Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đầu mùa hè, vạn vật sinh sôi, ánh nắng mặt trời kéo dài vô tận.

Tấm màn bị kéo ra, Cố Nhất Dã co vai lại, nửa mơ nửa tỉnh, cầm chăn bông che cả người, vô thức sờ soạng vị trí bên cạnh, ga trải giường vẫn còn độ ấm, xung quanh vẫn vương vấn hơi thở của Dương Chấn.

Vị trí bên cạnh hơi trũng xuống, Cố Nhất Dã hít hít cái mũi, điều hòa tối hôm qua hình như quá thấp nên hiện tại mũi anh hơi ngạt. Cố Nhất Dã từ trong ổ chăn vươn tay ra túm lấy người vừa ngồi trở lại bên giường.

"Dương Chấn?"

"Dậy đi thôi, hơn tám giờ rồi, hôm nay em không phải đi làm sao?" Dương Chấn nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của Cố Nhất Dã, có chút lạnh, liền cầm lấy điều khiển từ xa điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.

Người trên giường bất mãn thở dài một tiếng, lộ ra một đôi mắt có chút đờ đẫn, đêm qua lăn lộn quá mức, khiến đôi mắt xinh đẹp của Cố Nhất Dã hơi sưng lên, thật sự không còn chút uy nghiêm nào.

Trung đội trưởng Cố 30 tuổi cũng có lúc bất mãn vì phải dậy sớm đi làm.

Ngay cả đánh răng rửa mặt cũng là bị Dương Chấn bế lên, cẩn thận hoàn thành. Cố Nhất Dã cau mày nhìn khuôn mặt không còn sức sống của mình trong gương, phồng má quay lại nhìn Dương Chấn cũng không khá hơn chút nào, vẫn còn tơ máu nơi đáy mắt, mới cảm thấy cần bằng hơn một chút.

"Túng dục vô độ." Cố Nhất Dã cười nhạo hắn.

"Em nói ai?" Dương Chấn nghiêng người ôm lấy Cố Nhất Dã từ phía sau và cắn nhẹ vào tai anh.

"Tìm chết!" Cố Nhất Dã cốc nước hất vào mặt người phía sau, khó chịu vặn người muốn thoát khỏi vòng tay của Dương Chấn. Trời mới sáng sớm, hai người lại nháo đến mức cả người khô nóng. Dương Chấn không kịp phòng bị liền bị nước đổ vào mặt, bất đắc dĩ buông người ra, xoa đầu Cố Nhất Dã như một con thú nhỏ, huýt sáo rời khỏi phòng tắm.

Đến cả tiếng huýt sáo cũng đặc biệt hơn người.

Cố Nhất Dã nhớ rằng khi còn nhỏ họ sống cùng nhau trong khu quân sự, ông nội của Dương Chấn không thích Dương Chấn và Trần Vũ suốt ngày học những thủ thuật cà lơ phất phơ này, nhưng hai anh em không lúc nào làm người khác bớt lo. Họ thường dựa vào tường huýt sáo khi có người qua đường, trèo lên cây bắt chim, lấy huy chương của ông nội đeo trước ngực đứng ở cổng sân lớn ra vẻ mình đang đứng gác. Thời điểm ông nội đạp xe đến liền nhảy nhót muốn leo lên xe của ông, bị ngã bầm dập mặt mũi, thậm chí người còn văng ra phía trước xe đạp.

Khi đó, Dương Chấn và Trần Vũ bị ông nội đánh cho không ít.

Khả năng trèo cây và bơi lội của Cố Nhất Dã là được học từ Dương Chấn, nhưng bản lĩnh huýt sáo bằng lá cây thì Cố Nhất Dã hoàn toàn không học được.

Xấu hổ nhất là một lần tan học ra ngoại thành chơi, hai người hứng lên liền huýt sáo lá, nhưng Dương Chấn có dạy thế nào anh cũng không học được, chỉ kêu lên một vài âm thanh không rõ tiếng, thổi đến mức muốn tiểu cả ra quần.

