Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc Cố Nhất Dã trống rỗng trong vài giây. Đèn trong phòng được Dương Chấn bật lên. Mắt Cố Nhất Dã cay cay, anh chớp mắt thật mạnh, nhìn vào dấu răng mà mình để lại trên gáy Dương Chấn. Có thể là do vết cắn quá sâu, trên vết cắn còn dính một ít máu.

Anh chưa bao giờ nghe nói rằng omega có thể đánh dấu alpha, vì vậy đây là dấu vết do chính anh để lại, nhưng mùi rượu từ từ xâm nhập vào mũi rất quen thuộc với Cố Nhất Dã.

"Dương Chấn, để em xuống."

Cố Nhất Dã từ trên lưng Dương Chấn nhảy xuống, đứng trước mắt hắn, môi anh khẽ run lên, cẩn thận hỏi: "Dương Chấn, anh không cảm thấy gì sao?"

Khó tránh khỏi thất vọng một lần nữa, Cố Nhất Dã nhìn Dương Chấn nghi hoặc lắc đầu và nói không có.

"Tại sao không, em thực sự ngửi thấy nó, Dương Chấn, em ngửi thấy mùi tin tức tố của anh."

"Tối nay em uống hơi nhiều à?" Dương Chấn véo mặt Cố Nhất Dã rồi đẩy anh vào phòng tắm, "Không nói nữa, vợ à, vừa rồi em cắn anh một cái thật là đau."

Phản ứng của Dương Chấn cũng không có gì khác thường, Cố Nhất Dã một lần nữa thất vọng mà sụp bả vai, sợ rằng mình thực sự bị ảo giác lại không muốn tạo áp lực quá lớn cho Dương Chấn, bẹp miệng nhìn hắn, nhanh chóng khôi phục ngữ khí ban đầu. "Vợ anh là ai?"

"Em."

"Đừng không biết xấu hổ, chúng ta hiện tại không có quan hệ này." Cố Nhất Dã ngáp một cái, "Anh đi ra ngoài, em tắm rửa xong sẽ đi ngủ."

Dương Chấn không đủ tự tin để phản bác lại, hắn đã làm nhiều chuyện ngu ngốc, nếu cái giá của sự chia ly có thể cô đọng lại thành lời nói nhẹ nhàng của Cố Nhất Dã lúc này thì cũng đã là không tệ lắm.

Cửa phòng tắm đóng lại, ngay sau đó có tiếng nước chảy róc rách.

Dương Chấn bước ra khỏi phòng ngơ ngác đứng một mình trên sân thượng, trầm ngâm vỗ nhẹ vào gáy, hắn vẫn có cảm giác hơi nhột nhạt nơi Cố Nhất Dã bị cắn, vừa rồi thân thể quả thực có chút khó chịu, cảm giác vô lực khó tả, chân tay đau nhức.

Từ sân thượng nhìn ra, khoảng sân nhỏ tối đen như mực, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sủa của một con chó cưng nào đó trong tiểu khu, chúng đã sớm biến mất trong màn đêm.

Khi Dương Chấn ở Nam Sudan, mỗi lần màn đêm buông xuống, tiếng gió và tiếng súng lo lắng ập vào tai hắn. Giống như một số người luôn cho rằng ở thời đại như thế này, thuốc súng và chiến tranh là một thứ rất xa vời, nhưng Dương Chấn sẽ không bao giờ quên được tiếng nổ ầm ầm bên tai lúc đó.

Hắn không biết đó là ảo giác hay không, nhưng thời tiết ấm lên, hắn thực sự có thể nghe thấy tiếng một vài côn trùng trong bóng tối.

Tháng tới, Dương Chấn sẽ tiếp tục đào tạo và tiến hành đánh giá với lứa cảnh sát tiếp theo. Cố Nhất Dã sợ hắn quá miễn cưỡng, liên tục dặn dò hắn đừng cố gắng quá sức. Cố Nhất Dã biết rõ, chính mình còn không có cách nào thừa nhận Dương Chấn sẽ bị chấn thương thêm một lần nữa.

Cố Nhất Dã từ trong buồng tắm đi ra không thấy ai trong phòng ngủ, chân ướt, dép lê còn chưa kịp xỏ liền chạy ra, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Dương Chấn trên sân thượng.

