Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rèm cửa cản hết ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ đèn sàn chiếu vào mờ ảo, rơi xuống gương mặt động tình của Cố Nhất Dã. Dương Chấn thừa nhận mình chưa từng thấy một người nào đẹp như vậy.

Nhưng hắn thật sự cũng chưa bao giờ gặp người nào ghét hắn hơn Cố Nhất Dã, giống như một con nhím nhỏ không muốn ai đến gần.

Lồng ngực Cố Nhất Dã phập phồng, vừa mới xuất tinh một lần, quy đầu còn rất mẫn cảm. Dương Chấn lại cố tình muốn trêu đùa anh, dừng động tác lại, nhưng côn thịt vẫn chưa rút ra. Hắn nắm dương vật của Cố Nhất Dã trên tay, mặc sức chơi đùa.

"Đừng, đừng chạm, đừng chạm ..." Cố Nhất Dã run rẩy, vội vàng vươn tay che thân dưới không cho Dương Chấn chạm vào, nó quá nhạy cảm. Dương Chấn chỉ cần chạm vào một chút anh liền cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ run rẩy đến ngất xỉu.

Nhưng Cố Nhất Dã là một omega đang trong thời kỳ động tình, mới chỉ dừng lại trong chốc lát, vách thịt bên trong lại bắt đầu tích cực co rút đói khát vô cùng. Dương Chấn vẫn ung dung thưởng thức vẻ đẹp của người dưới thân, hắn đưa tay xuống chạm vào nơi hai người giao hợp, cả bàn tay đều dính tinh dịch nhớp nháp.

Dương Chấn cố ý bôi chất nhầy trên ngực Cố Nhất Dã, nhỏ giọng nói, "Nhìn đi, em rõ ràng là muốn nó."

"Dương ... Chấn ..." Cố Nhất Dã dường như bị làm nhục, cổ họng đau rát, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Chấn. Đôi mắt anh rất to và xinh đẹp, ngày thường dù không khóc cũng luôn sáng lấp lánh. Bây giờ Cố Nhất Dã đang ở trên giường, bị thao khóc mấy lần, hai mắt đỏ hồng giống như mắt thỏ, khiến trái tim của Dương Chấn run lên.

Hắn không thể chịu đựng được ánh mắt của Cố Nhất Dã, chỉ cần nhìn vào đó một giây thôi, hắn đã cảm thấy bị anh đẩy ra cũng cam lòng.

Ngay lập tức, Dương Chấn ôm Cố Nhất Dã dậy, để anh ngồi trên côn thịt của hắn. Tư thế này khiến toàn bộ côn thịt trực tiếp đi sâu vào. Cố Nhất Dã hét lên, đầu gối anh run lẩy bẩy, nhưng lại không thể từ chối. Tin tức tố của Dương Chấn giống như một liều thuốc giải độc đối với anh, nó có thể chữa khỏi chứng ngứa ngáy trong xương tuỷ của anh, đồng thời cũng khiến anh đạt cực khoái.

Dương Chấn là liều thuốc giải độc của anh, nhưng anh đối với Dương Chấn mà nói, chỉ là một đối tượng kết hôn không quan trọng, chỉ là đối tượng kết hôn trên hình thức.

Dương Chấn dùng sức đỉnh lên, Cố Nhất Dã liền rên lên một tiếng. Anh càng kiềm chế Dương Chấn càng cáu kỉnh. Hắn điên cuồng đỉnh hông, thân thể Cố Nhất Dã dập dềnh như con búp bê bị hỏng. Trong căn phòng toàn là vị mật đào nồng nặc và mùi rượu trộn lẫn vào nhau. Cố Nhất Dã không uống rượu, anh cũng không phân biệt được tin tức tố của Dương Chấn là loại rượu nào, chỉ biết rằng nó rất mạnh, mạnh đến mức anh không thể nào phản kháng.

Khi cao trào đang đến gần, bụng dưới của Cố Nhất Dã bắt đầu co thắt lại, Dương Chấn đem người đè xuống dưới thân mình nhưng không hề động đậy, việc dừng cao trào đột ngột khiến Cố Nhất Dã đầu óc trống rỗng, anh mê man nhìn Dương Chấn.

"Dương Chấn..."