Tám chín tuổi đã sĩ diện rồi. Dương Chấn nói giúp anh chặn đường, để anh núp sau gốc cây giải quyết vấn đề. Cố Nhất Dã nhất định không chịu, kéo quần nói anh muốn về nhà. Từ ngoại thành về nhà phải mất 20 phút đi bộ, Dương Chấn không thuyết phục được Cố Nhất Dã, đành phải đưa anh trở về.

Đi được nửa đường, Cố Nhất Dã bật khóc, Dương Chấn đã từng thấy Cố Nhất Dã khóc khi sợ bị tiêm thuốc, nhưng hắn chưa bao giờ thấy anh khóc đột ngột như vậy. An ủi cũng không biết an ủi như thế nào, hỏi cũng không hỏi ra cái gì, Cố Nhất Dã dựa vào tường nhất định không chịu đi.

Dương Chấn lo lắng đến mức cứ đi vòng quanh, cuối cùng phát hiện ra Cố Nhất Dã không nhịn được tiểu ra quần. Hắn vội vàng cởi quần của mình ra, trực tiếp đưa cho Cố Nhất Dã. Cả hai đều là đồng phục học sinh, cũng không ai có thể phân biệt được đó là quần của ai. Dương Chấn dỗ dành Cố Nhất Dã đừng khóc nữa, hắn sẽ giữ bí mật chuyện này.

Dương Chấn tám tuổi cởi truồng chạy về nhà, hậu quả của việc giấu giếm là từ đó về sau, mọi người trong khu nhà đều biết Dương Chấn chạy ra ngoại ô nghịch nước, quần đồng phục học sinh bị nước cuốn trôi đi.

Không ai biết rằng đây là lời nói dối của Dương Chấn. Ngoại trừ Cố Nhất Dã.

Hôm đó, Dương Chấn cũng bị ông nội phạt chạy mười vòng trong khu nhà, hắn còn mỉm cười chào Cố Nhất Dã đang ngồi làm bài ở cửa.

Những người lớn còn đem chuyện này trêu chọc Dương Chấn trong một thời gian dài, nhưng Dương Chấn không tức giận, còn vui vẻ nói rằng hắn sẽ được mua đồng phục mới.

Sau khi lớn lên, Cố Nhất Dã vẫn không thể học cách huýt sáo bằng lá cây, nhưng chiếc quần đồng phục học sinh mà cậu bé Dương Chấn tám tuổi đã tặng anh vẫn được giữ trong ngôi nhà cũ cho đến tận bây giờ.

Bí mật như cậu bé 8 tuổi Cố Nhất Dã làm ướt quần sẽ không được ai nhắc đến. Đó là bí mật thuộc về Dương Chấn và Cố Nhất Dã, và nó là bằng chứng cho thấy lần đầu tiên hai người "kề vai chiến đấu" với nhau.

Ngày có kết quả kiểm tra đánh giá, Dương Chấn không vội vàng chút nào. So với trước đây, tâm tình hiện tại của hắn dường như không phải là trưởng thành hơn, mà chỉ là hắn cảm thấy thư thái.

Cố Nhất Dã cũng biết.

Cố Nhất Dã và Dương Chấn thường xuyên quay lại bệnh viện kiểm tra. Như bác sĩ điều trị đã nói trước đó, tin tức tố của Cố Nhất Dã có tác động lớn hơn đến Dương Chấn. Bác sĩ điều trị nói rằng đấy chính là may mắn của Dương Chấn.

Vẻ mặt của Cố Nhất Dã không mấy vui vẻ, lẩm bẩm rằng đây không tính là điều may mắn.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc lấy lại sức khỏe của một người hoặc những thứ quý giá khác sau khi đau khổ là một điều may mắn, và không ai cần đau khổ để cảm thấy may mắn, và điều đó không tốt chút nào.

Mọi người đều là người quen. Bác sĩ điều trị cười khi thấy vậy, "Trung đội trưởng Cố, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi nói sai rồi, nói sai rồi, lần sau mời hai người đi uống rượu, tôi trả tiền. "

Tất nhiên, Cố Nhất Dã không có ý đó, bác sĩ là người đã giúp Dương Chấn bình phục trở lại, trong lòng anh chỉ cảm thấy biết ơn. Cố Nhất Dã ngượng ngùng nói anh không có ý đó. Dương Chấn cảm thấy một Cố Nhất Dã như vậy là rất hiếm, đó là, trước mặt người ngoài mà dỡ xuống chút phòng bị, làm cả người Cố Nhất Dã càng thêm sinh động.

