Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Chấn giỏi nhất chính là giận dỗi. Hắn bị tính tình ngoan cố của Cố Nhất Dã làm cho nghẹn chết, nhưng lại không làm được gì.

Về đến nhà, Cố Nhất Dã vẫn còn tỉnh táo, chỉ là có chút đi không vững, phải dựa vào tường. Anh loạng choạng bước tới ghế sô pha rồi nằm xuống.

Cánh cửa bị đóng lại sau lưng, Cố Nhất Dã đột nhiên cảm thấy choáng váng, và anh cảm thấy tin tức tố mạnh mẽ của Dương Chấn đang quấn lấy mình một cách độc đoán.

"Tại sao đột nhiên lại chạy tới quán bar?"

"Muốn đi thì đi thôi."

"Em uống nhiều quá, đi tắm rửa trước đi."

Rửa sạch mùi của những alpha rẻ tiền khác trên người đi, Dương Chấn xoa lông mày, có chút cáu kỉnh, nhịn lại những lời phía sau không nói ra, khom lưng đem người từ trên sô pha ôm lấy.

Cố Nhất Dã giãy giụa đẩy Dương Chấn ra rồi lại ngã xuống ghế sô pha. Anh cũng không biết chính mình gần đây càng ngày càng nhỏ nhen đến nghiện. Sắc mặt Cố Nhất Dã ngày càng tệ, nhưng lại muốn đi tiểu. Anh ngại ngùng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh trước mặt Dương Chấn. Bởi vì đầu óc choáng váng, muốn cởi thắt lưng mà một lúc lâu cũng không cởi được. Cố Nhất Dã khịt mũi, tức giận với chính mình.

Dương Chấn đi theo phía sau Cố Nhất Dã, đứng ở cửa phòng tắm nhìn anh hồi lâu, bất lực đi tới cởi thắt lưng.

"Anh đi ra ngoài."

"Em có nơi nào tôi chưa thấy sao?"

"Đi ra ngoài!" Cố Nhất Dã hét lên trừng mắt nhìn hắn.

Dương Chấn nhất định giúp anh cởi thắt lưng sau đó quay lưng lại, "Được rồi, lát nữa tôi giúp em mặc quần vào."

Cố Nhất Dã do dự, nhưng phản ứng sinh lý đã vượt qua tâm lý của anh, và anh vẫn đi tiểu sau khi chần chừ một lúc. Nghe thấy tiếng nước dội phía sau, Dương Chấn quay lại mặc quần cho anh. Cố Nhất Dã, người đã đi tiểu xong, đứng ngây ra, hai má vẫn còn ửng đỏ.

Dương Chấn chỉ nhìn anh một cái, liền không thể kìm được. Hắn đáng lẽ không nên đi vào và can thiệp vào việc không phải của mình. Và bây giờ, hắn thậm chí không thể kiểm soát được vật trong quần.

Cố Nhất Dã bị ép vào bồn rửa mặt còn chưa kịp phản ứng, hai tay hoảng loạn nhưng Dương Chấn đã dùng tin tức tố của mình để trấn áp anh, khiến anh không thể chống trả.

"Dừng lại... Dương Chấn ... anh, buông ra, buông tôi ra!"

Chiếc quần vừa mới mặc vào lại bị kéo xuống, hạ thân run rẩy khi chạm phải luồng khí lạnh. Cố Nhất Dã giật mình, ánh mắt của Dương Chấn khiến anh sợ hãi. Anh đưa tay đẩy mạnh vào vai Dương Chấn, nhưng không được. Dương Chấn nắm lấy hai cổ tay của anh chỉ bằng một tay và ấn lên trên đầu.

"Buông tôi ra, Dương Chấn, buông ra."

"Đừng cử động, Tiểu Dã..."

Dương Chấn hôn lên dái tai của Cố Nhất Dã, lập tức cảm giác ngứa ran như có luồng điện truyền từ dái tai ra khắp cơ thể. Cố Nhất Dã run lên. Dương Chấn dùng một tay giữ cổ tay anh, tay kia cởi cúc quần, để lộ bộ phận sinh dục đã sớm cương cứng, vội vàng ấn vào đùi Cố Nhất Dã. Hắn ép Cố Nhất Dã quay lưng về phía mình và đem dương vật đút vào lỗ hậu nơi đã bắt đầu chảy nước.

