36-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

36.

Trịnh Hòa nhận ra, mình và Bạch tiên sinh không sống cùng một hành tinh.

Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đang đứng ngây ra trước cửa, tay hắn nhẹ nhàng gẩy nước trong bồn tắm, nhìn những cánh hoa đang bập bềnh trên mặt nước, hắn hỏi: "Sao cậu chưa cởi quần áo?"

Trịnh Hòa hoảng sợ lùi về phía sau một bước: "Anh đang làm gì thế?"

"Chẳng phải cậu muốn đi tắm sao." Bạch tiên sinh cười khẽ.

"Được rồi, " Trịnh Hòa bị dọa sợ, mặt lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay lau đi chúng: "Đầu tiên: tôi tắm, sao anh lại ở đây? Thứ hai: đống cánh hoa đó là sao? Lại còn là cánh hoa hồng!"

Trái tim mong manh yếu đuối của Trịnh Hòa không chịu nổi chuyện chấn động như thế này.

Bạch tiên sinh cười khẽ thành tiếng, hắn hơi cúi đầu, hỏi: "Thích không?"

"Anh nghĩ là tôi sẽ thích sao?" vẻ mặt Trịnh Hòa đầy hoảng sợ.

Bạch tiên sinh nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: "Hình như....cậu không thích hành động lãng mạn thế này."

"Thế này là lãng mạn?" Trịnh Hòa chỉ vào những cánh hoa, hỏi.

"Đương nhiên." Bạch tiên sinh gật đầu.

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh: sau khi cậu tắm rửa sạch sẽ, Bạch tiên sinh dìm chết cậu, sau đó, mình nằm giữa bồn tắm rải đầy cánh hoa, mặt xanh lét......Hình ảnh đó quá mỹ lệ, cậu không dám nhìn QAQ.

"Được rồi." Trịnh Hòa nói: "Giờ tôi tắm, anh ra ngoài đi."

"Ừm." Bạch tiên sinh gật đầu, chỉ vào xấp quần áo bên cạnh: "Tối tôi dẫn cậu tới chỗ này, cậu nhớ mặc bộ đồ đó."

"Anh...." Vốn Trịnh Hòa định nói: 'Anh định làm gì', nhưng rồi cậu lại thông minh thốt ra rằng: "Anh đưa tôi đi đâu?"

Bạch tiên sinh không trả lời, hắn đáp lại Trịnh Hòa bằng một nụ cười khiến cậu lạnh sống lưng.

37.

Tắm thơm tho sạch sẽ xong, Trịnh Hòa cảm thấy, mình thế này chắc cũng vào nồi được rồi, nào ngờ đi ra, cậu mới biết mình bị ăn sạch. (1)

Bạch tiên sinh mặc âu phục, ngồi trên sa lông xem thứ gì đó, thấy Trịnh Hòa đi qua, hắn nói: "Cậu lên lầu hai trước đi, tôi còn phải xử lý một việc, chút cậu đi cùng lái xe."

"Muộn thế này rồi anh còn mặc nghiêm túc thế làm gì?" Trịnh Hòa nhìn bộ đồ mình đang mặc, cậu nhận ra nó cũng khá nghiêm túc.

"Đến lúc ấy cậu sẽ biết." Bạch tiên sinh nói.

"Chẳng nhẽ anh định bán tôi cho bọn buôn người?" Trịnh Hòa cảnh giác nói: "Nếu anh làm chuyện gì xấu xa với tôi, về sau anh sẽ phải sống cô độc suốt đời, anh biết rồi đấy, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt đi."

Bạch tiên sinh dùng tập văn kiện trong tay che miệng, giọng hắn mang theo ý cười: "Sao cậu lại nghĩ như thế?"

"Chẳng phải rõ ràng quá rồi còn gì." Trịnh Hòa nói: "Cho tôi ăn ngon, cho tôi phòng đẹp, còn rải cánh hoa vào bồn tắm, giờ đến lúc bày lên bàn rồi, đó anh xem, " cậu chỉ vào bộ quần áo của mình: "Đóng gói cũng xong xuôi rồi."

Bạch tiên sinh ôm bụng cười suýt chảy nước mắt: "Được rồi, được rồi, không nói chuyện với em nữa, sắp đến giờ rồi, bảo bối, tôi đi trước."

Trịnh Hòa sởn gai ốc: "Anh gọi ai là bảo bối thế?"

