chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng khóc than nhưng vô ích, vì chàng vẫn phải đi. Rồi nàng hỏi liệu nàng có thể đi cùng chàng, nhưng tất nhiên là không rồi.

“Thế thì hãy cho em biết làm thế nào để em tìm được chàng, vì chắc chắn là em được phép làm vậy chứ?”

“Đúng, nàng có thể làm vậy. Nhưng chẳng có đường nào đến đó cả. Nó nằm ở phía Tây Mặt Trời và phía Đông Mặt Trăng và nàng chẳng bao giờ tìm được đường tơi đó đâu.”

Khi nàng thức dậy vào sáng hôm sau, cả Hoàng Tử và lâu đài đều đã biến mất, còn bản thân nàng thì nằm trên một vạt cỏ giữa một khu rừng rậm rạp, tối om, bên cạnh là bọc quần áo rách rưới mà nàng mang theo khi rời khỏi nhà.

Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng bắt đầu khóc đến khi mệt lử rồi lên đường.

Nàng đi rất lâu, rất lâu suốt ngày, cho đến khi gặp một quả núi lớn.

Có một bà già ngồi ở đó chơi với mấy quả táo bằng vàng. Cô gái hỏi bà có biết đường tới nơi mà Hoàng tử người sắp phải lấy cô công chúa mũi dài, và đang sống với mẹ kế trong lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng không.

“Sao cháu lại biết hoàng tử?”, bà cụ hỏi nàng, “ cháu chính là người lẽ ra phải lấy chàng hả?”

“Vâng, đúng là thế, ” nàng đáp.

“À ra là cháu. Ta không biết gì khác về chàng ta ngoài việc chàng hiện đang sống ở trong một lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng. Cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến được đó, nếu cuối cùng cháu đến được. Nhưng cháu có thể cưỡi con ngựa của ta tới gặp một bà cụ là hàng xóm của ta, có thể bà ta sẽ nói được chút gì cho cháu về Hoàng tử. Khi cháu đến đó rồi thì hãy vỗ vào tai trái con ngựa và bảo nó quay về nhà. Mà cháu cũng có thể cầm một quả táo này theo nữa.”

Cô gái cưỡi lên con ngựa, đi mãi, đi mãi, cuối cùng nàng đến được ngọn núi nơi một bà cụ khác đang ngồi bên ngoài với một chiếc lược bằng vàng.

Nàng hỏi bà có biết đường tới lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng không, nhưng bà cụ này cũng trả lời như bà cụ trước.

“Ta chẳng biết rõ lắm về Hoàng tử mà chỉ biết chàng ta đang ở trong một lâu đài ở phía Tây của Mặt Trời và phía Đông của Mặt Trăng và cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến được đó, nếu cuối cùng cháu đến được. Nên hãy leo lên con ngựa của ta và đến gặp người hàng xóm gần nhất của ta, có thể bà ấy sẽ biết lâu đài ở đâu. Khi đến nơi rồi cháu nhớ vỗ vào tai trái con ngựa của ta để nó quay trở về nhà.” Rồi bà cho nàng chiếc lược bằng vàng, bảo rằng nó có thể hữu ích với nàng.

Cô gái trèo lên ngựa và cưỡi nó đi thật xa, thật lâu, và rồi nàng lại gặp một quả núi to nữa, nơi một bà cụ đang ngồi quay một cái xa quay bằng vàng.

Nàng cũng hỏi đường bà cụ đến chỗ hoàng tử, nhưng bà cụ này cũng chẳng biết gì hơn những bà cụ trước.

Bà chỉ biết nó ở phía Tây Mặt Trời và phía Đông Mặt Trăng. “Và cháu sẽ mất rất nhiều thời gian để đến đó, nếu cháu có đến được. Nhưng tốt nhất cháu hãy cưỡi con ngựa của ta đến hỏi Gió Đông, có thể ông ta biết lâu đài đó ở đâu và sẽ thổi cháu đến đó. Khi đến nơi cháu nhớ vỗ vào dưới tai trái con ngựa để nó trở lại đây với ta nhé.” Rồi bà cho nàng cái xa quay bằng vàng và nói : “Có lẽ nó sẽ có ích cho cháu.”

Nàng phải cưỡi ngựa rất nhiều ngày, đi một đoạn đường rất rất xa mới đến được chỗ Gió Đông.

Và khi nàng hỏi Gió Đông về hoàng tử, người đang ở trong một lâu đài phía Tây của Mặt Trời, phía Đông của Mặt Trăng, thì Gió Đông trả lời :

“Ừm.., ta đã nghe nói về Hoàng Tử và lâu đài của chàng ta, nhưng ta lại không biết đường đến đó, vì ta chưa bao giờ thổi xa đến vậy. Nhưng nếu nàng muốn thì ta sẽ cùng nàng đến gặp anh trai ta là Gió Tây, có thể anh ấy biết vì anh ấy khỏe hơn ta nhiều. Nàng có thể ngồi lên lưng ta và chúng ta sẽ cùng đến đó.”

Thế là nàng trèo lên lưng cơn gió và họ đi nhanh như gió! Khi đến nơi, Gió Đông bảo với Gió Tây rằng đây là cô gái đã lấy hoàng tử ở lâu đài phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng, và rằng hiện nay nàng đang đi tìm lại chàng, nên Gió Đông đã mang nàng đến đây hỏi xem Gió Tây có biết lâu đài đó ở đâu không.

“Không, rất tiếc là ta chẳng bao giờ thổi xa đến thế cả. Nhưng nếu nàng muốn, ta có thể cùng nàng tới gặp anh Gió Nam, vì anh ấy thổi mạnh hơn cả hai chúng ta. Anh ấy đã đi nhiều và biết đâu có thể nói cho nàng biết điều nàng muốn. Hãy ngồi lên lưng ta và ta sẽ mang nàng đến chỗ anh ấy.”

Cô gái lại cùng Gió Tây đến gặp Gió Nam. Khi đến nơi, Gió Tây hỏi Gió Nam có thể chỉ đường cho cô gái đến lâu đài ở phía Tây Mặt Trời, phía Đông Mặt Trăng không, vì nàng là người đáng lẽ phải lấy chàng Hoàng Tử hiện đang sống ở đó.

“Ồ, thực thế chăng ? Đó là cô ấy đây ư?”

Gió Nam nói

“Ta đã lang thang rất nhiều nơi nhưng lại chưa bao giờ thổi xa được đến đó. Tuy nhiên nếu nàng muốn thì ta sẽ cùng nàng đến gặp anh Gió Bắc. Vì anh ấy là người cao tuổi nhất và mạnh nhất trong số các anh em chúng ta, và nếu anh ấy mà cũng không biết lâu đài ấy ở đâu thì có lẽ chẳng ai biết được. Hãy ngồi lên lưng ta và ta sẽ mang nàng đến đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cổtích