CHƯƠNG 1 : KHÔNG THỂ BUÔNG THA (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Lota

Beta : Kaze Haru


Nơi này chính là thành phố lớn phía Đông vùng duyên hải phồn hoa, vào đầu năm nay có hình thành một hạng mục chính sách mới theo sát quốc gia :"Tiết kiệm năng lượng hết mức có thể". Là thành phố triển vọng trong ngành du lịch, phương tiện bên trong đồng bộ cực kỳ hoàn mỹ, thậm chí thành phố này còn bao luôn hạng mục tràng quán vận động tập thể hình, mà toàn bộ nguồn năng lượng tiêu hao tại làng du lịch đều là dùng năng lượng mặt trời.


Thời điểm khu du lịch đẩy mạnh việc đối ngoại, quản lí dựa theo ý tứ phía nhà đầu tư, tặng cho mỗi nhà thiết kế tham dự vào công trình này một tấm thẻ VIP, được đặc cách vĩnh viễn không hạn chế phí sử dụng tất cả các loại hình giải trí tại khu du lịch.


Lục Nghiễm chính là một trong những nhà thiết kế kiến trúc này.


Cậu tuy tuổi còn trẻ, thế nhưng cách đối nhân xử thế trầm ổn nội liễm, năng lực làm việc lại mạnh, trong công ty được đánh giá là một nhân viên xuất sắc, thanh niên tuấn kiệt. Lãnh đạo công ty rất coi trọng tài năng của cậu, mấy lần đề cử cậu lên làm quản lí, nhưng là cơ hội mà người khác trăm phương ngàn kế muốn chiếm được đều rõ rõ ràng ràng bày ra trước mặt cậu, vậy mà cậu lại không chịu tiếp nhận.


Chỉ đồng ý làm một nhà thiết kế nho nhỏ như thế này thôi. Không thích quá phô trương trước mắt người đời, nhân tài biết điều biết chuyện như vậy, đúng là tìm cũng chưa chắc thấy.


Do không ham chức vị, ông chủ vì muốn lưu cậu lại, chỉ có thể tăng lương. Vì lẽ đó, mỗi tháng tiền lương của Lục Nghiễm ngoại trừ chi trả vào phí thuê căn hộ sáu mươi mét vuông còn có thể dư ra khoảng mười ngàn, ở chốn thành thị sinh hoạt đắt đỏ này, nuôi sống của mình và bạn gái, cũng không thành vấn đề.


Lục Nghiễm ở trong mắt đồng nghiệp cùng bạn gái, bạn thân, chính là mẫu đàn ông tốt hiếm thấy, không hút thuốc lá, không rượu chè, không đàn điếm, ham muốn duy nhất là hoạt động thể thao. Khi còn bé cậu có học được mấy năm thể thao nghiệp dư, do tư chất đặc biệt nên các tế bào vận động so với tế bào để làm nhà thiết kế nghệ thuật còn muốn nhiều hơn, từ chạy bộ, chơi bóng đến thể thao bơi lội, không có cái nào là cậu không am hiểu, người ở bên ngoài nhìn vào, quả thực chính là một siêu nhân toàn năng, khỏe mạnh lạc quan như ánh mặt trời.


Thế nhưng không ai nghĩ tới, chính vì những điều tích cực này đã gợi lên một sự hứng thú cùng ham muốn, trước sau hai lần đem cậu đẩy về vực sâu hắc ám vạn kiếp bất phục, ở nơi đó, chỗ trống để cậu giãy dụa phản kháng đều không có, bị ép đến tan xương nát thịt...


Vào một buổi chiều thứ bảy, thật ra hôm đó cũng như những ngày bình thường khác. Thế nhưng vào ngày đó đã phát sinh một sự kiện trùng hợp đến đáng sợ, thay đổi cả một đời của Lục Nghiễm, khiến Lục Nghiễm cả đời cũng không cách nào quên được...


Xế chiều hôm đó, Lục Nghiễm cùng hai người bạn quen biết trong dự án thiết kế năng lượng mặt trời tại khu du lịch, hai đồng sự đồng hành gần đây vừa học được môn Snooker, có vẻ si mê lắm, bình thường bàn luận kinh nghiệm kỹ thuật trên đầu lưỡi, ngày hôm nay dự định thực chiến cho sảng khoái.


