71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71.

Lúc trước Trịnh Hòa nói muốn làm bác sĩ chỉ là nói chơi thôi, thành tích học tập của cậu kém như vậy, tới bệnh viện làm cố lắm thì được làm y tá, khéo còn không đọc đúng hết tên thuốc.

Cậu bỗng nhiên muốn tìm một nghề hợp với mình, sau khi nói cho Bạch tiên sinh điều này, Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, rồi lấy một quyển sách từ cái giá sách dễ có đến ba mươi tầng của mình, nói: "Tôi nhớ nội dung quyển sách này là về tâm lý, hướng nghiệp, chắc nó có thể giúp em."

Trịnh Hòa nghe vậy vui lắm, đây chẳng phải là thứ cậu đang cần sao. Cậu lấy snack khoai tây từ tủ ra rồi ôm sách ra chỗ thảm ngồi, vừa ăn vừa đọc. Bạch tiên sinh không tán đồng với hành động của Trịnh Hòa, hắn nhéo nhéo lỗ tai cậu: "Lúc đọc sách đừng có ăn, bẩn."

Trịnh Hòa cười ngây ngô: "Không ăn em không đọc được."

Bạch tiên sinh không nói gì nữa, hắn dùng ánh mắt vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ nhìn Trịnh Hòa: "Vậy cẩn thận đừng để dính vào sách."

Trịnh Hòa cảm nhận được Bạch tiên sinh tốt với mình như thế nào, gần như là dung túng đến độ không có giới hạn, cậu đặt gói snack chưa bóc sang một bên, nói: "Đùa anh đấy, lúc đọc sách em đau có ăn gì đâu, anh còn phải làm việc đến lúc nào nữa? Hôm nay em muốn ngủ sớm."

"Còn chút nữa." Bạch tiên sinh lật lật tập văn kiện trước mắt: "Khoảng mười mấy phút nữa là xong."

"Thế thì tốt quá." Trịnh Hòa nói: "Hình như mấy ngày nay anh bận lắm."

"Ừm, có một việc cần phải xử lý, giải quyết xong là lại ổn thôi." Trước giờ, khi nhắc đến công việc của mình, Bạch tiên sinh đều nói rất mơ hồ, Trịnh Hòa cũng đã quen, hơn nữa, cậu thấy, dù Bạch tiên sinh có nói tường tận thì cậu cũng chẳng hiểu, mập mờ thế này còn dễ hiểu hơn.

"Anh làm việc đi, em đọc sách." Trịnh Hòa giục, lại sợ thái độ của cậu khiến Bạch tiên sinh nghĩ nhiều bản giải thích: "Hôm qua chuyên gia dinh dưỡng của anh gọi điện cho em, bảo em phải giục anh đi ngủ lúc 9 giờ tối, sợ sau khi anh ngừng uống loại thuốc nào đó lại mất ngủ."

"Họ gọi điện cho em làm gì?" Bạch tiên sinh hỏi, giọng điệu không vui.

Trịnh Hòa nhún vai: "Chắc họ nhận ra, ngoài em ra chẳng ai quản thúc được anh nữa."

"Được rồi, tôi chấp nhận lý do này." Bạch tiên sinh nói.

72.

Ông cha ta đã nói: người định không bằng trời định.

Rốt cục Trịnh Hòa cũng đợi đến lúc Bạch tiên sinh làm việc xong, hai người cùng nằm trên giường. Trong bóng đêm, tiếng chăn sột soạt vang lên, Trịnh Hòa nhỏ giọng hỏi: "Anh nhích qua đây làm gì?"

Bạch tiên sinh cười khẽ: "Giờ còn sớm...."

"Này, " Trịnh Hòa nhắc nhở: "Hôm nay mới vừa làm, eo em còn đau lắm, anh không để em ngủ yên được à?"

Bạch tiên sinh hôn lên trán Trịnh Hòa, nhẹ nhàng lần xuống dưới rồi ngừng lại bên môi Trịnh Hòa, hơi thở ấm áp của cả hai quyện lấy nhau, Trịnh Hòa vừa định hé miệng thì —–

"Tình tình tình tính tinh tình tinh tinh tinh!"

