Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi điều chỉnh trạng thái của mình, Cố Nhất Dã liền trở về đại đội. Cục điều tra tội phạm thành phố đang đẩy mạnh truy bắt những kẻ phạm tội trên mạng trong năm nay. Cố Nhất Dã là người phụ trách chính của hoạt động này.

Anh cau mày nhìn đống tài liệu vụ án trong tay, ngày thường cấp dưới đều không dám cùng anh đùa giỡn, nên văn phòng sẽ yên tĩnh hơn khi anh ở đây, cũng không ai dám nói chuyện với anh những chuyện không liên quan đến công việc.

Lam Hạ là cô gái táo bạo nhất trong số các cấp dưới của Cố Nhất Dã. Cả đại đội chỉ có duy nhất cô không có việc gì cũng dám chạy đến văn phòng của Cố Nhất Dã mỗi ngày.

Hôm nay đang phân loại dữ liệu, Lam Hạ thấy một số vụ án đặc biệt, liền cầm tư liệu chạy đến tìm Cố Nhất Dã.

"Đội trưởng Cố?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh có phải đang cảm thấy không thoải mái không?"

"Không sao, có chuyện gì vậy?"

"Cũng không có chuyện gì quan trọng. Không đúng, sắc mặt của anh nhìn thật sự không tốt. Hay là đến bệnh viện xem một chút?"

"Không cần. Không có việc gì thì ra ngoài đi. Tôi nghỉ ngơi một chút là ổn."

"Vậy thì... cũng được."

Cố Nhất Dã chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, toàn thân nóng rực, hốc mắt cũng nóng lên, khó chịu trong người càng ngày càng tăng. Buổi sáng đã uống thuốc ức chế nên anh hẳn là không phải đang phát tình.

***

Thật vất vả mới có thể kiên trì đến giờ tan sở, Cố Nhất Dã cảm thấy đầu óc choáng váng đến mức không dám tự lái xe, đành phải gọi xe về. Trên đường đi, Ôn Kiệt gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn tối nay qua uống một chút không.

Ôn Kiệt là bạn cùng lớp của Cố Nhất Dã tại học viện cảnh sát, cũng là một Omega. Người này rất thú vị, nhưng tâm tư không để trong ngành cảnh sát, sau khi tốt nghiệp không tham gia đội điều tra tội phạm cùng Cố Nhất Dã mà chuyển nghề mở quán bar.

"Không, tôi không được khỏe."

Ôn Kiệt bật cười thành tiếng, "Không phải chứ lão Cố, tân hôn xong bị vị kia lăn lộn đến không ra khỏi cửa được à?"

"Không, tôi thực sự không thoải mái." Cố Nhất Dã ngồi trong taxi tựa đầu vào lưng ghế, thái dương đột nhiên đau nhói, thần kinh khó thả lỏng như bị kéo.

"Nghe này ... Có chuyện gì vậy? Cậu đi khám bác sĩ chưa?" Ôn Kiệt nghe có chuyện không ổn, giọng điệu càng thêm nghiêm túc, "Có cần tôi giúp không?"

"Tôi cũng không biết nữa. Sáng nay đột nhiên đến kì phát tình, tôi đã uống thuốc ức chế rồi. Lúc trước thì không vấn đề gì. Buổi chiều toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi, suy nhược, chắc là bị cảm. Không phải là vấn đề gì lớn. Tôi về nhà uống một chút thuốc rồi ngủ một giấc là ổn thôi."

"Kết hôn rồi tại sao lại vẫn dùng thuốc ức chế? Cậu có biết nếu dùng thứ đó quá nhiều sẽ gây lệ thuộc và tổn thương cơ thể không? Chưa kể còn uống liều lượng lớn như vậy..." Ôn Kiệt thở dài, "Quên đi, tính tình cố chấp như cậu, nói gì cũng không nghe. Vậy cậu nhanh về nhà uống thuốc, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Biết rồi, không nói nữa. Tôi về đến nhà rồi."

"Được rồi."

***

Khi Cố Nhất Dã trở về nhà, Dương Chấn vẫn chưa quay lại. Anh lấy thuốc cảm từ hộp thuốc ở nhà ra uống với nước ấm, sau đó chóng mặt đến mức nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Lần này anh ngủ rất sâu, sâu đến mức cảm giác chân tay như bị giam cầm, nhiệt độ trên người vẫn chưa thể hạ xuống, cả hơi thở cũng đều nóng rực.

