61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

61.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Bạch tiên sinh không thấy Trịnh Hòa trên giường, hắn chớp chớp mắt, mở ra lại nhắm lại, một lúc lâu sau mới nhận ra, giờ không phải lúc để mệt mỏi nằm ở đây.

Trịnh Hòa đâu nhỉ ?

"Trịnh Hòa...." Bạch tiên sinh chỉ mặc độc cái quần sịp, đi qua đi lại trong phòng như u hồn, không ngừng gọi tên Trịnh Hòa. Hắn làm Trịnh Hòa sợ đến nỗi suýt làm rơi cái thìa trong tay.

"Anh làm gì thế? Mau mặc quần áo vào!" Trịnh Hòa tức giận nói với Bạch tiên sinh.

"Em dậy sớm thật." Bạch tiên sinh dang rộng hai tay như một con gấu lớn, định ôm chầm lấy Trịnh Hòa. Trịnh Hòa vội vàng đẩy anh ta ra, cậu thầm nghĩ: cơ bắp của Bạch tiên sinh đẹp thật: "Anh chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm đi, em còn chút nữa mới nấu xong."

Bạch tiên sinh ngáp một cái, tựa vào vai Trịnh Hòa, nhìn cậu nấu cháo: "Tôi bảo thím Triệu qua là được."

"Xa như thế, anh trả lương cho người ta được bao nhiêu, đừng làm khó người khác thế."

Bạch tiên sinh hôn phần tai Trịnh Hòa, lại hỏi: "Em đang nấu gì thế?"

"Cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt nạc." Trịnh Hòa băm hành rất điêu luyện, vừa băm vừa giải thích: "Hôm qua, trên đường tới đây, em thấy siêu thị ngoài cửa có bán thực phẩm sống nên lúc nãy đi mua thịt lợn và trứng vịt Bắc Thảo về."

"Tôi không thích ăn trứng vịt Bắc Thảo." Hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới nói thẳng suy nghĩ của mình như thế: "Vị của nó kỳ lắm."

Trịnh Hòa nhìn mái tóc nâu dài của hắn, nghĩ thầm, Bạch tiên sinh có thể coi là người ngoại quốc, khẩu vị không giống người Trung, cậu đảo một lượt, thấy cháo đã nấu xong liền nói: "Vậy em nấu mì cho anh đi, anh thích mì gì?"

"Gì cũng được." Bạch tiên sinh nói: "Sao hôm nay em tốt với tôi thế?"

"Thế này đã là tốt sao?" Trịnh Hòa cười cười: "Yêu cầu của anh đơn giản thật đấy."

Bạch tiên sinh lại nhẹ nhàng hôn lên tai Trịnh Hòa: "Bao ngày qua, đây là lần đầu tiên em ôn hòa với tôi thế, không thấy tôi phiền nữa sao?"

"Phiền chết mất ấy chứ." Trịnh Hòa nhéo nhéo cánh tay Bạch tiên sinh: "Nặng quá, đứng sang một bên, đừng dựa vào em nữa."

Bạch tiên sinh đáp lại bằng cách càng ôm chặt lấy Trịnh Hòa, hắn cười nói: "Không đâu."

62.

Bạch tiên sinh là người tinh tế, nhạy bén, vậy nên, hắn đương nhiên nhận ra sự chuyển biến của Trịnh Hòa, hắn vui sướng khi Trịnh Hòa đã chấp nhận mình. Vì thế mà Bạch Ân càng đối xử tốt với cậu hơn nữa, Trịnh Hòa muốn tới nhà bạn chơi, hắn tự mình lái xe đưa đi, còn cùng lên lầu.

Trịnh Hòa chẳng còn lời gì mà nói: "...Anh đi lên làm gì?"

"Ở một mình chán lắm." Bạch tiên sinh nói rất chi vô hại.

"Về đi, về đi, em biết giới thiệu anh với bạn em thế nào đây." Trịnh Hòa nói.

"Bảo tôi là anh họ của em." Bạch tiên sinh nói.

"Em không có anh họ...." Trịnh Hòa vừa định nói 'đẹp trai' thì vội vàng sửa miệng: "già như anh." Cậu chỉ vào bộ âu phục Bạch tiên sinh đang mặc.

Bạch tiên sinh cởi áo khoác ra.

Trịnh Hòa chỉ vào đôi giầy của hắn.

Bạch tiên sinh chần chừ một chút, rồi cúi xuống, định cởi giày thật.