Dương Chấn dùng hai tay đỡ lấy lan can ban công nhìn về phía xa xa. Cố Nhất Dã đi qua, giống như một động vật nhỏ bé chui vào lòng Dương Chấn.

"Anh đang nhìn gì đó?"

Hơi nước ẩm ướt sau khi vừa tắm khiến Cố Nhất Dã trông mềm mại hơn, ánh mắt cũng không còn mang tính công kích, thậm chí có chút lười biếng và ỷ lại.

Hình ảnh như thế này có lẽ là thứ mà những cấp dưới của Cố Nhất Dã khiếp sợ khi nhìn thấy. Anh chưa bao giờ xuất hiện như thế trước mặt bất kì người nào khác.

"Không có gì để xem, chúng ta vào trong đi, hình như có ít muỗi."

"Không có muỗi nhỏ." Cố Nhất Dã lẩm bẩm, đưa tay ôm lấy eo Dương Chấn, "Dương Chấn, em đã đi huấn luyện lâu như vậy, anh có nhớ em không?"

"Hả? Sao lại đột nhiên hỏi thế?" Dương Chấn cười ôm người chặt hơn vào lòng.

Không về đơn vị một năm, Dương Chấn không mấy khi đi cắt tóc. Trước đây hắn để tóc ngắn. Ông nội luôn nói rằng thích loại sức sống tràn trề này. Cuối cùng tóc cũng có cơ hội dài ra, thoả mãn thẩm mỹ của mẹ hắn. Mẹ Dương Chấn luôn thích nói đùa rằng nếu không phải là truyền thống gia đình làm quân nhân bao đời nay, khuôn mặt của Dương Chấn thích hợp làm một ngôi sao điện ảnh.

Tóc mái buông thõng trên trán khiến Dương Chấn giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp. Cố Nhất Dã vùi đầu vào cổ Dương Chấn dụi dụi, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thản nhiên chạm đầu vào tóc Dương Chấn, hai người dán lại rất gần..

Cố Nhất Dã nói chậm rãi, như thể đang phàn nàn, "Bởi vì anh luôn không nói gì, Dương Chấn, nếu em không hỏi anh, anh sẽ không bao giờ nói rằng anh nhớ em. Anh luôn không nói với em bất cứ điều gì, không chủ động nói nhớ em, không chủ động giữ lấy em, không cho em biết anh cần em, anh cũng không cùng em tức giận, kể cả khi em hét vào mặt anh, anh cũng không nói gì."

Yêu một người có phải sẽ bất lực không? Sẽ không, chỉ cần phải nói ra.

Chỉ cần nói ra, giữ lại cũng tốt, tách ra cũng được. Em có thể tạo ra hàng triệu cách để gắn kết chúng ta lại với nhau.

"Ừ?"

"Anh có nhớ em không?"

"Tiểu Dã." Dương Chấn hôn lên trán Cố Nhất Dã và tiếp tục, "Anh nhớ em, anh cũng cần em, bất cứ lúc nào anh cũng cần em."

"Tốt, em biết rồi."

Những tiếc nuối không thể hoà giải ấy sẽ không còn kìm hãm được khát khao tìm được lối thoát.

Việc huấn luyện hàng ngày của Dương Chấn được thực hiện cùng với tất cả các cảnh sát mới, không có sự phân biệt đối xử nào. Hắn chính là một người mới.

Ngay khi đội trưởng rời đi, những cảnh sát mới không quen biết cũng không dám buông lỏng, không ai biết sau khi khảo hạch bọn họ sẽ có một trung đội trưởng mới đang ở ẩn trong đội.

Tập huấn đã hơn một tuần rồi, lâu lâu mọi người mới quen nhau, tham gia gìn giữ hòa bình không phải là công việc thường ngày. Ai cũng đọc tin tức nhưng không nghĩ đến tai nạn xảy ra ở Nam Sudan vào năm ngoái. Trong mắt họ, Dương Chấn chỉ là một cảnh sát mới tài năng.

Đại đội trưởng nghe họ nói chuyện phiếm, chắp tay sau lưng gật đầu, khóe miệng nở một nụ cười ưa nhìn.

Không biết sau này ai trong số những cảnh sát mới này sẽ trở thành thuộc hạ của Dương Chấn, họ làm nhiều chuyện như quỷ sứ, sau này có cơ hội thì mới được trải nghiệm.

