CHƯƠNG 2 : NGHĨ LẠI MÀ KINH (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Kaze Haru

Chưa beta lại

Hội quán Bồ Công Anh : đã beta


Rồi nhìn tiếp đôi mắt tức giận đến gần như phun ra lửa trừng mình, chậm rãi câu khóe miệng lên, giọng nói đầy chế nhạo và tàn nhẫn cười lạnh, thong thả nói:


"Tôi rất muốn nhìn xem, hôm nay nếu không có sự cho phép của tôi, làm sao em có thể bước ra được khỏi căn phòng này."

.

.

.

Bảo vệ ngoài cửa đang như hổ rình mồi, Lục Nghiễm giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: " Anh dám hạn chế sự tự do của người khác?"


Diệp Thiếu Đông cười lớn, nụ cười đó có thể nói là muốn bao nhiêu ngạo mạn và khinh thường thì có bấy nhiêu: "Cái này mà cũng được gọi là hạn chế tự do sao? Thủ đoạn kìm hãm tự do thân thể chân chính, em còn chưa thấy qua đâu."


Hắn vừa nói vừa lấy chai Vodka, nghiêng chai đổ vào nửa ly rượu trước mặt, rồi mới đặt xuống, nhẹ nhàng lắc lắc chất dịch óng ánh bên trong ly rượu: "Lục Nghiễm, tôi mời rượu tốt nhất em nên ngoan ngoãn uống hết đi, mọi thứ chúng ta sẽ thương lượng lại. Em đừng ép tôi...." Hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, đôi mắt lãnh khốc nhìn qua, đâm thẳng vào khiến tim Lục Nhiễm đập lên thật nhanh: " —- dùng hình phạt với em."


Không biết có phải do tâm lý tác động hay không, mà khi ấy Lục Nghiễm cảm nhận được những lời nói đó của Diệp Thiếu Đông lạnh hệt như tảng băng vậy.


Khi đó Lục Nghiễm vẫn chưa có tý kinh nghiệm về xã hội, tính cách cũng không bình tĩnh được, cuối cùng bấy giờ cậu mới biết nhóm người trước mắt này không phải sinh viên bình thường như cậu, cậu nhìn ra được Diệp Thiếu Đông không phải đang cố ý dọa cậu, thế nên cuối cùng cậu đã bắt đầu hối hận, bắt đầu sợ hãi.


Nhưng cậu lại là loại người không bao giờ cúi đầu trước người khác, cho nên sợ thì sợ, cậu vẫn vĩnh viễn không bao giờ thỏa hiệp.


Cậu và dàn bảo vệ ngoài cửa đánh nhau, những nắm đấm nhanh nhạy và hung tàn, những chiêu thức linh hoạt mà rườm ra đều bị thanh niên xinh đẹp trẻ tuổi này phá hết, quả thật rất mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.


Nhưng cậu chưa bước ra ngoài cửa được hai bước,  bảo vệ đến cản cậu càng tới nhiều hơn, hai vệ sĩ áo đen lúc trước trúng hai đấm của cậu được chỉ thị của Diệp Thiếu Đông, một trái một phải kiềm chặt cậu lại, mang cậu về lại trước mặt Diệp Thiếu Đông.


Diệp Thiếu Đông đứng lên, nheo mắt lại tựa như đang nhìn con mồi không ngoan ngoãn của mình mà ngạo nghễ chằm chằm nhìn cậu, khớp xương ngón tay xinh đẹp dùng lực nắm chặt cằm cậu, ngón tay nặng nề cẩn thận vuốt ve lên làn da lán bóng, Diệp Thiếu Đông nheo mắt lại: "Biết kết quả của việc giãy giụa và phản kháng không?" Hắn nhìn làn da dưới hàm bị chà xát đến đỏ ửng lên của Lục Nghiễm, nở nụ cười tà ác, rồi trầm thấp lên tiếng, ngả ngớn nói: "Em càng bướng bỉnh không nghe lời, tôi lại càng muốn làm em. Tôi muốn em phục tùng tôi, muốn em phải khóc lóc dưới thân tôi, cầu xin tôi tha thứ, cúi đầu trước tôi. – Lục Nghiễm, chúc mừng em, em đã hoàn toàn khơi dậy tất cả mọi dục vọng mà tôi muốn chiếm đoạt trên người em rồi đó."


