CHƯƠNG 5 : TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: Lota

Beta: Kaze Haru



Thân thể Lục Nghiễm sau ba ngày đã thoải mái hơn rồi, nhân họa đắc phúc, Diệp Thiếu Đông mấy ngày nay đều không gặp mặt cậu. Mà bởi vì không có mồi dẫn hỏa này, trải qua mấy ngày quan hệ của hắn với Lục Nghiễm cũng đã không còn cứng như vừa mới bắt đầu nữa, chỉ là một mực đợi khi thân thể Lục Nghiễm phục hồi như cũ xong Diệp Thiếu Đông bởi vì công ty có việc cần phải đi nơi khác công tác, lúc này trời vừa sáng liền đã bố trí xong hành trình, vì lẽ đó dù cho trong lòng Diệp Tam Thiếu vì Lục Nghiễm mà ngứa ngáy khó nhịn, nhưng cũng sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định.


Trước khi đi Diệp Thiếu Đông cuối cũng đồng ý cho Lục Nghiễm tìm việc ở một công ty khác không thuộc quyền của hắn làm, chỉ yêu cầu Lục Nghiễm tan tầm về nhà đúng giờ, nếu như có việc phải gọi điện thoại trước nói cho hắn, nếu không, hắn mỗi đêm đều sẽ gọi điện thoại cho nhà riêng, nếu như Lục Nghiễm không tiếp, như vậy chờ hắn trở về, Lục Nghiễm dù có muốn nói gì cũng không còn cơ hội nữa.


Diệp Thiếu Đông uy hiếp mạnh mẽ thì mạnh mẽ, thế nhưng đây là điều kiện thỏa hiệp của hắn, Lục Nghiễm cũng chỉ có chấp nhận.


Cùng ngày Diệp Thiếu Đông đi Lục Nghiễm liền đem sơ yếu lý lịch đi ra ngoài, với bằng cấp và trình độ của cậu, không phí mấy công sức ngày thứ ba liền đi tới một công ty phát triển đất đai ở ngoại thành làm tổng giám đốc cho bộ phận thiết kế.


Mỗi ngày Lục Nghiễm chỉ đi lại hai điểm trên một đường từ nơi ở của Diệp Thiếu Đông cùng công ty, ngoại trừ mỗi ngày phải nhẫn nại tiếp một cú điện thoại của Diệp Thiếu Đông ra, những cái còn lại đều vô cùng bình thường.


Lục Nghiễm thậm chí còn hi vọng rằng, Diệp Thiếu Đông cứ thế mãi mãi đừng trở về nữa thì tốt biết bao


Nhưng trời không thỏa lòng người, ngày thứ hai sau một tuần lễ cậu đi làm, Diệp Thiếu Đông trở về.


Vừa xuống máy bay đến cả quần áo cũng không thèm thay, xem xét thời gian một chút, hắn trực tiếp lái xe đến dưới lầu công ty của Lục Nghiễm.


Đã gần nửa tháng không thấy Lục Nghiễm rồi, Diệp Thiếu Đông thực sự là rất muốn, mặc kệ là nhu cầu thân thể hay là tâm lý, hắn đều muốn.


Hắn ngồi ở trong xe vừa chờ vừa nghĩ, chờ một lát nữa trước tiên mang Lục Nghiễm đi ăn một bữa ngon, sau đó liền về nhà, hai người ở trên giường làm ba trăm hiệp,để xả nỗi tương tư.


Mà trong quá trình đợi Lục Nghiễm, Diệp Thiếu Đông cũng chú ý tới, dưới bậc thang trước cửa lớn công ty của Lục Nghiễm cũng có một cô gái mặc một cái áo khoác màu trắng sữa, cục xúc bất an đứng ở đó, hình như cũng đang chờ ai đó.


Chỉ có điều, vào lúc ấy, Diệp Thiếu Đông làm sao cũng không nghĩ tới, hắn và cô gái này đang chờ, lại là cùng một người.


Mà cái người bọn họ đồng thời chờ này, ra khỏi cửa công ty mắt nhìn thấy đầu tiên không phải là chiếc xe hắn đỗ ở vị trí bắt mắt dễ thấy, mà là cô gái gầy gò yếu đuối đứng ở dưới bậc thang không hề bắt mắt chút nào kia!