Vào ngày thi vượt chướng ngại vật 400 mét, Cố Nhất Dã cũng đến đó với tư cách là giám sát trưởng của cuộc khảo hạch. Từ xa anh đã thấy Dương Chấn đang trò chuyện vui vẻ với một số thanh niên, nhưng họ đều là những đứa trẻ mới ngoài hai mươi tuổi. Dương Chấn cũng là một sinh viên ngoài ba mươi tuổi.

"Tiểu Cố, cậu nói đi, Tiểu Dương này bị một đám thanh niên vây quanh, vậy mà nhìn không có khoảng cách gì cả. Tôi nhớ lúc mới tốt nghiệp trường quân sự cậu ấy trông như thế này, vậy mà bây giờ không có gì thay đổi. Thực tốt." Đại đội trưởng đang đứng dưới gốc cây, hôm nay nắng gắt đến mức khiến người ta không thể mở mắt, sàn bê tông nóng nực, một làn sóng nhiệt không thể tản đi vì một thời gian dài.

Một giọt mồ hôi rơi trên trán, nóng quá. Cố Nhất Dã đang đeo kính râm, nên không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.

Sau một hồi im lặng, Cố Nhất Dã nói với giọng có vẻ hơi lãnh đạm, "Sao lại không có gì thay đổi? Anh ấy chịu đựng nhiều gian khổ hơn người khác rất nhiều, không phải sao?"

Đi một vòng quanh bờ vực của cái chết rồi trở về, không phải sao? Thoát khỏi xe lăn và nạng là một công việc khó khăn, phải không? Phải nỗ lực hơn rất nhiều để trở lại vị trí ban đầu, phải không?

Những sự thật không thể thay đổi này có thể sẽ trở thành niềm tự hào, kiêu hãnh, là tin tức hay là tấm gương để người khác noi theo.

Nhưng anh là Cố Nhất Dã, người yêu của Dương Chấn, là gia đình của hắn. Nếu có thể, anh hy vọng rằng Dương Chấn chưa bao giờ phải chịu những tổn thương hay đau khổ như thế này.

Buổi đánh giá sáng diễn ra rất suôn sẻ, buổi chiều trời quang mây tạnh, một giây sau đó mưa như trút nước, nhưng cuộc khảo hạch sẽ không dừng lại mà tiến hành như bình thường, mọi người đều phải đứng dưới mưa.

Một số bạn trẻ buổi sáng bị bài khảo hạch làm cho choáng váng, ăn không tiêu, một trận mưa đổ xuống đã mặt mày ủ ê hỏi tại sao không tạm dừng.

Dương Chấn nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, ánh mắt đảo qua, không ít thanh niên rùng mình. Không biết vì sao, bị Dương Chấn nhìn chằm chằm liền cảm thấy có chút áy náy, vì vậy liền ngậm miệng không dám than thở nữa.

"Sự cố ngoài ý muốn sẽ không kéo dài thời hạn để chờ các cậu chuẩn bị xong." Dương Chấn nhìn thẳng về hướng của Cố Nhất Dã, khiến câu nói này giống như một lời nhận xét thường tình. Mưa ngày càng lớn, làm tầm mắt hắn trở nên mơ hồ.

Đó là một ngày hỗn loạn, mưa to cọ rửa đi bụi bẩn, và nhiệt độ nóng bức từ từ tiêu tan.

Mưa bão làm cho việc chui qua lưới trở nên khó khăn hơn. Cố Nhất Dã cau mày, vẻ mặt có chút trang nghiêm. Anh lo lắng về vết thương ở chân của Dương Chấn, nhưng việc này là không thể tránh khỏi. Vì vậy trong mắt mọi người, trung đội trưởng Cố trông có vẻ rất không hài lòng với bài đánh giá này.

Đại đội trưởng có chút tò mò, thầm nghĩ đợt này tân cảnh sát hẳn là không tệ lắm.

Lưới sắt rất thấp, cả quá trình bò về phía trước, lòng bàn tay bị cát chà xát, đau nhức, đứa nhỏ bò qua quần áo của Dương Chấn liền bị móc sắt túm lấy, xé ra một mảnh nhỏ, cậu ta sợ tới mức dừng lại tại chỗ, không dám tiến lên. Dương Chấn đụng vào cánh tay của cậu ta, "Đi tiếp, ai bảo cậu dừng lại?"