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên khiến họ giật nảy mình.

"Lại thế rồi." Trịnh Hòa oán giận.

Bạch tiên sinh mang vẻ mặt hằm hằm đi lấy di động, vừa định ném ra ngoài thì hắn chợt sững lại, nghi hoặc nói: "Không phải của tôi."

"Thế ai?" Trịnh Hòa nói thầm: "Chẳng nhẽ có người muộn thế này còn gọi cho em? Ai nhỉ?" Cậu mở khóa màn hình, khóe môi cậu giật giật khi thấy tên hiển thị, ra là ông Trịnh.

Trịnh Hòa ra hiệu im lặng với Bạch tiên sinh, cậu bấm nhận cuộc gọi: "A lô? Bố à, sao bố lại gọi điện cho con thế?"

Ông Trịnh đứng trong gió lạnh căm căm, ngước đầu nhìn khung cửa sổ tối đen: "A Hòa, con mở cửa cho bố đi, bố ở ngay dưới nhà này."

Trịnh Hòa nghe vậy liền hoảng hốt, cứ tưởng chuyện của mình và Bạch tiên sinh bại lộ rồi, cậu còn chưa chọn được thời điểm thích hợp để khai báo với gia đình mình mà, chẳng nhẽ bị ép phải nói hết sao? Cậu mở cửa sổ, nhìn xuống, dưới lầu rỗng tuếch, làm gì có ai nha.

Trịnh Hòa yên lòng, hỏi: "Bố đang ở đâu thế, có phải dưới nhà của mẹ không."

Ông Trịnh gật đầu: "Đúng thế, bố sắp lạnh chết rồi, mẹ con không chịu mở cửa đâu, con mở cho bố đi."

Trịnh Hòa đáp: "Nhưng giờ con có ở nhà đâu, chẳng phải đã nói với bố mẹ là con ở nhà bạn sao? Mẹ mà biết bố tới chắc chắn sẽ giận lắm."

Ông Trịnh thở dài: "Lúc đi rồi bố mới biết mình quên đồng hồ và thẻ tín dụng, lúc ở trường mẹ con cũng tránh bố, bố còn nhiều đồ chưa chuẩn bị mà, hôm nay được nghỉ sớm, vừa tan tầm bố liền tới thu dọn đồ đạc."

Trịnh Hòa nghe vậy, lòng lại nao nao. Hồi bố cậu chưa ngoại tình, ngày nào ông ấy cũng phải hơn 9 giờ mới về đến nhà, khi ấy mẹ cậu chưa phải bận rộn, bàn cơm lúc nào cũng có đồ ăn nóng hổi đợi sẵn. Dần dần sau này, bố cậu không về nhà, mẹ cũng quen với việc đặt tiền cơm lên bàn, để Trịnh Hòa tự mua đồ.

Sống yên ổn không chịu, sao bố mẹ không thể khiến bọn con an tâm chút chứ.

Ông Trịnh tưởng Trịnh Hòa vẫn giận nên lừa mình để không mở cưa, nói: "A Hòa, bố đứng đây hơn hai mươi phút rồi, con mở cửa cho bố, bố dọn đồ xong là đi mà, không để mẹ con biết đâu."

Trịnh Hòa thở dài: "Nhưng con không ở nhà thật mà."

"Thế...." Ông Trịnh Hòa có bóng loang loáng trên cửa sổ, hình như có ánh đèn: "A Hòa, đừng lừa bố, con bật đèn rồi cơ mà, cho bố vào đi."

Trịnh Hòa cảm thấy hoài nghi, chẳng nhẽ mẹ cậu về? Cậu nói: "Bố, bố đợi chút, con gọi cho mẹ xem, người đó không phải là con, con xem có phải mẹ không."

"Ờ, được rồi." Ông Trịnh nhìn chằm chằm vào nhà mình, ông bắt đầu cảnh giác.