"Tự mình di chuyển."

Cố Nhất Dã rất thích khóc. Đây là kết luận mà hôm nay Dương Chấn mới phát hiện ra. Hắn chưa từng thấy một người nào thích khóc như Cố Nhất Dã, cũng như chưa từng thấy một người có thể khóc mà lại vẫn xinh đẹp như Cố Nhất Dã. Ngày thường Cố Nhất Dã là một người không có nhiều cảm xúc hay ham muốn. Anh không thể hiện niềm vui cũng như nỗi buồn của mình. Nhưng vào lúc này, anh đang dùng hai tay chống lên bờ vai Dương Chấn, vừa rơi nước mắt vừa di chuyển eo lên xuống, hậu huyệt phun ra nuốt vào dương vật thô to của hắn.

Cố Nhất Dã dừng lại sau khi di chuyển được vài lần, hai chân yếu ớt, không còn sức lực, cũng không nói nên lời, chỉ có thể bất lực gọi tên Dương Chấn một lần, lại thêm một lần nữa.

Dương Chấn ... Dương Chấn ... từng tiếng từng tiếng, giống như một con mèo con, cào vào trái tim của Dương Chấn.

Dương Chấn đưa tay ôm lấy Cố Nhất Dã, dương vật thô to của hắn không biết mệt mỏi mà dập vào, đảo, khuấy, tầng tầng lớp lớp khoái cảm giống như pháo hoa được đốt cháy trong tích tắc. Cố Nhất Dã bị kích thích đến mức rùng mình. Dương Chấn nhanh chóng thọc vào rút ra, eo bụng căng chặt, dùng sức ấn Cố Nhất Dã vào bộ phận sinh dục của chính mình, tinh dịch liên tục bắn ra bên trong hậu huyệt của anh.

"A ... Dương Chấn ... Dương Chấn ..." Cố Nhất Dã thét chói tai, bám vào bả vai Dương Chấn một lần nữa đạt đến cao trào, trước mắt là một mảnh trắng xoá, linh hồn như tan rã, nằm trên người Dương Chấn mà co giật, thở không nổi.

Lần làm tình này kéo dài thật lâu, cuối cùng Cố Nhất Dã chỉ có thể bắn ra chút tinh dịch loãng, cổ họng như cát phơi trên bãi biển, không còn sức lực, mềm nhũn nằm trên giường, khoé mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt.

Cố Nhất Dã dường như không nhận ra rằng anh vẫn đang nằm trong vòng tay của Dương Chấn, trong đầu chỉ cảm thấy may mắn vì Dương Chấn không tiến vào khoang sinh sản.

Không biết sự dịu dàng kéo dài bao lâu, Dương Chấn vỗ nhẹ vào lưng anh và hôn lên trán anh trong một bầu không khí thân mật khó hiểu, "Chờ tôi một chút." Sau đó, hắn xoay người và rời khỏi giường. Sau khi bước xuống, Dương Chấn khỏa thân đi qua trước mặt Cố Nhất Dã, trực tiếp tắm trong phòng tắm của anh, lại xả đầy nước nóng vào bồn tắm.

Sau khi tắm xong và nước nóng đã gần đầy, Dương Chấn kiểm tra nhiệt độ nước, quay trở lại phòng với một chiếc khăn tắm quấn quanh người, chuẩn bị ôm Cố Nhất Dã vào phòng tắm ngâm một chút. Cố Nhất Dã lúc này đã hồi thần, ánh mắt đề phòng ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, "Anh muốn làm gì?"

"Ra nhiều mồ hôi quá, tôi đưa em đi tắm rửa."

"Không cần, tôi tự làm được."

"Tôi không hỏi ý kiến của em." Giọng điệu của Dương Chấn không được tốt lắm, hắn rất khó chịu vì Cố Nhất Dã lúc nào cũng là bộ dáng cự người ngàn dặm trước mặt mình. Chính là hắn đem người lăn lộn thành như vậy, đương nhiên cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Cố Nhất Dã gạt tay Dương Chấn ra và từ chối một lần nữa.

"Tôi nói không cần, Dương Chấn, anh không hiểu tiếng người sao?"