Trung đội trưởng Dương uy nghiêm vô tình không khống chế được, đứa nhỏ sửng sốt một chút mới tiếp tục đi về phía trước.

Mưa vẫn rơi, mọi người đều lấm lem, Dương Chấn lau mặt nhìn về phía Cố Nhất Dã, không rõ Cố Nhất Dã có nhìn thấy không, nhưng hắn vẫn mỉm cười với anh bằng khóe miệng nhếch lên.

Trước đây, đánh giá bắn súng đặt trước lưới đóng cọc thấp, lần này điều chỉnh thứ tự đặt sau, người cầm súng phải giữ được tinh thần tập trung cao độ. Yêu cầu đánh giá đối với cảnh sát mới là không được bắn trượt mục tiêu, không để lọt ra ngoài vòng thứ 5. Một số người không thể duy trì độ ổn định của súng khi họ lo lắng, Dương Chấn không thể nhắm mắt làm ngơ và đưa ra một lời chỉ dẫn nhanh chóng và đơn giản.

Đám cảnh sát mới còn đang tiêu hóa ý nghĩa của các chiêu thức thì hắn đã chơi trước rồi, mọi người chưa kịp hoàn hồn thì đã có vài tiếng nổ vang trời.

Đại đội trưởng kinh ngạc thở dài nói, hắn quả thực là người bắn súng giỏi nhất của học viện quân sự, ngay cả lần kém cỏi nhất cũng trúng vòng thứ 9.

Kết thúc toàn bộ cuộc đánh giá, thần kinh căng thẳng cả ngày của Cố Nhất Dã cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Mọi người đứng xếp hàng trong mưa lắng nghe bài phát biểu của đại đội trưởng. Cố Nhất Dã đứng sang một bên, kiềm chế bản thân để không nhìn Dương Chấn, nhưng đôi mắt của người kia luôn hướng về anh. Cố Nhất Dã bất lực.

Dương Chấn nhướng mày và cười với anh một cách khá tự hào.

Trung đội trưởng Dương tự tin và rất hài lòng với kết quả của hắn ngày hôm nay. Chỉ là toàn thân bẩn thỉu, còn có nước mưa xi măng chưa rửa sạch dính vào mặt, thật là buồn cười. Cố Nhất Dã hơi nâng khoé miệng, trong lòng thầm nghĩ, làm gì có phải con báo đen đâu, rõ ràng là một con cún con ướt sũng trong mưa.

Sau khi đánh giá, Cố Nhất Dã sẽ quay lại cuộc họp, còn Dương Chấn thì về nhà trước.

Kết quả đánh giá sẽ không sớm được công bố. Cuộc họp chỉ nói sơ qua về việc bố trí các sĩ quan cảnh sát mới lần này. Ngay khi Cố Nhất Dã bước ra khỏi phòng họp, Diêu Lâm đã chào và hỏi anh về kết quả đánh giá của Dương Chấn.

"Cậu quan tâm đến Dương Chấn từ khi nào vậy?" Cố Nhất Dã trợn mắt nhìn anh ta, "Cuối năm sẽ có bình xét cấp bậc, tôi đã báo danh cho cậu rồi."

Diêu Lâm có chút nịnh nọt, "Tôi? Tôi cũng có cơ hội này?"

"Nếu có năng lực, đương nhiên sẽ có cơ hội. Tôi về nhà. Hôm nay các cậu trực ban muốn ăn cái gì vào bữa khuya, cứ đặt đi, ngày mai tìm tôi để thanh toán."

"Được rồi, cảm ơn trung đội trưởng Cố."

Dương Chấn đi thẳng vào phòng tắm khi hắn về đến nhà, con nhím nhỏ của hắn hơi sạch sẽ, hắn phải đi tắm trước khi Cố Nhất Dã về nhà, thậm chí còn phải ra ngoài lau sàn khi xong việc.

Sáng sớm ra ngoài trời vẫn còn nắng nên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trên sân thượng chưa đóng, vừa bước vào cửa Dương Chấn đã nhìn thấy một vũng nước nhỏ trên sàn phòng khách.

Dương Chấn đi tắm xong ra lau sàn. Hôm nay đánh giá cường độ cao xong trở lại quăng quật, lúc này hắn mới cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cố Nhất Dã về đến nhà rất muộn, căn phòng sáng sủa rực rỡ. Anh gọi tên Dương Chấn hai lần nhưng đều không nhận được phản hồi, thay dép bước vào, liền nhìn thấy Dương Chấn đã ngủ gục trên sô pha.

