III ( Chương 101-150 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao ta vẫn cho là tiểu tử kia không dễ dàng chết như vậy... Ta đã cho hắn cơ hội, hy vọng hắn sẽ không làm cho ta thất vọng.

Thanh Cúc cười hỏi:

- Miêu Nghị có tài đức gì, lại có thể làm cho phủ chủ thưởng thức như vậy?

Dương Khánh nhìn ra phương xa, chậm rãi nói:

- Tinh Tú Hải là địa phương ai cũng dám đi sao? Trừ hắn ra, thủ hạ ta vẫn không tìm ra ai khác có can đảm như vậy. Biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn xông lên, chỉ bằng vào can đảm dám đi Tinh Tú Hải của hắn, chẳng lẽ còn không đáng cho ta thưởng thức sao!?

-----------

Đối với Miêu Nghị mà nói, sau khi Tần Vi Vi biết được mình tự tiện dẫn người tới Tinh Tú Hải sẽ có phản ứng gì, Miêu Nghị chỉ cần dùng mông mình cũng có thể đoán ra được. Bất quá như hắn đã nói với Diêm Tu, chỉ cần hắn có thể còn sống trở về, có Dương Khánh làm chỗ dựa, Tần Vi Vi không thể làm gì được hắn.

Con người ta thường hay ghét lẫn nhau, cũng có khi thưởng thức lẫn nhau.

Tần Vi Vi không ưa Miêu Nghị, Miêu Nghị cũng không ưa Tần Vi Vi, hai bên ghét nhau.

Mà Dương Khánh thưởng thức Miêu Nghị hắn, Miêu Nghị cũng cảm thấy Dương Khánh rất tốt với mình. Hắn có lòng tin nhất định với Dương Khánh, có đôi khi lòng tin hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác.

Bất quá đối với Miêu Nghị đã vào thế cỡi hổ khó xuống, lúc này đã không quản được nhiều như vậy nữa. Sau gần ba tháng hành trình, trải qua tất cả cuồng phong bạo vũ lớn nhỏ trên biển, quá trình hết sức kinh tâm động phách, rốt cục lúc này cũng đã tiến vào vùng biển Tinh Tú Hải.

Tinh Tú Hải, khu vực hỗn loạn nhất Yêu Quốc, truyền thuyết Yêu Thánh Cơ Hoan chính là quật khởi từ nơi này, nơi đây yêu nghiệt hoành hành nổi danh hiển hách ở giới tu hành.

Mà sở dĩ gọi Tinh Tú Hải là vì trên vùng biển này có tất cả mấy vạn hải đảo lớn nhỏ, giống như bầu trời đầy sao điểm xuyết, mới có tên Tinh Tú Hải.

Trời cao biển rộng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, nhưng người xông vào nơi đây lại có cảm giác rợn cả tóc gáy, thỉnh thoảng lâu thuyền lướt sát qua những quái thạch hình thù kỳ lạ, nước biển cũng đã hóa thành màu đen.

Trên thuyền ai nấy cầm vũ khí ngắm nhìn bốn phía, khó có thể che giấu thần sắc khẩn trương trên mặt.

Mọi người đều là lần đầu tới địa phương quỷ quái hung danh vang dậy này, không khẩn trương mới lạ.

Miêu đại động chủ xưng không phải là lần đầu tiên tới cũng bất quá làm ra vẻ trấn định, cầm ngọc điệp trong tay tra xét các hòn đảo la liệt trên hải đồ.

Vào lúc này, từ các mỏm đá ngầm rài rác trên mặt biển bốc lên sương mù lượn lờ, làm ánh mặt trời dần dần trở nên ảm đạm. Lâu thuyền cũng bị đám sương lượn quanh khiến cho người ta không thấy rõ tình hình phương xa, một cảm giác quỷ dị tràn ngập trong lòng mọi người.

- Động chủ, còn bao lâu nữa sẽ cặp bờ?

Giọng Trịnh Kim Long lộ vẻ thấp thỏm hỏi.

Y vừa dứt lời, trên biển thình lình mơ hồ vang lên một trận âm điệu rên rỉ triền miên không dứt, xuyên qua đám sương nhẹ nhàng uyển chuyển vọng tới.

- Mê man, mê man như lòng người bồi hồi... Ư ư ư... Tình duyên như nước triền miên... Ư ư ư... Bể rộng trời cao... Giữa tiếng nói cười vui vẻ có hai ta... Làm cho ta si luyến thật lâu không muốn quay về...

