Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đội trưởng Cố."

Cố Nhất Dã sững sờ nhìn tài liệu trong tay, nghe thấy có người gõ cửa phòng làm việc của mình mới hoàn hồn lại. Lam Hạ đang đứng ở cửa thò đầu vào thăm dò. Cố Nhất Dã xoa xoa ấn đường gọi cô vào, "Có chuyện gì vậy?"

"Cái này!" Lam Hạ đưa tài liệu ra trước mặt Cố Nhất Dã, "Vụ án này liên quan đến một vụ gian lận hợp đồng với số tiền lên đến hai trăm vạn. Em nhận được báo cáo rằng có người đã nhìn thấy hắn ta ở huyện Du. Em đã báo đến bộ phận liên quan của huyện Du để xin video giám sát, bên kia nói rằng họ sẽ gửi qua đây sau nửa giờ nữa."

"Hiểu rồi, lát nữa anh sẽ cùng em xem."

"Được rồi, Đội trưởng Cố, vậy em đi ra ngoài trước."

"Đi đi."

Loại trạng thái thất thần này gần đây thường xuyên xảy ra. Cố Nhất Dã cảm thấy rất phiền phức. Anh không cố ý nghĩ đến Dương Chấn trong giờ làm việc, nhưng luôn vô thức nhớ đến những gì đại đội trưởng đã nói ngày hôm đó. Dương Chấn tham gia tuyển chọn cảnh sát gìn giữ hoà bình ở Nam Sudan, nhưng hắn chưa từng đề cập đến chuyện này với anh. Càng cố tình phớt lờ sự thật này thì lại càng khó để quên đi.

Cố Nhất Dã biết rất rõ rằng nếu cuộc tuyển chọn của Dương Chấn được thông qua, đồng nghĩa với việc hai người họ sẽ phải xa nhau trong một năm. Cố Nhất Dã có chút bực bội khi tổng hợp tư liệu, gửi một tin nhắn cho Ôn Kiệt, nói rằng anh sẽ đến đó uống vài ly sau giờ làm việc.

Trên thực tế, Cố Nhất Dã đã không gặp mặt Dương Chấn mấy ngày rồi. Buổi sáng anh ra khỏi nhà sớm hơn hắn, buổi tối khi anh quay lại thì hắn lại chưa về đến nhà. Cố Nhất Dã nghe nói rằng các sĩ quan cảnh sát tham gia cuộc tuyển chọn gìn giữ hoà bình gần đây tập luyện nhiều hơn, vì vậy, khi Dương Chấn trở về nhà mỗi đêm, Cố Nhất Dã đã chìm vào giấc ngủ.

***

Dương Chấn muốn đích thân nói với Cố Nhất Dã chuyện này, nhưng hắn không thể tìm được thời điểm thích hợp.

Nhớ khi Cố Nhất Dã đến kì phát tình, Dương Chấn đã rất nhiều lần muốn bất chấp hậu quả mà tiến vào khoang sinh sản, chính thức đánh dấu Cố Nhất Dã, nhưng đều khắc chế chính mình. Rốt cuộc, ngoài việc Cố Nhất Dã không nguyện ý, hắn cũng có lo ngại. Nếu hắn vượt qua cuộc tuyển chọn của cảnh sát gìn giữ hoà bình, hắn sẽ phải ở Nam Sudan một năm. Trong một năm này, ngay cả sống chết còn chưa rõ. Trong thâm tâm, hắn thực sự không dám đánh cược nửa sau cuộc đời của Cố Nhất Dã.

Chỉ bằng cách không đánh dấu Cố Nhất Dã, hắn mới có thể để anh tự do khi có điều bất trắc nào đó xảy ra với chính mình.

Để Cố Nhất Dã tự do? Dương Chấn bất lực lắc đầu, giữa bọn họ khi nào lại dùng những lời như vậy? Mặc dù hắn phải thừa nhận rằng cuộc hôn nhân bắt đầu một cách không thể giải thích được, nhưng trong lòng hắn thực sự không có bất kỳ tình cảm nào với Cố Nhất Dã sao? Có, có tình cũng có ý, chỉ là phần tình ý này có phải là tình yêu không?