"Trong sách viết thế." Bạch tiên sinh nâng chân lên để vệ sĩ đi giầy cho mình.

"Sách viết thế anh cũng làm theo à." Trịnh Hòa xoa xoa đám gai ốc trên người mình.

Bạch tiên sinh đứng lên, hỏi: "Vậy em muốn tôi gọi em như thế nào?"

"Tôi đâu phải không có tên, " Trịnh Hòa đi theo sau Bạch tiên sinh, nói: "Anh gọi tôi Trịnh Hòa là được rồi."

"Không chấp nhận, " Bạch tiên sinh nói, hắn sờ sờ đầu Trịnh Hòa: "Bảo bối, tôi đi đây."

"Ôi chao, con mẹ nó...." Cái cách xưng hô đó khiến Trịnh Hòa rợn người.

38.

Sách của Trịnh Hòa vẫn nằm ở chỗ Bạch tiên sinh, lúc trước cậu chỉ đọc qua loa một lần, giờ muốn đọc kỹ lại những nội dung trong đó thì mới thấy thư phòng khóa chặt cửa, cậu tìm mãi mà chẳng thấy chìa khóa đâu.

Thực ra cậu cũng từng nghĩ đến chuyện trốn đi, tránh xa cái gã không chỉ mơ ước cúc hoa của mình mà còn muốn kéo cậu vào con đường "cong" này, nhưng ngẫm lại, hòa thượng trốn được miếu thì không, bố mẹ và chị mình đều ở đây, biết chạy đâu cơ chứ? Hơn nữa, cậu vẫn chỉ là học sinh, không một xu dính túi, ra ngoài đi chưa được mấy bước đã phải chịu đói chịu khổ, chi bằng ở lại, cung phụng đóa cúc hoa nhỏ nhắn, đổi lấy cuộc sống ăn ngon ngủ ngon.

Không được!

Trịnh Hòa hoảng sợ khi nhận ra mình bất giác chấp nhận cái gã thần kinh này, cậu ngồi ở phòng khách xem TV mà mặt lúc thì xanh mét, lúc lại trắng bệch, trên TV chiếu gì cậu cũng chẳng rõ.

Thím Triệu đi tới, đặt ly nước trái cây xuống, nói: "Lái xe sắp tới rồi, thiếu gia, cậu chuẩn bị dần đi."

Trịnh Hòa nhìn thím, hỏi: "Thím, Bạch tiên sinh là người như thế nào?"

"Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?" Thím Triệu có chút nghi hoặc.

"Cháu đột nhiên muốn hỏi thôi." Trịnh Hòa đáp.

Thím Triệu nghĩ nghĩ, nói: "Bạch tiên sinh là một người rất tốt, đương nhiên là chỉ cần không khiến ngài ấy giận là được, ngài ấy không khó tính."

Trịnh Hòa cảm thấy lời thím Triệu nói rất đúng, Bạch tiên sinh đúng là rất tốt tính, đôi khi mình xuất hiện lúc anh ta đang làm việc mà anh ta cũng không giận, cậu nói: "Vậy thím có nghĩ rằng anh ấy thích đàn ông không?"

Thím Triệu hơi sững lại, một lúc sau, bác cười lắc đầu, đứng lên nói: "Đây là chuyện của hai người, thím già rồi, sao đoán được."

Trịnh Hòa hiểu thím ấy không muốn trả lời, lại vội vàng hỏi thêm cậu nữa: "Trước anh ấy....và những người đàn ông khác, cũng như với cháu sao?"

Thím Triệu nói: "Cậu đừng đoán mò, cậu là người đầu tiên Bạch tiên sinh dẫn về, Bạch tiên sinh không phải người như cậu tưởng."

39.

Người đến đón cậu là A Bối, trong khoảng thời gian này, hai người cũng coi như là biết nhau.

A Bối thấy Trịnh Hòa liền huýt một cái: "Cậu chàng điển trai, sao hôm nay lại ăn mặc được thế?"

"Lúc nào tôi chẳng thế." Trịnh Hòa nói.

"Ôi chao, lại còn tranh luận với tôi cơ đấy." A Bối cười hì hì giúp Trịnh Hòa mở cửa xe: "Bạch tiên sinh đang đợi cậu ở BEACHER đó, hôm nay ngoài ngài ấy ra còn rất nhiều người khác, cậu phải tự chú ý cẩn thận."

