Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đời người sẽ có vô số lần nói dối, dù là thiện ý hay ác ý, đều không thể tránh khỏi.

Cố Nhất Dã và Dương Chấn, trong cuộc giằng co này, đều không cam lòng yếu thế mà phải đào một cái hố để cho nhau nhìn thấu, rồi lại cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Dương Chấn không biết tại sao Cố Nhất Dã lại đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn sau khi đã "biến mất" quá lâu, và không nói gì về mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Ngày nghỉ lễ đầu tiên của đợt Tết Âm Lịch. Tết Âm Lịch còn chưa tới, trên khắp phố phường đã tràn đầy không khí rực rỡ và náo nhiệt.

Làm nghề của họ không có ngày nghỉ. Cố Nhất Dã thực sự không cảm thấy anh muốn ăn mừng vào ngày cuối cùng của năm. Trước khi tan sở, Diêu Lâm đã đến gặp anh và hỏi anh có muốn cùng đi ra ngoài uống vài ly hay không.

Thái độ của Cố Nhất Dã đối với Diêu Lâm hiện đã tốt hơn rất nhiều. Diêu Lâm là một người thông minh, biết rõ "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt". Tâm tư của cậu dành cho Cố Nhất Dã cũng đã buông bỏ. Hai người từ lúc ban đầu có chút xấu hổ đã nghiêm túc chuyển thành quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới rồi trở thành những người bạn có thể thỉnh thoảng uống một ly rượu và trò chuyện mỗi ngày.

Điều khiến Diêu Lâm hết hi vọng vẫn là sự kiện Nam Sudan.

Khi Dương Chấn bị hộ tống trở về, không chỉ đội Phòng chống ma túy mà hầu như tất cả mọi người thuộc đội điều tra Hình sự đều biết rằng Dương Chấn bị thương không nhẹ, thậm chí phải ngồi trên xe lăn.

Theo quy định, Dương Chấn có thể nghỉ hưu do chấn thương, và nếu hắn có nguyện vọng, lực lượng cảnh sát có thể bố trí cho hắn một công việc hậu cần. Vì sự an toàn của người dân và hiệu quả của lực lượng cảnh sát, các sĩ quan cảnh sát bị thương sẽ không được phép làm việc trên tiền tuyến.

Tuy nhiên, Dương Chấn đã nhanh chóng làm đơn, nói rằng hắn sẽ tích cực hợp tác điều trị phục hồi, không muốn chuyển sang vị trí văn thư, mong cấp trên cho hắn một cơ hội ra tiền tuyến. Một năm sau, nếu hắn điều trị thành công, hắn nguyện ý tham gia khảo hạch, dựa theo cấp trung đội trưởng để kiểm tra.

Nếu chức năng thể chất và tình trạng sức khỏe của hắn vẫn không thể vượt qua bài kiểm tra và đánh giá nội bộ thì hắn sẵn sàng chấp nhận mọi sự điều động của cấp trên.

Một số sĩ quan cảnh sát mới muốn có cơ hội được tận mắt chứng kiến sức mạnh của tay bắn súng hàng đầu trong lực lượng cảnh sát. Diêu Lâm, với tư cách là một đàn anh tham gia lực lượng cảnh sát sớm hơn họ một chút, vẻ mặt phức tạp, lời nói khoa trương, "Các cậu có biết điều gì thể hiện sức mạnh của tay bắn súng hàng đầu không?"

"Kỹ năng bắn súng!"

"Không, là ánh mắt." Diêu Lâm lắc đầu dạy dỗ, "Ánh mắt của Đội trưởng Dương của đội Phòng chống ma tuý, tôi nghĩ không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh ta."

Những cảnh sát trẻ trong nhóm cảm thấy cậu quá khoa trương.

Nhưng Diêu Lâm tự biết, điều đó không phải là nói quá. Người khác chưa từng bị ánh mắt hung dữ của Dương Chấn chiếu vào, nhưng Diêu Lâm đã thử nghiệm qua vài lần, mỗi lần đều có cảm giác sống lưng lạnh toát.

Không đùa đâu, Diêu Lâm đã nhanh chóng từ bỏ Cố Nhất Dã, thứ nhất là vì cậu ngưỡng mộ Dương Chấn, biết rằng mình không tốt bằng Dương Chấn, thứ hai là vì cậu thực sự sợ Dương Chấn có thể giết mình bằng mắt thường.