Dương Chấn vừa về đến nhà đã nhìn thấy cảnh này. Cố Nhất Dã đang cuộn mình trên ghế sofa, đầu gối lên lưng ghế, lông mày nhăn lại, thỉnh thoảng phát ra những tiếng lẩm bẩm khó chịu, cả trán và thái dương đều vã mồ hôi.

Vốn dĩ hắn cho rằng hai người họ không phải là không thể sống một cuộc sống tôn trọng lẫn nhau trên bề mặt. Nhưng cuối cùng, Dương Chấn vẫn không thể làm ngơ với Cố Nhất Dã. Hắn còn chưa kịp cởi giày đã vội vã bước đến sô pha, ngồi xổm xuống sờ trán Cố Nhất Dã, nóng đến phát sợ.

"Cố Nhất Dã? Em làm sao vậy?" Dương Chấn lắc lắc cánh tay Cố Nhất Dã, nói không lo lắng chỉ là giả dối.

"Tiểu Dã? Em cảm thấy không khỏe sao? Tôi đưa em đi khám bệnh, mau dậy đi, chúng ta đi bệnh viện."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cố Nhất Dã khó nhọc chớp đôi mi nặng trĩu, hàng mi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt dính vào nhau thành từng chùm, khi mở mắt ra đã nhìn thấy người trước mặt, có lẽ là do bệnh tình dễ nảy sinh ra cảm xúc yếu đuối và tâm hồn trở nên mong manh.

Mũi Cố Nhất Dã chua xót, đôi mắt đỏ hoe nhanh chóng tràn đầy nước mắt, bộ dáng uỷ khuất, hai mắt đẫm lệ nhìn Dương Chấn, không nói lời nào.

"Còn đau không? Mau đứng dậy đi bác sĩ."

"Tôi không đi......"

"Không được, em bị sốt, phải đến bệnh viện lập tức."

"Tôi thực sự không muốn đi, tôi không muốn đi ... Tôi không muốn tiêm ..." Nước mắt anh lại lăn dài trên khóe mắt, nóng bỏng rơi xuống lưng bàn tay của Dương Chấn. Cố Nhất Dã bẹp miệng xuống, nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt tội nghiệp của một đứa trẻ.

Kể từ khi lớn lên, Dương Chấn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Nhất Dã như thế này trước mặt mình. Hắn chỉ nhớ khi còn nhỏ ở trong khu quân sự, Cố Nhất Dã thực sự rất sợ tiêm thuốc, chỉ cần nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đến tiêm vắc xin phòng bệnh liền trốn trong nhà không chịu ra cửa, dù dỗ thế nào cũng không được.

Lớn lên vẫn không có gì thay đổi.

"Vậy thì về phòng đã, về phòng rồi ngủ có được không? Dậy đi, trở vào trong phòng, nếu không thì tôi bế em?"

Cố Nhất Dã sững sờ một chút, đứng dậy khỏi ghế sô pha, lắc đầu, lê từng bước về phòng rồi nặng nề nằm xuống giường.

Hai tay Dương Chấn vòng qua bên người Cố Nhất Dã, sợ anh đột ngột ngã. Sau khi đắp chăn cho Cố Nhất Dã, hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng khách và gọi mẹ.

"Mẹ, cho con số điện thoại của bác sĩ Triệu. Con muốn nhờ ông ấy đến khám cho Tiểu Dã."

"A? Con dâu làm sao vậy?"

"Vừa mới phát sốt nhưng không muốn đến bệnh viện. Mẹ có thể gọi trước cho bác sĩ giúp con được không?"

"Được, được rồi, để mẹ gọi, sau đó cho ông ấy địa chỉ. Có việc gì nhớ gọi lại cho mẹ."

"Con biết rồi."

Bác sĩ Triệu cũng từng là một bác sĩ quân y, đồng thời là đồng đội với cha của Dương Chấn trong nhiều năm. Không lâu sau đó, ông đến và nhanh chóng kiểm tra cho Cố Nhất Dã. Với vẻ mặt nghiêm túc, ông quay đầu trừng mắt nhìn Dương Chấn.

"Tin tức tố trong cơ thể bị rối loạn. Cậu ta hẳn là đang trong thời kì phát tình. Trước đây có lẽ cậu ta đều dùng thuốc ức chế để vượt qua. Lượng thuốc ức chế quá nhiều về lâu dài sẽ dẫn đến rối loạn chức năng xử lý của tin tức tố trong cơ thể. Đây là hiệu ứng cộng dồn. Bệnh tật trong người lâu nay đồng loạt phát ra."

