Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh còn có việc gì không? Không có việc gì thì đi trước đi, thuận tiện đóng cửa giúp tôi."

Cố Nhất Dã quay trở lại văn phòng và ngồi xuống. Anh vẫn còn một số tài liệu để đọc. Ngày hôm qua đi vội vàng, anh thậm chí không có thời gian để dọn dẹp bàn làm việc, bây giờ nó là một mớ hỗn độn khiến anh bực bội.

"Tôi vừa mới gặp cấp trên của em."

"Cho nên?"

"Anh ấy nói tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi. Nếu em không quay về, chính là không nghe theo chỉ thị của cấp trên đấy."

Lời này nói ra, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của Dương Chấn hoàn toàn không phù hợp. Bản thân Dương Chấn cũng cảm thấy xấu hổ. Vì để Cố Nhất Dã chịu về nhà nghỉ ngơi thật tốt, hắn lại phải dùng một cái cớ trẻ con như vậy để uy hiếp.

Cố Nhất Dã cau mày nhìn Dương Chấn. Hôm nay Dương Chấn có rất nhiều hành vi không minh bạch khiến anh cảm thấy khó hiểu. Dường như từ trước đến giờ anh đều không hiểu hắn. Anh vốn đã sẵn sàng sống với hắn mà không cần can thiệp vào cuộc sống của nhau, nhưng Dương Chấn dường như không nguyện ý, cứ nhất định phải làm ra những hành động có vẻ như hai người đang yêu nhau.

"Cố Nhất Dã, về nhà đi, tôi không muốn nói lại."

Thấy bên kia không có phản ứng hay động tĩnh gì, Dương Chấn thực sự không còn cách nào khác. Hắn bước tới ba bước, ấn tay vào hai bên ghế của Cố Nhất Dã, ép Cố Nhất Dã giữa chiếc ghế và mình rồi nhìn chằm chằm vào anh. Tin tức tố thuộc về alpha tạo thành áp lực giống như thuỷ triều lao về phía Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã không thể cưỡng lại.

Anh có thể cùng Dương Chấn tranh luận, cứng đối cứng, thậm chí đánh nhau một trận, nhưng khi Dương Chấn sử dụng tin tức tố để gây áp lực với anh, anh hoàn toàn bất lực. Mặc dù đó là hành vi giải phóng tin tức tố rất nhẹ nhàng đối với omega khác, nhưng với Cố Nhất Dã, anh chỉ cảm thấy Dương Chấn đang cố tình.

"Như thế này không công bằng ..." Cố Nhất Dã đột nhiên thì thào, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Dương Chấn. Anh không hề lùi bước, vẫn rất mạnh mẽ. Điều này thật không công bằng. Dựa vào cái gì mà chỉ có anh gặp rắc rối với tin tức tố của Dương Chấn? Có phải vì anh thích hắn, nên anh không có năng lực đánh trả? Dựa vào cái gì mà Dương Chấn có thể không bị ảnh hưởng bởi anh?

"Cái gì?" Dương Chấn nhất thời không nghe rõ, theo bản năng cúi người lại gần.

"Tôi đã nói là không công bằng, Dương Chấn, anh không thể đối xử với tôi như thế này." Cố Nhất Dã trốn tránh, anh không thích việc Dương Chấn sử dụng tin tức tố để áp chế mình.

Dương Chấn sững sờ một lúc, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì. Hắn nhận ra mình luôn ở thời khắc quan trọng thì đầu óc lại không còn minh mẫn, vốn từ vựng thiếu thốn đến mức không thể sắp xếp được thành một câu hoàn chỉnh.

Hai người giằng co không ai nhường ai, nhưng Cố Nhất Dã đã hạ mi xuống trước. "Quên đi, tôi cùng anh trở về, nhưng tôi phải đến đồn cảnh sát trước. Tôi có tài liệu cần lấy." Cố Nhất Dã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, như thể sự bất bình vừa loé lên trong mắt anh chỉ là ảo tưởng của Dương Chấn.