Cúp máy, Trịnh Hòa bấm số cho mẹ, cậu có linh cảm không lành. Bạch tiên sinh nằm bên, chống đầu nhìn cậu, Trịnh Hòa nắm chặt tay hắn, rốt cuộc có người bắt máy, Trịnh Hòa vội hỏi: "Mẹ, mẹ ở nhà à?"

Giọng bà Trịnh vang lên đầy mỏi mệt: "Mẹ ở trường, sao thế, tìm mẹ có việc gì?"

Trịnh Hòa nói liến thoáng: "Hình như nhà mình có trộm, mẹ mau về đi, con gọi cảnh sát."

Ở phía đầu kia, ông Trịnh rốt cuộc thấy đèn phóng bếp được bật, một người đàn ông rất cao đứng trong đó lục lọi. Tủ lạnh ngay sát cửa sổ, nên ông Trịnh nhìn rất rõ ràng, người đó ông không quen!

Ông gọi điện cho 110 ngay lập tức. Có lẽ ban đêm, con đường này chỉ có một mình ông, vậy nên người đàn ông trong trù phòng vừa liếc mắt ra ngoài liền chăm chú nhìn ông Trịnh. Ông Trịnh vẫn chưa hay biết gì, vừa căng thẳng vừa báo với cảnh sát địa chỉ nhà mình. Để kẻ trộm không nhận ra, ông Trịnh cúi đầu, nói rất nhỏ.

Cúp máy, ông Trịnh sợ tên trộm đã chạy liền ngẩng đầu lên nhìn, cả hai bốn mắt nhìn nhau.

Tên trộm này thực cảnh giác, gã liên tưởng tới việc ông Trịnh vừa gọi điện liền nhảy khỏi cửa sổ trốn đi.

Ông Trịnh bị dọa sợ, sững ra một hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lấy chìa để mở khóa xe. Nhưng trời quá tối, tay ông lại cứng lại do lạnh cóng nên mãi mới đâm được chìa vào ổ. Đột nhiên, từ hàng rào đối diện lao ra một người đàn ông cao gầy, ông Trịnh ngẩng đầu, dù chỉ liếc một cái ông cũng nhận ra đây là tên trộm khi nãy. Ông sợ quá, môi tái nhợt, chân đạp mãi không được, thấy tên trộm rút một con dao từ trong ngực bèn cái khó ló cái khôn, đẩy thẳng xe đạp vào hắn!

Tên trộm không kịp đề phòng, bị xe đạp đè lên, ông Trịnh cắm đầu chạy về phía đường lớn, vừa chạy vừa hô: "Cứu tôi với! Có người cầm dao!"

Ở đầu bên kia, Trịnh Hòa cúp máy xong, Bạch tiên sinh liền hỏi: "Nhà em có trộm à?"

Trịnh Hòa gật đầu, cậu cuống quýt nói rằng: "Bố em còn ở đó, em lo ông ấy gặp chuyện ngoài ý muốn."

Bạch tiên sinh nói: "Tôi đã gọi cho cục cảnh sát rồi, dậy, tôi đưa em qua."

Trịnh Hòa kinh ngạc: "Anh gọi từ lúc nào thế?"

Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa. Chẳng nhẽ em ấy cho rằng mình không phái người trông coi quanh nhà em ấy sao? Nhưng thật không ngờ là lần này hắn lại tới nhà Trịnh Hòa.....Hắn nói: "Ngay lúc em gọi điện, được rồi, đừng hỏi nhiều thế, chẳng phải cha em ở đó sao."

Trịnh Hòa gật đầu: "Vâng, chắc chút nữa mẹ em cũng về tới nơi....Ai, Bạch tiên sinh, anh nói xem, liệu tên trộm đó có tấn công bố em không! Ông ấy đứng ngay dưới nhà đó!"

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là...không đâu."

"Hộc hộc...." Ông Trịnh chạy như điên băng qua màn đêm, ông cứ nghĩ mình vẫn là cậu thanh niên trẻ leo bảy tầng lầu vẫn không thở dốc của thời sinh viên, nghĩ rằng mình dư sức có thể kéo chân được tên trộm này cho tới khi cảnh sát đến, nhưng sự thực là, vừa tăng tốc, cổ họng ông đã khô khốc như muốn nôn, cảm giác ghê tởm ấy khiến ông muốn ngừng bước.