"Con cũng thật không ra gì!" Bác sĩ Triệu đứng lên vỗ đầu Dương Chấn một cách không thương tiếc, "Là alpha của cậu ta, con còn không biết hôm nay cậu ta đến thời kì phát tình? Bị tin tức tố của con ảnh hưởng, còn cố tình uống thuốc ức chế. Đứa nhỏ này cũng thật là..."

"Không ... con thực sự không biết ..." Dương Chấn thì thầm với lương tâm cắn rứt. Thật ra thì hắn không phải hoàn toàn không biết. Sáng nay, hắn đã ngửi thấy mùi tin tức tố của Cố Nhất Dã có vẻ không ổn định. Nếu hắn để tâm hơn một chút, thì cũng không phải không thể đoán ra.

Dương Chấn cũng tự biết mình đã sai. Bác sĩ Triệu kê đơn thuốc và nói rằng mồ hôi ra nhiều sẽ nhanh chóng hạ sốt, hai ngày nay tốt nhất không nên dùng thuốc ức chế, sau này cố gắng giảm càng nhiều càng tốt, nếu không thì cơ thể khỏe mạnh đến mấy cũng không thể chịu đựng được.

Dương Chấn mím môi, mất đi bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, nghiêm túc gật đầu. Hắn còn cẩn thận hỏi một số biện pháp phòng ngừa. Sau khi đưa bác sĩ Triệu ra ngoài, hắn quay lại và ngồi bên cạnh giường của Cố Nhất Dã. Hắn không vui nhưng cũng không tức giận. Hắn chỉ không biết tại sao Cố Nhất Dã lại ghét hắn đến vậy, ghét đến mức dù đã kết hôn nhưng thậm chí còn không để hắn giúp đỡ trong thời kì phát tình.

***

Dương Chấn cúi xuống mở bàn cạnh giường ngủ của Cố Nhất Dã, quả nhiên nhìn thấy bên trong có vài hộp thuốc ức chế. Hắn do dự nhặt chúng nó lên rồi bước ra ngoài. Ban đầu hắn định vứt ngay vào thùng rác, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, đem về phòng mình, tìm ngăn kéo có khoá, khoá lại.

Trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cố Nhất Dã, Dương Chấn liền mất đi sự tức giận. Hắn miễn cưỡng cho Cố Nhất Dã ăn loại thuốc do bác sĩ Triệu kê đơn, sau đó ngồi bên cạnh nhìn anh. Người kia một khi không thoải mái sẽ nhỏ giọng rên hừ hừ.

Dương Chấn không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cũng không biết Cố Nhất Dã sẽ ngủ bao lâu. Hắn trở về phòng tắm rửa, khi bước ra, liền cầm theo một chiếc khăn nóng và nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Cố Nhất Dã.

Nửa đêm gần sáng, cơn sốt của Cố Nhất Dã giảm dần. Thời điểm tỉnh dậy, cơ thể anh bùng lên một cảm giác trống rỗng, muốn duỗi tay chân nhưng chiếc chăn bông trên người lại nặng trĩu. Đèn trong phòng vẫn luôn sáng, và khi Cố Nhất Dã cúi đầu xuống, anh thấy Dương Chấn nằm đè lên chăn bông bên cạnh, trên tay còn cầm một chiếc khăn lông.

Cố Nhất Dã hoàn toàn không nhớ ra đêm qua mình đã về phòng bằng cách nào, anh mơ hồ nhớ rằng khi Dương Chấn đang nói chuyện với anh, giọng điệu giống như hắn đang dỗ dành một đứa trẻ.

Trong lúc bàng hoàng, Dương Chấn vô thức vỗ nhẹ chăn bông trên người Cố Nhất Dã, đôi mắt buồn ngủ quá không mở ra được, miệng vẫn lẩm bẩm: "Ngủ đi Tiểu Dã, cơn sốt sẽ giảm dần ..."

Cơn sốt vừa hạ nên người vẫn còn chút trì độn, đến lúc này mới nhận ra loại thân mật quá mức xa lạ này, anh quay lưng về phía Dương Chấn, lúc này cũng nghĩ không ra muốn đuổi Dương Chấn về phòng hắn, duỗi tay tắt đèn, ở trong bóng tối mở to hai mắt, đầu óc vẫn còn mông lung.