Hai cánh tay đã trợ thủ đắc lực nhất của hắn nắm giữ, Lục Nghiễm trốn không khỏi những lời khinh bạc của Diệp Thiếu Đông, những chuyện xảy ra vào buổi tối hôm đó đã hoàn toàn vượt xa phạm vi mà cậu có thể chấp nhận được, đầu óc cậu rối tung lên, nghe thấy những lời Diệp Thiếu Đông nói thì càng thêm nổi giận, khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng bệch vì giận dữ, vào lúc ấy Lục Nghiễm vẫn còn nhớ rõ tên của người thanh niên này, thế là cậu hung tợn gọi lên tên Diệp Thiếu Đông, dùng loại ánh mắt thà chết không khuất nhục để trừng mắt nhìn hắn : "Anh dám!"


"Còn dám hơn em tưởng nữa kìa." Một câu của Lục Nghiễm khiến Diệp Thiếu Đông nở nụ cười, hắn buông tay ra, nhìn đôi mắt của Lục Nghiễm vì cơn giận mà càng sáng hơn, hắn cảm nhận được cơn tức của cậu đã càng ngày càng bộc phát nhanh hơn, nhưng giọng nói không có chút cảm tình của hắn vì vậy mà nhiễm một tầng tình dục, hắn chậm rãi, khàn khàn, gằn từng chữ nói cho Lục Nghiễm biết: "Tin tôi đi, sau này em sẽ từ từ phát hiện ra, những chuyện tôi dám làm, không chỉ có một, mà còn có rất nhiều."


Chữ cuối cùng nói ra rất nhẹ, nhưng lại làm cho tim Lục Nghiễm như nhảy dựng lên.


Rồi sau đó, Lục Nghiễm thấy được hắn phất tay với hai vệ sĩ, hai người đàn ông bên cạnh nghe lời buông cậu ra, Lục Nghiễm cắn chặt răng nắm chặt tay chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch, rồi lại thấy Diệp Thiếu Đông chậm rãi cởi áo khoác tây trang ra, nới lỏng cà vạt: "Không phải em rất thích đánh nhau sao? Tôi cho em một cơ hội, đánh với tôi, đánh thắng được tôi, tôi sẽ thả em, chuyện ngày hôm nay coi như xóa bỏ."


Lục Nghiễm đề phòng lùi về sau từng bước một, lại bị vệ sĩ đứng đằng sau chặn lại: "Tôi thua thì sao?"


"Thua?" Diệp Thiếu Đông lớn tiếng cười rộ lên: "Thua thì em không được đi. Em đánh tôi một quyền trước mặt biết bao nhiêu người, nên tôi muốn em trước mặt tất cả bọn họ... trả lại cả vốn lẫn lời cho tôi."


Tuy rằng biết rõ lời Diệp Thiếu Đông dám khẳng định chắc chắn sẽ làm được, nhưng đây là cơ hội duy nhất để cậu có thể rời khỏi nơi này và trở về với cuộc sống bình thường yên ả như trước kia.


Cậu không còn sự lựa chọn nào khác, ngay khi Diệp Thiếu Đông nói ra chữ cuối cùng , cũng là lúc cậu đã làm xong tư thế vung thẳng một quyền về phía trước.


Lục Nghiễm là phó đội trưởng đội võ Nhật Bản trong trường, trình độ có thể coi là xuất sắc, trong trường xem như phi thường có tiếng tăm. Nhưng trường học dù sao cũng chỉ là trường học, cùng so chiêu với Diệp Thiếu Đông được đào tạo bài bản từ quân đội ra, chỉ dựa vào kinh nghiệm thực chiến thì cậu cũng không thể nào so sánh với hắn được rồi.