"A a a!" Trịnh Hòa bị dọa sợ: "Anh cởi thật đấy à!"

"Chẳng phải em ghét tôi sao." Bạch tiên sinh giơ hai tay lên, đầy bất đắc dĩ.

"Được rồi, được rồi, em phục anh rồi đó." Trịnh Hòa thở dài: "Lại thế này rồi, mai anh đến viện kiểm tra đi."

Bạch tiên sinh nói: "Không liên quan đến bệnh của tôi, là do tính cách."

"Ôi chao, anh nói thế em càng buồn bực, " Trịnh Hòa đứng trên bậc thang, nhờ thế mà cậu cao ngang bằng với Bạch tiên sinh, cậu nắm tay hắn, nói: "Giờ em trả lại hàng, có được không?"

"Không được, dù em có trả lại hàng, tôi vẫn thế thôi." Bạch tiên sinh nở nụ cười, lực sát thương của nụ cười ấy bắn phá các tế bào của Trịnh Hòa.

Cậu bịt kín mắt lại, nghĩ thầm, sao trước đây không nhận ra anh ấy đẹp trai thế chứ?

63.

Hai thằng ngốc Quách tiểu mập và Tuyên Minh Minh tin Bạch tiên sinh là anh họ của Trịnh Hòa chỉ trong một nốt nhạc, hơn nữa còn chào đón rất nhiệt tình. Biểu hiện cụ thể là: Quách tiểu mập thấy cơ bắp của Bạch tiên sinh liền quấn lấy, hỏi về phương pháp giảm béo; Tuyên Minh Minh thấy vẻ ngoài tuấn tú của Bạch tiên sinh liền hỏi rằng mấy cô nàng ngoại quốc có đẹp như hắn không, còn quyết chí ra nước ngoài học đại học, quên béng luôn hai vấn đề quan trọng là cái thành tích tiếng Anh thê thảm của nó, và liệu mấy nàng ấy có thèm để ý đến nó không.

Trịnh Hòa chán chết mà chơi game, qua hết các màn rồi vẫn thấy hai thằng đó dính lấy Bạch tiên sinh!

Cậu đi tới, hô: "Có chơi không hả? Hai đứa thích anh họ tao rồi phải không!"

Tuyên Minh Minh làm bộ ôm mông, cảm khái nói: "Nếu anh họ của mày là nữ, tao chắc chắn sẽ tấn công mạnh mẽ."

"Loại nhóc con như mày, anh ấy không thích đâu." Trịnh Hòa cười lạnh, rồi lại chợt nhớ ra mình cũng chỉ hơn Tuyên Minh Minh một tuổi, mặt cậu vặn vẹo như ăn nhầm keo 502.

Quách tiểu mập chạy qua nhìn thời gian qua màn của Trịnh Hòa, nói: "Trịnh Hòa, mày phá kỷ lục của tao rồi! Tao chơi hơn nửa tháng đó!"

"Thế thì mày đi phá kỷ lục đi!" Trịnh Hòa nói: "Thêm Tuyên Minh Minh nữa, hai đứa cùng chơi!"

Tuyên Minh Minh nói: "Tao không chơi đâu, thằng Quách tiểu mập tay tàn lắm, tao mà chơi với nó, chắc chắc sẽ bị đồng đội heo hại chết."

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh đang yên lặng gần đó, xót xa nghĩ: khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải sự sống và cái chết, mà là đồng đội heo ở ngay bên cạnh, mà mày lại không biết.

64.

Trịnh Hòa khám phá ra một kỹ năng mới về Bạch tiên sinh, đó là: dù người đối diện là ai, có thân phận gì, bao nhiêu tuổi, anh ấy đều có thể cùng người đó nói chuyện vui vẻ, ví dụ như hai thằng bạn của mình, còn cho nhau số điện thoại rồi đấy.

Lúc lên xe, Bạch tiên sinh nhìn di động của mình, nói: "Giờ tôi có thể điều khiển từ xa những chuyện xảy ra khi em lên lớp rồi."

Trịnh Hòa muốn tự đâm hai mắt mình cho rồi, sao bỗng nhiên cậu thấy Bạch tiên sinh tiện thế nhỉ?

"Sắp tối, " Trịnh Hòa hỏi: "Chúng ta đi ăn gì?"

"Ăn ngoài sao." Dường như Bạch tiên sinh có chút mất mát.

"Ngày nào cũng nấu cơm, em mệt lắm đó, anh biết không?" Trịnh Hòa nói: "Thỉnh thoảng khao em một bữa?"