Khi Lục Nghiễm từ trong công ty đi ra đi xuống bậc thang, cậu làm sao cũng không nghĩ tới, ở một chỗ thế này cậu còn có thể gặp lại cô bạn gái thanh mai mà mình toàn tâm toàn ý che chở, Hạ Noãn.


Lục Nghiễm đời này chưa từng lĩnh hội đến cùng cái gì gọi là nỗi đau thấu tim. Ba năm trước cậu bị Diệp Thiếu Đông đặt ở trên bàn dài KTV cường bạo, không chỉ có đau trên người mà còn hận trong lòng, thời điểm cha nằm viện, cậu vô cùng gấp gáp, mới coi như đáp ứng điều kiện của Diệp Thiếu Đông làm nam sủng để hắn độc chiếm, ngoài ra còn có cảm giác cực kì không cam lòng, buồn nản cùng phẫn hận, thế nhưng thời khắc này, thời điểm cậu nhìn cô gái gầy yếu tinh tế cắn môi nhẫn nhịn nước mắt đứng trước mặt cậu này, cậu thật sự rất đau...


"... Sao em lại tới đây?"


Lục Nghiễm đương nhiên không biết Diệp Thiếu Đông cũng ở đây. Cậu chỉ nhìn Hạ Noãn, miễn cưỡng khiến cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể để hỏi cô, cô gái vừa nghe xong, thì nước mắt vốn hàm giữ ở trong vành mắt lại lập tức rơi xuống...


Cậu không nhịn được giơ tay đi lau nước mắt trên gương mặt nhỏ trắng xám kia, nhưng là sau giọt nước mắt lạnh lẽo biến mất trên ngón tay kia, lại càng có nhiều nước mắt lăn xuống dưới, từng tí từng tí đều nện ở trong lòng cậu, gian nan đau đớn trong lòng lan tràn đến đầu ngón tay, đau đến cậu chậm rãi nắm chặt hai tay, bàn tay nguyên bản khẽ vuốt khuôn mặt của Hạ Noãn, cứng đờ chậm rãi hạ xuống...


Cậu lại mở miệng, thanh âm nỗ lực ngăn lại sự đau đớn của mình, nhưng là ngột ngạt khàn khàn vô vọng vẫn từng tia từng sợi tản ra, "... Đừng khóc. Hạ Noãn, anh không đáng."


Anh không đáng.


Anh thành nam nhân dưới thân người khác độc chiếm, anh dơ bẩn thấp hèn như vậy... Không đáng để em rơi nước mắt vì anh.


Nhưng là bàn tay đã hạ xuống lại bị cô gái nắm lấy, cặp mắt nai con ướt nhẹp yên lặng nhìn cậu, Hạ Noãn dùng sức cắn cắn môi, mới vẫn cứ mang theo nghẹn ngào mở miệng, "... Anh nói, anh không đáng để em rơi nước mắt, hay là nói... hay là nói em không đáng để được ở bên anh?"


Lục Nghiễm nhắm mắt lại, liều mạng để khiến mình càng thêm vô tình, "Hạ Noãn, em biết anh có ý gì mà."


"Em không hiểu anh đang nói gì cả!" Trong con ngươi bi thương của cô gái chảy ra từng tia phẫn nộ, "Coi như muốn chia tay cũng được,nhưng anh cũng phải để em biết em đã làm sai điều gì chứ! Bỗng nhiên thôi việc chạy đến cái thành thị hoàn toàn xa lạ này, anh cắt đứt tất cả mọi phương thức liên lạc giữa chúng ta, em thậm chí ngay cả điện thoại cho bác trai bác gái cũng không gọi được! A Nghiễm, em biết anh không phải là người sẽ cố tình gây sự, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Là người anh vẫn ẩn trốn tới tìm anh sao? Nếu là như vậy, em có thể đi cùng anh, anh biết em —— "


"Không phải." Lục Nghiễm đánh gãy lời của cô, trái tim đau cứ như muốn co lại thành một khối, tuyệt tình, hầu như là dùng sức lực toàn thân mới nói ra khỏi miệng, "Em đến nơi này chỉ là vì để có được một cái đáp án xác thực sao? Được, anh cho em biết, không phải do những nguyên nhân kia, chỉ là bởi vì... anh cảm thấy chán rồi."