***

Sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa hửng sáng, Dương Chấn đã tỉnh dậy, tay chân hơi đau nhức và tê dại. Hắn thận trọng cúi người sờ trán Cố Nhất Dã, cơn sốt đã lui, bấy giờ mới thở phào một hơi và cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền nhận thấy có điều gì đó không ổn, mùi đào ngọt ngào quen thuộc trong không khí lại lan ra, và Cố Nhất Dã hất tung chăn bông ra khỏi người anh trong giấc ngủ.

Cố Nhất Dã thở gấp gáp, cơ thể lại bắt đầu nóng ran, đột nhiên tỉnh dậy, gần như theo thói quen đứng dậy tìm thuốc ức chế trên tủ đầu giường.

"Tôi đã ném nó đi rồi."

Anh nghe thấy có người nói chuyện sau lưng mình, đó là Dương Chấn.

"Cái gì?"

"Đừng tìm nữa, tôi đã ném nó đi rồi."

Dương Chấn bước tới định kéo Cố Nhất Dã lên.

Cố Nhất Dã nhìn thẳng vào Dương Chấn, một lúc sau có lẽ anh mới nhận ra rằng hắn vừa nói ném cái gì, có chút tức giận mà túm lấy cổ tay hắn.

"Anh dựa vào cái gì mà làm thế? Dương Chấn, não anh ngập nước rồi sao? Ai cho anh ném đồ của tôi?" Cố Nhất Dã định chạy ra thùng rác bằng đôi chân trần, nhưng Dương Chấn đã nắm lấy cổ tay và đưa anh trở lại giường.

"Buông tôi ra!"

"Tôi xin lỗi, Tiểu Dã, hãy nghe tôi. Bác sĩ nói rằng em không thể dùng thuốc ức chế quá liều nữa. Tôi biết mình không nên tự động vứt những thứ đó đi, nhưng..."

"Dương Chấn! Anh dựa vào cái gì mà xen vào việc của tôi?"

Lời nói hoàn toàn không khách khí, tính cách của hai người đều là nóng nảy. Dương Chấn nắm lấy cổ tay Cố Nhất Dã lôi vào trong phòng, "Tại sao à? Em có biết hôm qua bác sĩ nói gì không? Ông ấy nói em nên dừng việc ỷ lại vào những loại thuốc ức chế này, nếu không, dù cơ thể em có khoẻ mạnh đến đâu thì sớm muộn gì cũng khiến em suy sụp!"

"Liên quan gì đến anh? Anh buông ra, buông tôi ra!"

"Cố Nhất Dã!" Dương Chấn đột ngột hét vào mặt anh.

"Cố Nhất Dã, việc này có quan hệ gì với tôi hay không không quan trọng. Em là trung đội trưởng đội điều tra hình sự. Nếu em cảm thấy trung đội trưởng không cần một thân thể khoẻ mạnh, không cản trở đến việc em điều tra tội phạm thì tôi cũng không sao cả. Em muốn uống nhiều hay ít thuốc ức chế cũng không vấn đề gì."

Lời này vừa nói xong, Cố Nhất Dã sững sờ một lúc. Bởi vì tức giận, lồng ngực của anh phập phồng lên xuống. Anh cố chấp nhìn chằm chằm vào Dương Chấn mà không nói một lời.

"Đi, đi tìm, đi mua, hoặc đánh tôi để lấy thuốc ức chế." Dương Chấn biết nói gì để Cố Nhất Dã phản ứng như thế này, trong lòng Cố Nhất Dã, đội điều tra tội phạm là ưu tiên trước nhất. Hắn buông tay Cố Nhất Dã và xô mạnh vào vai anh, "Đánh đi!"

Cố Nhất Dã lảo đảo về phía trước hai bước, cú đẩy của Dương Chấn khiến nỗi bất bình của anh không thể che giấu được nữa, cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn rơi.

Thời kỳ phát tình làm cho tất cả cảm xúc của anh lúc này không khống chế được, khắp người giống như bị tằm ăn, thêm vào tin tức tố của Dương Chấn áp chế, đối với một Omega đang trong thời kì phát tình căn bản không hề có sức chống cự.

Cố Nhất Dã đẩy Dương Chấn ra rồi chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, nước lạnh dội xuống đầu. Ngay lúc Dương Chấn nghe thấy tiếng nước chảy ra thì cơn tức giận không thể kìm nén nổi nữa, hắn chạy vào phòng tắm và lôi Cố Nhất Dã đang ướt sũng ra ngoài.

