Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Chấn luôn là một người sinh hoạt cẩu thả, chỉ thông minh nhanh nhẹn khi làm nhiệm vụ, đối với tình cảm càng không cần phải nói, luôn chậm chạp và ngu ngốc.

Hắn thức dậy nhiều lần vào đêm khuya, mỗi lần đều thật cẩn thận dùng mu bàn tay đặt lên trán Cố Nhất Dã, chỉ sau khi xác nhận rằng cơn sốt đã giảm xuống mới yên tâm ngủ tiếp. Cả đêm thức dậy nhiều lần như thế, nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến hắn thức dậy đúng giờ vào ngày hôm sau.

Cố Nhất Dã vẫn chưa dậy. Cuộc họp hôm nay tới một giờ chiều mới bắt đầu nên anh có rất nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng Dương Chấn thì không thể, hắn phải nhanh chóng lái xe về đội để báo cáo đúng giờ.

Vì vậy sáng sớm Dương Chấn đã nhẹ nhàng chui vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong liền trở lại đầu giường lấy điện thoại di động.

Cố Nhất Dã thức dậy ngay khi hắn vừa nhấc điện thoại, ngước lên khỏi chăn bông, ngái ngủ nhìn hắn. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi Dương Chấn lên tiếng, "Tôi phải về đội..."

"Chú ý an toàn." Giọng mũi của Cố Nhất Dã có chút nặng nề.

Dương Chấn kinh ngạc một chút, sau đó gật gật đầu, "Ừm, tôi biết rồi."

"Mấy giờ tối nay anh về nhà?" Cố Nhất Dã lấy hết can đảm hỏi câu này. Trong chốc lát, anh thậm chí còn hi vọng rằng Dương Chấn sẽ nói hắn không về nhà đêm nay, giống như anh có thể trốn tránh khỏi quyết định của chính mình. Anh có thể không nói chia tay với Dương Chấn, tự lừa dối mình rằng quan hệ của anh và Dương Chấn có thể xoay chuyển được.

Nhưng trong thâm tâm anh biết sẽ không có gì khác biệt.

Yêu một người, khổ sở nhất chính là đối phương vĩnh viễn không biết ta yêu họ, nhưng Cố Nhất Dã không muốn nói ra, cũng không dám nói. Anh không đủ can đảm để nghe Dương Chấn cười nhạo, cũng không dám đối mặt với sự thật rằng Dương Chấn không thích anh.

Thay vì chờ đợi phần tình cảm này không thể giấu được nữa, thì nên rút lại ngay bây giờ. Rút lại rồi sẽ không đau khổ nữa.

Cố Nhất Dã của hôm nay không giống như mọi khi. Dương Chấn lần thứ hai ngạc nhiên. Cố Nhất Dã rất ít, thậm chí chưa bao giờ quan tâm rằng hắn buổi tối mấy giờ sẽ về nhà.

"Tôi..., tôi muộn nhất 8 giờ có thể về tới nhà."

"Tốt."

"Có chuyện gì sao?"

"Không có." Cố Nhất Dã lắc đầu.

Anh nhìn Dương Chấn rời khỏi phòng, sau khi cửa đóng lại, khóa điện tử phát ra tiếng bíp hai lần, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng điều hoà cũ kêu kẽo kẹt. Cố Nhất Dã nằm trên giường, lấy tay che mắt, nhiệt độ cơ thể của người kia trong chăn đã sớm biến mất.

Hốc mắt trở nên đau nhức. Cố Nhất Dã lặng lẽ thở dài.

***

Sau cuộc họp tại văn phòng tỉnh, đoàn người lên xe buýt trở về. Cố Nhất Dã ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ, trên xe trộn đủ thứ mùi, không khí oi bức dường như có thể len vào qua kẽ cửa. Mọi thứ dường như càng làm cho tâm trí của anh thêm rối bời.