Dương Chấn cũng không biết.

Dương Chấn không có kế hoạch cho cuộc sống riêng của mình, ngoại trừ sự nghiệp là do hắn tự lựa chọn, mọi thứ khác đều thuận theo tự nhiên. Bố mẹ hắn muốn hắn kết hôn, hắn sẽ kết hôn. Thậm chí bố mẹ hắn bắt hắn phải kết hôn với Cố Nhất Dã, hắn sẽ cùng anh kết hôn mà không hề do dự.

Dùng lời nói của Lưu Đình, chính là Dương Chấn không thể làm tốt bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình ngoại trừ việc trở thành một cảnh sát, cà lơ phất phơ, không tim không phổi.

Khi Dương Chấn còn đi học cũng học hành không đàng hoàng, ngoại ngữ chỉ đủ dùng để giao tiếp hàng ngày. Lần tuyển chọn này của Liên Hiệp Quốc, ngoại ngữ cũng là một tiêu chí đánh giá. So với việc nghiền ngẫm từng chữ một, hắn càng cảm thấy việc bắn xạ kích, chạy việt dã hay mọi thứ có thể khiến hắn tăng adrenaline đều dễ dàng hơn nhiều.

Thấy Dương Chấn cau mày âu sầu, Lưu Đình bật cười cho rằng hắn thiếu kiên trì.

"Cười cái rắm!"

"Không phải, anh Chấn, tôi phải nói cho anh biết, anh không phải luôn có sẵn một gia sư tại nhà sao?"

"Gia sư tại nhà nào?"

"Đội trưởng Cố, khi anh ấy còn đi học, điểm của anh ấy luôn nằm trong top cao nhất. Ngoại ngữ của Liên Hợp Quốc làm sao có thể làm khó được anh ấy? Năm ngoái đội trưởng Cố còn được mời tới làm phiên dịch, anh không nhớ sao?"

Nhớ thì nhớ, nhưng Dương Chấn làm sao dám làm phiền Cố Nhất Dã dạy hắn? Chỉ nghĩ đến việc phải nói cho anh biết hắn đã đăng kí tuyển chọn thôi cũng thấy đau đầu rồi. Hắn cũng có thể đoán được rằng, tám chín phần mười câu trả lời hắn nhận được từ Cố Nhất Dã sẽ là "Đó không phải là việc của tôi."

Dương Chấn cáu kỉnh đuổi Lưu Đình đi, nhanh như chớp chạy đến trường bắn luyện bắn súng.

***

Cố Nhất Dã tới quán bar vẫn luôn rầu rĩ không vui, hỏi gì cũng không nói. Ôn Kiệt chuẩn bị cho anh một chai rượu với nồng độ không quá cao, sau đó lại vội vàng tiếp đón người quen khác, lúc quay đầu lại mới phát hiện Cố Nhất Dã đã uống liền mấy chén.

Người phục vụ bất lực nhún vai, "Anh Cố nhất định muốn uống rượu, tôi không thể ngăn cản được."

Thật sự không ngăn cản được. Ai mà không biết tính tình của Cố Nhất Dã. Có phải ngại mệnh mình quá dài đâu mà đâm đầu vào họng súng?

"Khó lắm sao? Trước đây cậu nhất định kết hôn với Dương Chấn, tôi đã nói hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu. Không đúng, hai người còn không có tình yêu."

Một câu nói đâm thẳng vào chỗ đau của Cố Nhất Dã. Anh tức giận trừng mắt nhìn Ôn Kiệt, nhưng anh ấy nói đúng. Trước khi kết hôn với Dương Chấn, Ôn Kiệt đã liệt kê vô số vấn đề của hôn nhân, nhưng anh không nghe, nhất định đâm đầu vào. Người ngoài không biết còn tưởng Cố Nhất Dã có tình cảm sâu xa dành cho Dương Chấn.

Nhưng làm sao người ngoài có thể biết được, Cố Nhất Dã thực sự yêu Dương Chấn sâu đậm.