Khu nhà này rất cũ, ông Trịnh nhớ rằng hình như gần đây có một chợ đêm, ở đó có rất nhiều người. Ông thấy ánh đèn phía xa xa, quay đầu lại thì thấy tên trộm đã gần mình lắm rồi liền la lớn: "Cứu với! Cứu với! Có người muốn giết tôi!"

Dường như có một vài người nghe được tiếng la, đầu hẻm có người ngoái qua nhìn, nhưng trời tối qua, họ lại đứng ở nơi đầy đèn nê ông nên chẳng thấy rõ mọi chuyện.

Ông Trịnh thấy có người phát hiện liền chạy nhanh hơn, cũng càng lớn tiếng: "Cứu với! Có người cầm dao muốn giết tôi! Nó là thằng trộm! Cứu với!!"

Thấy có người chạy về phía này, ông Trịnh vừa yên lòng thì nghe tiếng bước chân phía sau, vừa nghiêng người để xem tên trộm chạy đến đâu rồi thì một nhát dao đâm vào vai ông....

"A!!" Ông hét lên đau đớn, ngẩng đầu về phía đám người để cầu cứu thì lại thấy mấy cậu thanh niên đang chạy tới lại ngoành về, những người còn nhìn về phía này cũng quay mặt đi. Quả là bi ai.

"Sao lại thế, sao lại thế...." Ông Trịnh cảm thấy lòng mình lạnh lẽo. Cả đời dạy học, hết lòng cho nhà trường và sự nghiệp giáo dục, nhưng giờ, ông không có gia đình, không có sự nghiệp, chẳng nhẽ lại còn phải chết ở chỗ nào sao?

Tên trộm định rút con dao trên vai ông Trịnh để đâm tiếp những vị trí trọng yếu khác. Ngay lúc ông Trịnh tuyệt vọng thì có một người khống chế đầu của tên trộm đó, người khác đá văng tên trộm đi, mắt ông được bịt lại, ống thuốc đã chuẩn bị được nhẹ nhàng tiêm vào cánh tay ông. Đợi đến lúc ông Trịnh thiếp đi, người đàn ông khuất trong bóng đêm ra hiệu cho những người khác mau chóng đưa ông tới viện.

73.

Bà Trịnh và Trịnh Hòa gặp ông Trịnh ở bệnh viện. Y tá ngăn hai người lại, nói: "Bệnh nhân vừa được tiêm thuốc mê, cô và cháu tạm đừng làm phiền, đợi bệnh nhân tỉnh hãy hỏi thăm."

Bà Trịnh ngồi xuống trên ghế, nhìn ông Trịnh nằm trên giường bệnh, thở dài: "Cái lão già này, vừa tới nhà chúng ta là có chuyện, ông trời không nhịn nổi nên thay chúng ta trừng phạt lão đây mà."

Trịnh Hòa nhìn mẹ mình, hỏi: "Mẹ, mẹ hận bố đến thế sao?"

Bà Trịnh nói: "Không đến mức hận, sống với nhau bao nhiêu năm như thế, tình yêu cũng đã chuyển hết thành tình thân, nhưng ông ấy là chuyện có lỗi với mẹ trước, nếu ông ấy không yêu cầu ly hôn, mẹ cũng đòi làm thế."

Trịnh Hòa ngồi trên ghế nhựa. Bạch tiên sinh ở chỗ rẽ cạnh đó, nghe vệ sĩ thuật lại mọi chuyện, hắn nhìn đám cấp dưới của mình, rất không hài lòng: "Vậy nên mấy cậu để yên cho ông ấy bị đâm một nhát? Các cậu muốn bị trừ tiền lương sao?"

Đám vệ sĩ đều cao từ 1m9 trở lên, Bạch tiên sinh 1m8, đứng trước mặt chỉ trích mà khiến cả bọn phải cúi gằm mặt xuống.