Đơn giản mà nói, dáng vẻ này khiến Dương Chấn muốn ôm Cố Nhất Dã vào lòng và xoa xoa đầu.

Cả hai rời bệnh viện, lái xe về nhà, mắt Dương Chấn luôn dán vào trên người Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã thuyết phục chính mình phải chuyên tâm lái xe nhưng vẫn là không cách nào lơ đi được ánh mắt không hề biết thu liễm của Dương Chấn. Đại đội ở phía trước không xa, Cố Nhất Dã trực tiếp đem xe vào bãi đỗ.

"Tại sao? Chúng ta không về nhà sao?"

Dương Chấn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hắn không hiểu như thế nào lại đến đây.

"Em cảm thấy mình không thể ở bên anh lâu hơn nữa." Cố Nhất Dã nói một cách nghiêm túc.

"Hả? Nghĩa là sao?"

"Đúng vậy, nghĩa đen là vậy." Cố Nhất Dã không phải là người hay tỏ ra bối rối. Có lẽ nếu không phải đối mặt với anh thì Dương Chấn cũng sẽ như vậy. Dương Chấn ở nơi làm việc, kể cả đối mặt với em trai mình là Trần Vũ cũng không có sắc mặt tốt.

Nhưng khi Dương Chấn đối mặt với Cố Nhất Dã, hắn luôn nở một nụ cười trên môi, như thể đã bật một cái chốt cười nào đó.

"Theo nghĩa đen, chính là em không muốn nhìn thấy anh sao?" Vẻ mặt Dương Chấn bất lực, tốc độ phản ứng cực nhanh, "Không, anh luôn nhìn em là bởi vì cảm thấy em rất đáng yêu. Vừa rồi em ở trong bệnh viện cùng bác sĩ nói chuyện, anh liền cảm thấy thú vị, đặc biệt, đặc biệt đáng yêu."

Dương Chấn bình tĩnh mà hưởng thụ một Cố Nhất Dã trước mặt người ngoài nói chuyện như thế nào trước mặt hắn.

Anh mất một lúc lâu mới có thể nói nên lời: "Dương Chấn, mặc dù bây giờ nói ra điều này thật kỳ lạ, nhưng em vẫn muốn nói, anh có thể đừng nhìn em không? Em xấu hổ! ! Anh có thể cho em chút mặt mũi và đừng nhìn ems nữa không! "

Dương Chấn sững sờ kinh ngạc, thấy lỗ tai của Cố Nhất Dã đỏ bừng, ánh mắt né tránh không chịu nhìn sang. Lời nói của Cố Nhất Dã vẫn còn văng vẳng bên tai, càng nghĩ lại càng không thể tin được, điều này thực sự từ cái miệng của trung đội trưởng Cố phát ra.

"Chà!" Nụ cười nơi khóe miệng Dương Chấn không nhịn được nữa, "Chà, Cố Nhất Dã, anh nói thật đấy, wow, em thật sự rất đáng yêu."

Nói chuyện cứ nói chuyện, không nên động chân động tay.

Tất nhiên, Dương Chấn không thể thành thật như vậy được. Hắn tháo dây an toàn trên ghế xe, cúi người về phía trước với biểu cảm khoa trương mà ôm lấy khuôn mặt của Cố Nhất Dã bằng cả hai tay, thành kính hôn lên môi Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã tiếp tục trốn về phía sau, cả người dựa vào cửa kính xe, nhưng không thể đẩy Dương Chấn ra.

Bên ngoài xe cộ đông đúc, đang là giờ cao điểm, vì kẹt xe nên thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng còi xe qua lại.

Đầu mùa hạ nhiệt độ tăng lên đột ngột, dù trong xe bật điều hoà vẫn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Cố Nhất Dã cảm thấy trán mình cũng đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, gương mặt còn bị bàn tay của Dương Chấn chà đạp, khiến anh rốt cuộc cảm thấy bất mãn, nhằm ngay môi dưới của hắn mà dùng sức cắn một ngụm.