"Tại sao khi tốt nghiệp quân sự cậu lại không tiếp tục theo nghề?" Cố Nhất Dã nằm nửa người trên quầy bar, mặt mũi đỏ bừng.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi không thích đánh nhau, chém giết, lăn lộn trên núi và bùn lầy. Khi vào quân trường, tôi đã bị gia đình lừa gạt bằng những thủ đoạn cứng rắn. Tôi là một người ham chơi và không thể ổn định. Chuyển ngành chính là khiến cho quốc gia không phải gánh thêm phiền toái."

"Cậu biết vì sao tôi lại đi học viện quân sự không?" Cố Nhất Dã đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lập loè ánh nước, nhưng lại không có tiêu điểm, có chút đờ đẫn, rất khác so với ngày thường.

"Tại sao?"

Cố Nhất Dã do dự thở dài, che mắt lại, "Quên đi, không nói chuyện này nữa."

"Sao cậu lại không nói nữa?"

"Không có gì, không có gì quan trọng."

Ở đâu ra không quan trọng, rất quan trọng. Khi ấy anh lựa chọn vào học viện quân sự, là do tình cờ nghe thấy bố mẹ nhắc đến khi trò chuyện với bạn cũ, nói rằng Dương Chấn quyết tâm vào học viện quân sự, nên anh đã thay đổi lựa chọn của mình.

Bây giờ nghĩ lại, chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, tại sao lại như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua?

Ôn Kiệt không hỏi thêm. Tính tình Cố Nhất Dã luôn như vậy, là một người khá kiệm lời, không thích tụ tập với người khác. Ôn Kiệt đôi khi còn nghĩ rằng, anh ta có thể cùng Cố Nhất Dã làm bạn bè, cũng giống như trúng số. Cố Nhất Dã đủ tin tưởng anh ta. Cho dù hai người ngồi với nhau, chỉ uống rượu và không nói chuyện, họ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Ôn Kiệt cũng từng nói đùa với Cố Nhất Dã trước đây, rằng nếu anh ta không phải là một omega, anh ta sẽ dễ dàng yêu Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã xua tay tỏ vẻ chán ghét, thẳng thừng nói rằng anh đã có người mình thích.

Thật ra, Ôn Kiệt không biết những lời Cố Nhất Dã nói lúc đó có đúng hay không, nhưng hiện tại dù mắt mù cũng có thể nhìn ra được, trái tim của Cố Nhất Dã đều hướng về Dương Chấn.

Người lớn đều như vậy, luôn giả vờ là ổn, nhưng thực ra lại không ổn. Nói mười câu thì chín câu là giả. Giả vờ rằng chính mình sống rất tốt, nhưng là giả vờ cho ai xem? Cuối cùng cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi.

Tửu lượng của Cố Nhất Dã cũng không tệ, đêm nay chỉ là ẩn giấu quá nhiều tâm sự, muốn mượn rượu giải sầu, nhưng tâm trạng vẫn rất tệ. Ngồi trên xe về nhà, trái tim anh run rẩy, thân thể cũng run rẩy theo sự chuyển động của chiếc xe. Dạ dày bị rung lắc đến khó chịu, vừa về đến nhà liền vào thẳng toilet, ghé vào bồn cầu mà không ngừng nôn mửa, nhưng lại không thể phun ra được gì, axit trào ngược trong dạ dày càng thêm khó chịu.

Dương Chấn đang ở trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng đóng sầm cửa lại. Hắn hốt hoảng chạy theo tiếng động, nhìn thấy Cố Nhất Dã loạng choạng đi về hướng toilet. Dương Chấn đứng ở cạnh cửa đau lòng nhìn Cố Nhất Dã, trái tim như thắt lại, bước tới, ngồi xổm xuống vỗ lưng cho anh.

"Em uống bao nhiêu mà say thành như vậy?" Hắn đưa tay muốn đỡ Cố Nhất Dã dậy, nhưng anh cố tình tránh đi.

Dương Chấn cũng không nhận ra giọng điệu của mình lúc này dịu dàng đến mức nào.

"Không say." Cố Nhất Dã lắc đầu.

Nhìn thấy anh như vậy, Dương Chấn không khỏi tức giận, liền kéo anh lên khỏi nền gạch lạnh lẽo. Cố Nhất Dã không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn để hắn kéo ra khỏi phòng tắm, bị ấn bả vai ngồi trên ghế sô pha.