"Tôi nhận ra, đề tài chúng ta nói với nhau nhiều nhất là ăn uống, " Bạch tiên sinh cười cười: "Tôi nhớ gần đây có một quán đồ nướng không tệ, thích ăn không?"

"A, mẹ em từng dẫn tới đó một lần rồi, hình như là đồ tự chọn?" Trịnh Hòa hỏi.

"Ừm, em thích không?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Thích chứ, thích chứ." Trịnh Hòa vui vẻ nói, cậu chính là kiểu người mà khi cảm thấy không vui, chỉ cần được ăn ngon là sẽ lại hớn hở, so với mấy thứ như di động hay gì đó mà Bạch tiên sinh từng tặng, cậu càng thích hai người cùng đi ăn ngon.

65.

Tối đó, Trịnh Hòa nhờ Bạch tiên sinh dạy thêm Tiếng Anh cho mình. Bạch tiên sinh nhìn sách tiếng Anh của Trịnh Hòa, nhìn quyển vở trắng tinh không hề ghi bài của cậu, yên lặng hồi lâu.

Trịnh Hòa gãi đầu cười, giờ tiếng Anh, cậu cứ như đầu gỗ đấy, vừa thấy giáo viên giảng rất mãnh liệt, dạt dào thì mới ngớ ra một lúc, chuông tan học đã vang lên.

"Em làm gì trên lớp thế?" Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, cậu nhận ra, mình ngồi rất ngay ngắn, đầu óc thì trống không: "Chắc là ngẩn ra đó?" Trịnh Hòa đáp.

Bạch tiên sinh cười mà như không cười, hắn dời tầm mắt đến quyển sách, nếu Trịnh Hòa là thằng con Bạch Nhuận Trạch của hắn, chắc chắn đã bị xử lý theo gia pháp, nhưng vì là cậu nên hắn không hạ thủ. Bạch Ân chưa từng dạy ai bao giờ, nhìn mấy thứ trong quyển sách này cũng thấy hoa mắt, nhớ lại trước đây những gia sư đã dạy mình thế nào, Bạch tiên sinh nói: "Tôi dạy em cách đọc mấy từ này một lần, sau đó em nhớ theo, viết theo âm đọc."

Trịnh Hòa gật đầu, cậu rất tin tưởng Bạch tiên sinh, đang mong hắn vực dậy điểm số tiếng Anh của mình đây

Bạch tiên sinh cảm thấy Trịnh Hòa như thế này thật đáng yêu liền ôm cậu vào lòng, mở sách ra, chỉ vào những từ trên đó, đọc lần lượt.

Trịnh Hòa cứ đọc theo như vẹt, tầm mắt của cậu chuyển từ ngón tay hắn chạy tới trên mặt. Dưới ánh đèn ấm áp, người đàn ông này vừa dịu dàng, lại tuấn tú.

Bạch tiên sinh nhận ra Trịnh Hòa đang xao nhãng, hắn nhướng mày, hôn lên khóe môi cậu: "Nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi có từ tiếng Anh sao?"

"Anh đẹp quá thì nhìn chứ sao." Trịnh Hòa cười hì hì, cũng hôn lại lên môi Bạch tiên sinh.

"A...ưm..."

Bạch tiên sinh đặt tay phải lên đầu Trịnh Hòa, dấn sâu vào nụ hôn này, bờ môi hai người quấn lấy nhau, đến lúc tách ra, cả hai đã thở hồng hộc.

Tầm mắt hắn nhìn vào bờ môi hồng đỏ của cậu thiếu niên trong lòng, ánh mắt trầm xuống, hắn thì thầm bên tai cậu: "Hôm nay học đến đây thôi, được chứ?"

Trịnh Hòa biết hắn có ý gì, liền vươn tay ôm lấy cổ Bạch tiên sinh, cười xấu xa: "Không cưỡng lại được cám dỗ thế này, đáng lẽ anh phải: dù người ta ngồi trong lòng vẫn không loạn chứ, Bạch tiên sinh, nếu không sẽ tinh tẫn thân vong đó."

"Tôi tình nguyện chết trên người em." Bạch tiên sinh nhẹ nhàng hôn lên mặt Trịnh Hòa, hắn khẽ vén tóc cậu qua một bên, để lại một chuỗi tiếng hôn ái muội.

Trịnh Hòa cười cười, dựa vào lòng hắn, đây không phải là lần đầu tiên, chống đối lại chỉ khiến cả hai mất hứng, chi bằng cứ hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net