Tiếng hát văng vẳng từ xa vọng lại hết sức dễ nghe, thấm tận lòng người, dường như có ma lực gì đó khiến cho người ta chìm đắm trong hương ôn nhu dịu dàng như nước, lại quên mất khẩn trương sợ hãi.

Miêu Nghị cũng bắt đầu dần dần chìm vào trong tiếng hát, bất quá pháp nguyên trong cơ thể hắn có thể thiêu hủy thất tình lục dục nhanh chóng giúp cho tâm thần hắn trong sáng trở lại, giúp hắn mau chóng tỉnh táo.

Mặc dù chỉ nghe được tiếng hát, không nhìn thấy người hát nhưng lại làm cho người ta tin tưởng tiếng hát này nhất định là phát xuất từ một vị nữ tử xinh đẹp động lòng người. Mọi người vểnh tai lắng nghe nhập thần không khỏi ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm người đang hát kia.

- Tiếng hát thật hay, không biết là ai lại ca hát ở chỗ này...

Trịnh Kim Long lộ vẻ kỳ quái nhìn quanh nói.

- Đây chỉ là yêu ma chuyên dùng tiếng hát dẫn dụ người ta, tuy tiếng hát dễ nghe nhưng dung mạo vô cùng xấu xí. Nếu ngươi không sợ chết, không ngại cứ việc đi tìm.

Miêu Nghị nói thẳng một câu đã hoàn toàn phá hỏng tâm trạng mọi người, khiến cho bọn họ bị dọa sợ nhất tề rùng mình một cái, có thể nói đã thức tỉnh họ. Nháy mắt bọn họ lập tức hiểu ra, làm sao có thể có mỹ nữ nhàn nhã ca xướng ở chỗ này, ai nấy cầm chặt vũ khí, thi pháp cảnh giác bốn phía xung quanh.

Thật ra thì Miêu Nghị nào biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá cố lấy quyền uy hù dọa mọi người mà thôi. Không cần biết là ai đang ca hát, không cần biết là mỹ nữ nào, hiện tại Miêu Nghị chỉ cần mọi người đoàn kết lại với nhau, mà không phải đi tìm mỹ nữ.

Hiện tại đã có kết quả rất tốt, ít nhất mọi người đều tin tưởng, phát hiện động chủhổ là đã tới nơi này, quả nhiên có kinh nghiệm, vừa nghe cũng biết là yêu ma đang ca hát mê hoặc lòng người.

Tra xét hải đồ trong ngọc điệp, xác nhận phía trước có đảo có thể ghé vào, Miêu Nghị lật tay thu vào trong nhẫn trữ vật, quay đầu lại nói:

- Truyền lệnh xuống, giữ vững hướng đi tiếp tục đi về phía trước, gia tốc thật nhanh, ắt không bao lâu sau chúng ta sẽ có thể cặp bờ.

Mệnh lệnh được truyền đạt xuống rất nhanh, lâu thuyền tăng nhanh tốc độ lướt sóng băng đi.

Tuy rằng bọt sóng trắng xóa, nhưng từ mạn thuyền nhìn về phía mặt biển lại phát hiện nước biển trở nên đen kịt như mực, không biết tình huống đáy biển thế nào lại có thể phản chiếu nước biển đen như mực.

-----o0o-----

Chương 116: Là Ai Đang Hát? (2+3)


Chương 116: Là Ai Đang Hát? (2+3)

Dịch: HaoNhien
Nguồn: Vipvandan

Không bao lâu sau, lâu thuyền chạy ra khỏi đám sương lượn quanh trên biển, không thấy các mỏm đá ngầm kỳ hình dị trạng như trước nữa, mặt biển cũng trở lại màu xanh biếc như thường, tiếng hát du dương uyển chuyển động lòng người cũng theo lâu thuyền xông phá sương mù mà biến mất.

Quay đầu nhìn lại, mọi người không khỏi thầm cảm thấy may mắn, quả nhiên có chỗ kỳ quái. Thật may là động chủ có kinh nghiệm, nếu không suýt chút nữa mọi người đã rơi vào tay yêu nghiệt.

Sắc mặt Miêu Nghị vẫn bình thản, dường như rất xem thường, dáng vẻ tự tin ấy đã khiến cho mọi người thêm yên lòng.

Đến khi thấy lại ánh mặt trời, một hòn đảo phía trước đã lọt vào tầm mắt mọi người.