"Tôi không muốn đi những chỗ như thế." Trịnh Hòa nhíu mày.

"Không sao đâu, " A Bối nói: "Bạch tiên sinh cũng ở đó mà, ngài ấy sẽ không để cậu phải tiếp xúc với những người khác, yên tâm đi."

"Mong là thế." Thực ra Trịnh Hòa không tin Bạch tiên sinh một chút nào, ngày nào anh ta cũng thèm nhỏ dãi cúc hoa của cậu.

Dưới tầng lầu của BEACHER có rất nhiều người, A Bối vừa lái xe vừa giới thiệu với Trịnh Hòa đó là những ai, hắn còn nói cho cậu mật mã của thang máy chuyên dụng dưới tầng ngầm để xe, để sau này Trịnh Hòa có thể lên thẳng tầng trên bằng đường đó.

A Bối nói: "Ở bên Bạch tiên sinh, chuyện gì cậu cũng có thể gặp phải, hay là cậu để tôi dạy cho mấy chiêu phòng thân đi."

"Ok." Trịnh Hòa rất thích những hoạt động như thế, dù dây thần kinh vận động của cậu không phát triển, nhưng điều này cũng không khiến khát khao được vận động trong cậu bị vùi dập.

A Bối cài cho thang máy lên tầng trệt, sau đó đi ra, nói: "Trên tầng có người đợi cậu, cậu cứ đi theo họ, khoảng 8 giờ tôi sẽ đến đón."

"A, tôi biết rồi." Trịnh Hòa gật đầu, cậu lấy di động ra xem thì thấy không có tín hiệu, lại đút vào.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút bất an, giống như có chuyện gì rất khủng khiếp sắp xảy ra, từng tế bào của cậu đều đang kêu gào cảnh báo.

Cửa thang máy mở.

Trịnh Hòa lui về sau vài bước.

Ngoài cửa, một thiếu nữ đang cúi đầu khóc nức nở, cô bé có vẻ nhỏ hơn cậu mấy tuổi, vẫn buộc kiểu tóc đuôi ngựa quê mùa, mấy vị vệ sĩ đứng sau lạnh lùng chĩa súng vào cô.

Cô bé thút thít nói: "Trịnh.....Trịnh Hòa, cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi đợi anh mãi..."

Trịnh Hòa: "..."

Cô đừng khóc nha, đừng có khóc, sao cứ như tôi từng làm chuyện tàn nhẫn kinh khủng nào với cô vậy, cô làm ơn cho tôi biết cô là ai được không?

40.

Thiếu nữ đó là Đào Tiệp, là học sinh cấp hai ở trường bên cạnh, cô vừa dẫn Trịnh Hòa tới một căn phòng vừa khóc sướt mướt, sau đó vẫn tiếp tục sướt mướt rời đi. Vệ sĩ nói: "Chiều nay cô còn đi học, ông chủ dặn tôi phải đưa cô tới lớp."

Đào Tiệp vừa nghe, khóc càng đau đớn: "Mấy người có thể làm ăn chuyên nghiệp hơn được không? Ai đời bắt cóc xong còn trả người ta về trường."

"Đây không phải là bắt cóc, " vệ sĩ nói: "Chính cô từng nói, ai cho cô cái lắc tay trên tạp chí, cô sẽ đi với người đó, hiện nó đã ở trong cặp sách của cô. Đi thôi."

Đào Tiệp ngừng khóc ngây lập tức, cô bé đuổi theo vệ sĩ, hỏi: "Là cái tôi thích đúng không? Thạch anh tím? Ôi chao, cám ơn ngài!"

Trịnh Hòa: "..."

Trịnh Hòa thật chẳng biết nói sao, cậu mở cửa thì thấy bên trong ngồi một đám người, đi qua mới thấy cả học sinh tiểu học, cậu tới thẳng tới trước mặt Bạch tiên sinh, hỏi: "Anh làm gì thế?"

Bạch tiên sinh buông ly rượu xuống, nói: "Em không thấy quen mắt sao?"

"Tròng mắt tôi sắp phọt ra ngoài rồi" Trịnh Hòa nói xong, làm động tóc móc mắt ra.

Bạch tiên sinh nhếch môi cười khẽ, nói: "Cậu ngẫm lại đi."

"Tôi không nghĩ ra nha." Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh vươn tay, vệ sĩ đứng sau đưa sách cho hắn, Bạch tiên sinh đưa cho Trịnh Hòa, nói: "Lật ra trang đầu tiên, cậu liền biết chuyện gì đang xảy ra."