Khi chiếc xe chạy qua đường hầm, lúc sáng lúc tối, Cố Nhất Dã bơ phờ dựa vào cửa sổ.

Dương Chấn sau khi từ văn phòng tỉnh trở về vẫn luôn bất an. Không biết tại sao, trước mắt hắn luôn hiện ra vẻ mặt phức tạp của Cố Nhất Dã khi hắn nói chuyện với anh vào sáng sớm. Dường như có điều gì đó sắp xảy ra.

Trần Vũ nhìn bộ dạng mất hồn của hắn, liền cười nhạo hắn hồn vía đều ném lại cho Cố Nhất Dã đang ở văn phòng tỉnh. Đêm qua vốn là hẹn cùng nhau đi ăn khuya, kết quả chỉ một cuộc điện thoại Dương Chấn đã quay đầu nói là phải đi tới văn phòng tỉnh.

Trần Vũ biết rằng đội điều tra hình sự sẽ đến văn phòng tỉnh để họp trong hai ngày, cậu đoán rằng Dương Chấn sẽ đến gặp Cố Nhất Dã. Mọi người đều nói rằng một ngày không gặp giống như ba mùa thu. Trần Vũ nghĩ rằng Dương Chấn cuối cùng cũng tự mình nhận ra điều đó.

"Này, anh trai, anh đã thả bồ câu cho em vào đêm qua, đêm nay phải bù đắp đi nhé?"

"Tối nay anh có việc, phải về nhà."

"Anh về nhà có chuyện gì lớn sao?"

Có chuyện gì lớn? Hắn không biết. Cố Nhất Dã nói không, nhưng Dương Chấn mơ hồ cảm thấy Cố Nhất Dã có chuyện muốn nói với mình.

"Em làm sao mà ngày nào cũng nhàn rỗi như vậy? Chuyện của em cùng Cố Ngụy, ông nội đã biết chưa? Có muốn anh giúp em đi nói không?"

"Này, đừng, đừng, trong lòng em hiểu rõ là được, không cần đến anh." Trần Vũ xua tay ngăn cản. Cố Ngụy không cho cậu nói ra quan hệ của hai người, cậu đã đồng ý. Ngoại trừ vợ chồng Dương Chấn, hiện tại không có ai biết chuyện này. Cậu không muốn về nhà lại trở thành mục tiêu mắng chửi không ra lý do.

Dương Chấn đến trường bắn để tập súng vào buổi chiều. Bình thường hắn đều bắn trúng vòng thứ chín hoặc thứ mười, nhưng hôm nay, hắn đã vài lần bắn vào vòng thứ năm. Đồng nghiệp bên cạnh cũng ngây người, hỏi hắn có phải thân thể không khoẻ hay tâm trạng không thoải mái hay không, trạng thái có vẻ không đúng lắm.

***

Trên đường về nhà, Cố Nhất Dã đi ngang qua trường mẫu giáo của thành phố, anh nhìn thấy Thái Đinh mặc đồng phục giáo viên mẫu giáo màu vàng tươi, cười rất đẹp, ngồi xổm cùng các bạn nhỏ nói chuyện, đem từng bạn nhỏ giao cho cha mẹ đang đến đón.

Suy cho cùng, anh và Thái Đinh là hai thái cực. Mỗi khi anh và Dương Chấn ở bên nhau luôn là cứng đối cứng, không ai chịu cúi đầu. Nếu là Thái Đinh thì sẽ khác. Thái Đinh ôn nhu như vậy, khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong một làn gió xuân.

Cố Nhất Dã về nhà tắm rửa, ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc ở nhà liền cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Trong khi chờ Dương Chấn về, anh lại hút một điếu thuốc. Cố Nhất Dã nghiện thuốc lá đã nhiều năm, mỗi khi căng thẳng đều sẽ hút thuốc, nhưng thật buồn cười, hút thuốc có gì tốt chứ? Rõ ràng là hút xong áp lực cũng không giảm bớt.

