CHƯƠNG 1 : KHÔNG THỂ BUÔNG THA (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Editor : Lota

Beta : Kaze Haru


Ở trong làn nước đó, từ bốn phía phảng phất như vô hình đem ký ức bị cậu vứt bỏ lại một lần nữa đẩy trở về, cậu không ngừng nhớ tới ba năm trước, đứng ở trước mọi người tại Hồng Kông Snow khắc lĩnh thưởng, nhớ tới vào lúc ấy vô số hoa tươi, tiếng vỗ tay cùng thiếu nữ hưng phấn rít gào, nhớ tới đối thủ trận chung kết lần đó ngoan ngoãn biết điều, giơ tay nhấc chân đều mang theo phóng khoáng cao quý, nhớ tới đến buổi tối ngày hôm ấy, tia sáng đen tối tại phòng khách KTV cùng chiếc giường lớn tại khách sạn, bị chính nam nhân nhìn có vẻ tao nhã vô hại kia mạnh mẽ đâm vào thân thể, đau đớn cùng khuất nhục...


Những hồi ức này, mỗi lần nhớ tới, đều khiến cậu giống như đã chết qua một lần vậy..



Tại lúc Lục Nghiễm ngâm mình trong bể bơi, muốn thông qua áp lực bên dưới làn nước để giảm đi áp lực từ những hồi ức đáng sợ kia mang lại, khiến cho chính mình cuối cùng không còn thừa bao nhiêu khí lực để tiếp tục nhớ lại tất cả những thứ này nữa.


Nhưng mà, Lục Nghiễm không hề biết, ngay từ giây phút cậu phóng đẹp xuống bể bơi, tại ghế dài bên cạnh bể, hai người thanh niên đang nhìn vào bóng người cậu ở trong làn nước chập trùng, ánh mắt cân nhắc...


Ninh Viễn lấy cùi chỏ đụng vào thanh niên đang híp mắt lười biếng nằm trên ghế ở bên cạnh, ngữ khí kinh ngạc: "Diệp tam, nhìn thấy không? Người bơi ở đường bơi số hai bên cạnh đấy, tôi chú ý tới cậu ta ít nhất cũng nửa giờ rồi, không hề thấy cậu ta dừng lại nghỉ ngơi."


Diệp Thiếu Đông nhìn bóng dáng người đối diện, đúng là vóc người đẹp đấy, hờ hững cười cợt, tựa hồ dẫn theo một chút thưởng thức gật gù, hờ hững trả lời: "Ừm, đại khái bơi hai mươi mấy vòng rồi."


"Hừm, thể lực này, có thể cùng cậu – người từ nhỏ ở trong quân doanh rèn luyện đủ mọi loại hình so tài đấy! Hay là cậu xuống đó thử xem, để coi người này có thể cùng với bảo bối ba năm trước có giống nhau hay không, có khi người này đè chết cậu nhỉ?"


Diệp Thiếu Đông nhướng mày, cười lạnh một tiếng: " Người đó đè tôi hay là bị tôi đè, không phải ba năm trước cậu đã ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng rồi sao?"


"Mẹ nó, lời tôi nói thật trong sáng, tại sao đến trong miệng cậu ý tứ liền biến thành dâm đãng như thế! Một bộ dáng không đàng hoàng thế này, nếu Diệp Tư lệnh nhìn thấy, nhất định lại muốn tiến hành giáo dục tư tưởng truyền thống cách mạng với cậu thôi!"


"Tôi cũng muốn để lão già ấy nghe được."- Diệp Thiếu Đông lười biếng thay đổi tư thế thoải mái hơn, nhướng mày nhìn Ninh Viễn, ngũ quan cùng dung mạo y rất đoan chính, góc cạnh rõ ràng, đường viền đôi mắt rất sâu, thời điểm lẳng lặng nhìn người khác, phảng phất có thể đem linh hồn đối phương hút vào đáy mắt..."Lời này cậu nên đến nhà tôi mà nói, kêu gào ở đây với tôi, ai nghe thấy?"


Ninh Viễn uể oải trừng Diệp Thiếu Đông một chút: "Khu du lịch này tốt xấu gì cậu cũng là nhà đầu tư chính, từ khởi công đến dựng tường, một lần lộ mặt cũng không có, có ý gì đây hả? Làm người phụ trách bên này mỗi ngày nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho tôi, hỏi là hắn có phải có chỗ nào đắc tội cậu rồi không."


Diệp Thiếu Đông là người không thể đắc tội. Điểm này, bất cứ ai trong thương giới đều rõ ràng, ngay từ khi hạng mục khu du lịch này được triển khai và đi vào hoạt động, hầu như không ai dám đến gây sự hay dòm ngó gì. Bởi đụng đến hắn, thì ngày chết cũng tới rồi.