***

Trên đường đi, cả hai người đều không nói lời nào. Khi đến đồn cảnh sát, Cố Nhất Dã nhất quyết xuống xe một mình mà không cho Dương Chấn đi theo. Dương Chấn hoàn toàn phớt lờ anh, mặt dày đi theo sau mà không hề đổi sắc mặt.

Không đi theo còn tốt, đi theo vào rồi mới biết hai từ "xấu hổ" được viết như thế nào.

Dương Chấn không ngờ lại đụng phải "đối tượng" cũ của mình là Thái Đinh tại đồn cảnh sát. Thái Đinh và bạn trai anh ta là Quý Hướng Không đến để ký vào một lá thư hoà giải. Nghe nói Quý Hướng Không đã cãi nhau với người chơi khác và động chân động tay trong trận đấu tiếp theo.

Không chào cũng xấu hổ, chào cũng xấu hổ. Hai bên đều cắn răng cười ngượng ngùng. Quý Hướng Không nắm chặt tay Thái Đinh kéo về phía sau theo tiềm thức, giống như nhìn thấy tình địch.

Cố Nhất Dã chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Không phải em đã nói với anh là em cùng anh ấy không có gì sao!" Thái Đinh nhéo chặt eo Quý Hướng Không, từ sau lưng anh ta ló đầu ra và xấu hổ cười chào hỏi Dương Chấn, "Thật là trùng hợp, sao anh lại ở đây?"

Cố Nhất Dã đi ngang qua ba người với khuôn mặt lạnh lùng, đến chỗ viên cảnh sát mà anh đã liên hệ để lấy thông tin. Bước chân của anh có vẻ nặng nề, cả trái tim đều nghiêng về phía Dương Chấn.

Anh biết Thái Đinh, cũng đã gặp qua anh ấy, đó là người bạn trai mà Dương Chấn quen khi còn đi học. Anh ấy là một giáo viên, tính tình tốt, lại còn rất xinh đẹp.

Thành thực mà nói, mắt nhìn người của Dương Chấn không tệ.

Tài liệu trong tay đã bị Cố Nhất Dã siết chặt đến mức không còn hình dạng. Anh cảnh sát nhỏ vừa đến đồn cảnh sát này chưa được mấy ngày, trong tay cầm chiếc cốc giấy thiếu nữa không thể đững vững. Đồng nghiệp đều nói trung đội trưởng Cố của đội Điều tra hình sự rất nghiêm khắc. Anh cảnh sát nhỏ lúc này có chút sợ lãnh đạo cầm tài liệu đập vào mặt mình.

"Đội trưởng Cố, có vấn đề gì sao?"

Cố Nhất Dã định thần lại, lắc lắc đầu.

"Ừ, có chuyện gì vậy? Thái Đinh, anh không nói với anh ấy là chúng ta không có quan hệ gì sao?" Dương Chấn chột dạ lấm lét liếc nhìn Cố Nhất Dã. Biết vậy ngay từ đầu hắn đã không nên tuỳ tiện đáp ứng thỉnh cầu của Thái Đinh. Đúng là tự tìm phiền toái.

"Tôi nói rồi!"

"Vậy sao trông anh ta như muốn đánh tôi thế?" Dương Chấn nhìn Quý Hướng Không, cứ nghĩ những chàng trai chơi thể thao điện tử đều ấm áp dễ gần, tuổi tác chắc cũng gần gần với hắn.

Quý Hướng Không cũng lườm hắn một cái, không thèm nói gì, kéo Thái Đinh bỏ đi. Thái Đinh có chút áy náy, quay đầu lại tỏ vẻ xin lỗi.

Thực sự xin lỗi, ai biết được đã ra trường bao lâu rồi mà bạn trai vẫn còn nhớ tới chuyện không đâu đó.

Giông tố sắp ập đến, sao có thể dễ dàng vượt qua như vậy.