Cố Nhất Dã có chút đói bụng, đi đến phòng bếp mở tủ lạnh, ngoại trừ khí lạnh phả vào mặt thì cái gì khác cũng đều không có. Cố Nhất Dã chợt nhớ ra anh chưa bao giờ nấu cơm ở nhà kể từ ngày hôm đó.

Cố Nhất Dã hiếu thắng từ trong xương, kể cả trong hôn nhân cũng vậy.

Không có nỗ lực thứ hai thì sẽ không có cơ hội thất bại thứ hai.

Ban đầu là anh cố tình muốn kết hôn với Dương Chấn, nhưng xem ra cuộc hôn nhân này khá thất bại. Con người không nên thế này, không nên làm những việc vô ích chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân.

Ngoài nỗi buồn, dường như không có cảm xúc nào khác. Nhưng tại sao lồng ngực của anh như có khối đá nặng ngàn cân, khiến anh khó thở? Cố Nhất Dã đỏ hoe mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng, tại sao anh lại đau lòng như vậy? Đau lòng cũng có ai xem đâu?

***

Cả khu nhà chủ yếu là người độc thân, đã được phân bổ từ lâu. Dương Chấn lái xe vào gara liền thấy trong nhà đang sáng đèn. Ánh sáng ấm áp làm sự bất an trong lòng hắn dịu lại. Bước vào nhà không thấy ai, tìm một vòng mới thấy Cố Nhất Dã đang cuộn tròn ngồi xổm trong phòng bếp, hai tay che bụng với vẻ khó chịu.

"Sao vậy? Em bị đau dạ dày à? Nào, đứng dậy đi, tôi đỡ em ngồi xuống ghế."

Khi mặc đồng phục cảnh sát, Dương Chấn trông rất nghiêm túc. Cố Nhất Dã liếc nhìn hắn một cái, vịn vào tủ lạnh đứng lên.

"Em như vậy không được đâu, lúc nào cũng không ăn cơm đúng giờ. Cảnh sát bận rộn thì đúng rồi, nhưng người là sắt, cơm là thép. Đến giờ ăn cơm vẫn phải ăn. Để đói quá là đau dạ dày. Đến lúc đó thì đến cả đi làm cũng không đi được nữa."

Dương Chấn vừa nói, vừa vội vàng lấy trong tủ bếp ra một túi kê.

Hắn bật lửa, cho kê vào nấu, sau đó vội vàng xỏ dép "Em trông lửa một chút, tôi sang nhà hàng xóm mượn hai quả trứng".

Bây giờ đi ra ngoài thì muộn quá. Dương Chấn chỉ đơn giản là đến nhà dì Hàn ở nhà bên cạnh mượn tạm. Gia đình dì Hàn và cha mẹ bọn họ cũng là bạn cũ quen biết nhau nhiều năm. Nhìn thấy Dương Chấn mặc cảnh phục đi dép lê bước vào, dì Hàn bật cười trêu ghẹo: "Sốt ruột về nhà nấu cơm cho vợ sao?"

Dương Chấn xấu hổ gãi gãi đầu, "Con không kịp mua đồ ăn, dì cho mượn hai quả trứng gà, ngày mai con mua trả lại cho dì."

"Dì còn muốn con trả lại hai quả trứng sao? Đứa nhỏ này. Này, vẫn còn một ít thịt băm, rất tươi. Đừng lo, dì mua nhiều quá. Con đem về đập trứng với thịt băm rồi hấp lên."

"Tốt quá, cảm ơn dì."

"Được rồi, mau trở về đi."

Sau khi về nhà, Dương Chấn làm theo lời dì Hàn, hấp trứng với thịt băm, cho thêm một ít xì dầu, bưng một bát cháo kê tới cho Cố Nhất Dã, "Em ăn lót dạ trước đi. Lát nữa tôi đưa em ra ngoài ăn chút gì đó mới có thể no được."

