thoáng qua, mỗi ngày đều có người tranh cãi vì ai yêu nhiều hơn, ai trả giá ít hơn.

Trái đất hình tròn hay hình vuông, điều đó quan trọng gì? Dù con đường này có đi như thế nào, Dương Chấn đều sẽ quay về bên Cố Nhất Dã.

Trên thực tế, lần đó bác sĩ tâm lý hỏi Dương Chấn.

"Mỗi lần anh kể đều là việc Cố Nhất Dã tốt với người khác như thế nào, còn với anh thì sao? Anh dường như hiếm khi nói về việc anh ấy tốt với anh như thế nào."

Câu trả lời của Dương Chấn là: "Em ấy yêu tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net