Dương Chấn không giúp được gì, thở dài bất lực, quay người vào bếp pha một ly nước mật ong, đứng trước mặt đưa cho Cố Nhất Dã.

Lúc này, hắn đang để ngực trần, vốn là chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Cố Nhất Dã trở về, lại cảm thấy tiếng đóng cửa rất to nên mới vội vã chạy ra. Dương Chấn ngồi xổm trước mặt Cố Nhất Dã, nhìn anh một hơi uống hết nửa cốc mật ong hắn đưa cho.

Nói không say thì thực sự không say, chỉ là cảm thấy khó chịu. Cố Nhất Dã uống hết nửa cốc nước mật ong, ánh mắt anh vô thức rơi vào trên người Dương Chấn, trên vai hắn có vài vết trầy xước, dấu vết đã mờ đi. Cố Nhất Dã nhận ra đây là dấu vết do chính mình để lại khi phát tình, có chút xấu hổ, chóp tai cũng đỏ lên.

Anh cũng nhìn thấy một vết sẹo do dao để lại trên vai phải của Dương Chấn. Vết sẹo đã lành từ lâu nhưng da thịt mới luôn bắt mắt hơn da thịt ban đầu. Trước khi kịp phản ứng, ngón tay anh đã chạm vào vết sẹo đó.

Làm ra động tác tiếp xúc thân mật chưa từng có, Dương Chấn có chút ngượng ngùng, thân thể cũng hơi cứng lại.

"Trong một vụ án trước đây, tôi bị kẻ tình nghi đâm vào, nhưng nó đã sớm lành." Dương Chấn lẩm bẩm. Hắn nghĩ Cố Nhất Dã sẽ nói rằng chuyện này đâu có liên quan gì tới anh, ai ngờ Cố Nhất Dã hơi hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi hắn:

"Không đau sao?"

"Không, nhưng máu chảy rất nhiều."

"Anh không sợ bị thương sao?" Cố Nhất Dã lại hỏi.

"Làm ngành này, không có ai là không bị thương. Em không phải cũng là cảnh sát sao? Cũng không có gì phải sợ."

Cố Nhất Dã cảm thấy đầu ngón tay chạm vào vết sẹo của Dương Chấn tê rần, anh nhanh chóng thu tay lại, cụp mắt xuống nhìn sàn nhà, một lúc sau mới chậm rãi nói với chính mình: "Đúng vậy, anh đương nhiên không sợ. Nếu sợ đã không đăng ký tham gia tuyển chọn gìn giữ hoà bình."

Dương Chấn cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không biết. Người thực sự sợ hãi thật ra là anh, anh sợ hắn sẽ bị thương.

Dương Chấn sững sờ, hắn không có thời gian để nói với Cố Nhất Dã về chuyện này. Hắn vốn định nói hôm nay, nhưng Cố Nhất Dã đã đưa chuyện này ra trước hắn một bước.

"Em biết khi nào?" Dương Chấn hơi cúi đầu xuống, đối diện với tầm mắt của Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã giả vờ bình tĩnh để né tránh, không mặn không nhạt như đang nói chuyện của người khác, "Tôi mới nghe nói mấy ngày trước. Chúc anh vượt qua kiểm tra thuận lợi." Anh uống cạn nốt phần còn lại của cốc mật ong, đặt nhẹ lên bàn cà phê, xoay người trở về phòng.

Tiếng khóa cửa vang lên, một cánh cửa gỗ ngăn cách hai người đầy tâm sự.

Dương Chấn thấy tâm trạng của Cố Nhất Dã đêm nay có chút bất thường. Hắn luôn mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn giữa mình và Cố Nhất Dã. Hai người bọn họ rõ ràng không nên ở chung như vậy, nhưng mà hắn tìm không ra lối thoát. Dương Chấn cũng cảm thấy bối rối.

Cố Nhất Dã dựa người vào tấm cửa, hối hận vì hành động không thể giải thích được vừa rồi của mình. Chỉ một chút nữa thôi, anh đã vứt bỏ áo giáp trước mặt Dương Chấn.