"A ... đau quá ..." Cố Nhất Dã ngửa người ra sau đau đớn, thoáng nhìn thấy mình trong gương chỉ mặc chiếc áo sơ mi, thân dưới trần trụi, trên mặt đầy nước mắt. Dương Chấn đè thắt lưng anh xuống và cắm côn thịt vào hoàn toàn. Mặc dù dịch nhờn do omega tiết ra đã làm cho lỗ hậu ẩm ướt, nhưng sự chèn ép đột ngột vẫn khiến Cố Nhất Dã tái mặt vì đau.

Anh cắn chặt môi dưới, nước mắt chảy ra, nhưng nhất định không chịu phát ra tiếng. Dương Chấn cúi xuống cắn vào bả vai anh, nhưng thân dưới không cử động, hưởng thụ khoái cảm được vách thịt chặt chẽ bao bọc lấy cậu em của mình.

"Cố Nhất Dã, em là của tôi."

"Em có biết trên người em có bao nhiêu mùi khó ngửi không? Hả?"

Cố Nhất Dã tức giận nhưng không trả lời. Thời điểm này, tâm trí anh đã rối loạn.

Mọi người trên thế giới này đều như vậy. Khi cảm xúc không thể giải tỏa, họ đều không thể lựa chọn từ ngữ, từng câu từng chữ giống như dao cùn, đâm vào trái tim người khác, đau, nhưng lại không thể một đao chặt đứt.

Đôi vai của Cố Nhất Dã khẽ run lên, chân trái bị thương đột nhiên đau nhức, không thể đứng dậy được. Anh không thể phân biệt được nỗi đau đó là từ chân trái hay là từ chính trái tim mình.

"Dương Chấn ... Tôi đau ... Chân tôi đau ..." Cố Nhất Dã thừa nhận thất bại, qua tấm gương nhìn thấy chính mình, đôi mắt chứa đầy nước mắt, nhưng quật cường không chịu rơi xuống. Anh không phải là người yếu đuối, nhưng đối mặt với Dương Chấn, anh luôn làm những điều không đúng với nguyên tắc của mình.

Xiềng xích nơi cổ tay lập tức được buông lỏng. Dương Chấn tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn xuống đôi chân đang run rẩy của Cố Nhất Dã. Hắn cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã mất đi lý trí.

"Tôi xin lỗi ..." Dương Chấn đem người ôm lên bồn rửa mặt. Cố Nhất Dã dường như vẫn chưa hồi phục sau cú sốc vừa rồi.

"Dương Chấn..."

"Xin lỗi...Thực xin lỗi..."

"Dương Chấn, anh có biết anh vừa làm gì không?" Cố Nhất Dã trừng mắt nhìn Dương Chấn, nhưng hồi lâu vẫn không ai chịu cúi đầu.

Cố Nhất Dã thực sự không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông đã có người trong lòng vẫn có thể kết hôn cùng anh, lại có thể thản nhiên cùng anh làm tình.

"Tôi xin lỗi, Tiểu Dã ... tôi..."

"Tôi không có!"

"Cái gì?"

"Trên người tôi không có bất kì mùi của alpha nào khác!"

"Phải, không có, không có! Tôi sai rồi. Em đừng khóc."

"Dương Chấn, anh không mệt sao?"

Một câu hỏi khiến Dương Chấn không thể trả lời. Hắn không thể cài lại cúc quần rồi bỏ chạy, cũng không dám nhìn vào ánh mắt của Cố Nhất Dã.

Dương Chấn chợt nhớ tới ngày cha mẹ hai bên gặp mặt, hắn đã hứa với cha mẹ của Cố Nhất Dã rằng, Cố Nhất Dã ưu tú như thế, nếu hắn không đối xử tốt với anh, thì chính là hắn không xứng đáng.

Vậy hôm nay hắn đã làm gì? Vô duyên vô cớ đối xử với Cố Nhất Dã như vậy, lại sử dụng tin tức tố của mình để khống chế anh, khiến anh không thể nào chống lại.

Chính mình rốt cuộc là làm sao vậy? Dương Chấn đóng sầm cửa lại, lấy chìa khóa xe và rời khỏi nhà, trong đầu đều là hình ảnh Cố Nhất Dã ngồi trên bồn rửa mặt, không chịu rơi một giọt nước mắt, nhưng những gì anh nói ra lại chứa đầy sự bất bình và buộc tội.