Đối với việc ông Trịnh bị thương, thực ra cả bà Trịnh và Trịnh Hòa đều cảm thấy đúng là tự làm tự chịu, có đau lòng, nhưng cảm xúc lấn phần nhiều là: bất đắc dĩ và 'quả thế'. Trịnh Hòa ló đầu ra thấy Bạch tiên sinh đang mắng cấp dưới. Trên đường tới, cậu biết nhóm vệ sĩ này đã cứu bố mình nên đi qua, kéo kéo tay Bạch tiên sinh: "Thôi, bọn họ cũng làm hết trách nhiệm rồi, có trách cũng trách thằng trộm đó....đúng rồi, các anh có bắt được thằng trộm đó không?"

Bạch tiên sinh gật đầu: "Em yên tâm, tôi sẽ trả lại công bằng cho em."

Trịnh Hòa ôm eo Bach tiên sinh, chôn mặt vào lòng hắn.

74.

Lúc mới gặp vệ sĩ của Bạch tiên sinh, cậu còn thấy họ rất oai phong, âu phục đen nhé, mắt kính đen nhé, thái độ còn rất nghiêm túc nhé, y hệt như trong mấy bộ phim.

Nhưng rồi, khi ông Trịnh nằm viện, Bạch tiên sinh phái họ đến trông cửa, Trịnh Hòa mới nhìn rõ bản chất của đám cấp dưới này khi Bạch tiên sinh không có bên cạnh.

Ví dụ làm mấy chuyện dở người như đếm đạn giết thời gian, chuyện này đã khiến mấy y tá đi qua bị dọa chết khiếp. Mỗi lần Trịnh Hòa đến thăm bố, nhìn ánh mắt ngập tràn lo lắng và đầy đáng thương của các bác sĩ và y tá là cậu lại thấy áp lực.

May mà Bạch tiên sinh có một vị thư ký chăm chỉ, chịu khó, ngày nào đi làm cũng phải kiểm tra xem quần áo của chúng vệ sĩ đó, có biết không?!

Trịnh Hòa sững sờ nhìn đội vệ sĩ xếp thành một hàng ngay ngắn trước cửa, vị thư ký trung niên chắp tay sau lưng, đi qua trước mặt họ. Bỗng nhiên, ông đúng lại, chỉ vào giầy của một người, nói: "Đã đánh giày chưa?"

Người nọ gãi đầu, cười gượng: "Chưa kịp."

Vị thư ký gật đầu, tủm tỉm cười: "Trừ tiền lương."

Trịnh Hòa: "..."

75.

Đối với việc Trịnh Hòa nhất quyết chờ cho đến khi bố mình tỉnh lại mới đi, cả bà Trịnh và Bạch tiên sinh đều không đồng ý.

Bà Trịnh nhìn đôi mắt thâm quầng của con mình, nói: "A Hòa, bố còn chắc là không sao đâu, mẹ gọi điện cho cái người kia rồi, chắc lát nữa cô ta sẽ tới, con về đi, chẳng phải con còn phải đi học sao."

Trịnh Hòa nói: "Mẹ, mẹ mới thế chứ. Mẹ không được nghỉ ngơi mấy hôm rồi. Mẹ về trường đi, gầy thế này rồi đó."

"Mẹ có gầy đâu, con mới gầy. Mấy hôm nay mẹ không chăm sóc được cho con, hôm nay xin nghỉ đi, về nhà với mẹ, mẹ nấu món ngon cho." Bà Trịnh nhìn Trịnh Hòa mà thấy đau lòng.

Bạch tiên sinh đứng ngoài cửa nghe thấy vậy, khụ một tiếng để hai người trong phòng chú ý đến mình.

Bà Trịnh vẫn nhìn con mình và ông Trịnh nãy giờ. Đến lúc này bà mới nhận ra ngoài cửa còn đứng rất nhiều người, bà nghi hoặc nhìn Bạch tiên sinh: "Ngài là?"