"Dương Chấn!"

"uh-huh?"

"Hiện tại em chính là cấp trên của anh. Anh còn chưa có kết quả đánh giá, em vẫn là trung đội trưởng, anh là tân cảnh sát, anh cứ như vậy mà khi dễ em?"

"Chà, em muốn làm gì?"

Trung đội trưởng Cố càng ngày càng thú vị.

Cố Nhất Dã vẫn không nói được gì, cứ như thể đang bị Dương Chấn trêu chọc, lung tung xoa xoa môi. Cố Nhất Dã thay đổi chủ đề, nói rằng anh cần phải trở lại văn phòng để lấy một số tài liệu. Dương Chấn có muốn về nhà trước hay là chờ anh ở trong xe?

Dương Chấn tự mình đưa ra gợi ý thứ ba và đi theo Cố Nhất Dã vào tòa nhà văn phòng.

Hôm nay khi ra ngoài, Dương Chấn tuỳ tiện mặc một bộ quần áo màu đen, cùng Cố Nhất Dã đến văn phòng. Những người trực ca đêm của đội điều tra tội phạm vừa lấy cơm hộp chuẩn bị ăn tối, ngẩng đầu lên liền thấy trung đội trưởng đội điều tra Hình sự xuất hiện ở cửa.

Âm thanh vui đùa ầm ĩ đột nhiên im bặt.

Lam Hạ ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm của chính mình, thấy Cố Nhất Dã và Dương Chấn đang đi về phía này, cười toe toét rồi tiếp tục ăn rau xanh của mình.

Vẫn là những lời đó, trung đội trưởng Cố hôm nay thoạt nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt? Người đi bên cạnh trung đội trưởng Cố là ai? Mọi người có cảm giác được tin tức tố alpha mạnh mẽ khi người đó đi qua không? Dương Chấn? Người vừa rồi là Dương Chấn? Dương Chấn nào? Dương Chấn, người đã trở về từ Nam Sudan?

Đúng vậy. Lam Hạ gật đầu như đập tỏi.

Ngay lập tức, các sĩ quan cảnh sát đặt hộp cơm xuống, đi theo hai người thành một bầy, lén lút nhìn đội trưởng đội phòng chống ma tuý tên Dương Chấn. Mãi tới khi cánh cửa văn phòng đóng lại, đám cảnh sát mới thở dài cảm thán.

Khí chất giống như ánh hào quang, thật sự có thể cảm nhận được rõ ràng.

Lam Hạ lắc đầu, "Các người có thể cảm nhận được sao? Người chân chính cảm nhận được đang đứng đằng kia." Cô ấy nâng cằm hướng Diêu Lâm đang đứng trong góc pha trà, "Tên kia mới cảm nhận được cảm giác sinh mệnh bị uy hiếp như thế nào. Các người đến mà thỉnh giáo anh ta."

Tai của Diêu Lâm rất tốt, cậu sải bước bưng tách trà, cầm lấy chiếc đũa gỗ trong tay Lam Hạ, gắp một miếng bông cải, nhét vào miệng cô, "Ăn của cô đi, suốt ngày nhắm vào người khác, ngày mai tự mình mua bữa sáng đi."

"Này, này, tôi sai rồi. Ngày mai mang đến cho tôi cơm rang ở cổng trường mẫu giáo ấy, rất ngon. Nhớ mua cho tôi nhé!"

Trung đội trưởng Cố lúc nào cũng có bộ dáng không dễ gần như thế này sao?

Dĩ nhiên là không.

Khi Dương Chấn bắt đầu mỗi ngày tập phục hồi chức năng, Cố Nhất Dã ngoài miệng nói không đi xem, nhưng anh vẫn là không nhịn được lén lút chạy đến khoa phục hồi chức năng để nhìn trộm Dương Chấn.

Mỗi một cơn đau, dù là vật lý trị liệu hay liệu pháp truyền thống, Cố Nhất Dã và Dương Chấn đều cảm thấy khó chịu cùng nhau.

Ai có đủ tư cách để nói rằng Cố Nhất Dã chịu đựng ít hơn Dương Chấn?