Lời này nói ra vừa lúc Cố Nhất Dã cầm văn kiện đi ngang qua nghe được. Anh liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, không nói gì mà đi thẳng về văn phòng của mình. Khi cánh cửa đóng lại, Cố Nhất Dã đem văn kiện ném lên bàn, tự lẩm bẩm một mình, "Dương Chấn làm gì có đáng sợ như vậy..."

Trong mắt Cố Nhất Dã, Dương Chấn luôn là đứa cháu trai mặt dày bị ông nội đuổi đánh khắp sân, dù bị đánh tơi tả vẫn luôn nở nụ cười.

***

Thời tiết đã vào xuân, ban ngày vẫn rất ngắn, thời điểm tan tầm đến, có thể nhìn thấy từ cửa sổ tòa nhà văn phòng bầu trời đã tối sầm lại, các tò nhà cao tầng xa xa đều được thắp sáng bằng các ánh đèn.

Cố Nhất Dã đã từ chối lời mời đi uống rượu của Diêu Lâm vào tối nay, anh muốn đến bệnh viện để đón Dương Chấn.

Sáng sớm nay Trần Vũ đã mật báo cho anh, Dương Chấn hôm nay vẫn đi bệnh viện. Hắn phục hồi khá tốt, đã có thể bỏ xe lăn, chỉ dùng nạng chống cũng có thể đi với tốc độ gần giống như người bình thường. Cố Nhất Dã còn nhớ khi Dương Chấn ở khoa phục hồi chức năng dùng nạng đi được năm bước nhỏ, anh đã mừng rỡ đến không nhịn được mà nhào qua ôm lấy hắn.

Niềm vui trong mắt Dương Chấn không thể giấu được, trong khoảnh khắc đó, Cố Nhất Dã như thấy lại Dương Chấn khi còn bé, mỗi lần hắn làm được một điều gì đó đặc biệt, hắn đều nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe, háo hức muốn được động viên và khen ngợi.

Có lẽ trước đây, Cố Nhất Dã đã tưởng rằng anh chưa hoàn toàn hiểu rõ về Dương Chấn, nhưng mà từ giờ phút này, anh mới chân chính hiểu rõ hắn, hiểu cả ánh mắt của hắn đang hướng về anh.

Dương Chấn cần anh hơn bao giờ hết.

Dương Chấn gọi điện cho Trần Vũ mấy lần, nhưng không có người nghe máy, có lẽ là đang trên đường nên không tiện trả lời. Đợi một lúc sau, hắn lại thấy bóng dáng quen thuộc nhất xuất hiện từ chỗ ngoặt trong bệnh viện.

Lúc này khoa phục hồi chức năng tương đối yên tĩnh, mọi người đều đã đi ăn tối, số còn lại đều đã về nhà. Dương Chấn ngồi trên băng ghế nhìn Cố Nhất Dã đang vội vàng đi lại gần mình, cho đến khi còn cách khoảng năm bước chân, anh giảm tốc độ và bước thật chậm.

"Anh đợi lâu không? Em tan làm liền lập tức tới đây. Vốn dĩ Diêu Lâm rủ em đến chỗ Ôn Kiệt uống rượu nhưng em không đi. Bên ngoài trời lạnh lắm, lại có chút kẹt xe. Ngày mai là đêm giao thừa, em cứ nghĩ sẽ ít người đi một chút, không ngờ vẫn tắc đường." Cố Nhất Dã đứng ở trước mặt Dương Chấn, vừa thở hổn hển, vừa tự nói một mình, như thể anh không quan tâm đến Dương Chấn có muốn nghe anh nói những điều vô nghĩa này không.

Dương Chấn chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, đợi Cố Nhất Dã nói hết lời, sau đó cau mày, bất lực hỏi: "Trần Vũ đâu rồi?"

"Cậu ấy nói tối nay phải đi làm nhiệm vụ."

Trần Vũ không có bất kì nhiệm vụ nào tối nay, chỉ là bận đi đón Cố Nguỵ tan tầm.

"Tiểu Dã."

"Được rồi, đi thôi."

Cố Nhất Dã không trả lời, có lẽ anh đã đoán được Dương Chấn định nói gì.

"Tiểu Dã, sau này em không cần phải đến đây đón anh."