Cố Nhất Dã cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi hoa sen. Nước ở nhiệt độ thích hợp được dội từ đầu đến chân, cơn đau ở bắp chân trái lại đập vào tim. Lúc này anh mới nhớ ra bác sĩ nói mấy ngày này không được để nước đụng vào vết thương nên vội vàng tắt vòi hoa sen.

Cố Nhất Dã chịu đựng đau đớn thu dọn đồ đạc, rón rén đi ra khỏi phòng tắm, cẩn thận liếc nhìn căn nhà trống trải. Hiển nhiên không có ai ở đó. Mất mát giống như không khí, tràn ngập mọi ngóc ngách trong nhà.

Dao cùn cắt thịt, thì cũng là một con dao.

Dương Chấn đi cả đêm không về. Hắn không biết phải đối mặt với Cố Nhất Dã như thế nào, đầu óc rất rối bời. Hiện tại mọi hành vi của hắn đều rất kỳ lạ. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Là tính chiếm hữu sao? Tính chiếm hữu của alpha đối với omega của chính mình?

Trần Vũ ném chăn bông cho vị khách không mời mà tới, chỉ vào phòng khách và nói với Dương Chấn rằng hắn xứng đáng được như vậy. Nhà của mình không ở còn đến nhà người ta làm bóng đèn.

"Không phải chứ, anh trai. Em đã tạo cho anh cơ hội tốt như vậy, anh còn không biết tranh thủ. Anh thật sự là làm em quá thất vọng rồi."

"Câm miệng đi."

Trần Vũ rót một cốc nước ấm, trầm ngâm nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha của mình, do dự hồi lâu mới hỏi: "Anh cùng anh dâu cãi nhau?"

"Không có cãi nhau."

"Ồ ... Không cần biết có phải cãi nhau hay không, nếu thực sự muốn sống tốt với anh ấy, thì đừng để giận qua một đêm. Bây giờ, anh có thể trở về ngay, nếu thực sự bối rối, ngày mai tỉnh dậy rồi về. Chuyện gì cũng có thể giáp mặt nói cho rõ, đừng chơi trò bỏ nhà đi, chỉ có trẻ con mới làm trò ấu trĩ như thế."

"Đúng rồi, vợ à, em nói xem anh của anh sao lại ngây thơ như vậy chứ? Mặc kệ anh ấy, chúng ta trở về phòng ngủ đi. Ngày mai còn có hai ca giải phẫu, lên giường đi ngủ đi."

Chuyện gì không thể nói trực tiếp, Dương Chấn cũng muốn biết, giữa hắn và Cố Nhất Dã vẫn còn tồn tại điều gì không thể nói ra?

Trằn trọc cả đêm, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng máy điều hòa hoạt động dường như đang cố ý quấy rầy tâm trạng của hắn. Sáng hôm sau, trước khi vợ chồng Trần Vũ tỉnh dậy, Dương Chấn đã rón rén rời đi.

Loanh quanh một hồi gần nhà, hắn đoán cũng gần đến lúc Cố Nhất Dã tỉnh dậy mới vội vàng quay về. Một ông lão tập Thái Cực Quyền trong công viên nhỏ liền gọi lại, tủm tỉm cười hỏi hắn có phải lại điều tra vụ án cả đêm không? Dương Chấn xấu hổ lắc đầu nói không phải.

Về đến nhà, Cố Nhất Dã đã tỉnh rồi, đang ngồi trên ban công đọc sách, ánh nắng ban mai lười biếng đổ lên người anh. Cố Nhất Dã dùng một tay đỡ đầu, cúi xuống để chắn bớt ánh nắng. Hôm nay anh một bộ quần áo ngủ bằng lụa bạc rộng rãi. Theo quan điểm của Dương Chấn, Cố Nhất Dã của ngày hôm nay lười biếng và mềm mại hơn một chút, cũng bớt góc cạnh hơn.

Cả hai đều nhận thức được sự hiện diện của nhau, nhưng không ai trong số họ nói lời chào hỏi, mặc nhiên ai làm việc của người đó.