"Không phải... em tới nơi này, không phải muốn nghe đáp án gì hết!." Cô gái cúi đầu, nước mắt rì rào rơi xuống đá cẩm thạch trên mặt đất dưới chân, âm thanh rất nhỏ, thế nhưng rất kiên định, "Em tới... Chỉ là muốn nói cho anh, em còn yêu anh. Anh chia tay... em không thể chịu được. Em Xin lỗi..."


Nói ra câu cuối cùng, Hạ Noãn khóc đến cả người đều khẽ run, ba chữ xin lỗi kia, nhấn chìm bên trong sự nghẹn ngào, dường như là đến cả bộ phận mềm mại nhất trong tim cũng không chịu được sắp vỡ ra, Hạ Noãn hai tay che mặt lại, bỗng nhiên lúc này,cô lại khóc không thành tiếng...


Lục Nghiễm rốt cục cũng không khống chế mình được nữa, bản năng đưa tay kéo bờ vai tinh tế ôm đồm kia tiến vào trong lồng ngực, cậu hầu như dùng hết toàn bộ sức lực đi chăm chú ôm ấp cô, thanh âm của cậu khàn khàn, đôi mắt chua trướng đến khó chịu, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra được,"Xin lỗi... Xin lỗi, Hạ Noãn... Anh —— "


Trong một khắc đó, cậu hầu như là muốn bất chấp mọi hậu quả đem chân tướng nói thẳng ra với cô gái trước mắt này, nhưng chỉ vừa mở miệng ra, lại bỗng nhiên bị một thanh âm trong trẻo lạnh lùng miễn cưỡng chen vào đánh gãy đi!


"Lục Nghiễm."


Thanh âm ngạo mạn mà trêu tức như vậy, chỉ là đơn giản kêu tên của cậu, lại làm cho cả người Lục Nghiễm trong nháy mắt xuất hiện kẽ nứt.


Trong phút chốc, phảng phất như bốn phía tất cả đều hóa thành băng, cậu cứng đờ buông tay thả cô gái trong ngực ra, cứng đờ quay đầu, cứng đờ giương mắt nhìn sang, quả nhiên liền đối diện với tròng mắt đen nham hiểm mà nguy hiểm của Diệp Thiếu Đông...


Diệp Thiếu Đông đi tới, lấy một loại phương thức rất tự nhiên, hung hăng mà không cho chống cự ôm lấy vai Lục Nghiễm, sau đó ở bên cạnh cậu nghiêng đầu nhìn cậu, hơi nhíu mày, ý tứ sâu xa mà nhìn cậu cười nói: "Mấy ngày không gặp, đúng là tiến bộ không ít nha."


Lục Nghiễm cắn răng, ép buộc bản thân trấn định lại dưới uy thế của Diệp Thiếu Đông.


Cậu chẳng hề nghĩ tới trường hợp như vậy sẽ bị Diệp Thiếu Đông bắt gặp được. Cậu rất sợ, nhưng cậu biết cậu sợ không phải là bản thân Diệp Thiếu Đông, mà là sợ Diệp Thiếu Đông sẽ ngay trước mặt Hạ Noãn nói ra loiaj chuyện xấu hổ của hai người, hoặc là làm ra chuyện cực đoan nào đó, sợ Hạ Noãn sẽ từ đó mà biết được quan hệ không cách nào mở miệng được của cậu cùng người đàn ông bên cạnh này, càng sợ hơn là cô sẽ biết, giờ phút này người đàn ông đang đứng bên cạnh cậu ôm bả vai cậu này, chính là người cậu đã né ròng rã suốt ba năm trời...


"Lục Nghiễm, " Diệp Thiếu Đông cảm thụ thanh niên trong lồng ngực đang run rẩy nhẹ đến không dễ bị phát hiện này, thú vị cười khẽ một tiếng, sau đó mới tùy tiện nhắc đến Hạ Noãn với cậu, "Bạn gái em?"