"Anh hôm nay hồi phục như thế nào?"

"Tiểu Dã, anh nói rồi, chúng ta đã chia tay, sau này đường ai nấy đi."

"Đi nhanh lên, em đói quá. Vừa tan tầm liền chạy tới đây, cơm nước đều chưa ăn."

"Cố Nhất Dã."

"Dương Chấn, anh có thấy phiền không!" Cố Nhất Dã rốt cuộc nhịn không được, trên mặt hiện lên lửa giận, nhìn thẳng vào Dương Chấn, "Em vừa rồi đã nhấn mạnh, anh có biết là anh rất phiền hay không?"

"Anh có đi hay không?" Cố Nhất Dã nói xong liền xoay người rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Anh cảm thấy rằng mọi sự kiên nhẫn, dịu dàng của anh đã được sử dụng trên người Dương Chấn, nhưng Dương Chấn luôn cố tình như vậy, mỗi một lần một tấc lại muốn thêm một thước.

Cố Nhất Dã rất muốn không màng tất cả mà nói cho Dương Chấn biết, tất cả những bí mật mà hắn cất giấu, anh đều đã biết rồi. Hắn sợ liên luỵ đến anh, nhưng những điều đó, với anh mà nói, không thể so sánh được việc được ở bên cạnh hắn mỗi ngày.

Mọi người đều từng tự hỏi, liệu có thế giới bên kia không. Nhiều người thậm chí còn tình nguyện đem những việc chưa làm được ở kiếp này đặt hi vọng vào kiếp sau, cứ như thể kiếp sau họ có thể bù đắp cho những nuối tiếc của kiếp này.

Nếu có kiếp sau thì sao? Nếu thật sự có kiếp sau?

Vậy có đáng phải gánh chịu những hối tiếc của cả kiếp này không?

Cố Nhất Dã bước càng lúc càng nhanh, suýt chút nữa đã vấp ngã khi đi xuống cầu thang, trong lòng cảm thấy uỷ khuất nhưng vẫn phải dừng lại. Trong lòng vẫn luôn nhớ tới người, sao có thể bỏ lại Dương Chấn được.

Khi Cố Nhất Dã quay lại, anh thấy Dương Chấn đang bước đi chậm rãi với đôi nạng dưới cánh tay. Hắn thở dài, muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt của Cố Nhất Dã, muốn dỗ dành anh đừng tức giận nữa.

Dương Chấn không thể hiểu nổi, trên đời này làm sao lại có một người ngu ngốc như Cố Nhất Dã, tại sao phải quay lại với hắn để chịu khổ?

"Đi thôi." Dương Chấn nhẹ nhàng nói.

Cả hai không nói với nhau câu nào trên đường đi, cho đến khi hướng xe dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Dương Chấn mới nhận ra điều gì đó và hỏi Cố Nhất Dã: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Cố Nhất Dã gần như buột miệng và đi về nhà, nhưng anh sợ Dương Chấn sẽ không thoải mái, vì vậy đổi miệng nói: "Về nhà em."

"Tại sao?"

Lý do ... Cố Nhất Dã trong chốc lát chưa kịp nghĩ đến, liền bị câu hỏi của Dương Chấn làm cho mắc kẹt.

"Đúng vậy, đêm nay là 29, ngày mai là giao thừa, Tết Nguyên Đán là lễ hội mùa xuân. Em ở một mình, không có ai ở cùng, nhưng em không muốn đón Tết một mình."

Đó chỉ là một cái cớ, nhưng Dương Chấn đã sửng sốt một lúc lâu sau khi nghe thấy. Nói về điều này, từ khi hắn và Cố Nhất Dã kết hôn đến khi chia tay, cả hai đều chưa từng đón Tết cùng nhau. Tết năm ngoái hắn ở Nam Sudan cùng Cố Nhất Dã gọi điện thoại để vượt qua.

Khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ đã lùi xa. Hai bên đường cao tốc được trang trí bằng một dãy dài đèn lồng nhỏ màu đỏ. Xe ô tô chạy qua khu vực trung tâm thành phố, và các cửa hàng của thương nhân treo đầy các áp phích quảng cáo, biển ưu đãi đại hạ giá,... không khí rất náo nhiệt.

Dương Chấn ngồi ở ghế sau, giọng nói khàn khàn bên trong xe yên tĩnh, hắn nói, "Thực xin lỗi."