"Cố Nhất Dã, em bị bệnh sao? Tôi mời em đến đây, chọc tức em sao? Kết hôn cũng là em đồng ý. Tôi không ép em lấy tôi đúng không? Đều là hai bên tình nguyện, bây giờ em còn bày sắc mặt này ra cho ai xem nữa?"

"Tôi bệnh, ngày hôm qua bác sĩ không nói với anh sao?" Cố Nhất Dã sững sờ, trong lòng như có một cái gai đâm vào. Anh không muốn cùng hắn cãi nhau. Dương Chấn nói đúng, không ai ép buộc anh kết hôn với hắn, là anh tự mê hoặc chính mình.

"Đó không phải là ý của tôi." Dương Chấn nhận ra rằng chính mình có chút lỗ mãng, xấu hổ bĩu môi.

"Không thành vấn đề, hiện tại có thể đi ra ngoài chứ?"

Dương Chấn hít một hơi thật sâu và chịu đựng cơn tức giận muốn ngất đi. Hắn quay người ra ngoài và đóng sầm cửa phòng Cố Nhất Dã một cái. Hắn cảm thấy hối hận vì những lời nói vừa rồi, đạp mạnh vào cửa phòng chính mình, sau đó nhìn vào di động. Đại đội trưởng hỏi hắn tại sao còn chưa đến? Dương Chấn nhận ra rằng hắn đã trễ giờ, không còn cách nào khác phải điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thay quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước khi đi, hắn gõ cửa phòng Cố Nhất Dã một lần nữa, nhưng không có phản hồi. Dương Chấn suy nghĩ một lúc rồi mở cửa, giường đã bị hai người giằng co không còn hình dạng, và tinh dịch của họ vẫn còn trên khăn trải giường. Dương Chấn ôm một bụng đầy tức giận, bước tới thô lỗ lột hết ga trải giường, đem đến máy giặt bên ngoài ném vào, sau đó đem một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ thay cho Cố Nhất Dã.

Sắp xếp giường chiếu ổn thoả, Cố Nhất Dã vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Hôm nay Dương Chấn phải trở lại đại đội để họp nên không thể ở nhà chăm sóc Cố Nhất Dã. Hắn cũng không giận dỗi lâu, lúng túng gõ cửa phòng tắm, nhưng người bên trong không trả lời. Dương Chấn đã quen với thái độ phớt lờ của Cố Nhất Dã đối với mình.

"Tôi trở lại đội, gọi cho tôi nếu em có bất cứ vấn đề gì."

Vẫn không có phản hồi.

"Cố Nhất Dã, trả lời. Nếu không tôi liền xông vào đấy."

"Ừ." Một câu trả lời miễn cưỡng phát ra từ phòng tắm.

Một lúc lâu sau, xác định Dương Chấn đã đi rồi, Cố Nhất Dã mới chậm rãi mở mắt ra, nước nóng làm cho anh rất thoải mái, thoải mái đến mức dường như lại phát tình. Anh cẩn thận rút ra tinh dịch mà Dương Chấn đã để lại trong cơ thể. Đây cũng là lần đầu tiên Cố Nhất Dã làm chuyện như vậy, anh vô tình chạm vào chỗ nhạy cảm, mềm mại rên lên một tiếng, cuối cùng cũng dọn dẹp được hết tinh dịch bên trong.

Nằm trên thành bồn tắm, làn sương nước nóng hổi hun hút đôi mắt, nước dâng đến lồng ngực bóp chặt trái tim, nỗi đau âm ỉ sâu thẳm khiến anh bất giác rơi nước mắt lần nữa. Cố Nhất Dã ghét bản thân mình như thế này, anh không mong đợi gì khi anh không có được nó. Anh biết rõ Dương Chấn không thích anh nhưng vẫn nhất quyết muốn kết hôn, kết hôn rồi lại tham lam muốn có được tình cảm của hắn.

Tình cảm của anh dành cho Dương Chấn là gì? Tất nhiên là thích. Giấc mộng xuân đầu tiên anh có sau khi trở thành một omega cũng liên quan đến Dương Chấn, thích đến muốn chết.