Cháo kê sôi sùng sục, thơm phức, Cố Nhất Dã lặng lẽ cúi đầu uống cháo, chiếc thìa thủy tinh phát ra tiếng động lanh canh khi chạm vào thành bát.

"Dương Chấn."

Dương Chấn ngồi đối diện Cố Nhất Dã, chăm chú nhìn anh ăn, chỉ ậm ừ khi nghe anh gọi tên mình.

Sức nóng của cháo kê làm Cố Nhất Dã đỏ mắt. Anh đem chiếc bát trống không đẩy sang một bên.

"Chúng ta ... ly hôn đi."

Dương Chấn ngây ngốc "ừ" một tiếng, rồi sắc mặt đột nhiên sa sầm lại, như thể nỗi bất an cả ngày hôm nay đã được giải đáp vào lúc này. Cố Nhất Dã nói rằng anh muốn ly hôn với hắn.

"Em đang nói cái gì vậy? Đang êm đẹp tại sao lại muốn ly hôn?"

"Êm đẹp sao? Tốt lắm sao? Dương Chấn, anh cảm thấy chúng ta như thế này là tốt sao?"

"Chúng ta như vậy không tốt sao?" Dương Chấn không hiểu vì lý do gì, lồng ngực như muốn nghẹn lại. Hắn cố chấp hỏi lại.

"Không, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Dương Chấn, anh không thích tôi. Tôi chắc chắn không nói sai, anh không thích tôi. Anh không cảm thấy cuộc hôn nhân này rất nhàm chán sao?" Cố Nhất Dã đem bàn tay đang đặt trên bàn ăn buông xuống, nắm lấy vạt áo của chính mình, siết thật chặt.

Dương Chấn có chút buồn bực, nóng nảy đứng dậy, hai tay chống vào hông, lo lắng đi qua đi lại. Hắn đột nhiên tiến lại gần Cố Nhất Dã, một tay chống vào bàn ăn, tay kia đỡ lưng ghế nơi Cố Nhất Dã đang ngồi, vây lấy anh, giọng điệu rất hung dữ, "Em cũng không thích tôi không phải sao? Trước lúc kết hôn chúng ta không phải đều rõ ràng việc này sao?"

Suốt cả quãng thời gian qua, hắn luôn bị mắc kẹt trong những rắc rối tình cảm của mình đối với Cố Nhất Dã. Đối mặt với yêu cầu của anh, hắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, lớn giọng cũng chỉ là để trấn an chính mình.

"Tôi thích anh." Bàn tay rũ xuống của Cố Nhất Dã lặng lẽ nắm chặt thành nắm đấm, nhịp tim nhanh đến đáng sợ, anh ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Dương Chấn, "Tôi thích anh, Dương Chấn, cho nên tôi rất hối hận. Chúng ta không nên kết hôn theo cách này, tôi muốn ly hôn." Nói xong, anh ngoan cố không chịu cúi đầu. Thật là buồn cười, cho dù đã đến bước đường này, anh vẫn muốn chứng minh cho Dương Chấn thấy lời anh nói là sự thật.

Dương Chấn toàn thân cứng đờ, nhưng hắn chỉ kinh ngạc nhìn Cố Nhất Dã. Hắn không biết phải nói gì hay làm gì vào lúc này. Hắn thấy vẻ mặt Cố Nhất Dã dần dần trở nên ảm đạm, nhìn Cố Nhất Dã nói gì đó, nhìn Cố Nhất Dã quay lưng trở lại phòng.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của Dương Chấn. Hắn không chỉ bị sốc mà còn có rất nhiều thứ mà bản thân hắn cũng không thể giải thích được, giống như chiếc hộp Pandora, tất cả đều đổ ra ngoài.

Hắn có nên đi lên và nắm lấy tay Cố Nhất Dã không? Vì cái gì? Vì thích? Hay vì cuộc hôn nhân này? Hắn có thích Cố Nhất Dã không? Dương Chấn cáu kỉnh đến nỗi lồng ngực giống như quả bóng khí hydro sắp nổ tung. Hắn nhìn thấy cái gì trong mắt Cố Nhất Dã?