Một đấm đó cậu dừng đủ lực, thời điểm vung ra mang theo tiếng gió và sự lạnh lùng, nhưng ngay lúc cậu dự định dạy dỗ cho cái người vô liêm sĩ trước mắt này một bài học thì lại bị Diệp Thiếu Đông nhẹ nhàng linh hoạt né tránh.....


Quyền cước tương đối vô tình, Diệp Thiếu Đông hoàn toàn bị Lục Nghiễm khiêu khích dã tính của mình ra, nhưng hắn không vội xuống tay, gặp chiêu phá chiêu, cố ý làm cho Lục Nghiễm phải lộ ra đầy sơ hở, rồi hắn mới giống như mèo vờn chuột, đánh thẳng một đòn phủ đầu.


Lực nắm tay của Diệp tam thiếu gia không phải hạng xoàng, năm đó trong bộ đội có một cuộc huấn luyện dã ngoại sinh tồn, vào lúc đạn hết, thức ăn cạn kiệt, hắn đã dùng chính đòn tay của mình đánh chết một con sói.


Một quyền như vậy đánh thẳng vào bụng của Lục Nghiễm, chẳng khác nào toàn bộ lục phủ ngủ tạng đều vặn thắt lại cùng một chỗ, trong nháy mắt, Lục Nghiễm như trút hết toàn bộ sức lực.....


Buổi tối ngày hôm đó Diệp Thiếu Đông thật sự là bị chọc giận, nắm chặt lấy áo của Lục Nghiễm, người đang đau đến co rút người lại, không hề quan tâm tới những người có mặt ở đây mà trực tiếp đặt cậu lên bàn trà dài ở trong phòng!—


Lưng Lục Nghiễm đập mạnh xuống mâm đựng trái cây trên bàn, không biết đập trúng trái gì, nó vỡ ra, làm ướt chiếc áo sơ mi màu trắng của Lục Nghiễm, phía sau cậu ướt át và lạnh lẽo vô cùng, cậu bối rối quơ tay đánh rớt chiếc ly rượu thủy tinh và bình rượu trên bàn, va vào nhau kêu lách cách rồi vỡ tan tành đến thảm thương, rượu văng hết cả ra, chung quanh nháy mắt bừa bộn một bãi.....


Mâm đựng trái cây đằng sau không biết được làm từ cái gì, đụng phải khiến xương cốt Lục Nghiễm phát đau, mà Diệp Thiếu Đông lại gắt gao đè lên người cậu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cậu, nắm bắt tình thế mà cao cao tại thượng nở nụ cười, lạnh lùng mở miệng tuyên bố kết quả: "Em thua."


Dường như tràn ngập  hương vị lười biếng mà nguy hiểm, Lục Nghiễm đứng giữa trạng thái trung tâm của sự an nguy, cậu chỉ cảm thấy trên người mình lại đau lên, mồ hôi lạnh chảy trên cái trán bóng loáng của cậu, cậu căng thẳng lên tiếng nói : "Anh đừng làm bừa, nếu không sau này tôi sẽ tố cáo đó. Anh thả tôi đi, tất nhiên sau đó tôi sẽ xem như mọi chuyện đều không xảy ra."


"Thả em?" Diệp Thiếu Đông buồn cười nhướng mi lên, lắc đầu cười nhạo, vươn tay ra từng chút một cởi đi từng cúc áo sơ mi trên người Lục Nghiễm, nhìn người dưới thân vì động tác của mình mà dần dần lộ ra làn da màu lúa mạch lõa lồ, màu sắc thâm trầm, hắn vô cùng khí phách tuyên bố với cậu: "Lục Nghiễm, đừng có nằm mơ. Trước khi tôi hết hứng thú với em, em không được phép đi đâu cả. Còn chuyện tố cáo......" Diệp Thiếu Đông nhẹ nhàng cười lên : " Em có thể thử xem."


Trong khi nói chuyện hắn đã muốn cởi bỏ toàn bộ áo sơ mi trên người Lục Nghiễm ra, dùng sức kéo nó xuống, đồng thời nhìn thấy một mặt đỏ tươi trên áo của cậu, ý nghĩ đầu tiên nhảy ra là cậu bị miếng thủy tinh vỡ của mâm trái cây đâm trúng làm bị thương khiến khóe mắt hắn co rút lại, không khỏi xác nhận buông tay cậu ra chạm đến tấm lưng nhìn xem một chút rồi mới thở phào nhẹ nhõm – hóa ra là lúc ngã xuống đã vô tình đè trúng vào mâm ô mai.