Thuốc ức chế của anh đã bị Dương Chấn ném đi, nên anh không thể đi làm trong hai ngày này. Về nguyên tắc, anh có thể xin nghỉ phép từ cấp trên. Trước đây anh chưa từng nghỉ. Thậm chí còn có đồng nghiệp bàn tán về anh. Tại sao trung đội trưởng không bao giờ nghỉ? Dù là alpha hay omega, ai cũng có thể xin nghỉ trong thời kỳ phát tình, nhưng Cố Nhất Dã thì không bao giờ nghỉ.

Cố Nhất Dã không muốn đột nhiên phát tình khi đang làm việc. Anh cảm thấy đó là một điều đáng xấu hổ. Sau một hồi vật lộn, anh vẫn gửi một tin nhắn cho cấp trên của mình, nói rằng anh cần phải nghỉ ba ngày vì thân thể không khoẻ và sẽ làm việc tại nhà.

Cấp trên nhanh chóng nhắn lại cho anh, bảo anh nghỉ ngơi thật tốt đừng vội đi làm. Trong đội, mỗi ngày Cố Nhất Dã đều sắp xếp công việc của cấp dưới rất chu đáo, cấp trên không bao giờ lo lắng về khả năng làm việc của anh. Lại biết Cố Nhất Dã mới kết hôn gần đây, anh ta vốn dĩ hy vọng Cố Nhất Dã có thể tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi vui vẻ.

Đứng trước gương trong phòng tắm, Cố Nhất Dã nhìn vết bầm tím trên người bị Dương Chấn để lại, anh sờ sờ chóp mũi, có ảo giác nhiệt độ mà Dương Chấn hôn vẫn còn ở đó.

Là chính anh đã gây ra rắc rối?

Cố Nhất Dã cúi đầu cười nhạo chính mình, làm sao lại thành ra thế này? Dương Chấn mời anh đến, trêu chọc anh sao?

***

Khi còn nhỏ, trong khuôn viên tiểu khu, Cố Nhất Dã thích chạy sau mông của Dương Chấn, chơi vòi rồng, đắp cát, bắn bi, trèo cây, tất cả mọi thứ mà những đứa trẻ nghịch ngợm thích làm, bị đánh cũng cùng nhau bị đánh.

Trong đại hội thể thao lớp sáu, Dương Chấn còn mang theo anh trèo tường trốn học. Lúc đó họ vừa kết thúc cuộc đua chạy tiếp sức 4x50, chạy xong không có việc gì làm, một đám học sinh ở ngoài sân hò hét, Cố Nhất Dã tinh nghịch rủ Dương Chấn trốn học, vì thế hắn liền mang theo anh lặng lẽ trốn đi.

Lần đó trốn học, khi đại hội thể thao kết thúc, thầy giáo điểm danh, cả buổi đều tìm không thấy Cố Nhất Dã và Dương Chấn, đúng rồi, còn có cả em trai của Dương Chấn là Trần Vũ nữa. Trần Vũ sống ở một khu nhà cách đại viện khá xa. Kết quả chính là sau khi trở về nhà, Dương Chấn và Cố Nhất Dã bị phạt không được ăn cơm chiều cộng thêm một trận đòn quắn đít.

Vào thời điểm đó, không ai biết sau này hai người sẽ phân hoá thành omega hay alpha, thậm chí có thể là beta, cũng không lo lắng về bất cứ điều gì.

Mọi khu nhà đều không thể thoát khỏi số phận bị phá bỏ, vào năm thứ ba trung học cơ sở, quân khu đại viện bị huỷ, mọi người đều phải dọn đi, anh và Dương Chấn cũng cắt đứt liên lạc vào thời điểm đó.

Sự phụ thuộc được hình thành từ thời thơ ấu đã bị ngăn cách bởi vô số con đường và đèn giao thông, và cũng bị ngăn cách bởi những tòa nhà cao tầng trong thành phố, mãi cho đến khi thi đại học kết thúc, trải qua một mùa hè dai dẳng, hai người đều lần lượt phân hoá,

Thời kỳ phát tình đầu tiên của Cố Nhất Dã khi anh phân hóa thành omega là ngâm mình trong nước lạnh và uống thuốc ức chế, và cũng trải qua vài đêm mộng xuân liên quan đến Dương Chấn.

