CHƯƠNG 5 : TRANH GIÀNH TÌNH NHÂN (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Lota

Beta: Kaze Haru


Lời như vậy vừa nói ra, Lục Nghiễm cũng không bao giờ có thể tiếp tục hỏi Diệp Thiếu Đông đến cùng là muốn thế nào nữa.


Thế nhưng chính cậu cũng biết, người như Diệp Thiếu Đông, độc chiếm rất cường mà tính cách cũng cố chấp, bây giờ lại để hắn vừa mới đi công tác trở về liền thấy mình và Hạ Noãn ở cạnh nhau, chuyện này tất nhiên sẽ không dễ dàng.


Nhưng nếu thế thì đã sao chứ? Mặc kệ Diệp Thiếu Đông phiền muộn vì ghen hay là lên cơn giận dữ, cậu phải chịu đựng, chẳng lẽ còn gì có thể gian nan hơn so với buổi tối của ba năm trước hay sao?


Quá trình phảng phất như lăng trì đó cậu cũng đã gắng vượt qua, Diệp Thiếu Đông bây giờ lại mang cho cậu thống khổ y như thế,chẳng lẽ cậu không thể chịu đựng nổi sao?


Chuyện đến nước này, Lục Nghiễm chỉ cầu tất cả những thứ này có thể kết thúc nhanh một chút, hoặc là Diệp Thiếu Đông chơi đủ rồi phiền chán thả cậu đi, hoặc là đến cuối cùng cảm thấy vẫn chưa hết giận thẳng thắn một dao giết cậu, còn sảng khoái hơn bây giờ gấp bôi nữa.


Nhưng sự thực đã chứng minh, trí tưởng tượng của Lục Nghiễm vẫn thua thủ đoạn của Diệp Tam Thiếu.


Cậu chẳng thể nào nghĩ tới, sau bữa cơm chiều Diệp Thiếu Đông dĩ nhiên đem cậu mang tới ... phòng Bi-a của biệt thự này.


Tình cảnh một hồi tai bay vạ gió ba năm trước kia vốn hẳn là thời khắc thi đấu vô cùng vinh quang lại trở thành ác mộng của Lục Nghiễm, cho dù đến ngày hôm nay, cậu vẫn hối hận, hối hận lúc trước bản thân không nên nhất thời tức giận, vì một trận bóng, một cái hư danh, chọc Diệp Thiếu Đông một kẻ không nên dây vào, cũng không trêu chọc nổi như thế.


Một cuộc tranh tài này quả thực chính là hạt mầm gieo xuống vì tai hoạ những năm sau này của cậu, mỗi khi hồi tưởng lại, cậu đã chẳng làm thế.


Đó là một cơn ác mộng, cho nên năm đó sau khi từ Hồng Kông trốn ra được, mãi đến tận hiện tại, thời gian mấy năm, cậu chưa từng chạm qua gậy bi-a lần nào.


Trái bóng màu xanh biếc, đẹp đẽ trên bàn kia, đã từng là đồ vật đối với cậu mà nói cực kỳ gần gũi cùng quyến luyến, đến hiện tại đều thành một loại ám chỉ đáng sợ trong lòng, căn bản là đến chạm cũng không thể chạm vào.


Nhưng hiện tại, Diệp Thiếu Đông lại yêu cầu cậu đánh một trận thi đấu với hắn...


Diệp Thiếu Đông đem gậy bi-a đưa tới trên tay cậu, nhẹ nhàng mỉm cười, "Năm đó bại dưới tay em, cho đến giờ tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, thừa dịp ngày hôm nay có hứng thú, em đánh một trận với tôi đi."


"Không..." Gậy bi-a trong tay phảng phất như mang theo nhiệt độ người, khiến cho Lục Nghiễm hầu như là không thể chịu đựng nổi mà bỗng nhiên buông tay ra, gậy bi-a rơi trên mặt đất phát sinh tiếng vang mơ hồ, mà người thanh niên cho tới nay vẫn luôn bình tĩnh tự tin kiên cường lại tựa hồ như là bị thanh âm này dọa sợ, hoảng sợ lùi về sau một bước!