Người đến gần có tin tức tố rất mạnh trên người, Dương Chấn gần như tỉnh dậy ngay lập tức. Cố Nhất Dã vô thức đưa tay chạm vào khuôn mặt của Dương Chấn, không kịp phòng ngừa bị Dương Chấn dùng sức mà ôm lấy eo đè xuống sô pha.

Cố Nhất Dã ngạc nhiên thốt lên. "Dương Chấn, anh làm sao vậy!"

"Tại sao trên người em lại có mùi của người khác?"

"Ai cơ?"

"Lại là Diêu Lâm?" Dương Chấn giọng mũi nặng nề, không phải cảm mạo, đại khái là cố ý.

"Diêu Lâm cái gì, nói bậy bạ gì đó? Em vừa họp xong có trao đổi vài câu với cậu ta trong phòng làm việc. Đừng có đè lên em, anh nặng quá đấy Dương Chấn."

"Tiểu Dã, để anh ôm một cái."

"Em để cho anh ôm, anh ôm nhanh lên."

Dương Chấn rất không bình thường. Cuối cùng Cố Nhất Dã thật vất vả cũng thoát ra được khỏi vòng kìm kẹp của cánh tay Dương Chấn, ngồi lên đùi hắn. Hơi thở nóng hổi của Dương Chấn phả vào má anh. Cố Nhất Dã tính tình hay lo lắng, hiện tại anh không thể nghĩ được gì khác, anh chỉ sợ Dương Chấn bị ốm vì trận mưa hôm nay.

Nhưng mùi tin tức tố trong không khí nồng nặc hơn khiến Cố Nhất Dã rất nhanh liền phản ứng. Không phải Dương Chấn bị bệnh, hắn đột nhiên bước vào giai đoạn mẫn cảm. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với bác sĩ trước đó, bác sĩ nói với anh rằng chức năng tin tức tố của Dương Chấn có thể hồi phục nhưng cơ hội rất mong manh. Tất cả phụ thuộc vào việc hắn có bước vào giai đoạn mẫn cảm một cách bình thường hay không, đó chính là chìa khoá.

Hành vi tiếp theo hoàn toàn không kiểm soát được lý trí, Cố Nhất Dã đỏ mặt hôn lên môi Dương Chấn, dính đến không chịu được.

"Dương Chấn, Dương Chấn, anh muốn em sao?"

Dương Chấn không thể suy nghĩ để trả lời anh. Bàn tay to của hắn thò vào đồng phục của Cố Nhất Dã, nhào nặn, thở hồng hộc. Trước khi tin tức tố hồi phục, Dương Chấn chưa bao giờ nghĩ đến việc chạm vào, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn mất đi sự kiềm chế.

"Suỵt." Dương Chấn luống cuống tay chân, một chút cũng không nhẹ nhàng, thậm chí còn hung bạo mút lấy môi Cố Nhất Dã, cởi bỏ quần áo nặng nề trên người anh, không cho Cố Nhất Dã cơ hội từ chối.

Mọi thứ, nụ hôn, cái ôm, Cố Nhất Dã đều trao cho Dương Chấn mà không cần giữ lại, và nhận 100% những gì Dương Chấn đã trao cho anh.

Hơi thở ấm áp tràn ngập căn phòng từng chút một.

Giữ chặt hơn, giữ chặt hơn ít nữa. Như những con sóng cao ngàn thước xôn xao, nay chìm xuống, chìm mãi.

Cố Nhất Dã ngửa cổ kêu lên một tiếng. Dương Chấn quá háo hức, hắn đi vào mà không có quá nhiều màn dạo đầu, hàm răng để lại dấu vết nặng nề trên xương quai xanh của Cố Nhất Dã. Dương Chấn cũng không phải thực sự tỉnh táo, chỉ là muốn ngày càng nhiều, tốc độ đỉnh lộng càng lúc càng tăng.

"Tiểu Dã, Tiểu Dã, Tiểu Dã."

"Vâng, em ở đây, Dương Chấn, ah, đẩy mạnh hơn nữa, Dương Chấn..."