Tình yêu trẻ của anh cuối cùng cũng nảy mầm, nhưng anh lại ngây thơ không biết điều đó cho đến khi anh vào học viện cảnh sát và gặp lại Dương Chấn. Trên thực tế, đó không phải là lần đầu tiên anh và Dương Chấn gặp lại nhau. Ngay từ ngày đầu tiên đến trường, Cố Nhất Dã liếc mắt một cái liền nhìn thấy Dương Chấn trong đám đông.

Sau đó, Cố Nhất Dã cố tình nghe được từ các học sinh khác trong trường rằng Dương Chấn, một alpha nổi tiếng trong học viện quân sự, đẹp trai, có gia cảnh tốt và rất dễ hòa đồng.

Anh không hiểu, anh không hiểu tại sao anh lại chấp nhận khi bố mẹ yêu cầu anh hẹn hò với Dương Chấn? Anh biết rằng Dương Chấn không thích anh từ trước khi anh đến đó. Hiện tại thành ra như thế này, anh lại không biết làm thế nào để giải quyết.

Chính là Dương Chấn khiêu khích anh.

Cố Nhất Dã ghét Dương Chấn lúc nào cũng trông như máy điều hòa trung tâm, hắn tốt với mọi người, dễ chịu với mọi người, nhưng lại đồng ý kết hôn anh, khiến anh trở nên tham lam.

Anh muốn trở thành người có một vị trí đặc biệt trong trái tim của Dương Chấn. Đó có phải là lòng tham không?

Cố Nhất Dã và Dương Chấn là quân hôn, trừ khi ly hôn, nếu không cả đời này họ sẽ không bao giờ chia lìa. Một cuộc hôn nhân không tình cảm giống như lời nguyền trên đầu, ai ôm chặt, ai hờ hững?

Dương Chấn là trung đội trưởng của lữ đoàn chống ma túy, hắn đã phá một vụ trọng án sản xuất ma tuý, đưa một ổ ma tuý ở biên giới giữa Việt Nam và Vân Nam ra vành móng ngựa.

Vào buổi tối được thăng chức, cả đại đội đã rủ nhau ra ngoài và bắt hắn đãi một bữa ăn khuya.

Trước đó hơn nửa năm mọi người đều gần như làm việc cả ngày lẫn đêm, dù chỉ một manh mối nhỏ cũng lập tức hành động, rốt cục cũng kết thúc được vụ án này, ai cũng muốn nhân cơ hội này để nghỉ xả hơi. Dương Chấn cũng đi với họ. Không khí xung quanh rất vui vẻ, mọi người đều biết chỗ này gần nhà hắn, sau khi uống rượu có thể đến nhà hắn ngủ.

Khẩu hiệu của đại đội là không say không về, một đám người giống như cả đời không được uống rượu thêm lần nào nữa. Dương Chấn cũng không tránh khỏi lời mời cũng bằng hữu. Trước khi ngất đi, hắn còn túm lấy cổ áo Lưu Đình và nói rằng sau đó phải tìm người đưa hắn về nhà. Hắn đã có gia đình, không thể qua đêm bên ngoài được.

Lưu Đình nói đùa rằng vợ hắn quá nghiêm khắc. Dương Chấn đã uống rất nhiều, đá anh ta một cách kinh tởm, "Anh biết đấy, vợ tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà." Lúc đó, hắn lấy đâu ra tự tin rằng Cố Nhất Dã có thể đang chờ hắn về, chỉ là mạnh miệng để giữ thể diện mà thôi.

Lưu Đình tự nhiên không ép hắn ở lại, sau khi kết thúc, anh ta sắp xếp những người khác về nhà mình, sau đó bắt taxi đưa Dương Chấn trở về.

Họ đều đã nghe nói về Cố Nhất Dã trước đây, và còn nói đùa rằng một omega như Cố Nhất Dã là một bông hoa nở trên đỉnh núi cao, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể lại gần. Ai cũng không biết làm thế nào mà đội trưởng Dương lại sẵn sàng kết hôn với Cố Nhất Dã. Cố Nhất Dã này là một mỹ nhân nổi tiếng lạnh như tảng băng và không có quan hệ tốt với bất kỳ ai.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có một người vợ xinh đẹp như vậy đang đợi ở nhà, ai còn có thể ở lông bông bên ngoài vào buổi tối chứ?