Cố Nhất Dã cầm tài liệu khập khiễng quay lại xe, Dương Chấn gọi anh mấy lần kêu đi chậm thôi nhưng anh đều không để ý tới. Cố Nhất Dã nhắm mắt lại ngay khi lên xe, cảm thấy không nhìn thấy Dương Chấn thì tâm không phiền.

Một luồng không khí mắc kẹt trong cổ họng, chua và đắng. Cố Nhất Dã là người duy nhất không thể nuốt nổi cơn khó chịu này. Ai cũng bảo mối tình đầu là khó quên nhất, và sự thật chính là như vậy. Vừa rồi tầm mắt của Dương Chấn đều đặt trên người Thái Đinh không có rời đi. Ánh mắt như vậy, đến trong mơ Cố Nhất Dã cũng chưa từng nghĩ đến.

***

Cố Nhất Dã trở về nhà liền đem mình nhốt ở trong phòng, cánh cửa sập lại ngay trước mặt Dương Chấn như thường lệ.

Buổi tối, Dương Chấn một mình xuống lầu đến siêu thị bên cạnh mua rau, khi quay lại thì Cố Nhất Dã vẫn chưa ra khỏi phòng. Hắn vo gạo rồi nấu cơm, rửa rau, chế biến thịt sống. Dương Chấn gọi điện cho mẹ và hỏi cách làm từng bước một.

"Mẹ, món này nấu như thế nào? Con không làm được."

Gấp đến mức từ địa phương Hà Nam cũng được phát ra một cách vội vàng.

"Con dâu làm sao? Con lại còn học nấu cơm cơ à?"

"Không phải, Tiểu Dã không sao cả. Con chỉ là muốn nấu ăn cho vợ mình. Mẹ có thể chỉ cho con biết cách hầm canh gà được không?"

"Trong nhà có dược liệu gì không?"

"Để con tìm xem xem. Hình như lần trước bố và mẹ có mang đông trùng hạ thảo tới."

"Thế được rồi. Con đem gà rửa sạch đi rồi ninh với đông trùng hạ thảo. Thêm nước vào ngập gà, đun nhỏ lửa đến khi nước cao bằng lòng bàn tay là được."

"Vậy còn rau thì làm thế nào?"

"Rau thì đơn giản rồi. Con chỉ cần chần hoặc xào đều được."

"Vâng, còn cá thì sao?"

"Con mua cá gì?"

"Mẹ... Con không biết, chính là tuỳ tiện mua thôi..."

"Con cũng thật là. Cúp điện thoại, chụp ảnh gửi cho mẹ xem."

Dương Chấn cúp điện thoại, chụp ảnh gửi cho mẹ Vương, một lát sau, công thức làm món cá hấp được gửi đến. Dương Chấn vội vàng gửi tin nhắn thoại.

"Cảm ơn mẹ!"

"Cảm ơn mẹ yêu của con!"

"Con trai mẹ sắp thể hiện tài năng của mình!"

Thực tế chứng minh khả năng của Dương Chấn vẫn rất tốt. Dù chưa bao giờ vào bếp, nhưng ngay lần đầu tiên đã nấu được hai món và một canh, từ màu sắc đến hương vị đều không tệ. Bận rộn hồi lâu, khi Cố Nhất Dã bước ra khỏi phòng, theo mùi thức ăn đi vào bếp, anh cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy các món ăn đặt trên bàn.

"Có chuyện gì vậy?"

"Là tôi... tôi chính là..., dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì làm nên muốn nấu cơm. Lần đầu tiên nấu, em đừng ghét bỏ. Đừng thất thần như vậy, ngồi xuống ăn thử đi."

Cố Nhất Dã do dự một lúc rồi bước tới ngồi xuống. Dương Chấn ân cần đưa bát đũa sang. Loại hình thức ở chung hoà hợp như thế này khiến Cố Nhất Dã có chút không quen, cúi đầu ăn mà không nói một lời.

Ăn xong, anh đứng dậy muốn dọn dẹp, nhưng bị Dương Chấn ngăn lại, "Không cần, để đấy tôi dọn. Em đi tắm rửa nghỉ ngơi hay đọc sách đều được. Đừng có vận động nhiều, chân đã bị thương cứ ngoan ngoãn ngồi hoặc nằm đi."

