CHƯƠNG 6 : NGHIÊM TRỊ KHÔNG THA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lục Nghiễm không cách nào trả lời câu hỏi của người đàn ông lãnh khốc kia được.


Tư thế này khiến cậu không nhìn thấy được phía sau, chỉ có thể cảm nhận từng chút từng chút một của gậy gỗ, chậm rãi tiến vào sâu trong cơ thể, cứ như rằng một phút sau nó sẽ chui hẳn vào nơi ấm áp kia. Vật đã từng và luôn luôn khiến cậu cảm thấy tôn thờ giờ đây dường như không ép chết cậu sẽ không ngừng.


Thân gậy rất nhỏ, nó tiến vào thân thể dễ dàng hơn dương cụ giả rất nhiều, nhưng có cảm giác như chiều dài của nó là vô tận, liên tục đi vào không ngừng nghỉ, càng đi càng đâm sâu vào nội bích yếu ớt bên trong. Lục Nghiễm cảm thấy bắt đầu khó chịu, mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ lên mặt bàn xanh thẫm, hòa vào dấu vết xấu hổ trước đó. Cậu dường như không chịu đựng nổi nữa, bắp tay dần buông lỏng, ngay cả đầu gối cũng tê dại vô lực, không còn gì chống đỡ, thân thể cậu dần hạ thấp xuống, thế nhưng cây gậy kia lại không cho phép...


Nó như một đòn bẩy, chỉ dựa vào điểm tiếp xúc giữa đầu gậy và thân thể Lục Nghiễm mà chống đỡ, khiến cho chỗ xấu hổ kia, nhất là điểm tiếp xúc vô cùng đau đớn!


Cơn đau ấy khiến cho một chàng trai ương ngạnh như Lục Nghiễm cũng không thể không kêu lên, sau đó, cậu cố hết sức nâng tay, mặc cho thân thể kêu gào mỏi mệt mà nâng thân lên, tránh khỏi cơn đau như bóp nát lục phủ ngũ tạng kia.


Thực tế, đầu gậy mang đến thống khổ cho cậu chỉ mới vào khoảng một bàn tay mà thôi.


Mặc cho Lục Nghiễm đau đớn đến rên lên, Diệp Thiếu Đông không hề ngừng tay, hắn tiếp tục động tác đẩy tới, chầm chậm chuyển động khí cụ trong tay, nhờ có bôi trơn, hành động này không hề khó khan một chút nào.


"Đau sao? Đau thề nào? Có đủ để thỏa mãn em không?"


Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán, cậu tóc tai tán loạn, đến cả hơi thở cũng gấp gáp không đều. Cơn đau vừa rồi khiến Lục Nghiễm chưa hết run rẩy, giọng nói sạch sẽ lúc trước cũng pha vào vài tia đứt quãng: "Mau đi ra ngoài... không được...mau ra ngoài..."


Người đàn ông áo quần chỉnh tề phía sau không hề nhăn mày lấy một cái, hắn không thèm quan tâm câu nói của Lục Nghiễm, mà lại hỏi một vấn đề chẳng liên quan: "Tiêu chuẩn của một trái banh bi da, em biết không?"


Cậu trong nháy mắt liền thất thần.


Cây gậy đang sợ phía sau liền không kiên nhẫn mà tiến thêm một chút.


"Trả lời tôi, nếu trả lời đúng, tôi sẽ lấy nó ra cho em."


Lục Nghiễm cắn chặt môi, thần trí câu đã muốn đến cực hạn, vì câu hõi của Diệp Thiếu Đông, cậu cố gắng cưỡng ép mình tỉnh táo lại, sau đó dùng giọng vẫn hơi run mà trả lời hắn: "Đường kính 52, 5 li, nặng 154 khắc."


"Không sai." Hắn gật đầu chấp nhận đáp án này của cậu, sau đó vô cùng có uy tín mà đem cây gậy vùi sâu trong thân thể cậu rút ra ngoài. Thời điểm nó hoàn toàn rời khỏi cơ thể Lục Nghiễm còn mang theo một sợi tơ mỏng manh, dưới ánh đèn càng tăng lên mùi vị dâm mĩ trong căn phòng.


"Thật là dâm đãng ~" Hắn cười nhạo một tiếng, đặt gậy sang một bên, hắn hơi khom người lấy một quả bóng màu đen từ dưới bàn bida, bôi đầy dịch bôi trơn lên nó, tà tà mà xoa nó lên vị trí vừa được mở rộng kia, đang vì hoảng sợ mà co rụt lại của Lục Nghiễm.


"Nơi này nhỏ như vậy, em nói xem...nó có thể ăn bao nhiêu trái bóng?"


"Không!!!!" Ý nghĩ đáng sợ cứ như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào lí trí của cậu, cậu không kịp suy nghĩ mà buông tay định xoay người chạy trốn, nhưng ở tư thế này làm sao cậu chạy cho được. Trong nháy mắt không còn gì chống đỡ, cậu ngã ra sau nhưng lại bị Diệp Thiếu Đông ôm lại, sau đó kiên định mà kéo cậu về lại trên bàn, khiến cậu không thể động đậy.


"Đừng nôn nóng như vậy, em sẽ làm mình bị thương, mất còn nhiều hơn được đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net