Vách núi trước mặt dựng đứng cao vút, sóng vỗ trắng xóa. Thế núi kéo dài chập chùng trùng điệp ra xa, chim bay quanh quẩn, có thể nhìn thấy một dãy kéo dài toàn là vách núi không có vị trí thích hợp để đậu thuyền.

- Cứ đậu lại ở vách núi phía trước đi.

Miêu Nghị tùy tiện chỉ một vị trí.

Trịnh Kim Long lập tức xoay người truyền lệnh xuống cho các sư đệ các sư muội.

Tốc độ lâu thuyền dần dần chậm lại, tới gần vách núi bờ biển.

Nhưng vào lúc này, long câu trên thuyền tựa hồ có vẻ nóng nảy không yên, Hắc Thán khịt mũi chạy sát vào người Miêu Nghị, cũng có vẻ nơm nớp lo sợ.

Mọi người cũng phát hiện thân hình mình đứng trên thuyền tựa hồ đang dần dần nghiêng đi, vấn đề không phải là ở thân người, mà là ở thuyền. Rõ ràng thân thuyền đang dần dần nghiêng về mạn phải, tốc độ chậm lại, chạy tới vô cùng chật vật.

Lúc này lâu thuyền cách vách núi bờ biển còn có bảy tám chục thước, sắc mặt mọi người đại biến, mơ hồ nhận ra dường như đáy thuyền có thứ gì đó lặng lẽ không tiếng động bám vào.

Mà không hiểu vì sao mới vừa rồi nước biển xung quanh còn xanh biếc, lúc này lại trở nên đen kịt. Mặt biển ngoài xa vẫn còn xanh biếc, chỉ có khu vực dưới lâu thuyền trở nên đen, không thấy rõ phía dưới đã xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt mọi người khẩn trương nhìn về phía Miêu Nghị, dù sao động chủ cũng đã có kinh nghiệm.

Miêu Nghị có kinh nghiệm cái rắm, bất quá lúc này cho dù là không có kinh nghiệm cũng biết đã gặp phải phiền phức, nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía một vòng, nghiêng thân thể trầm giọng nói:

- Đừng lo tới thuyền nữa, mọi người lên bờ!

Đang khi nói chuyện Miêu Nghị lấy ngân thương ra nơi tay, nhanh chóng tung mình lên trên lưng Hắc Thán. Hắc Thán ở trên boong thuyền vọt tới trước mấy bước, đột nhiên tung vó đạp một cái bay vút lên không, trong khoảnh khắc bay ra ngoài trăm thước, rơi vào trên vách núi cao hơn hai mươi thước.

Vừa lên bờ, Miêu Nghị nhanh chóng cảnh giác nhìn bốn phía, xung quanh toàn là nham thạch trơ trọi không có gì khác thường, nhưng mặt biển sau lưng chợt vang ầm một tiếng, cùng với tiếng kêu sợ hãi một mảnh.

Miêu Nghị nhanh chóng quay đầu nhìn lại, con ngươi trong nháy mắt co rụt lại.

Chỉ thấy mấy chiếc xúc tua to lớn từ dưới đáy thuyền đưa ra, ôm lấy cả chiếc thuyền làm cho nó vỡ vụn nổ tung, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Có long câu phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị xúc tua khổng lồ kia siết cho tuôn máu.

- Động chủ cứu ta...

Vương Tú Cầm cất tiếng kêu thê lương thảm thiết, bị một cái xúc tua hút lấy, chưa kịp có phản ứng gì, ngực đã tuôn máu ra ướt đẫm, xúc tua đâm xuyên qua ngực nàng, tiếng kêu thảm thiết ngưng bặt. Bóng nàng vẫy tay tuyệt vọng nhờ Miêu Nghị trên vách núi giúp đỡ chỉ trong nháy mắt đã bị cuốn vào trong nước biển đen như mực.

Những người khác kinh hoảng thất thố chưa kêu gọi vật cỡi, cũng không còn kịp kêu gọi nữa, long câu của họ đã bị hất rơi xuống biển giãy giụa bơi tự cứu. Mọi người chỉ có thể rối rít bay lên không, lướt vào trong vách núi.

Ầm!

Mặt biển bắn bọt nước ra bốn phía, có vài xúc tua cực lớn lấy tốc độ mau khó có thể tin bắn ra trên mặt biển, nhô lên cao quấn lấy sáu người, Trịnh Kim Long cũng ở trong đó.