Nhìn ra vẻ quật cường, nhìn ra vẻ uỷ khuất, nhìn ra sự ẩn nhẫn.

Vì cái gì mà đến tận bây giờ mới nói? Dương Chấn, không, Dương Chấn, ngươi có tư cách gì để trách Cố Nhất Dã chứ? Ngươi có thích Cố Nhất Dã không? Có thích không?

Hắn có nên lao tới trong cơn tức giận, nắm lấy tay Cố Nhất Dã và nói rằng hắn cũng thích anh? Đó là sự tức giận, vậy chân tướng là gì? Cảm giác thực sự là gì?

Dương Chấn cảm thấy mình sắp phát điên.

Cố Nhất Dã là một con thú nhỏ có móng vuốt sắc nhọn, ai đó để lại vết thương cho anh, anh sẽ giương nanh múa vuốt và để lại cho người đó những vết sẹo sâu hơn, sau đó đóng lại cánh cửa. Anh không cần một cuộc hôn nhân không rõ ràng. Anh muốn một người yêu chỉ yêu mình anh.

Con người luôn ích kỷ trong tình yêu, vĩnh viễn ích kỷ. Cố Nhất Dã muốn một người chỉ có thể yêu mình, thậm chí một ánh nhìn cũng không thể chia cho người khác, nếu không phải như vậy thì đừng cố thuyết phục anh nữa.

Tình yêu vốn dĩ nên ích kỷ.

Vậy Dương Chấn, anh có yêu tôi không? Chỉ yêu mình tôi có được không?

***

Dương Chấn không thay quần áo, đi ra ngoài gọi điện cho Trần Vũ, hỏi cậu có thời gian ra ngoài trò chuyện không. Trần Vũ bực bội nói rằng cậu mới trở về và lại phải "làm thêm giờ", yêu cầu Dương Chấn gửi địa chỉ tới. Khi Trần Vũ tới nơi, Dương Chấn đang uống một ly soda.

"Không phải chứ, anh cả? Anh không phải kêu em tới uống rượu sao? Vậy mà lại để em nhìn anh uống soda?"

"Uống rượu hỏng việc, đầu óc không tỉnh táo."

"Yo, hình như có chuyện gì đó xảy ra?" Trần Vũ bắt chéo chân, gọi một ly rượu whisky và sẵn sàng lắng nghe.

"Tiểu Dã thích anh."

"Em biết từ lâu rồi. Dương Chấn, anh không phải là tới đây để khoe khoang chứ? Anh cũng thích anh ấy mà."

"Làm sao em biết?"

"Người bình thường, miễn là có mắt đều nhìn ra được."

Dương Chấn mất tự tin, "Vậy em cùng Cố Nguỵ, như thế nào liền ở bên nhau?"

Trần Vũ cảnh giác liếc nhìn Dương Chấn, "Đừng, anh trai, anh không thích chị dâu của em sao? Anh hỏi chuyện gia đình em làm gì? Em với Cố Nguỵ ở bên nhau thì sao chứ? Anh trai, anh không thể đào góc tường nhà em trai anh được."

"Trần Vũ, im đi." Dương Chấn đá cậu, "Anh thích Cố Nhất Dã? Làm thế nào mà em biết là anh thích Cố Nhất Dã?"

Chính bản thân hắn cũng không biết.

"Aiz, cái này dễ mà, em đã yêu đương nhiều như thế, nên em biết. Tin tưởng em đi. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh liền biết. Ánh mắt anh lúc nhìn cấp dưới của anh ấy tối hôm đó không phải là hận không thể trói hắn ta treo lên sao? Đó còn không phải là thích? Chẳng lẽ là kiểu chó con đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ?"