Hình thức ở chung đột nhiên trở bên khó hiểu không thể giải thích được, giống như những người xa lạ sống chung một nhà. Những lời nói ra đêm qua giống như một hố sâu ngăn cách giữa hai người, giống như biên giới sông Chu và sông Hàn càng ngày càng rộng.

Lần này, thật sự là tôn trọng nhau như khách.

Mấy ngày trôi qua, trong lòng Dương Chấn càng cảm thấy hụt hẫng. Hắn và Cố Nhất Dã đều ăn cơm bên ngoài rồi mới về nhà, phòng bếp lạnh như băng, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết sạch nhưng không ai mua thêm nữa.

Cố Nhất Dã mỗi ngày đều vùi đầu ở Đội điều tra hình sự để làm việc, luôn bận rộn đến khuya mới trở về. Bản thân Dương Chấn cũng bận rộn cho cuộc thi của cảnh sát gìn giữ hoà bình. Rất nhiều buổi tối khi trở về, hắn đứng trong phòng bếp, tự rót cho mình một cốc nước ấm, cố khống chế để không nhìn vào thùng rác nhà bếp đã trống từ lâu, và nhớ tới cái thùng rác chứa đầy thức ăn mà hắn nhìn thấy không lâu sau đám cưới của mình.

Vào đêm nhận được cuộc gọi của Cố Nhất Dã, Dương Chấn đã bị nhóm của Dương Chấn lôi kéo đi ăn khuya.

Cố Nhất Dã không ở thành phố A, mà ở văn phòng tỉnh. Bộ đã ra thông báo rằng năm nay, các đội điều tra tội phạm cấp thành phố sẽ có một cuộc họp khen thưởng, và tất cả các cán bộ cấp cao sẽ tham dự trong hai ngày. Cố Nhất Dã cũng có tên trong danh sách.

Buổi sáng trước khi khởi hành, Cố Nhất Dã phá lệ chào Dương Chấn, nói rằng anh sẽ đến chính quyền tỉnh để họp và sẽ chỉ trở lại vào tối mai.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Cố Nhất Dã một mình trở về khách sạn. Thực tế, đó không thể gọi là khách sạn. Các cán bộ từ trước đến nay đều tuyên dương sự tiết kiệm. Nơi họ ở chỉ là một nhà khách sạch sẽ. Có sự khác biệt giữa alpha và omega, vì vậy Cố Nhất Dã được ở một mình trong căn phòng tiêu chuẩn.

Từ nhà anh đến cơ quan tỉnh kể cả đường thông suốt cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Cố Nhất Dã nhận ra có điều gì đó không ổn xảy ra ngay khi anh vừa trở về khách sạn. Anh biết rằng kỳ phát tình của mình đang bị rối loạn, nhưng anh chưa bao giờ đoán được rằng sẽ xảy ra trong hai ngày này, ngày mai vẫn còn một hội nghị nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể tìm Dương Chấn. Bên người anh không có thuốc ức chế, nếu đi bệnh viện để làm thủ tục, cũng phải mất hai ngày mới xong được. Anh cũng không thể tìm người khác giải quyết.

Những gì anh nói với Dương Chấn trong phòng tắm ngày hôm đó không phải là giả dối. Cố Nhất Dã sẽ không cho phép bất kỳ tin tức tố alpha nào khác lưu lại trên người mình.

Cố Nhất Dã dựa vào cửa hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Chấn.

Dương Chấn đang đứng ở cửa thay giày, nhìn thấy cái tên trên điện thoại liền cầm lên không chút suy nghĩ. Bên kia điện thoại yên tĩnh trong chốc lát, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Cố Nhất Dã.

"Cố Nhất Dã, nói chuyện nào."

"Dương Chấn..."

"Em nói đi."

"Tôi hình như đến kỳ phát tình, ở đây không có thuốc ức chế... Ngày mai tôi còn phải tham dự hội nghị, tôi..."

"Được, được rồi, đừng hoảng sợ. Tôi sẽ đến đó ngay bây giờ. Tiểu Dã, đừng hoảng sợ. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Em nghe tôi nói, em có thể gửi cho tôi địa chỉ và số phòng trước, gửi ngay bây giờ, được không?"

"Ừm ... nhanh lên..."