Thế là hắn lấy mâm đựng quả ô mai đã không còn mấy quả nguyên vẹn từ dưới người Lục Nghiễm ra, ngón tay chấm một chút dịch hồng, nắm chặt hàm dưới của Lục Nghiễm, đem dịch hồng tô lên đôi môi xinh đẹp của cậu, rồi nhẹ nhàng gợi lên ý cười: "Nói sao thì đây cũng là lần đầu tiên của em, không được sơ xuất, tốt xấu gì thì cũng nên cho em một chút khoan hồng."


Vừa nói một tay Diệp Thiếu Đông rời khỏi hàm dưới của cậu, một tay lại dễ dàng cởi bỏ dây lưng bên hông của Lục Nghiễm, khóa quần bị kéo ra, Lục Nghiễm giãy dụa phản kháng không được thì bắt đầu chửi bậy, thế mà Diệp Thiếu Đông lại dễ dàng kéo quần ngoài  cùng quần lót của người thanh niên này xuống tới tận mắt cá chân.


Hoàn tất, lựa từ trên mâm trái cây một quả vẫn còn nguyên vẹn, một trái strawberry nhiễm đầy dịch đỏ, cười lạnh nhét vào cái nơi tư mật chưa từng được ai khai phá trên người Lục Nghiễm.....


Hạ thân bị dị vật xâm nhập vào, một mảnh khiếp người đến lạnh lẽo. Trong nháy mắt Lục Nghiễm điên cuồng giãy dụa mạnh mẽ hơn, giữa những ánh nhìn chăm chú của biết bao nhiêu người kia, cậu lại bị đối xử như thế, cảm thấy được sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của bản thân đã bị tên cầm thú này không chút lưu tình dùng dao từng nhát từng cắt đứt nó, ngày xưa cậu xuất chúng biết bao nhiêu thì bây giờ lại chẳng khác nào trái strawberry bị dập nát bên người kia, không còn nguyên vẹn nữa, mang theo dòng máu đỏ tươi, chảy xuống bên dưới.....


Ngay cả chính cậu cũng không biết bản thân ngườimình trần trụi không một mảnh vải bị đặt trên bàn trà đậm sắc mà ra sức vặn vẹo, tốn công giãy dụa trong mắt đàn ông thì có bao nhiêu mê người.


Diệp Thiếu Đông nhìn cánh môi xinh đẹp nhiễm màu đỏ tươi của ô mai đang không ngừng khép mở vì những câu chửi tục của Lục Nghiễm, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, hắn liền cảm thấy dục vọng sâu thẳm trong người mình như thể bị ai đó châm lên, mang theo nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, một chút lại một chút chạy về phía trước.


Thân thể của Lục Nghiễm giống tựa như một loại cực phẩm quý hiếm thúc giục tình cảm người ta, khiến cho Diệp tam thiếu trải qua trăm trận, lão làng trong chuyện tình trường cũng không thể khống chế được bản thân mà muốn nhiều hơn.


Hắn cúi đầu, ngậm chặt lấy cánh môi xinh đẹp như cánh hoa đang không ngừng văng lời tục tĩu dưới thân mình, mang theo hương vị thơm ngọt của ô mai hệt như trong tưởng tượng của hắn.


Diệp Thiếu Đông tràn ngập tính xâm lược xâm chiếm đôi môi đó, trong khoang miệng mềm mại khiến hắn trầm mê và muốn thật nhiều hơn nữa.


Nhưng trong nhát mắt đó, Diệp Thiếu Đông đang say mê lại ăn đau một cái, hắn mạnh mẽ rời khỏi khoang miệng Lục Nghiễm, ngẩng đầu lên đồng thời cũng hung hăng vung một cái tát lên mặt Lục Nghiễm! —


Lục Nghiễm vừa cắn hắn một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net