Chỉ thấy Trịnh Kim Long cơ hồ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán nhanh chóng quay thương lại đâm vào xúc tua cực lớn đang quấn lấy mình.

Dường như xúc tua kia bị đau, trong nháy mắt co rụt lại, sắc mặt Trịnh Kim Long thình lình đỏ bừng, đột nhiên ngẩng đầu há miệng ra, có vẻ như vô cùng đau đớn.

Bùng... một vòi máu phụt ra giữa không trung.

Bằng vào tu vi Bạch Liên tam phẩm của Trịnh Kim Long, chỉ trong khoảnh khắc đã bị xúc tua cực lớn kia bóp nát thân thể, có thể thấy tu vi của quái vật dưới biển hơn xa Trịnh Kim Long.

Năm người kia không còn kịp phản kháng nữa, đã bị xúc tua cực lớn kéo xuống biển, không biết sống chết, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Chứng kiến cảnh tượng này, Miêu Nghị ngây người ra như phỗng, đã sớm nghe nói Tinh Tú Hải hung hiểm vô cùng, kết quả vừa mới đi tới, mọi người cũng chưa kịp lên bờ, cơ hồ cũng đã tổn thất hầu như không còn. Không ngờ rằng Tinh Tú Hải lại hiểm ác đến trình độ như vậy, cũng không biết đường đột đi tới nơi này là đúng hay sai. Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu may mắn chạy thoát, phi thân rơi trên vách núi, sắc mặt trắng bệch quay đầu nhìn lại.

Trên mặt biển sóng lớn sôi trào, mấy thớt long câu đang cuống quít bơi vào bờ bị mấy xúc tua cực lớn cuốn lấy, kéo xuống biển.

Lâu thuyền biến thành vô số mảnh vụn nhiều không đếm xuể bập bềnh trên mặt biển, không còn thấy được thứ gì còn sống, dường như mặt biển cũng đang dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu nơm nớp lo sợ quay đầu lại run run nói:

- Động chủ...

- Đừng nói nhảm, đi mau!

Ngân thương trong tay Miêu Nghị vung lên, Hắc Thán quay đầu chuẩn bị cấp tốc thoát đi nơi đây.

Không ngờ rằng một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, dường như có thứ gì dưới đáy biển húc vào vách núi, khiến cho cả dãy núi chấn động, ngay cả Hắc Thán thiếu chút nữa đứng không vững, đang lảo đảo không ngừng.

Thân hình Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu càng run rẩy dữ dội, giống như uống rượu say, lảo đảo kịch liệt một trận.

Vách núi sụp xuống một khối lớn, ùng ùng đập xuống mặt biển.

Ầm!

Một cột nước phóng lên cao, nước tuôn xối xả từ trên trời rơi xuống đầy cả đầu cổ ba người, bọn họ nhanh chóng thi pháp hươi thương đẩy ra.

Bầu trời tối sầm trong nháy mắt, một con bạch tuộc khổng lồ bay vọt lên trên bầu trời, che kín cả ánh mặt trời, một mùi hôi tanh ập tới, khí thế kinh người.

Ba người trợn mắt hốc mồm, bạch tuộc này thật là lớn, đoán chừng chiều dài phải có hơn ba mươi thước, toàn thân ngũ sắc sặc sỡ, tám xúc tua to lớn múa may trên không, bay vọt qua đỉnh đầu ba người.

Bạch tuộc khổng lồ rơi xuống đất trong nháy mắt, thân hình thoáng hiện thanh quang, kịch liệt thu nhỏ lại.

Một con vật khổng lồ trong khoảnh khắc biến thành một phụ nhân xinh đẹp vóc dáng đầy đặn nở nang, tóc dài phất phơ.

Nàng vận trường quần ngũ sắc sặc sỡ, phất phơ rơi xuống đất, ngăn cản đường đi ba người.

Ba người hít sâu một hơi khí lạnh, từ trên người đối phương lúc biến thân mới vừa rồi sinh ra thanh quang có thể thấy được, tu vi yêu nghiệt này nghiễm nhiên đạt tới nhị phẩm, tương đương với tu sĩ cấp Thanh Liên, là một yêu tu nhị phẩm.

Yêu nghiệt cấp Thanh Liên không phải ba người bọn họ có thể ngăn cản, chống lại chính diện chắc chắn không được!

Miêu Nghị nhanh chóng nhìn quanh tả hữu, bình tĩnh suy tư kế thoát thân.