Cố Nhất Dã loạng choạng suýt ngã, nhưng lại được Dương Chấn giữ chặt lại.

"Cố Nhất Dã, em con mẹ nó thật là!"

Cơn sốt vừa hạ xuống, còn đang phát tình lại đi tắm nước lạnh, Dương Chấn càng nghĩ càng tức giận, "Chúng ta đã kết hôn!"

Cả hai người không ai chịu nhường ai.

Trong giây tiếp theo, Cố Nhất Dã cảm thấy mình bị ném xuống chiếc giường êm ái, đầu óc choáng váng, khi phản ứng lại, Dương Chấn đã thô bạo xé toạc quần áo của anh. Cố Nhất Dã hoảng sợ đẩy hắn ra, suýt nữa thì khóc ngay lập tức.

Anh chỉ đơn giản là không thể từ chối tin tức tố của Dương Chấn đang quấn quanh anh một cách áp đảo.

Nụ hôn của Dương Chấn đáp xuống chóp mũi, Cố Nhất Dã siết chặt chân hai chân và cố gắng đấu tranh lần cuối cùng. Anh biết rất rõ những lời vừa rồi của Dương Chấn không phải để uy hiếp anh. Chất ức chế đã ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể anh. Nếu anh muốn vượt qua thời kỳ phát tình an toàn, chỉ có thể dựa vào Dương Chấn.

Cơ thể của Cố Nhất Dã run lên dưới Dương Chấn.

"Vậy thì sao! Nếu tôi không đồng ý với anh, đó bị coi là cưỡng hiếp trong hôn nhân!" Cố Nhất Dã không bao giờ là người cúi đầu thừa nhận thất bại.

Dương Chấn thực sự tức giận đến bật cười, đẩy chân Cố Nhất Dã ra, ép cơ thể của mình vào, "Được rồi! Thực sự là giỏi đấy Cố Nhất Dã, cứ việc kiện tôi về tội cưỡng hiếp trong hôn nhân, làm xong liền đi."

Lồng ngực Cố Nhất Dã bởi vì kích động mà phập phồng. Anh không phủ nhận giờ phút này bởi vì tin tức tố mà bức thiết muốn Dương Chấn, nhưng vẫn oán hận nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêng đầu né tránh nụ hôn trên môi của hắn.

Giằng co hồi lâu, đầu óc Dương Chấn nóng lên, hắn cúi đầu xuống cắn mạnh vào xương quai xanh của Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã thở hổn hển vì đau.

Dương Chấn đưa tay kéo quần lót của Cố Nhất Dã không chút thương tiếc, dùng ngón tay mò mẫm chạm vào lỗ hậu nơi đã tiết ra dịch thể từ lâu, không hề chần chừ cứ như vậy cắm vào.

Cố Nhất Dã căng thắt lưng phát ra tiếng khụt khịt kháng cự, sau đó cắn chặt môi dưới nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng chảy ra như chất lỏng tự động tiết ra trong cúc huyệt.

"Mở mắt ra!"

Cố Nhất Dã vẫn ngoan cố không đáp lại, thân thể bởi vì kì phát tình mà trở nên nhạy cảm. Một lúc sau liền bị Dương Chấn dùng ngón tay đưa đến cao trào, bên dưới trống rỗng, nhưng bên trong thân thể lại càng thêm mãnh liệt, ý thức dần dần có chút tan rã, theo bản năng nâng eo đi cọ vào hạ thể của Dương Chấn.

Dương Chấn cởi bỏ quần áo trên người mình, cọ xát dương vật dài đã cứng ngắc vào hoa huyệt ẩm ướt của Cố Nhất Dã. Sự đụng chạm của làn da xa lạ khiến thân thể của Cố Nhất Dã đột nhiên co rút lại, anh hoảng hốt mở mắt ra thì nhìn thấy thứ của Dương Chấn, dựa vào trên giường sợ hãi lùi về phía sau, liền bị hắn túm cổ chân kéo lại ở dưới người.

"Chạy cái gì?"

Vừa dứt lời, Dương Chấn đã đẩy thẳng côn thịt vào. Cố Nhất Dã rên rỉ và gần như tắt thở.

"A ..." Cố Nhất Dã kêu lên, ngửa cổ thở dốc, hai chân dài kẹp chặt eo Dương Chấn như đang trút giận.