"Tôi không sao."

"Được, được rồi, tôi biết em không sao. Nhưng em có thể ngồi đi, được không? Để đấy tôi dọn dẹp."

Dương Chấn đẩy người ra mà không nói một lời. Cố Nhất Dã loạng choạng suýt ngã, vội vàng nắm lấy ống tay áo của Dương Chấn, hai người dựa đến có chút gần, hô hấp đều phả vào mặt nhau. Mặt Cố Nhất Dã nhanh chóng nóng bừng, anh vừa sốt ruột vừa chột dạ đẩy Dương Chấn ra.

"Sao anh lại đẩy tôi, anh điên rồi à? Mặc kệ anh đấy, từ từ mà dọn dẹp." Cố Nhất Dã ném ra một câu, mím môi, xoay người khập khiễng đi lên sân thượng ngồi.

Dương Chấn sờ sờ mũi, tim hắn đập quá nhanh, thật sự không thể hiểu được. Thời điểm Cố Nhất Dã bĩu môi, hắn thực sự muốn hôn anh.

Dương Chấn, e rằng ham muốn đã lấn át cả lí trí của ngươi rồi.

Dương Chấn lắc đầu tự nhủ phải có thái độ đúng mực, nhưng trong lòng hắn lại có chút vui vẻ, vừa huýt sáo vừa dọn bát, rửa bát, lau bàn, lúc bước ra đã thấy Cố Nhất Dã nằm phát ngốc trên chiếc ghế bập bênh.

Dương Chấn bước đến, dựa vào lan can bên cạnh, giả bộ ho khan hai lần mới thấy Cố Nhất Dã ngước mắt lên nhìn hắn.

Khi một số lời nói được giữ trong lòng, chúng càng tích tụ lại càng khó chịu. Cố Nhất Dã hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh và hỏi: "Người hôm nay chúng ta gặp ở đồn cảnh sát, có phải là Thái Đinh không?"

"Em biết anh ta?" Dương Chấn ngạc nhiên.

"Ồ, tôi có nghe trong trường đồn thổi."

"Về chuyện tôi với anh ta?"

Cố Nhất Dã ngắt lời hắn "Anh không phải đã hẹn hò với anh ta sao? Anh ta trông có vẻ rất tốt, lại xinh đẹp. Thật đáng tiếc, tại sao anh lại chia tay với anh ta?"

Dương Chấn không thể giải thích được điều này. Hắn thừa nhận Thái Đinh thực sự rất đẹp trai, nhưng tiêu chuẩn thích của mọi người là khác nhau. Thành thật mà nói, vẻ đẹp của Cố Nhất Dã mới là mẫu người hắn thích.

Lời này nói ra, trái tim Cố Nhất Dã lại cảm thấy chua xót. Anh không biết bao giờ nỗi chua xót trào dâng từ tận đáy lòng mới kết thúc, nhưng anh không thể ngăn cản được. Anh hâm mộ Thái Đinh, thậm chí là ghen tị, ghen tị vì người này thậm chí đã có được Dương Chấn dù chỉ trong một thời gian ngắn.

Ít nhất cũng là có được, không phải sao?

Mỗi lần nhớ tới khoảng thời gian đó, anh vô tình gặp Thái Đinh đến học viện quân sự tìm Dương Chấn rất nhiều lần. Hai người bọn họ ở sân thể dục đi dạo, bộ dáng thân mật, Cố Nhất Dã liền cảm thấy trái tim mình như bị cầm dao xẻo đi từng khối một, đau đến dữ dội, đau đến mức hiện tại nghĩ lại vẫn cảm thấy hối hận.

Giá như anh không thích Dương Chấn nhiều như vậy. Yêu một người sao mà khó đến thế?