Khi Dương Chấn lần đầu tiên đứng lên từ trên xe lăn, Cố Nhất Dã cũng đứng bên ngoài khoa phục hồi chức năng, nhìn hắn bởi vì đứng không vững mà té ngã. Anh vẫn nhớ rằng khi Dương Chấn hoảng sợ, tay phải của hắn va vào xe lăn, chắc chắn là bầm tím, nhưng anh không thể chạy vào để đỡ hắn lên.

Nhìn vào máy vật lý trị liệu, anh cảm thấy dây thần kinh của mình đau nhói. Cố Nhất Dã đã nghe thấy một số bệnh nhân phát ra âm thanh khó chịu và đau đớn trong quá trình vật lý trị liệu. Dương Chấn bước vào phòng vật lý trị liệu, còn Cố Nhất Dã thì đứng ở hành lang xa với đôi mắt đỏ hoe.

Trung đội trưởng Cố thật sự là một người hay khóc.

Cũng ít ai biết, ngay từ khi còn nhỏ, anh chính là một con nhím con hay khóc nhè. Khóc rất nhiều, cho đến khi được đội trưởng Dương đến dỗ.

Dương Chấn vẫn phải uống một số loại vitamin và một số loại thuốc tây mà hắn không nhớ tên, dù sao bác sĩ nói cần uống thì hắn sẽ ngoan ngoãn hợp tác.

Kết quả đánh giá được thông qua, ngày chính thức phục hồi chức vụ trung đội trưởng đội phòng chống ma tuý, đại đội trưởng giống như người cha già, thời điểm giới thiệu Dương Chấn với đám cảnh sát mới, ông quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt, khiến cả đại đội hoàn toàn bối rối.

Cố Nhất Dã hôm nay có nhiệm vụ, buổi lễ phục chức vào buổi sáng chỉ là một nghi thức để hắn lấy lại giấy phép lao động của mình. Cố Nhất Dã không thể đi. Đội điều tra Hình sự vốn là nơi có cường độ làm việc cực kỳ cao, buổi sáng hôm nay đã nhận được báo án về một vụ đánh bạc nên phải vội vàng ra cửa.

Cố Nhất Dã không có thời gian để ăn sáng. Trước khi đi ra ngoài, anh thấy Dương Chấn đang làm bữa sáng trong bếp. Hắn đeo một chiếc tạp dề làm bếp rất hài hước. Cố Nhất Dã thay giày ở cửa ra vào, còn Dương Chấn thì vội vàng chạy đến với ly sữa đậu nành ấm trên tay, dỗ dành anh uống xong mới được đi làm.

Khi Cố Nhất Dã đang lái xe mới phát hiện ra vừa rồi có một chút vết sữa đậu nành trên cổ áo của mình, anh sẽ phải giặt khi về nhà vào buổi tối.

Đầu bếp Dương quay lại nhìn nồi cháo sò đang bốc khói nghi ngút vừa nấu trong bếp, đành phải múc một chén lớn mang sang nhà hàng xóm.

Công việc xác minh bận rộn từ sáng đến 8 giờ tối, đến giữa giờ thì Cố Nhất Dã vội vàng gọi cơm hộp, sau đó mới bắt đầu một cuộc họp dài.

Cố Nhất Dã họp xong mới nhớ hôm nay Dương Chấn phục chức, nhưng anh mệt không thể đến được, đành phải ngồi trong xe gọi điện cho hắn hỏi hắn tối nay về nhà hay ở đội phòng chống ma tuý.

"Em ăn tối chưa?" Dương Chấn hỏi anh.

"Em chưa, vừa mới xong việc, đói bụng quá. Anh ở đâu? Còn ở phòng làm việc sao?"

"Anh vẫn đang ở văn phòng. Hôm nay anh mới về nên có quá nhiều việc phải giải quyết."

"Em tới tìm anh, em đang lái xe tới rồi!" Cố Nhất Dã khởi động xe, trước khi cúp điện thoại, anh đột nhiên cúi đầu cười nhẹ, người qua điện thoại lẽ ra phải nghe thấy hỏi anh cười cái gì.