Cho dù đã lâu không làm, nhưng trong tiềm thức Dương Chấn đã quen thuộc với cách làm cho Cố Nhất Dã đạt cực khoái, dễ dàng đến mức khiến anh run lên trong vòng tay hắn và phát ra tiếng rên rỉ tương tự như đau đớn nhưng lại vô cùng sung sướng. Cố Nhất Dã đã khóc rất nhiều nhưng không nói được lời nào.

Ghế sô pha bị bọn họ làm cho lộn xộn, giữa hai chân Cố Nhất Dã có một chất lỏng nhớp nháp, không thể phân biệt được đó là dịch thể của anh hay là tinh dịch mà Dương Chấn bắn vào và bị đẩy ra ngoài.

Alpha trong thời kỳ mẫn cảm hoàn toàn không biết phải làm sao, dương vật vẫn cắm vào cúc huyệt của Cố Nhất Dã.

"Cún con."

"Nói cái gì?" Dương Chấn giữ mông Cố Nhất Dã. Hai người trao đổi một nụ hôn dài. Dương Chấn lại đè Cố Nhất Dã xuống dưới thân mình, ánh mắt hắn đầy dục vọng. Nếu dục vọng có một cái tên, tất cả sẽ được viết bằng các kí tự tạo thành chữ Cố Nhất Dã.

"Em nói anh là cún con, a ..." Cố Nhất Dã dùng sức co rút lại cúc huyệt của mình.

"Cún con."

"Cún con."

Là cún con của em, cũng là báo đen nhỏ của em, là người yêu của em.

"Cún con."

Cố Nhất Dã trêu chọc Dương Chấn không biết sống chết, bộ phận sinh dục của anh bị Dương Chấn nắm chặt, sung huyết muốn bắn ra, ngón tay Dương Chấn xoa nắn quy đầu, dương vật vùi trong cơ thể Cố Nhất Dã phóng lên ép chặt vào phần thịt mềm của khoang sinh sản.

"Cún con."

Không có cơ hội để giảm bớt hơi thở của mình, Dương Chấn thô bạo đâm vào khoang sinh sản của Cố Nhất Dã, một luồng nhiệt nóng chảy ra từ dương vật của Dương Chấn, âm thanh nhớp nháp mơ hồ tại nơi giao hợp, hắn tiếp tục đẩy eo đâm vào lần nữa, lần nữa...

Tên của chú cún con là Dương Chấn.

Những tiếng rên rỉ nho nhỏ bắt lấy thần kinh của cún con, Cố Nhất Dã lơ đãng nhìn lên trần nhà, cơ thể mẫn cảm đang bị xẻ thịt liên tục, anh luôn cảm thấy sẽ ngất đi trong giây tiếp theo, cơn co giật kinh khủng khiến chân anh run lẩy bẩy không thể ôm eo Dương Chấn nữa, một chân mềm nhũn rơi trên sô pha, một chân trượt xuống sàn nhà mát mẻ.

Chú cún con bất ngờ cắn vào hầu kết mỏng manh đang lộ ra của Cố Nhất Dã. Hầu kết của Cố Nhất Dã rất nhỏ và đẹp. Dương Chấn rên rỉ gọi tên anh, "Cố Nhất Dã..."

"Vâng......"

"Bắn tất cả vào nhé..."

"Được."

Họ đã làm điều đó rất nhiều lần, từ ghế sô pha đến phòng tắm, trời đã hửng sáng khi họ tắm rửa sạch sẽ và bước ra khỏi phòng tắm.

Cố Nhất Dã gần như dùng tay chân quấn lấy Dương Chấn, nằm nửa người ở trên ngực hắn, tựa hồ chưa hoàn hồn, sững sờ hỏi Dương Chấn, "Anh vừa rồi đã bắn vào, phải không?"

Anh không phải là muốn nghe câu trả lời của Dương Chấn, chỉ là đang lẩm bẩm một mình.

"Anh bắn vào ..."

"Dương Chấn, hôm nay bài đánh giá của anh rất tốt."

"Dương Chấn..."

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Dương Chấn véo tai Cố Nhất Dã.

"Buồn ngủ quá."

Cún con...

Mang em về nhà.

Cùng em về nhà.

Mùa đông, mùa đông không còn đáng sợ nữa. Hoàng hôn, hoàng hôn cũng rất đẹp. Mặt trời mọc, ngủ một giấc dậy là có thể thấy được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net