"Tôi cùng anh ta không yêu đương, thật sự không có! Dù sao tôi cũng chưa từng thích Thái Đinh!" Dương Chấn có chút cáu kỉnh, gần đây thời tiết sắp chuyển lạnh, nhưng hắn lại cảm thấy lồng ngực mình nóng bừng và bứt rứt.

Cố Nhất Dã không để ý đến hắn, cho dù nghe thấy những lời này, anh cũng không thực sự tin tưởng Dương Chấn. Thiếu chút nữa anh đã để lộ cảm giác ghen ghét này ra bên ngoài, còn có thể tin được sao? Không được.

Tôi thích anh, anh liền nhất định phải thích tôi sao? Nào có đạo lý mua bán sòng phẳng như vậy. Là anh thích Dương Chấn, nhưng Dương Chấn không thích anh, đó là tự do của mỗi người, và nó thực sự rất công bằng.

***

Cố Nhất Dã phải khâu một vài mũi trên bắp chân bị thanh thép cắt ngang. Nói không đau là nói dối. Vào buổi tối, anh bị đánh thức bởi những cơn đau âm ỉ. Cố Nhất Dã có một số giấc mơ kỳ lạ không nhất quán. Trong mơ, anh nhiều lần gọi tên Dương Chấn.

Giấc ngủ của Dương Chấn luôn rất nhẹ, trong lòng lại luôn lo lắng. Thật ra hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, hắn hoàn toàn không nghe thấy âm thanh trong phòng Cố Nhất Dã, nhưng hắn không thể yên tâm, nửa đêm vẫn đến xem mấy lần. Cố Nhất Dã cứ liên tục gọi tên hắn càng khiến tâm trạng hắn thêm rối loạn.

"Không có việc gì, không có việc gì. Tôi ở đây."

Cố Nhất Dã dường như tỉnh lại, vết thương đau đớn liên quan đến dây thần kinh, tay anh bị hai tay Dương Chấn quấn lấy, đối phương liên tục dỗ dành anh như một đứa trẻ, nhưng anh không thể phân biệt được, đó là giấc mơ hay hiện thực.

"Dương Chấn..."

"Tôi đây."

"Dương Chấn..."

"Ừ?"

"Anh có thích tôi không?"

Chỉ là trong mơ, anh mới có đủ can đảm để hỏi câu hỏi đã nén chặt trong lòng bấy lâu nay. Cố Nhất Dã nắm chặt một góc chăn, nhất định muốn nghe câu trả lời.

Biểu tình trên mặt Dương Chấn cứng đờ lại. Hắn không biết phải trả lời như thế nào. Câu hỏi này đến quá đột ngột, và đột nhiên hắn nhận ra rằng, hắn chưa bao giờ thực sự nghĩ về việc mình liệu có thích Cố Nhất Dã hay không.

Đến một cây kim rơi trên gạch lát sàn còn có thể nghe thấy âm thanh, nhưng Dương Chấn lại yên lặng. Tim Cố Nhất Dã đập thình thịch cũng từ từ bình tĩnh lại, cảm thấy thất vọng. Tại sao Dương Chấn không nói? Không lẽ ngay cả trong mơ cũng lười nói dối anh?

Dương Chấn dường như bị câu thần chú nào đó làm cho bất động. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thích một ai đó sẽ như thế nào. Hắn đi học quân sự rồi tham gia đội chống ma túy, cuộc sống của hắn đều do hắn kiểm soát. Hắn luôn cho rằng tình cảm đối với mình là điều không quan trọng, có cũng được, không có cũng không sao.

Kết hôn với Cố Nhất Dã là vì hắn và Cố Nhất Dã hợp nhau 100%.

Ngoài cái này ra? Có yêu thích không? Dương Chấn trong lòng rất bối rối. Mấy ngày nay, hắn đều rất bối rối mỗi lần nhìn thấy Cố Nhất Dã. Anh chính là nhân tố không kiểm soát được duy nhất đối với hắn.

Người này không phải có cũng được, không có cũng không sao. Cố Nhất Dã rất quan trọng sao? Dương Chấn, Cố Nhất Dã có quan trọng không?