Dĩ vãng những ký ức đáng sợ vung tay không nổi kia như nước thủy triều vọt tới, KTV tối tăm, thùng xe đóng chặt tối nghĩa, trước quán rượu trên đường phố người đến người đi, trong phòng khách trang trí xa mỹ... Cậu áo rách quần manh, người đàn ông đáng sợ tính khí mang theo nhiệt độ mạnh mẽ chen vào thân thể, cậu kêu thảm thiết cầu xin, nhưng là vẫn không chiếm được một chút thương hại và giải thoát nào...


Vết thương vốn cho là đã từ từ khép lại đột nhiên bị xé rách tàn nhẫn mạnh mẽ, hết thảy tất cả trước mắt trở nên tươi sống như vậy, tia sáng ngân mỹ đen tối mùi vị cùng màu máu tươi pha trộn lẫn nhau, thoát khỏi nơi sâu xa trong ký ức, đón đầu phả vào mặt, cậu không hề phòng bị, bị đánh cho tay chân luống cuống, bình tĩnh cùng kiêu ngạo vẫn dùng hết toàn lực cũng phải bảo vệ và duy trì ở trước mặt Diệp Thiếu Đông, trong lúc hoảng hốt, tựa hồ không cách nào duy trì nữa...


Thanh âm căng thẳng của cậu đã có chút run, cậu như trốn tránh quả bóng màu bích lục chói mắt trên bàn, "Anh tìm người khác đi, tôi... tôi mấy năm này không động vào gậy bi-a, đã quên mất rồi."


Diệp Thiếu Đông ung dung thong thả khom lưng đem gậy bi-a trên đất nhặt lên, động tác thành thạo dính bột tan lên đỉnh gậy, sau đó một lần nữa giao trên tay Lục Nghiễm, ép bàn tay man mát của cậu từng ngón từng ngón nắm chặt gậy bi-a, nhíu mày, "Cái này không do em quyết định." Hắn nói giơ tay nhẹ nhàng nắm cằm Lục Nghiễm, khinh thường nâng lên, từ từ kéo dài âm điệu, lười biếng tiếp tục nói: "Lục Nghiễm, còn nhớ ngày em vừa tới tôi đã cho em biết quy củ không? Tôi nói, quy củ của tôi không nhiều, điều thứ nhất —— chính là nghe lời."


Mày kiếm anh tuấn của Lục Nghiễm chăm chú nhăn lại, cậu cúi đầu nhìn gậy bi-a bị nắm trong tay, khóe miệng mím chặt lại.


Diệp Thiếu Đông cũng không chờ cậu nói chuyện, cởi áo khoác, cũng cầm gậy bi-a trong tay, "Ba hiệp hai thắng. Nếu Em thắng, chuyện hôm nay bỏ qua. Nếu thua... Lục Nghiễm, em nhất định sẽ vì chuyện của ngày hôm nay mà trả lại cho tôi cả gốc lẫn lãi thật lớn đó."


Thân thể Lục Nghiễm đột nhiên run lên!


Không biết Diệp Thiếu Đông là cố ý hay là vô tình, ngay cả câu nói này, cùng với đối thoại của bọn họ ba năm trước ở bên trong KTV trước khi so chiêu đều tương tự như vậy...


"Anh nhất định phải buộc tôi như thế?" Thanh âm Lục Nghiễm trầm thấp, là loại ngữ khí cực lực ngột ngạt kia. Diệp Thiếu Đông nhìn cậu, vẻ mặt của cậu bị che bớt bởi tóc mái, nhìn không rõ ràng.


Diệp Thiếu Đông lẳng lặng mà nhìn trừng cậu một cái, sau đó liền thu tầm mắt lại, khẽ nhếch miệng, từ hộp bóng chỉnh tề trên bàn cầm lấy một quả, tiện tay chơi một chút lại thả lại chỗ cũ, sau đó khẽ nhếch miệng, thanh âm lạnh nhạt, "Không phải tôi buộc em, là em đang ép tôi. Không phải em biết rõ địa bàn của tôi thì mọi thứ do tôi quyết sao? Sao lúc này lại không đánh, lại đã nói như mình xong rồi? Lục Nghiễm, cái này không giống em chút nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net