Anh xin lỗi, sau khi ở bên em, dường như anh chưa bao giờ làm em vui, và anh cũng không ở bên em ngay cả trong những ngày lễ Tết.

Dù không thể làm cách nào khác được, nhưng hắn vẫn cảm thấy nợ Cố Nhất Dã quá nhiều.

Cố Nhất Dã không dừng lại cũng không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, lái xe một cách nghiêm túc. Đôi mắt anh chua xót đến mức sắp ứa nước mắt. Khi đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo bật sáng, Cố Nhất Dã mới lẳng lặng đè xuống hai mắt của mình.

Anh không biết Dương Chấn có đoán được anh đang khóc không, nhưng anh không muốn nhận lời xin lỗi của hắn. Thật ra anh không trách Dương Chấn, anh chỉ muốn nói với Dương Chấn, rất nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng một lời xin lỗi.

Giống như, một câu thực xin lỗi không đổi được nhiều đêm anh nhớ đến hắn mà không ngủ được, không đổi được những ngày phát tình khó khăn hơn người bình thường chỉ bởi vì anh không muốn phẫu thuật xoá đi vết đánh dấu.

Sau khi ly hôn, Dương Chấn chưa bao giờ quay lại đây. Hơn nửa năm trở về, vừa bước vào hắn đã cảm nhận được hơi thở của Cố Nhất Dã ở mọi ngóc ngách trong nhà.

Căn nhà rất sạch sẽ, đồ đạc trong phòng giống hệt như những gì hắn đã thấy khi rời đi, có lẽ là chưa từng thay đổi.

Trước kia là nhà của hai người, bây giờ vẫn vậy.

Dương Chấn có chút ngại ngùng, ngồi trên sô pha nhìn Cố Nhất Dã vội vàng đi vào bếp. Bởi vì bận rộn công việc nên Cố Nhất Dã không mua rau, chỉ mua một hộp bánh bao đông lạnh. Anh mở ra, cho vào nồi và nấu chín. Sau đó anh bê ra bàn, kêu Dương Chấn tới ăn.

"Đây là Tết Nguyên Đán đầu tiên chúng ta trải qua cùng nhau."

Cố Nhất Dã cúi đầu nói, hơi nóng của bánh bao khiến anh cay mắt.

Người Trung Quốc vào ngày Tết Âm Lịch đều muốn cùng người nhà ăn bữa cơm sum họp. Cùng người nhà ở bên nhau mới là đoàn tụ.

Cuộc đời này bảo dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Chỉ một mình không thể gọi là đoàn tụ. Nếu cha mẹ còn sống, trước khi gặp người mình yêu, ở cùng cha mẹ, anh em là đoàn tụ. Sau khi gặp người mình yêu, tạo thành một gia đình mới, thì ở cạnh người yêu mới là đoàn tụ.

Cha mẹ đồng hành cùng bạn trên đoạn đường đầu tiên, và người yêu đồng hành cùng bạn trên đoạn đường sau này.

Dương Chấn lồng ngực hơi căng, như sắp trải qua một cơn bão. Cố Nhất Dã luôn luôn như vậy, chỉ cần một câu nói cũng có thể dễ dàng đánh sập tuyến phòng thủ bên trong lòng hắn. Những tưởng hắn đã xây dựng dược tường thành tháp cao, vậy mà trong nháy mắt chỉ còn là đống gạch vụn.

"Tiểu Dã..."

"Được rồi, em biết anh định nói gì." Cố Nhất Dã xua tay ngăn cản Dương Chấn tiếp tục, "Dương Chấn, anh không thể là người duy nhất ích kỷ, anh nghĩ ly hôn là tốt cho em. Nhưng, sau khi ly hôn em cảm thấy không tốt. Lương tâm em không được an ổn, em cũng ngủ không ngon. Anh để em ích kỷ một lần, để em chăm sóc anh đến khi anh hoàn toàn lành lặn. Chỉ cần anh có thể đi được bình thường, em sẽ rời đi một cách sạch sẽ, được không?"

Những lời hùng biện này Cố Nhất Dã đã nghĩ cả đêm, hiện tại cũng có thể ở trước mặt Dương Chấn nói ra mà không hề thay đổi sắc mặt.