(Lota : Snooker : dạng đánh Bi-a đó – Billiards snooker: thuật ngữ phổ biến ở nước Anh và các nước khác trên thế giới)


"Thế nào hả tiểu Lục, đi chung không?"


Một người đàn ông ngoài ba mươi, vóc dáng thấp, thoạt nhìn không có điểm gì đặc biệt lên tiếng mời Lục Nghiễm. Thời điểm Lục Nghiễm nghe bọn họ nói đến "chơi Snooker", thì thoáng cứng người...


Sắc mặt cậu hơi biến đổi một chút, mi tâm (*lặng lẽ nhíu lại, giữa hai điểm chân mày lộ ra hoa văn nhỏ vụn, có chút không kịp che giấu lúng túng...


(Kaze: * Mi tâm: vùng giữa lông mày :v :v ...cái này chắc ai cũng biết :v)


Cậu liều mạng khắc chế bản thân mình, mày giãn ra, nhưng từng trận ký ức nhục nhã không thể tả kia theo ba chữ "chơi Snooker" này ầm ầm phá tan phòng tuyến vọt tới trước mắt, để cậu không có cách nào trấn định bình thản như lúc bình thường mà chuyện trò vui vẻ được nữa...


Lục Nghiễm liền giật giật khóe miệng, có vẻ rất khó xử, đôi môi đỏ thắm lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng: "Các anh đi đi, tôi không biết chỗ này, tôi không tham gia đâu."


Âm thanh cùng ngữ khí khiêm tốn, cái sự kiện lần đó e là chỉ có tự mình trải qua, đến mức ghi lòng tạc dạ mới có thể âm trầm lắng đọng như thế, giọng trầm thấp, mang theo từ tính êm tai, ôn hòa mà thân mật.


"Ơ, hiếm khi mới gặp được cậu mà!"- Người bạn dáng vấp thấp đại khái là nghĩ Lục Nghiễm cố gắng vui cười lý giải thành cậu không thích, lúc này thờ ơ vỗ vỗ vai Lục Nghiễm, phóng khoáng lên tiếng an ủi: "Bất quá cũng không sao. Có gì thì cậu cứ nói ra thẳng với tụi này nhé, chúng ta đâu phải xa lạ gì!"


Bọn họ căn bản không hiểu, nơi đó đã mang lại cho Lục Nghiễm một cơn ác mộng đáng sợ thế nào.


Cậu vì muốn trốn tránh đoạn hồi ức kia, từng thề đời này sẽ không chạm Snow khắc gậy golf, nhưng dù cho như thế, ngày hôm nay, tại ba năm sau, khi chợt nhớ tới hồi ức luôn một mực chôn giấu kia, vẫn khiến cậu giống như rơi vào hầm băng vậy, cảm giác được cái lạnh giá mãnh liệt cùng sự bất an khôn cùng.


Lục Nghiễm lấy hết sức đè nén cảm xúc. Đối với đồng sự áy náy gật gật đầu, bỏ lại hai người kinh ngạc không rõ chuyện gì, chạy trốn đến bể bơi..


Tựa như mũi tên đâm xuyên vào trong nước, nhấn chìm cả toàn thân trong làn nước mát lạnh, lấp kín thị giác cùng thính giác, Lục Nghiễm ngậm một hơi khí trong miệng, thời điểm chậm rãi phun ra, mới cảm thấy những áp lực không tên quay cuồng chung quanh thân mình cuối cùng cũng từ từ tan mất...


Nhưng cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt.


Ở trong làn nước đó, từ bốn phía phảng phất như vô hình đem ký ức bị cậu vứt bỏ lại một lần nữa đẩy trở về, cậu không ngừng nhớ tới ba năm trước, đứng ở trước mọi người tại Hồng Kông Snow khắc lĩnh thưởng, nhớ tới vào lúc ấy vô số hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng thiếu nữ hưng phấn rít gào, nhớ tới đối thủ trận chung kết lần đó ngoan ngoãn biết điều, giơ tay nhấc chân đều mang theo phóng khoáng cao quý, nhớ tới đến buổi tối ngày hôm ấy, tia sáng đen tối tại phòng khách KTV cùng chiếc giường lớn tại khách sạn, bị chính thanh niên nhìn có vẻ tao nhã mà vô hại kia mạnh mẽ đâm vào thân thể, đau đớn cùng khuất nhục...


Những hồi ức này, mỗi lần nhớ tới, đều khiến cậu giống như đã chết qua một lần vậy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net