Trịnh Hòa nhìn qua mới rõ, đệt! Đây chẳng phải là cảnh lần đầu tiên cậu và Bạch tiên sinh gặp nhau sao!?

Cậu chỉ vào mấy đứa trẻ đang khóc lóc, và mấy vị doanh nhân thành đạt đang xanh mặt, hỏi: "Anh, anh diễn lại cảnh đó đấy à?"

Bạch tiên sinh gật đầu.

"Lại còn gật đầu! Anh gật cái gì mà gật!" Trịnh Hòa điên tiết: "Có ai như anh sao? Anh xem cái cô bé khi nãy, a, tên là Đào Tiệp phải không? Cô bé bị vệ sĩ của anh dí súng ép tới đây! Ôi trời ạ, Bạch tiên sinh, chỉ số thông minh của anh bị con gì ăn rồi phải không!"

Rất nhiều người trong phòng không hẹn mà cùng nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên là, họ đều đồng ý với những lời của Trịnh Hòa.

Bạch tiên nói: "Dù sao thì cảnh này cũng xong rồi, đi theo tôi."

"Đi đâu?" Trịnh Hòa quyết tử cũng sẽ không dời chân nửa bước, theo chiều tư duy của Bạch tiên sinh, cảnh này xong sẽ đến cảnh tiếp theo, thôi đi, cảnh sau là họ đi thuê phòng nha!!!

"Lên giường." Bạch tiên sinh bình tĩnh nói.

Quả nhiên!

Trịnh Hòa ôm cứng lấy cây cột bên cạnh, ngồi thụp xuống sàn.

Bạch tiên sinh đi qua vỗ tóc cậu, Trịnh Hòa nói: "Đừng đụng tới tóc của tôi, rớt thì sao!"

Bạch tiên sinh nói: "Đứng lên, đi theo tôi."

"Tôi không đi, " Trịnh Hòa nói: "Anh điên rồi, tôi không tin anh nữa."

"Tôi đâu có điên?" Bạch tiên sinh không giận, vẫn tươi cười vỗ tóc Trịnh Hòa.

"Tôi mới mười bảy, mười bảy tuổi, anh thì sao? Hai mươi tám phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi thừa sức kiện anh." Trịnh Hòa định dùng pháp luật để thuyết phục.

Bạc tiên sinh nói: "Chẳng phải em đã mộng tinh rồi sao, thế có nghĩa là em trưởng thành rồi, đứng lên."

Trịnh Hòa nói: "Cái logic gì thế? Vậy lợn còn trưởng thành trước tôi bao nhiêu lâu! Sao anh không tìm tới nó!"

Bạch tiên sinh nghiêm túc hồi đáp: "Tôi và nó không cùng một chủng tộc."

"A a a a!" Trịnh Hòa cảm thấy mình cũng sắp điên đến nơi, cậu không tìm được cớ gì để phản bác lại anh ta, hơn nữa anh ta còn cố tình ngụy biện, còn nói rất chững chạc. Cậu cãi tiếp: "Chúng ta đều là đàn ông! Anh còn chưa thích đàn ông mà! Tiếp cận tôi làm gì!?"

"Trong sách viết như thế." Bạch tiên sinh tóm lấy cái cổ nhỏ nhắn của Trịnh Hòa, xách lên: "Tuy chúng ta đều là đàn ông, nhưng ít nhất thì cả hai đều là con người, tôi có thể chấp nhận được. Đi thôi."

Vẻ mặt của Trịnh Hòa đúng kiểu: "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn; Cúc hoa nhất khứ, bất phục hoàn." (2)

_____________

Ngáo:

(1) Chắc là tưởng mình đẹp trai rồi nhưng lại nhận ra có người còn có người đẹp trai hơn.

(2) Đây là "Dịch thủy ca". Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần – Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra ở bên bờ sông Dịch. Nguyên gốc là: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn – Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn. Khúc cáo biệt này dùng hình ảnh gió thu tiêu điều, nước sông Hàn lạnh lẽo, để khắc họa nên sự sầu thảm của đất trời, bầu không khí thê lương, bi tráng, lột tả tình cảm dạt dào của người hát. Câu sau biểu hiện sự hiên ngang lẫm liệt của nhân vật chính (Kinh Kha), nghĩa vô phản cố, đã đi là không có ngày trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net