***

Sáng sớm hôm sau, Cố Nhất Dã vội vàng ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại. Dương Chấn đã thức dậy nấu cháo kê từ sáng sớm. Hắn nhớ mẹ hắn lúc trước từng nói cháo kê có thể bồi bổ dạ dày, kết quả cháo còn chưa chín, Cố Nhất Dã đã biến mất khỏi tầm mắt.

Dương Chấn bất lực nhún vai, đúng vậy, nồi cháo to này hắn phải tự mình xử lý.

Ông nội kêu hắn đưa Cố Nhất Dã về nhà ăn cơm. Dương Chấn nghĩ đến quan hệ của hai người bây giờ, đừng nói trở về ăn cơm, đến đề cập chuyện này với Cố Nhất Dã, hắn cũng không dám.

Mẹ hắn bây giờ vẫn cho rằng hai người là tâm đầu ý hợp, lại còn là thanh mai trúc mã, cho nên cuộc hôn nhân này mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy. Hắn không thể để mẹ biết, bọn hắn thậm chí còn không bằng những người xa lạ cùng thuê phòng. Mẹ hắn sẽ bảo hắn không hiểu phong tình.

Trên thực tế, Dương Chấn cũng không phải không hiểu phong tình. Lúc nhìn thấy Cố Nhất Dã trong nhà ăn của học viện cảnh sát, hắn đã muốn đi lên chào hỏi, lại bị Cố Nhất Dã lạnh mặt làm lơ. Sau đó lại bị thêm nhiều lần ghẻ lạnh, hắn cũng coi như hiểu được, Cố Nhất Dã thật sự chán ghét hắn, một cỗ nhiệt tình lại bị sự thờ ơ của Cố Nhất Dã làm cho tắt ngấm.

Nhưng hắn không hiểu được, hồi nhỏ thân thiết như vậy, sao lớn lên lại quay mặt đi không nhận ra người? Dương Chấn không hiểu.

Nói cho cùng Dương Chấn cũng là người thẳng thắn, chuyện không hiểu, liền không nghĩ nữa. Tuổi còn trẻ còn nhiều thể diện, nếu người ta không thích hắn, hắn cũng không để ý tới người ta nữa, không phải chuyện gì to tát cả.

Làm gì có nhiều câu chuyện vừa nhìn thấy mặt liền yêu, không phải đều phải lăn lộn nhiều mới thành sao?

Về sau bị đám người Lưu Đình xúi giục. Một lần đi giao lưu với trường bên cạnh, Dương Chấn cảm thấy mình như con khỉ để họ chơi đùa. Những người đó nhất định đem hắn gán ghép với một omega trường bên tên là Thái Đinh. Lưu Đình còn trộm nói với hắn, không phải hắn thích giáo viên sao?

Dương Chấn không nhớ ra được, lúc đó chỉ là tùy tiện nói, bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện làm cho đối phương mất mặt, dù sao cũng bị người ta đẩy qua.

Nhưng hắn không thể không nhìn Thái Đinh thêm vài lần, bởi vì ở một vài góc độ, người này và Cố Nhất Dã giống nhau một cách khó hiểu. Nhưng tiếp xúc rồi mới biết, họ hoàn toàn khác nhau. Thái Đinh gây cho người ta cảm giác ngoan ngoãn đáng yêu, Cố Nhất Dã lại là quật cường từ trong xương cốt, thậm chí còn như viết dòng chữ "Đừng lại gần tôi" trên mặt.

Lời mở đầu của Dương Chấn và Thái Đinh cũng rất thú vị và hài hước.

Dương Chấn nói với Thái Đinh, "Bạn có vẻ giống một người bạn của tôi."

Ngay lúc đó, người bên kia nhìn hắn như thể đang nhìn thấy một người đàn ông nguyên thủy, thật lâu sau mới thốt lên: "Bây giờ bắt chuyện như thế này cũng không phổ biến lắm ..."