Phụ nhân xinh đẹp này có làn da trắng nõn, thân hình thướt tha kiều diễm, bộ ngực đầy đặn lộ ra một nửa, nhìn Miêu Nghị cười tủm tỉm nói:

- Động chủ ư, động chủ ở đâu vậy, chỉ là động chủ cũng dám xông vào Tinh Tú Hải, thật đúng là chán sống.

Hiển nhiên nàng nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của Vương Tú Cầm trước khi chết.

Ngân thương trong tay Miêu Nghị chỉ thẳng vào nàng, trầm giọng nói:

- Chúng ta không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi lại hạ sát thủ với chúng ta như vậy?

- Không thù không oán sao? Dường như thời gian đến Tinh Tú Hải Kham Loạn hội chỉ còn khoảng hai mươi năm nữa... Khoan nói các ngươi tới nơi này muốn làm gì, chuyện các ngươi tự tiện xông vào lãnh địa của ta cũng không truy cứu.

Phụ nhân xinh đẹp cười híp mắt hỏi:

- Không biết trước đó là ai nói ta hát dễ nghe, nhưng dung mạo lại là xấu xí vô cùng? Động chủ Đại nhân, ngươi từng gặp qua ta sao, nói ta nghe thử ta xấu xí ở chỗ nào? Chẳng biết ta chọc giận ngươi từ lúc nào, khiến cho ngươi nói ra lời ác khẩu như vậy, chà đạp bản phu nhân như vậy?

Nói xong còn khẽ run trường quần đi vòng quanh mấy vòng, chờ đợi Miêu Nghị nói ra mình có chỗ nào vô cùng xấu xí.

Miêu Nghị toát mồ hôi, xem ra thật đúng là không thể nói xấu ở sau lưng người khác, đây cũng không phải là không cẩn thận đắc tội với người, mà là không cẩn thận đắc tội với yêu quái.

Ánh mắt của Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu nhìn về phía Miêu Nghị cũng tràn đầy u oán, hai người đang kinh ngạc không hiểu vì sao động chủ đã có kinh nghiệm, lại còn gây ra phiền phức như vậy. Có lẽ là động chủ nói xấu đắc tội với người ta, khiến cho dẫn tới họa sát thân cho mọi người, các sư huynh đệ chết quá oan uổng.

Miêu Nghị ôm thương chắp tay nói:

- Thật sự là tại hạ buông lời bất nhã, có chỗ đắc tội, mong rằng phu nhân thứ lỗi, hy vọng phu nhân có thể giơ cao đánh khẽ tha cho chúng ta một mạng.

Phụ nhân xinh đẹp có vẻ rất hứng thú quan sát Miêu Nghị hồi lâu, phát hiện hắn thấy mình lại không hề tỏ ra sợ hãi, vô cùng trầm ổn, không giống hai người bên cạnh sắc mặt sợ hãi trắng bệch.

Nàng không biết Miêu Nghị ở với lão Bạch trên hải đảo mười năm tuy không có được thực lực kinh thiên động địa, nhưng rèn luyện được tính lâm nguy không hề sợ hãi dù đối mặt bất kỳ cường địch nào. Hắn đã được lão Bạch hết lòng dạy dỗ, cho dù là không đánh thắng đối thủ, lại há có thể lâm chiến khiếp sợ.

- Nói hay lắm, bỏ qua cho các ngươi ta có ích lợi gì sao? Nếu như có thể lấy ra ích lợi có thể làm cho ta động lòng, ta không ngại bỏ qua cho các ngươi, nếu như không có ta sẽ lấy yêu pháp luyện chế bọn ngươi thành con rối. Lúc cao hứng sẽ xem các ngươi như đồ chơi thỉnh thoảng vui đùa một chút, không cao hứng sẽ giết lấy đan.

Phụ nhân xinh đẹp khẽ cười một tiếng.

Giới tu hành không những trong cơ thể quỷ tu có âm đan, trong cơ thể yêu tu có yêu đan, mà con người cũng có thể tu luyện yêu pháp hoặc âm pháp, đi theo đường khác kết thành nội đan.

Mà người tu luyện loại công pháp này được gọi là tà ma ngoại đạo, không đi theo đường của người bình thường, gọi là nhập ma, trong đó Ma Thánh Vân Ngạo Thiên chính là người nổi bật.