"Chúng ta đều rất bận ..." Âm thanh kết thúc của Cố Nhất Dã hơi dài, và nó rơi vào tai của Dương Chấn, giống như đang làm nũng.

Chúng ta rất bận, và đã trở lại đúng hướng. Mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng thật tốt, đây là cuộc sống bình thường của trung đội trưởng đội Điều tra Hình sự Cố Nhất Dã và trung đội trưởng đội Phòng chống ma tuý Dương Chấn.

Xe chạy đến tòa nhà văn phòng của đội phòng chống ma tuý, Cố Nhất Dã nhắn tin cho Dương Chấn xuống. Sau cả ngày làm việc cường độ cao, đeo kính vào khiến mắt hơi nhức, Cố Nhất Dã liền cởi bỏ kính của anh và đặt nó sang một bên, chà xát mắt, xoa lông mày của mình.

Sau khi tháo kính ra, thị giác vẫn chưa quen, Cố Nhất Dã đứng trước xe đợi Dương Chấn, anh liếc mắt khi nghe thấy tiếng bước chân và xác nhận đó là Dương Chấn đang đi về phía mình.

Ngay khi người đó đến gần, Cố Nhất Dã đã hoàn toàn giải tỏa được những lo lắng trước đây của mình, lông mày và ánh mắt đều giãn ra, mềm nhũn, cúi người ôm lấy Dương Chấn một cách lười biếng.

"Em mệt quá, đói quá, đói quá."

Dương Chấn vỗ nhẹ vào đầu Cố Nhất Dã, đem người nhét vào xe, nói muốn dẫn anh đi ăn một bữa ngon lành.

Dương Chấn, người mặc đồng phục cảnh sát, đặc biệt đẹp trai, Cố Nhất Dã chỉ vào thẻ công việc trên ngực hắn, "Đội trưởng Dương, anh thật sự rất đẹp trai."

Ánh đèn bên trong xe rất nhẹ, một đêm mùa hạ bất chợt mưa nhẹ, mưa nhẹ rơi trên nóc xe kêu tanh tách, Cố Nhất Dã nghe thấy Dương Chấn gọi tên mình.

"Tiểu Dã."

"Vâng."

Dương Chấn cởi thẻ công tác trên ngực ra, nắm lấy tay Cố Nhất Dã, đặt nó vào lòng bàn tay anh.

Trung đội trưởng đội phòng chống ma túy, Dương Chấn.

"Cố Nhất Dã, Dương Chấn của Đội phòng chống ma túy chính thức báo cáo với em."

"Cái gì ..." Cố Nhất Dã không né tránh, anh chớp chớp mắt và đột nhiên muốn khóc.

"Cố Nhất Dã, đây là tất cả những gì anh có. Em sẽ lấy anh chứ?"

Nhím nhỏ hít hít mũi.

Nhím nhỏ lại sắp khóc rồi.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Cố Nhất Dã vừa ôm thẻ công tác vừa khóc. Dương Chấn không biết phải dỗ dành như thế nào, véo cái mũi đỏ ửng của Cố Nhất Dã và nói, "Tiểu tổ tông, em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi hãy khóc."

"Dương Chấn, em thích ăn trứng lòng đào. Lần sau đừng nấu chín kỹ." Trên mặt Nhím con vẫn còn nước mắt, nhưng anh cảm thấy ăn trứng lòng mềm vào bữa sáng sau khi kết hôn vẫn là một điều rất quan trọng.

Dương Chấn không biết nên cười hay nên khóc, gật gật đầu nói được.

Mưa ngày càng nặng hạt.

"Dương Chấn, anh có mang ô không?"

"Có mang."

Mang ô rồi, trời mưa thì mặc kệ.

Vậy thì kết hôn.

Vâng, nhưng lần này, là vì tình yêu. Không cần tiếc nuối gì ở cuộc đời này, chỉ cần yêu thôi.

Hai con người nhỏ bé nhưng tính tình cứng cỏi và mạnh mẽ.

Kể cả đội trưởng Cố yêu đến phát khóc, Đội trưởng Dương cũng đã vất vả dỗ dành được anh ấy nghe lời. Họ vẫn còn một đám cưới vội vàng muốn làm.

Tốt rồi! Chuẩn bị thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net