"Không, " Lục Nghiễm dời tầm mắt từ trên người Hạ Noãn ra, "Không phải."


Cô gái bên cạnh không biết phải làm sao mà cắn chặt môi dưới, dùng loại ngữ điệu bi thương cùng cực lên tiếng hỏi, "Lục Nghiễm? Anh ta là ai?"


"Là cấp trên của anh." Lục Nghiễm nhanh nhạy cướp lời của Diệp Thiếu Đông, Diệp Thiếu Đông nghe vậy liền mang theo cân nhắc liếc xéo cậu, nhưng cũng không vạch trần ra, trái lại còn mỉm cười thật tao nhã, hùa theo lời nói dối của cậu, "Đúng đấy, vốn là hẹn Lục Nghiễm tan tầm đến nhà tôi cùng nhau thảo luận một phương án thiết kế không hợp cách phải xử trí như thế nào, nếu như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp này, không bằng cùng đi, cũng nghĩ kế cho chúng tôi luôn?"


Trong lời nói của Diệp Thiếu Đông, cố ý cường điệu "Không hợp cách", "Xử trí", "Cùng đi" và "Nghĩ kế" .


Ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.


Mấy câu nói xong, giống như có một bàn tay vô hình nào đó, miễn cưỡng chặn lại hô hấp của Lục Nghiễm.


"Không cần." Lục Nghiễm nhất định phải cắn chặt hàm răng mới có thể tìm về thanh âm của mình, "Tôi cùng cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa, chuyện của chúng ta, không cần tìm một người không liên quan đến giúp đỡ, xử lý đâu." Cậu dừng một chút, giờ khắc này thật vất vả mới ngưng tụ lại được hết thảy mọi dũng khí, quay đầu lại, cậu nhìn thẳng cô gái vẫn cứ nước mắt như mưa đứng đối diện mình, "Anh vừa nãy đã nói xong hết rồi, xin lỗi, anh rất xin lỗi, thế nhưng anh thật sự không có cách nào trở lại với em được nữa. Hạ Noãn... Anh không yêu em."


Cậu nói xong thì muốn xoay người rời đi, nhưng không ngờ được lại bị Diệp Thiếu Đông cản lại, ngón tay vốn chỉ là tùy tiện khoát lên trên vai cậu đột nhiên nắm chặt, lực tay của Diệp Thiếu Đông rất lớn, mạnh mẽ nắm như thế, khiến cho Lục Nghiễm cảm giác xương nửa bên bả vai đều giống như bị hắn bóp nát ra, đau nhức không chịu nổi, nhưng người đàn ông bạo lực này vẫn như cũ mỉm cười đầy tao nhã mà nhẹ như mây gió, giữa hai lông mày, thậm chí ngay cả khí đen lúc trước cũng không thấy đâu nữa, trái lại ôn hòa giống như gió xuân hiu hiu vậy, "Lục Nghiễm, em còn chưa nói lời từ biệt với người ta đâu ~ "


Nếu như có thể, giờ khắc này Lục Nghiễm tuyệt đối sẽ một quyền mạnh mẽ đánh lên mặt Diệp Thiếu Đông!


Nhưng cậu không thể làm như vậy... Hạ Noãn vẫn còn ở đây, hậu quả của việc làm trái ý Diệp Thiếu Đông, cậu không gánh vác nổi.


Vì lẽ đó nên cậu chỉ có thể cắn răng liều mạng làm bình ổn lại bản thân, lợi (nú răng) cũng bởi vì dùng sức cắn quá mức mà chảy máu, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng đem mùi máu tanh kia nuốt ngược về bụng... Cậu không tiếng động mà hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi, từng chữ từng câu nói với Hạ Noãn vẫn nhìn cậu rằng: "Trở về đi, sau khi trở về cố gắng giữ sức khỏe, sống một cuộc sống thật thoải mái, anh không đáng để em khăng khăng, bất chấp như vậy. Đừng đợi ở đây nữa, quên anh đi, coi như là, em... để lại cho anh một chút mặt mũi cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net