Dương Chấn thẳng thắn phản bác, "Tôi không nói dối bạn, bạn thật sự rất giống một người bạn của tôi." Sau đó, hắn lấy điện thoại di động ra, lướt qua một hồi lâu, mới tìm được một cái trong một đống ảnh đã lưu trữ từ rất lâu rồi, là ảnh ID của Cố Nhất Dã, trực tiếp đưa cho Thái Đinh xem, "Chà, tôi không nói dối bạn, phải không? ? "

Thái Đinh gãi gãi sau đầu, xấu hổ nhìn nhìn thêm vài lần mới nói: "Thật đẹp, hẳn là hoa khôi trong quân doanh. Anh ấy chắc chắn rất nổi tiếng trong học viện, có rất nhiều người thích."

"Thực sự rất đẹp, cũng rất nhiều người thích, nhưng tính khí của cậu ấy không tốt lắm." Dương Chấn nhớ lại những lần mình bị Cố Nhất Dã phớt lờ, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng đến mắt nhìn của hắn. Cố Nhất Dã, người này có tính khí rất xấu, nhưng vẫn là người đẹp nhất trong học viện cảnh sát.

Thật buồn cười khi hắn và Thái Đinh chia tay sau khi quen chưa đầy nửa tháng. Mấy người lúc đó muốn gán ghép hắn với Thái Đinh, kết quả anh ta đã có bạn trai, còn là đại thần của trường bên cạnh. Thái Đinh quen biết với hắn chỉ là để chọc giận bạn trai mình.

Hoá ra là bạn trai Thái Đinh đang tham gia thi đấu, mà lại quá chuyên tâm nên bỏ rơi anh ta nửa tháng. Thái Đinh nhờ Dương Chấn giúp, làm cho bạn trai anh ta cảm thấy khủng hoảng một chút.

Dương Chấn thấu hiểu, "Hoá ra bạn đưa tôi ra làm bia đỡ đạn."

Việc này sau đó cứ thế tiến hành. Dương Chấn giúp Thái Đinh, khiến cho bạn trai đại thần của anh ta lo lắng, không lâu sau quay lại ân ân ái ái. Hắn và Thái Đinh cũng có lưu lại số điện thoại, nhưng không thường liên hệ.

Lưu Đình sau này thường cười nhạo hắn, "Anh Chấn, anh thật sự là không biết yêu đương! Một omega ngoan ngoãn như vậy, còn là giáo viên ưu tú, thế mà anh cũng không nắm chắc được."

Dương Chấn lạnh mặt xem thường.

Nói chuyện yêu đương thì thế nào? Hắn sẽ tiến thẳng đến hôn nhân, về nhà rồi ân ân ái ái, là anh ta không hiểu.

Nhưng hiểu hay không có quan trọng gì đâu?

Dương Chấn có rất nhiều điều không hiểu. Lúc đó Cố Nhất Dã dường như biến mất trong trường học, nếu không phải nghe bạn bè kể lại, hắn còn nghĩ rằng trong trường không có người tên là Cố Nhất Dã.

Dương Chấn không đến mức tự mình đa tình cho rằng Cố Nhất Dã cố tình tránh mặt mình vào thời điểm đó. Trường học lớn như vậy, không gặp cũng là bình thường.

Đánh rắm, bình thường cái gì mà bình thường chứ?

***

Dương Chấn thu dọn đồ đạc xong liền trở lại đại đội phòng chống ma tuý, trong lúc lái xe, mí mắt phải cứ nhảy dựng lên. Lúc hắn bước vào phòng làm việc, Lưu Đình mang theo một xấp tài liệu đưa cho hắn, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của hắn, liền cười nhạo.

" Đội trưởng Dương tối qua ngủ không ngon sao?"

"Đừng cười ghê tởm như vậy."

"Này, tôi không phải đang quan tâm đến đội trưởng Dương của chúng ta sao? Gần đây cậu vội vàng tham gia khảo hạch, áp lực hẳn là rất lớn."

"Mí mắt phải không ngừng nhảy..."

"Mắt trái nhảy vì tiền và mắt phải nhảy vì tai họa đấy đội trưởng Dương."

"Đừng có mê tín như vậy, tôi không tin." Dương Chấn xoa lông mày, không biết tại sao, nhưng trong lòng luôn có chút bất an.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net