CHƯƠNG 6 : NGHIÊM TRỊ KHÔNG THA (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Fuyu


Lục Nghiễm toàn thân đều phát lạnh. Ba năm trước người ta cưỡng bức cậu, cậu không làm được gì. Ba năm sau, cậu vẫn như trước, mặc người làm thịt...


Tuyệt vọng đến mức muốn bật khóc.


Nhưng đôi mắt khô khốc của cậu không cách nào chảy ra được một giọt nước mắt, rồi cậu chợt nhận ra, cậu không có bất kì con đường nào để trốn thoát.


Cậu không biết lời Diệp Thiếu Đông có nghiêm túc hay không, điều duy nhất cậu biết, là sẽ không để cô gái ngàn dặm xa xôi đến đây vì mình phải gặp nguy hiểm. Cậu cắn răng nghe theo lời Diệp Thiếu Đông mà xoay người lại, quần dài treo trên đùi cũng bị hắn lột ra. Thân trên cậu vẫn còn áo chỉnh tề nhưng phần dưới đã không một mảnh vải, cảm giác còn xấu hổ hơn khi toàn thân đều trần trụi gấp nhiều lần, nhưng Lục Nghiễm biết, cậu không có quyền lên tiếng.


Điều hòa trong phòng không quá thấp nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.


Diệp Thiếu Đông cởi cà vạt của cậu và hắn, dùng chúng cột hai chân cậu vào chân bàn khiến chân Lục Nghiễm mở ra vô cùng lớn, làm căng dây chằn khiến cậu đau đớn mà ra một thân mồ hôi lạnh.


Nhưng không thể phủ nhận rằng tư thế này vô cùng cám dỗ.


Vóc người Lục Nghiễm rất đẹp, rất quyến rũ, cậu nửa nằm trên bàn bi da màu xanh, áo sơ mi còn chỉnh tề khoác trên người nhưng dưới thân đã hoàn toàn trần trụi, hai chân bị kéo căng, trói chặt không thể động đậy. Để duy trì tư thế chật vật này cậu không thể không nắm chặt cạnh bàn, bắp thịt toàn thân căng thẳng khiến cho đường nét cơ bắp thêm rõ ràng, cái mông nâng lên cao cao, hai bên thịt săn chắc lại mượt mà, co dãn.


Thân thể cậu hàn toàn phô bày, như con mồi bị hiến tế, ngay cả bộ phận kín đáo nhất cũng lộ ra, giống như mặc người muốn làm gì thì làm, mang theo hương vị dụ hoặc trời sinh. Diệp Thiếu Đông nhìn lại không nhịn được ý muốn hung hăng khi dễ cậu, nhìn cậu nằm dưới thân mình nhỏ giọng cầu xin tha thứ, lại nỉ non thề rằng cậu chỉ thuộc về mình hắn.


Hắn vỗ lên cánh mông trần trụi mềm mại ấy một cái, không nặng nhưng tiếng bàn tay chạm vào da thịt lại khiến người ta vô cùng khó chịu. Sau đó hắn đổ dầu bôi trơn ra tay, không có tiền hí mà cứ thế chen vào cái nơi khiến hắn nhớ nhung suốt thời gian qua.


Tay hắn bất chợt tiến sâu vào nội bích ướt át nóng bỏng kia.


"Em thả lỏng một chút." Ngón tay Diệp Thiếu Đông thong thả ra ra vào vào, như đang chơi đùa một con búp bê, "Nếu em không muốn mình bị thương" Hắn vừa nói xong, cũng không quan tâm Lục Nghiễm thế nào đã nhét thêm một ngón tay vào...


Phía trước là mặt bàn phía sau là Diệp Thiếu Đông, hai chân lại bị trói thật chặt, Lục Nghiễm không cách nào tránh né. Rất nhanh số ngón ta đã tăng lên ba ngón, mặc dù cậu không cảm thấy đau nhưng bị dị vật xâm lấn cũng khiến cậu không thể nào thoải mái được. Trong căn phòng yên tĩnh chĩ có tiếng nước dâm mĩ do ngón tay khuấy động mà ra, khiến cho sắc mặt Lục Nghiễm hết đỏ rồi trắng...


Nhưng sau đó, thay thế cho những ngón tay đó là gậy gỗ lạnh lẽo, cứng rắn đáng sợ, cậu không cách nào nén được nỗi sợ nữa, khiếp đảm kêu lên một tiếng.


Cậu lập tức cắn môi đè lại thanh âm, nhưng cảm giác bị món đồ mà mình vô cùng trân trọng ra vào thân thể khiến Lục Nghiễm muốn nổi điên. Cây gậy không có sự sống lại vô tri vô giác, theo lực đạo của chủ nhân nó mà khi nặng khi nhẹ cọ xát. Lúc cầm trên tay cây gậy trơn nhẵn bao nhiêu thì khi vào bên trong cơ thể nó lại xù xì bấy nhiêu, cứ cọ tới cọ lui khiến vách tường bên trong như bị đá nhỏ cọ phải.


"Tôi mới đi có nửa tháng, em liền đi ôm con đàn bà khác..." Diệp Thiếu Đông thong thả, chậm chạp đẩy chóp đỉnh gậy gỗ vào thân thể Lục Nghiễm, đôi mắt đen âm trầm lạnh lẽo híp lại: "Thân thể em đói khát như vậy không biết có thể nuốt cái gậy này tới mức nào đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net