Cho nên không những là tu sĩ con người có thể lấy được nội đan từ trong cơ thể yêu tu và quỷ tu, yêu tu và quỷ tu cũng có thể lấy được nội đan cơ thể tu sĩ con người. Bất quá điều kiện tiên quyết là phải luyện chế tu sĩ con người thành con rối, luyện chế pháp nguyên trong cơ thể họ thành nội đan mới có thể lấy ra, nếu không pháp nguyên hỗn độn sẽ không cách nào lấy ra.

Mà nội đan yêu ma quỷ quái thật ra chính là pháp nguyên tồn tại dưới một hình thức khác, đây chính là khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ con người và yêu ma quỷ quái.

Miêu Nghị lại không phải người ngu, biết rõ dưới tình huống đối phương có thực lực nắm hết thảy trong tay, nếu quả thật trên người mình có ích lợi có thể lấy ra làm cho đối phương động tâm, đối phương sẽ càng không bỏ qua cho mình, sẽ giết chết hết thảy bọn mình.

Hiện tại bất quá người ta chỉ đang dò xét lai lịch của mình, thử dò xét trên người mình có phải thật có ích lợi gì hay không. Nếu thật sự người ta dễ nói chuyện như vậy, trước đó sẽ không xảy ra chuyện không nói tiếng nào đã giết chết mấy người của mình.

Năng lực tùy cơ ứng biến, phán đoán tình thế của Miêu Nghị cũng không kém, nếu không không thể sống tới hôm nay.

Phải nói rằng chuyện tới Tinh Tú Hải săn thú này cũng không phải là hoàn toàn chỉ có mặt lợi.

Chỉ là kế hoạch không bằng biến hóa, vốn kế hoạch trước đây là sau khi đến Tinh Tú Hải sẽ không trêu chọc yêu quái lợi hại, chỉ nhằm vào yêu tu nhất phẩm.

Mặc dù giết chết yêu tu nhất phẩm lấy được yêu đan không vào phẩm cấp, chỉ có thể đổi được một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, bất quá bọn hắn nhiều người, liên thủ làm thịt nhiều một chút cũng đủ.

Kết quả mới vừa cặp bờ, chưa làm thịt được yêu tu nào cả, đã bị yêu tu làm thịt một hơi bảy người của mình.

Miêu Nghị buông thương trong tay xuống, dường như đã buông lỏng đề phòng, chậm rãi nói:

- Ta cũng có vài thứ tốt, chỉ là không biết phu nhân có hứng thú hay không.

Ánh mắt phụ nhân xinh đẹp sáng rực lên, hỏi:

- Nói ta nghe thử, thứ tốt gì vậy?

Miêu Nghị phất tay chỉ về phía biển cả:

- Ở trong rương trên thuyền, thế nhưng thuyền bị phu nhân hủy rồi, để ta xuống biển tìm xem...

Nói xong giục Hắc Thán quay đầu, chủ nhân nhảy xuống biển tìm kiếm.

- Trong rương ư?

Phụ nhân xinh đẹp thoáng qua vẻ quỷ quyệt trong đáy mắt, cười khanh khách nói:

- Tìm đồ dưới biển là sở trường của ta, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại đi!

Miêu Nghị nghe tim mình như chìm xuống, biết lần này bất ổn. Quả nhiên đối phương hỏi thăm rõ ràng đồ ở nơi nào xong chuẩn bị hạ thủ với bọn họ, nhanh chóng gấp giọng truyền âm nói với hai người kia:

- Nhảy xuống biển chạy trốn mau!

Vương Tử Pháp và Chu Thiên Biểu nghe vậy giật mình kinh hãi, người ta là Chương Ngư Tinh (yêu quái bạch tuộc), ở dưới biển như cá gặp nước, nhảy xuống biển rõ ràng là dê vào hang hổ, chỉ có đường chết.

Hai người không có làm theo.

Mà Miêu Nghị đã bất chấp hết thảy, nghe được sát cơ từ trong lời của đối phương, nếu không chạy sẽ không còn kịp nữa. Hắn điều khiển Hắc Thán nhảy ùm xuống biển, vừa xuống nước đã lập tức vung tay lên, trăm con 'tiểu tử' rối rít từ trong nhẫn trữ vật bắn ra, tứ tán hòa trong nước biển.

- Muốn chạy ư?

Phụ nhân xinh đẹp cười một tiếng khinh thường, dưới biển cũng muốn chạy thoát ma trảo của mình sao?

Một thân trường quần sặc sỡ, thân hình đầy đặn khẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net