Cố Nhất Dã phát định vị rồi chạy vào phòng tắm. Cả người anh nóng bừng, phòng tắm của nhà khách nhỏ thậm chí còn không có bồn tắm. Cố Nhất Dã cởi quần áo, vặn vòi sen, nước lạnh tuôn xối xả. Đầu óc rối bời, hỗn loạn. Anh không biết lát nữa phải làm sao khi nhìn thấy Dương Chấn, cảm giác vô lực quen thuộc lại hiện lên, khiến anh không còn chỗ trốn.

Mấy ngày qua, anh đã vô số lần tự ép buộc chính mình. Chỉ cần anh giữ khoảng cách như vậy, giữa anh và Dương Chấn sẽ không đến mức chia lìa. Chỉ cần cuộc hôn nhân này vẫn còn là được, kể cả Dương Chấn không thích anh cũng không sao.

Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy, Cố Nhất Dã nghĩ. Nếu không có mối quan hệ hôn nhân này, Dương Chấn đã không phải lao đến từ thành phố A cách xa hàng chục km vào lúc này chỉ vì một cuộc điện thoại của anh.

Sau gần nửa tiếng chờ đợi, Cố Nhất Dã cảm thấy mình gần như bất tỉnh vì lạnh nên đã quấn chiếc áo choàng tắm mang theo từ nhà và nằm lại trên giường, co ro rồi mê man ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Không bao lâu sau, một tiếng gõ cửa đột ngột đánh thức anh.

Cố Nhất Dã có chút chóng mặt, nghe kỹ một hồi mới phân biệt được giọng của Dương Chấn, bước nhanh tới mở cửa. Khi Dương Chấn bước vào, Cố Nhất Dã gần như không tự chủ được mà dán người vào, Dương Chấn nhanh chóng ôm lấy anh. Hắn giữ chặt eo Cố Nhất Dã, cau mày lại khi chạm vào người anh.

"Sao lại nóng như thế này?"

"Tôi không biết... Dương Chấn ... Sao bây giờ anh mới tới..."

Cố Nhất Dã đã có chút mơ màng, anh cũng không biết giọng điệu hiện tại của mình có bao nhiêu uỷ khuất. Anh kéo Dương Chấn xuống giường, dùng cả hai bàn tay mà sờ soạng, nhỏ giọng hỏi từng câu lại từng câu.

"Sao bây giờ anh mới tới..."

"Sao tới tận bây giờ mới đến..."

Hỏi đến mức tim Dương Chấn như thắt lại, giống như bị ai đó dùng khăn lông ướt bao lấy, ẩn ẩn phát đau. Hắn nắm lấy tay Cố Nhất Dã, ôm người vào lòng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Dương Chấn lấy thuốc ức chế ra từ túi áo khoác. Cố Nhất Dã sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn hắn, "Đây là cái gì?"

"Tôi mang theo thuốc ức chế. Tiểu Dã, em chọn đi, tôi sẽ không ép em, em đừng lo lắng."

Cố Nhất Dã ngồi dậy, nắm chặt chăn bông. Anh bị dục vọng chi phối lý trí, mãi đến khi nhìn thấy thuốc ức chế trên tay Dương Chấn mới tỉnh táo lại một chút.

Ngày mai anh còn có cuộc họp cấp tỉnh, nếu thật sự lăn lộn đến sáng, anh không chắc sẽ không mắc sai lầm.

"Giúp tôi đi." Cố Nhất Dã cắn chặt môi dưới và duỗi cánh tay ra.

Thuốc ức chế được tiêm vào, thần kinh căng thẳng của Cố Nhất Dã cuối cùng cũng thả lỏng. Anh dựa vào đầu giường, vừa nãy xối nước lạnh hơn nửa giờ, người vẫn còn sốt nhẹ. Dương Chấn vươn tay sờ sờ lên trán anh. Cố Nhất Dã vẫn còn ngây ngốc không né tránh.

"Cảm ơn ... xa như vậy mà anh còn tới..."

"Không có gì."

Khách khí và xa lạ.

Suốt đêm chạy đến đây, bây giờ cũng không thể vội vã trở về. Dương Chấn nhìn quanh căn phòng, sô pha rất nhỏ, không thể ngủ được. Hắn có chút lo lắng cho sức khoẻ của Cố Nhất Dã.

