CHƯƠNG 5 : TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lota

Beta: Kaze Haru


Trên đường trở về, Diệp Thiếu Đông vẫn không nói gì cả.


Trong buồng xe đóng kín không khí đều phảng phất như bị khí áp đáng sợ không tên kia của hắn ngưng tụ lại, thế nhưng mặt người đàn ông kia vẫn một mực nhẹ như mây gió, thậm chí ngay cả một câu chất vấn cũng không có.


Mãi đến tận khi xe từ bên ngoài đi ra, Diệp Thiếu Đông mới thanh thanh thản thản mở miệng hỏi Lục Nghiễm một câu, " Ăn cơm trước hay là trực tiếp về nhà?"


Ngoài cửa xe đèn nê-ông lóe qua, chiếu ra lúng túng trong nháy mắt trên mặt Lục Nghiễm, hai vai da dẻ nơi xương quai xanh bởi vì Diệp Thiếu Đông mà hơi căng thẳng, càng thêm hiện ra ao tuyến gợi cảm mà mê người nơi đó, không chút dấu vết nhẹ hít một hơi, sau đó cậu mới cứng đờ trả lời người đàn ông bên cạnh, "... Về."


Diệp Thiếu Đông nghe vậy từ trong kính chiếu hậu nhướng mày nhìn cậu, khóe miệng ưu nhã câu lên, rõ ràng là nụ cười cực kỳ vô hại, lại bị vẻ cân nhắc không nổi bật trong giọng nói kia nhuộm đẫm đến làm trong lòng người ta phát lạnh, "Cũng tốt. Ngược lại trở lại cũng vẫn có thể ăn cơm trước."


Xe ở ngã tư đường đẹp đẽ chuyển hướng, Lục Nghiễm cảnh giác quay đầu lại, thanh âm căng thẳng, "Anh muốn đưa tôi đi nơi nào?"


"Em không phải nói về nhà sao?"


"Không phải phương hướng này!"


"A, ai nói cho em tôi chỉ có một chỗ kia?" Diệp Thiếu Đông vẫn cứ ở bên trong kính chiếu hậu thú vị liếc chéo cậu, ánh mắt lại như con mèo nhìn thấy con chuột chạy vào cạm bẫy, "Chỗ kia quá nhỏ, tôi thấy, sợ là không thỏa mãn được em."


Lục Nghiễm bị khí tràng mãnh liệt của Diệp Thiếu Đông chăm chú bao vây, khiến cho cậu hầu như không thể thở nổi...


Bộ dáng này của Diệp Thiếu Đông, trong hoảng hốt lại để cho cậu nhớ tới buổi tối bắt đầu ác mộng ba năm trước kia, một khắc cuối cùng lĩnh thưởng trên đài Snow hết thảy hoa tươi cùng tiếng vỗ tay đều thành bối cảnh của thống khổ lúng túng trong ký ức kia, vinh quang cùng sỉ nhục hỗn tạp cùng nhau, mỗi một lần đột nhiên nhớ tới, nhất định máu me đầm đìa...


Bóng đêm rất trầm. Cậu ở trong bóng đêm đặc đến không tản ra nổi như vậy âm thầm nắm chặt hai tay, chống lại thống khổ thời điểm hiện thực cùng ký ức lúc đó trùng điệp mang đến xé rách kia, cùng với... Người đàn ông bên cạnh một tay tạo nên toàn bộ thống khổ cùng giãy dụa cho cậu giờ khắc này cũng đang mang đến nguy hiểm cùng uy hiếp.


Xe của Diệp Thiếu Đông hầu như đi ngang qua toàn bộ thành thị, từ thành bắc chạy ra thành nam đến khu biệt thự vùng ngoại thành. Xe lái vào một khoảng sân bề ngoài xem ra trang trọng mà uy nghiêm, Lục Nghiễm xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài, từ gác cổng đến bảo tiêu lại tới người hầu ra nghênh tiếp, thủ vệ bất ngờ nghiêm ngặt.


Diệp Thiếu Đông đem xe lái qua vườn dừng ở cửa biệt thự, có một người bộ dạng như quản gia bước nhanh qua tới đón tiếp, ân cần mở cửa xe, "Thiếu gia, ngài đã trở về."


Diệp Thiếu Đông tùy ý gật gù, sau đó nhấc cằm lên ra hiệu với Lục Nghiễm, "Xuống xe đi."


Lục Nghiễm thế mới biết, nguyên lai so với căn phòng duy nhất ở tầng cao nhất khu náo nhiệt cao tầng, nơi này mới là nơi ở trên ý nghĩa chân chính của Diệp Thiếu Đông.


Chỉ là... Không giống một cái nhà. Năm bước một trạm gác, mười bước một trạm gác, nơi ở đề phòng nghiêm ngặt, nghiêm túc làm người ta nghẹt thở.


Lục Nghiễm xuống xe, đi tới bên người Diệp Thiếu Đông, trong sân người không ai mở miệng hỏi lai lịch của cậu, thật giống như đối với người mà Diệp Thiếu Đông dẫn trở về không hề cảm thấy kinh ngạc. Trong lúc nhất thời, Lục Nghiễm nhưng cảm thấy thật giống như giờ khắc này vô số con mắt đều chọc vào trên người cậu, ánh mắt sáng quắc, như muốn từ trên người cậu chọc ra vô số cái động...


Ở trong hoàn cảnh xa lạ mà ngột ngạt bị người vây xem, coi như tâm tư hiện tại của Lục Nghiễm so với ba năm trước càng thêm thành thục thâm trầm, đến hiện tại vẫn rất dễ kích động, cậu ở bên người Diệp Thiếu Đông nhỏ giọng mở miệng, thanh âm căng thẳng có chút run rẩy không dễ phát hiện, thế nhưng vẫn như cũ gọn gàng nhanh chóng, "Anh mang tôi tới đây là có ý gì ? Rốt cuộc anh muốn thế nào đây ?"


"Không muốn thế nào cả." Diệp Thiếu Đông không có nhìn cậu, đáy mắt phảng phất như có một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, thế nhưng lại không dồi dào, trái lại bối cảnh khiến cho đáy mắt càng thêm phức tạp, "Tôi đói, trước tiên cùng tôi ăn xong. Mới vừa xuống máy bay liền tới công ty của em rồi,nên từ trưa đến giờ tôi vẫn chưa ăn cơm đâu."


Lục Nghiễm không nhìn Diệp Thiếu Đông, nghe vậy chỉ khẩy một tiếng, thanh âm chen lẫn một chút xem thường rõ ràng, "Anh vội vã kiểm tra như thế sao?"


Ngọn lửa trong con ngươi Diệp Thiếu Đông chậm rãi tắt đi, thay vào đó là hàn băng ở trong đôi mắt trắng đen rõ ràng từ từ ngưng tụ, hắn cười lên, tao nhã như gió xuân hiu hiu, nhưng lời nói ra dĩ nhiên khiến cho sắc mặt Biên quản gia đều thay đổi! ——


"Đúng đấy, vừa nãy tôi vội vã không ngừng muốn kiểm tra, tôi còn gấp rất nhiều chuyện. Bất quá hiện tại tôi không vội, bởi vì tôi phát hiện... Có một số việc, chậm rãi thưởng thức mới thú vị. Tựa như giết người, một đao đem người đầu chặt xuống, so với từng chút từng chút đem người lăng trì thì cái nào thú vị hơn đây?" Hắn nói quay đầu lại một đôi con ngươi dài nhỏ xinh đẹp chăm chú nhìn chằm chằm Lục Nghiễm, chậm rãi hỏi cậu, "Em nói đi, Lục Nghiễm?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net