Cho dù nghĩ mình đang nằm mơ, lòng tự trọng của Cố Nhất Dã vẫn rất mạnh. Anh bối rối rút tay ra khỏi tay Dương Chấn, ôm chăn quay lưng lại, "Vậy là anh không thích tôi. Cũng may, tôi cũng không thích anh, vậy là huề nhau."

Dậy đi, tỉnh lại đi, Cố Nhất Dã nghĩ, mau tỉnh lại đi, anh không thích loại giấc mơ này chút nào.

Anh không muốn phủ nhận rằng anh thích Dương Chấn.

Không công bằng, Dương Chấn, không công bằng. Tôi thích anh nhiều như vậy, giống như quả đào vàng đóng hộp mà tôi thích nhất khi còn bé, đến khi hết hạn cũng không nỡ vứt đi. Kể cả anh không thích tôi, tôi vẫn muốn thích anh.

Dương Chấn sững sờ, bất giác nhìn lòng bàn tay trống rỗng, hơi ấm vừa rồi dường như không có, nhìn bóng lưng của Cố Nhất Dã hồi lâu, giống như uống nước vội mà bị sặc, cổ họng nghẹn lại, hốt hoảng đến khó chịu.

Hắn không dám đánh thức người đang trong giấc ngủ, hỏi anh có phải thật sự không thích hắn một chút nào không? Nhưng hắn có tư cách gì để hỏi?

Dương Chấn, ngươi có thích Cố Nhất Dã không?

Dương Chấn đã tự hỏi bản thân mình nhiều lần, hắn cũng cần câu trả lời.

***

Thời điểm Cố Nhất Dã tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Dương Chấn đã trở lại làm việc trong đội. Anh là người duy nhất trong căn nhà trống trải. Giấc mơ đêm qua thật đến nỗi anh tỉnh dậy và sững sờ nhìn lên trần nhà. Lực sát thương vào quá mạnh, sự mất mát mạnh mẽ vẫn còn đọng lại trong trái tim anh.

Cố Nhất Dã không để bản thân mình rảnh rỗi, anh đọc lại các vụ án ở nhà, tìm kiếm một số vụ án cũ trong quá khứ, hoặc phân tích từng vụ án khó gần đây.

Trong phòng bếp có bữa sáng mà Dương Chấn đã làm trước khi đi ra ngoài vào buổi sáng. Nếu loại trừ những ý nghĩ tham lam khác, trên thực tế, anh và Dương Chấn có thể là một cặp vợ chồng luôn tôn trọng lẫn nhau.

Vết thương của Cố Nhất Dã hồi phục rất nhanh, đến ngày thứ ba đã có thể đi lại bình thường. Ôn Kiệt gọi điện cho anh hỏi thăm, cuối cùng hỏi Cố Nhất Dã tối nay có muốn qua uống một ly để ăn mừng không.

"Chúc mừng cái gì?"

"Chúc mừng cậu đã hoàn toàn khoẻ mạnh."

Ở nhà thật sự rất buồn chán, Cố Nhất Dã nhàn nhạt đáp ứng, thay quần áo rồi đi ra ngoài. Vừa rồi còn bị thương ở chân, anh không dám lái xe, đành bắt taxi đến quán bar.

Quán bar vẫn sôi động như mọi khi. Ngay khi Cố Nhất Dã bước đến quầy bar, Ôn Kiệt đã tiến lại gần ôm lấy vai anh, "Trạng thái rất tốt. Cậu chính là, thỉnh thoảng nên cho chính mình một vài ngày nghỉ. Nhìn xem, chỉ mấy ngày không đi làm, cả người lẫn tinh thần đều có vẻ rất tốt."

"Đừng nói quá lên nữa."

Ôn Kiệt cười hì hì đẩy ly rượu lên trước mặt anh.

"Cậu tự mình uống đi, tôi qua bên kia một chút. Hôm nay tôi có khách hàng lớn, không thể để tuột mất cơ hội tốt như vậy."

"Được rồi, cậu đi đi, không cần phải ở đây tiếp đón tôi."