Không ai có thể biết rằng chỉ vì buổi tối này, khoảng cách giữa Cố Nhất Dã và Dương Chấn ngày càng sâu hơn.

***

Dương Chấn xử lý xong công việc trong ngày, hết giờ liền vội vàng về nhà. Hắn đã lặng lẽ lẻn đến đội điều tra tội phạm, và cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Cố Nhất Dã đã xin nghỉ phép ba ngày.

Về đến nhà, hắn thấy Cố Nhất Dã đang ngủ trên ghế sofa. Dàn âm thanh nổi trên ngăn kéo đang phát những bài hát cũ mà Cố Nhất Dã thích. Đèn phòng khách bật sáng. Dương Chấn bước tới, Cố Nhất Dã vốn đang lơ mơ ngủ liền mở mắt ra. Anh nhìn thấy Dương Chấn đang đứng trước mặt, có lẽ còn chưa tỉnh hẳn, nhẹ giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Dương Chấn có chút sững sờ, Cố Nhất Dã chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện cùng hắn, vội lắc đầu, hắn từ đại đội xong việc liền gấp rút trở về.

Cố Nhất Dã liếc nhìn hắn, có lẽ là tinh thần đã khá hơn một chút, giọng điệu trở lại vẻ lãnh đạm trước đây, "Vậy thì anh tự giải quyết bữa tối đi, tôi không có cảm giác thèm ăn. Tôi sẽ ra ngoài đi dạo."

Dương Chấn: ? ? ?

Ảo ảnh thực sự chỉ là ảo ảnh, và hơi ấm cũng chỉ là ảo ảnh thoảng qua.

Thời điểm này vẫn còn sớm. Những đứa trẻ ở lại trường luyện thi sau giờ học đang tranh nhau về nhà dưới ánh đèn đường. Cố Nhất Dã đi dạo quanh tiểu khu. Thông thường, anh luôn bận rộn trong lữ đoàn, hiếm khi nhàn rỗi lại không biết nên làm gì.

Trong phòng làm việc có những cuốn sách đã lâu không được mở ra, cũng như bút, mực, giấy, nghiên đã được chuẩn bị trước chưa dùng đến. Cố Nhất Dã thích nghe những bài hát cũ, và điều duy nhất anh nhớ mỗi ngày là lấy những đĩa CD đó ra và nghe chúng.

Cuộc sống hôn nhân này không giống với cuộc sống hôn nhân mà anh tưởng tượng, rất khác, kết hôn với một người không thích anh từ đầu thật bốc đồng và ngu ngốc, Cố Nhất Dã biết nhưng lại cố ý phạm phải.

Dương Chấn kết hôn với anh, xuất phát từ trách nhiệm cũng sẽ không để cuộc hôn nhân này trở nên căng thẳng. Đúng vậy, Dương Chấn có thể cho anh một gia đình kiểu mẫu, thứ duy nhất hắn không thể cho đi là tình yêu.

Cố Nhất Dã không ở ngoài lâu, sau khi trở về nhà liền bị tin tức tố của Dương Chấn ở trong nhà làm cho chóng mặt. Đang trong thời kỳ phát tình, anh ở trong trạng thái bất lực và nhạy cảm với tin tức tố của Dương Chấn.

Như người già nghiện thuốc không bỏ được, không bỏ được, dù cố gắng đến đâu cũng không bỏ được. Cái không bỏ được có phải là tin tức tố của Dương Chấn hay không? Không phải, cái anh không thể bỏ là lòng tham. Dù có bị thiêu chết, Cố Nhất Dã vẫn như một con thiêu thân lao vào ánh sáng, không thể cứu được.

Dương Chấn ngồi xổm ở sân nhỏ bên ngoài nhà mình, Trần Vũ gọi điện thoại cho hắn, giải thích ngắn gọn tình hình kiểm tra tối nay, nhưng đã lâu không nghe thấy phản hồi.

"Dương Chấn?"

"Trần Vũ! Không, em trai, em có nghe thấy anh nói không?" Người ở đầu bên kia điện thoại rốt cuộc cũng chậm rì rì mở miệng, ông nói gà bà nói vịt, "Nói cho anh biết, tại sao Cố Nhất Dã lại ghét anh đến vậy..."

Trần Vũ: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net