Cố Nhất Dã ngước mắt nhìn Dương Chấn đứng dậy, mấp máy môi định hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn Dương Chấn bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Anh thực sự muốn hỏi Dương Chấn sẽ đi đâu, muốn hỏi Dương Chấn có muốn ngủ ở đây không. Nhưng anh không thể nói được gì.

Khoảng mười phút sau, Cố Nhất Dã nghe thấy giọng nói của Dương Chấn vang lên ngoài cửa, anh ngạc nhiên bước tới mở cửa và nhìn thấy Dương Chấn đang cầm một chiếc túi đựng thuốc bên trong.

"Anh không phải đi rồi sao?"

Dương Chấn đứng ở cửa đưa cái túi cho Cố Nhất Dã, trong giọng nói không khỏi có chút trầm, "Đây là thuốc hạ sốt, em uống xong rồi hãy ngủ."

Cố Nhất Dã sững sờ nhận lấy, thấy Dương Chấn lại định quay đầu lại, vội vàng ngăn cản, "Vậy thì anh..., bây giờ anh đi đâu?"

"Tôi sẽ xem liệu có chỗ nào gần đây để tôi có thể ở lại một đêm không. Về cơ bản, nơi này có đầy các đồng nghiệp khác từ các đội điều tra tội phạm của em ở các thành phố khác nhau, chắc là không còn phòng."

"Dương Chấn!" Cố Nhất Dã vô thức nắm lấy góc áo của Dương Chấn, Dương Chấn ngẩng đầu nhìn anh, có chút mong chờ.

Cố Nhất Dã do dự nói: "Vậy thì anh..., anh vào đây ngủ đi." Sau đó anh buông tay bước vào phòng, cửa không đóng, ngồi ở bên giường có chút căng thẳng, mở một chai nước suối, uống thuốc mà Dương Chấn đưa cho.

Dương Chấn do dự một lúc, cánh cửa mở dường như có ma lực gì đó lôi kéo hắn vào. Cố Nhất Dã uống thuốc xong cũng không nhìn thẳng vào hắn, cởi dép lê xong liền chui vào trong chăn, nằm sát vào trong để dành ra một nửa giường.

Thấy Dương Chấn vẫn không nhúc nhích, Cố Nhất Dã mở mắt ra, vỗ về chỗ trống bên cạnh nói: "Anh nếu không ngại thì ngủ ở chỗ này đi."

"Cảm ơn." Dương Chấn dứt khoát buông bỏ ngại ngần, nằm xuống bên cạnh Cố Nhất Dã. Thậm chí không dám thở mạnh. Hai người lặng lẽ quay lưng lại với nhau.

Hôm nay đáng lẽ là tình dục mãnh liệt không thể kiềm chế được, nhưng tâm tư của những người ngủ chung giường lúc này giống như những sợi bông rối không thể tháo gỡ mà rối tung lên.

Đây là lần đầu tiên họ ngủ chung một giường qua đêm sau khi kết hôn. Cố Nhất Dã thở dài trong bóng tối, không có cãi vã hay chiến tranh, chỉ có yên bình ngủ bên nhau.

Hiếm lắm, nhưng họ không còn nhiều cơ hội như thế này nữa. Cố Nhất Dã nghĩ, mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí ngay khi kì phát tình bùng phát, anh cũng đang nghĩ, liệu anh có đang hành hạ Dương Chấn hay không?

Đây hoàn toàn không phải là cuộc hôn nhân mà anh tưởng tượng. Cố Nhất Dã đột nhiên không muốn tự hành hạ bản thân nữa. Anh nên trả tự do cho Dương Chấn. Nói đúng ra, Dương Chấn sẽ có cuộc sống đáng lẽ phải có. Chính vì bị kìm hãm bởi một cuộc hôn nhân trên giấy tờ, hắn chỉ có thể lái xe hai giờ đồng hồ để giải cứu người bạn đời không có tình cảm.

Cố Nhất Dã, buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho người mình thích. Đừng mệt mỏi như vậy nữa, được không? Yêu một người không nên mệt mỏi như vậy.

Chỉ cần một đêm yên tĩnh như thế này là đủ rồi.

Dương Chấn cẩn thận quay lại và nhìn Cố Nhất Dã đang quay lưng về phía mình trong bóng tối.

Không nên như thế này. Hắn thật sự muốn ôm Cố Nhất Dã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net