"Nói đến Diệp tam cậu, có phải cậu cần phải cảm tạ tôi không, nếu như lần này tôi không kéo cậu tới, cậu có thể nhìn thấy cực phẩm như thế sao?" – Ninh Viễn vừa nói vừa hướng về thanh niên có sức chịu đựng hơn người ở trong bể bơi đằng kia, nhíu mày cười sâu xa.


"Không có hứng thú." – Giờ khắc này, trong đôi mắt Diệp Thiếu Đông mang theo một cỗ tà khí đùa bỡn, ánh mắt nhàn nhạt, phảng phất thẩm thấu ở trong xương, gợi ra cảm giác quý tộc ưu việt cho người đối diện: "Cậu cho rằng ai cũng như cậu, bất kì người nào cũng có thể tùy tiện cắm vào à?"


"Mẹ nó ... Dù sao từ nhỏ mặc chung một cái quần chơi đến lớn! Cậu tích một chút khẩu đức cho lão tử có được hay không! —— "


Ninh Viễn rít gào rồi im bặt, bởi vì y nhìn thấy người thanh niên kia rốt cục cũng có động tác dừng lại, "ầm" một tiếng ngoi lên mặt nước, bước ra bể bơi. Bơi hơn một giờ không gián đoạn, lại mới từ trong nước đi ra, dĩ nhiên thể lực ít nhiều cũng bị tiêu hao, người đó đang rời khỏi ...


Ninh Viễn thấy người thanh niên này vai rộng eo hẹp, đường nét bắp thịt trên người rất cân xứng, da dẻ trắng trẻo, chiếc quần bơi góc bẹt màu đen ôm gọn đôi chân dài, đem đường nét căng mịn tuyệt đẹp của cặp mông toàn bộ phác hoạ ra hết, hạ thể phía trước cũng mơ hồ lộ ra, vài giọt nước không yên phận chảy xuôi vào rảnh bị hở phía sau lưng, chảy vào khe nứt chật hẹp mịt mờ mà ám muội ở giữa cặp mông vểnh cao kia, làm người xem trong lòng bốc hỏa...


Dọc theo sống lưng nhìn lên trên, tầm mắt chạm đến góc cạnh rõ ràng trên gò má, chỉ là không biết tại sao, cứ cảm thấy người này hình như có chút quen mắt.


Ninh Viễn nghi hoặc quay đầu lại nhìn Diệp Thiếu Đông bên cạnh, lại phát hiện hắn cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm theo bóng dáng kia, sắc mặt đã hơi thay đổi...


Ngay vào lúc này, thanh niên đó tiện tay kéo mũ cùng kính bảo hộ xuống, mất đi che chắn, dung mạo càng dễ nhìn đến lạ thường...


Khi thấy rõ khuôn mặt này, Ninh Viễn quả thực vô cùng sửng sốt! Y chậm rãi há to miệng, chuyển động cái cổ cứng ngắc nhìn sang Diệp Thiếu Đông ——


Diệp tam không biết đã bật dậy từ lúc nào! Vóc dáng hắn rất cao, bản thân tồn tại khí thế cường đại, giờ khắc này tựa hồ từng thớ thịt đều ra sức co rút, giống như trong nháy mắt tiếp theo sẽ bạo phát. Trên mặt hắn trong nháy mắt lóe qua khiếp sợ, hưng phấn, phẫn nộ cùng nôn nóng, thế nhưng hầu như đảo mắt liền biến thành loại bản năng dục vọng nguyên thủy nhất không thể nhẫn nại, ánh mắt mãnh liệt mà rõ ràng đến vậy, không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra về sau!


"Lục Nghiễm, tôi tìm em ba năm, không nghĩ tới em lại tự mình dâng lên cửa —— vậy thì, không thể trách tôi ... giữ em lại rồi."


Một lát sau, Diệp Thiếu Đông nhìn phương hướng thân ảnh kia biến mất, chính là lối đến khu tắm vòi sen dành cho nam, khóe miệng chậm rãi nổi lên một nụ cười tràn ngập mùi vị tàn phá bừa bãi. Sau đó, không chút do dự, bước đi theo!


Mà ở phía sau hắn, Ninh Viễn lúc này mới từ trong trạng thái trợn mắt ngoác mồm phục hồi tinh thần lại, chớp mắt mấy cái, cũng không nhịn được lầm bầm một câu: "Mẹ nó! Người đào ba thước đất tìm không ra, tự nhiên lại gặp được ở đây! Mẹ kiếp, thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử..."


(Lucee : nằm trong câu "Đạp phá thiết hài vô mịch xử. Đắc lai toàn bất phí công phu!" : Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng tốn chút công lao.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net