"Không được, anh ra ngoài đi, đau quá..."

Nó quá lớn. Mặc dù chất dịch do omega tiết ra trong thời kì động tình khiến lỗ hậu được bôi trơn đủ nhưng côn thịt của Dương Chấn thực sự quá lớn. Cố Nhất Dã chỉ cảm thấy cúc huyệt căng ra như sắp bị xé toạc. Anh chưa từng chân chính hưởng thụ qua tình ái, không biết tới những khoái cảm xa lạ, và không biết giờ phút này có thể nói ra khát vọng của mình như thế nào.

Cố Nhất Dã chỉ có thể bất lực nắm lấy vai Dương Chấn và đẩy về phía sau, "Thật sự rất đau..."

"Đừng nhúc nhích, ngoan." Dương Chấn vẫn mềm lòng, nắm lấy tay Cố Nhất Dã đặt lên môi hôn nhẹ. Thần kinh Cố Nhất Dã căng thẳng, không có thời gian nghĩ ra ý nghĩa của câu nói này. Anh cảm thấy dương vật của mình đang được giữ trong tay Dương Chấn, quy đầu được nhẹ nhàng cọ xát bởi ngón tay cái thô ráp. Cố Nhất Dã thần kinh căng thẳng, không có thời gian nghĩ ra ý nghĩa của chuyện này.

"A~..."

Cố Nhất Dã rên lên một tiếng ngắn, hư không trong cơ thể dần dần biến mất, sau đó là tình triều mãnh liệt, tình dục khuếch đại tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng. Côn thịt của Dương Chấn nhét trong cúc huyệt của anh quá nóng bỏng. Cố Nhất Dã ôm chặt lấy gối, nghiêng đầu tránh ánh mắt của Dương Chấn.

Cái nhìn đó sẽ khiến mọi người hiểu lầm, và mọi người sẽ lầm tưởng rằng cuộc làm tình này diễn ra vì tình yêu.

Dương Chấn hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút cáu kỉnh, hắn bóp cằm Cố Nhất Dã, ép người kia đối mặt với mình, rướn người lên định hôn anh, nhưng lại bị Cố Nhất Dã tránh đi.

Hôn quá thân mật, Cố Nhất Dã không muốn, và Dương Chấn không muốn làm những hành động có vẻ như tán tỉnh này trong khi quan hệ tình dục.

Tỉnh dậy đi Cố Nhất Dã, đây không phải là tình yêu. Đó là một sự thúc đẩy sinh lý, thức dậy đi.

Dù đã bị từ chối quá nhiều lần, nhưng cử chỉ nhỏ từ chối hôn của Cố Nhất Dã vẫn khiến Dương Chấn cảm thấy hơi khó chịu, không nghĩ ngợi gì nữa, hắn nắm lấy hai bên hông của Cố Nhất Dã, rồi bất ngờ kéo anh về phía mình. Sự kết hợp giữa bản thân Cố Nhất Dã và phần dưới của hắn gần như hoàn hảo.

Đầu dương vật cọ xát vào da thịt mềm mại đâu đó trong lỗ hậu, và Cố Nhất Dã rùng mình như điện giật.

Tỉnh táo, tỉnh táo, sự tỉnh táo bị thiêu đốt hầu như không còn.

Như thể để trút một phần giận dữ trong lòng vào cuộc ân ái này, Dương Chấn thúc mạnh một cách thô bạo. Hắn có thể cảm nhận được khoái cảm khi dương vật của mình được bao bọc và ve vuốt bởi lớp thịt mềm mại khi hắn ra vào bên trong Cố Nhất Dã. Nơi ấy như một hang ổ ấm áp, có sức hút vô tận khiến hắn mất lý trí chỉ biết thúc mạnh vào.

Cố Nhất Dã cắn chặt môi để không cho tiếng rên rỉ tràn ra, cảm giác tê dại leo lên xương cụt gần như giết chết anh.

Cố Nhất Dã nghe thấy tiếng thở dốc của Dương Chấn càng ngày càng nặng, cả người bị ném lên lại nặng nề ngã xuống, bụng dưới đột nhiên bơm mạnh, phía trước bắn ra tinh dịch đặc sệt, một ít dính trên cơ bụng của Dương Chấn, và một số rơi ra trên ngực anh.

Cố Nhất Dã lơ đãng nhìn lên trần nhà, toàn thân run rẩy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net