Trên thực tế, tất cả đều là giả. Cố Nhất Dã chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Chấn ích kỷ, và tương tự như vậy, anh cũng không phải nói được là làm được. Anh nhất định không rời đi, kể cả khi Dương Chấn đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

Dương Chấn có thể dùng những lời nói dối vụng về để xua đuổi anh, và anh cũng có thể dùng những lời nói dối vụng về để ở lại.

Anh biết chỉ cần anh nói như vậy, Dương Chấn sẽ không đành lòng cự tuyệt.

Kể cả Dương Chấn biết anh nói dối thì sao chứ? Cố Nhất Dã biết Dương Chấn sẽ làm ngơ trước lời nói dối này chỉ vì để anh có một giấc ngủ ngon.

Vẻ mặt của Dương Chấn rất phức tạp, kỳ thực hắn không nghĩ tới những lời này có phải là thật hay không, hắn không thể không thừa nhận rừng suy nghĩ của hắn là đáng khinh, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn khi nghe những gì Cố Nhất Dã nói.

Hắn thật may mắn khi có một lý do chính đáng để được ở bên Cố Nhất Dã.

"Anh xấu như vậy sao?" Dương Chấn cười nhẹ, bánh bao trong bát đã nguội lạnh.

Cố Nhất Dã không đoán được phản ứng của Dương Chấn sẽ như thế này, bản thảo mà anh đã chuẩn bị để phản bác lại Dương Chấn đã không còn hữu dụng nữa, chỉ ngây ngốc gật đầu.

"Đúng vậy."

Nhưng em tha thứ cho anh, bởi vì Dương Chấn, được cùng anh ở bên nhau, chính là đoàn tụ.

Tronng nhà vẫn còn có quần áo của Dương Chấn. Trước khi đi ngủ, Cố Nhất Dã đã mang quần áo vào phòng tắm, yêu cầu Dương Chấn đi tắm. Anh cũng không rời khỏi, nghiêm trang mà giải thích với Dương Chấn rằng anh ở đây chỉ vì sợ hắn gặp tình huống nào đó không tiện thì có thể lập tức giúp đỡ.

Dương Chấn không còn cách nào khác là phải tuân theo sự sắp đặt.

Tắm rửa xong, Dương Chấn định quay lại phòng ban đầu của mình để ngủ, nhưng Cố Nhất Dã đã chặn hắn lại.

"Lâu rồi em không lau dọn, toàn là bụi, chăn ga gối đệm cũng chưa giặt bao giờ. Anh ngủ ở phòng em, không được phép ra phòng khách. Em sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra, nếu nửa đêm anh cần em hỗ trợ, em không nghe thấy thì biết làm sao? Tóm lại là anh ngoan ngoãn ngủ trong phòng của em. Em đảm bảo sẽ không lại gần anh, sẽ ngoan ngoãn, anh biết em luôn ngủ rất ngoan mà."

Một Cố Nhất Dã như vậy, Dương Chấn chưa từng gặp qua. Cố Nhất Dã rất ngây thơ, ngây thơ đến mức hắn rất muốn ôm lấy anh, lại muốn hỏi anh như thế nào mà có thể nghĩ ra những suy nghĩ kỳ quái đó.

Làm thế nào mà hắn chưa bao giờ nhận thấy rằng Cố Nhất Dã có một khía cạnh trẻ con như vậy trước đây.

Ban đầu còn nằm cách một khoảng xa, nhưng tới nửa đêm, khoảng cách đó cũng không còn nữa. Cố Nhất Dã lăn vào vòng tay của Dương Chấn khi anh ngủ say, đã lâu rồi anh không có một đêm ngon giấc.

Mùi đào thoang thoảng trong không khí, Dương Chấn theo thói quen kéo chăn bông giúp Cố Nhất Dã đắp lên. Hắn luôn thích mùi tin tức tố của Cố Nhất Dã, sẽ khiến hắn cảm thấy an tâm.

Nếu gặp quá nhiều người, người ta sẽ dễ dàng bỏ qua lần rung động đầu tiên.

Dương Chấn còn nhớ, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu của Cố Nhất Dã, hắn đã tự nhủ rằng mình không thể buông tay.

"Tiểu Dã ... Anh có phải hay không đã đối xử với em rất tồi tệ..."

Dương Chấn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Cố Nhất Dã đang say ngủ.

Hắn căn bản là không nên đuổi Cố Nhất Dã đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net