Ban đầu Cố Nhất Dã thực sự không muốn uống quá nhiều, chỉ là đầu óc không thể khống chế, luôn nhớ đến ánh mắt của Dương Chấn nhìn Thái Đinh khi ở trong đồn công an. Bạn trai Thái Đinh còn đang ở đó, nhưng Dương Chấn không hề thu liễm lại. Càng nghĩ càng uỷ khuất, cổ họng nghẹn lại, uống hết một ly lại thêm một ly.

Diêu Lâm xuất hiện lúc nào Cố Nhất Dã cũng không hề hay biết.

"Đội trưởng Cố, anh đã uống được bao nhiêu cốc rồi?"

"Diêu Lâm? Sao cậu lại ở đây?" Cố Nhất Dã hơi choáng váng, liếc mắt nhìn người trước mặt một lúc.

"Đừng uống nữa, Đội trưởng Cố, anh đã uống quá nhiều rồi."

"Không phải đâu, tôi còn có thể uống nữa!" Cố Nhất Dã chống cằm, xoay người tiếp tục uống.

"Uống quá nhiều rượu sẽ đau dạ dày, Đội trưởng Cố, nhà của anh ở đâu? Tôi đưa anh về."

"Đưa tôi về?"

"Đội trưởng Cố, anh còn tỉnh táo không?"

"Tôi rất tỉnh, sao lại không tỉnh? Tôi vẫn biết cậu là Diêu Lâm, à đúng rồi, Diêu Lâm, cậu thích tôi sao?"

Đôi mắt của người thanh niên quá trực diện, và Cố Nhất Dã đã nhìn thấy điều đó từ lâu.

Cố Nhất Dã đã kết hôn. Diêu Lâm cũng biết rằng kiểu suy nghĩ này không nên có, chỉ là cậu không thể trong chốc lát có thể thu hồi lại tình cảm của mình.

"Tiểu Dã..."

"Ồ..." Cố Nhất Dã ủ rũ nhìn Diêu Lâm, "Mối quan hệ của chúng ta chưa đến mức mà cậu có thể gọi tôi như vậy, chú ý chừng mực."

Cố Nhất Dã rất quan tâm đến "cảm giác đúng mực", từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, chỉ có gia đình gọi anh là Tiểu Dã. Ngay cả Ôn Kiệt, một người bạn quen biết nhau nhiều năm cũng gọi anh bằng tên đầy đủ là Tiểu Cố. Anh từ chối người ngoài gọi anh bằng biệt danh của mình.

"Thực xin lỗi đội trưởng Cố, không có lần sau! Tôi đưa anh về, anh thật sự đã uống quá nhiều."

"Không, tôi có thể tự mình trở về." Cố Nhất Dã nằm dài trên bàn, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Ôn Kiệt, kêu quay lại giúp mình đặt xe. Ôn Kiệt đang bận rộn, hôm nay tình cờ là ngày kiểm tra định kỳ của đội phòng chống ma túy, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là cùng Trần Vũ nói chuyện phiếm.

"Đội trưởng của anh, là anh trai của anh đấy, Dương Chấn đó, có đến không?"

Trần Vũ gật đầu chỉ về phía ngoài cửa, "Có. Đang ở ngoài chờ, có chuyện gì?"

"Vừa kịp lúc, bảo anh ta vào đem vợ về."

"Ai? Anh dâu của tôi? Cố Nhất Dã?"

"Còn ai nữa? Anh có bao nhiêu anh dâu? Bên kia kìa, anh thấy không? Hôm nay hình như uống hơi nhiều."

Trần Vũ nhìn theo hướng Ôn Kiệt chỉ. Cố Nhất Dã đang nằm trên quầy bar, bên cạnh còn có một người đàn ông khác đứng rất gần, không biết đang nói cái gì.

"Này, để tôi ra gọi. Thú vị và hấp dẫn thế, chờ đã, tôi sẽ gọi cho anh trai của tôi ngay bây giờ."

Xem náo nhiệt thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net