"Anh không biết, anh thực sự không hiểu. Em nói xem, anh kết hôn với Cố Nhất Dã, hiện tại sống cũng rất tốt. Anh thật con mẹ nó không hiểu.... Thích một người sao lại phức tạp như vậy chứ?"

"Phức tạp cái rắm. Không phải em nói anh, nhưng anh trai, nếu như anh thích người khác, anh có thể thoải mái nói ra, đừng làm xấu mặt alpha chúng ta. Nếu không thích, anh cũng thẳng thắn nói ra, đừng chậm trễ việc tìm kiếm hạnh phúc của anh ấy. Vả lại, dù là hôn nhân của quân nhân cũng có thể ly hôn được, hai người lại còn là thuận tình ly hôn. Aiz, không, không phải, em không nên nói như thế, không may mắn, ý của em là, nếu anh thích Cố Nhất Dã, anh nên nói rõ ràng với anh ấy. Đã đến lúc này rồi, lại không phải cái gì khó nói cả. Anh thích anh ấy, anh ấy cũng thích anh, đúng vậy, tiến lên, có gì to tát đâu?" Trần Vũ vốn là người nói nhiều, nói liên tục như súng máy, nói xong lại liếc mắt xem thường Dương Chấn, gọi cậu ra ngoài vào ban đêm chỉ để nói một điều nhàm chán như vậy.

"Anh không biết là anh có thích cậu ấy không, anh  cũng không hiểu cậu ấy làm sao có thể thích anh..." Dương Chấn thở dài nói một mình.

"Anh không biết sao? Em đi đây, Dương Chấn, anh trai, em thực sự phục anh luôn đấy. Anh có biết tối hôm anh dâu uống rượu, anh mang người đi trước mặt cấp dưới của anh ấy. Lạy Chúa, anh chắc hẳn cũng không biết, ánh mắt của anh lúc đấy lạnh như thế nào."

Dương Chấn dựa lưng vào ghế sô pha, ánh đèn trong quán làm hắn nhức đầu. Đêm hôm đó hình như là vậy, hắn thấy Diêu Lâm và Cố Nhất Dã thân thiết nên rất tức giận.

Dương Chấn đột ngột đứng dậy và vội vã về nhà.

Trần Vũ lắc đầu, sớm nghĩ kĩ có phải tốt rồi không? Cậu lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Nguỵ, "Vợ à, em uống rượu không thể lái xe được. Anh đến đón em nhé?"

Cố Ngụy cau mày thay áo blouse trắng ra, có chút giận dỗi, "Trần Vũ, em rảnh quá hay sao mà đi uống rượu? Chờ ở đó, phát địa chỉ qua đây!"

Bởi vì ghen, cho nên mới tức giận. Mà bởi vì thích, cho nên mới ghen.

Bởi vì thích Cố Nhất Dã, cho nên hắn mới sinh ra tức giận và ghen ghét. Bởi vì thích, cho nên mới không khống chế được bản thân, luôn muốn ôm và hôn Cố Nhất Dã. Bởi vì thích cho nên rời khỏi Cố Nhất Dã bao nhiêu lâu, trong lòng hắn lại lo lắng bấy nhiêu phút.

Đây chính là nguyên nhân, rõ ràng là rất đơn giản. Vậy mà hắn mãi vẫn không chịu hiểu.

Cố Nhất Dã ở trong phòng một lúc thì bình tĩnh lại. Anh chỉ đơn giản thu thập một số đồ đạc. Anh đã có nhà riêng trước khi kết hôn, bây giờ căn nhà cũng trở nên hữu ích. Cố Nhất Dã kéo vali hành lý, khi đứng trong phòng khách lại có chút hoảng hốt. Đột nhiên anh cảm thấy ngôi nhà này thật ra nơi nào cũng có dấu vết sinh hoạt của anh và Dương Chấn.

Thực sự muốn rời đi? Muốn bỏ là bỏ được? Sao có thể dễ dàng như thế?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net