Trịnh Hòa đỡ trán, biết ngay là Bạch tiên sinh sẽ không cho cậu đi mà. Rõ ràng tình cảm của hai người dạo này không tệ, nhưng chuyện cậu phải tách khỏi anh ấy cứ như nghịch lân vậy, không được phép đụng vào. Cậu liếc về phía Bạch tiên sinh để ra hiệu, sau đó dìu bà Trịnh, nói: "Mẹ, đây là.....người cứu bố!"

Bạch tiên sinh khẽ nhíu mày, nhìn Trịnh Hòa rất không đồng tình. Tuy đây là sự thật nhưng hắn không muốn mình chỉ là một người qua đường.

Tuy bà Trịnh không thích ông Trịnh, nhưng vẫn rất nhiệt tình với người ra tay cứu giúp là Bạch tiên sinh, bà vội vàng nói: "Thật sự cám ơn ngài, cám ơn!"

"Không có gì." Bạch tiên sinh gật đầu nói: "Chính xác là vệ sĩ của tôi đã cứu, không can hệ gì đến tôi."

Bà Trịnh liền quay sang nhóm vệ sĩ, gập người cảm ơn.

Việc bà Trịnh muốn Trịnh Hòa cùng về nhà, bà đãi cậu một bữa ngon là việc không thể xảy ra. Chủ yếu là do công việc của bà quá bận rộn, trường học mới có hoạt động cần tổ chức, bà là tổ trưởng, việc gì cũng đến tay. Đó, mới rảnh ra hai tiếng, bên trường học không ai tìm thấy bà liền gọi điện đến réo.

Trịnh Hòa nhận thấy sự không vui trên nét mặt của Bạch tiên sinh, thấy thế liền nói với bà: "Mẹ, bên trường bận thế, mẹ về trước đi. Chút người đó tới, đụng mặt lại không ổn. Mẹ về trước đi, ở đây có con rồi."

Bà Trịnh cũng không muốn gặp ông Trịnh, nhưng bà lại lo cho Trịnh Hòa, hỏi: "Một mình con ở lại có được không?"

Trịnh Hòa cười: "Mẹ yên tâm đi, có phải lần đầu đâu mà."

Bạch tiên sinh bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi cũng ở lại."

Bà Trịnh sững lại, vô công bất thụ lộc, mình và anh ta không có liên quan gì sao phải giúp đến thế. Nhưng nghĩ lại, chính người này đã cứu ông Trịnh, và nhìn anh ta có vẻ dư giả. Vốn bà định đưa tiền cảm ơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại cất tiền vào, thay vào đó một tấm danh thiếp: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian, mong ngài cho phép tôi mời một bữa cơm để cám ơn."

Bạch tiên sinh nhận lấy tấm danh thiếp, đưa mắt qua nhìn rồi gật đầu nói: "Vâng, thưa cô."

Vì tiếng 'cô' này mà bà Trịnh thấy người thanh niên này gần gũi hơn nhiều. Bà cười tươi, nói: "Ôi chao, vậy cô đi trước, làm phiền cháu rồi." Bà nhét 300NDT vào tay Trịnh Hòa, nhắc nhỏ: "Mời người ta ăn gì đấy nhé, mẹ đi trước, đừng làm phiền người ta."

"Con biết mà." Ánh mắt Trịnh Hòa đầy vẻ bất đắc dĩ. Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng Trịnh Hòa cảm nhận được Bạch tiên sinh sắp hết kiên nhẫn đến nơi, còn kéo dài nữa, Trịnh Hòa không dám chắc là Bạch tiên sinh có nói luôn mối quan hệ của họ ra không.

Vất vả lắm mới tiễn được bà Trịnh, vị thư ký trung niên kéo y tá vào căn phòng khác, xem có việc gì cần chú ý không. Bạch tiên sinh đứng cạnh, khoanh tay nhìn cậu, hỏi: "Sao không nói thật về chuyện của chúng ta cho gia đình em?"

Trịnh Hòa lại gần, kéo kéo tay áo Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh bỏ tay cậu ra, Trịnh Hòa lại hôn lên má ông. Bấy giờ, vẻ mặt Bạch tiên sinh mới dịu đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

"Được rồi, đừng giận nữa, anh đẹp trai à." Trịnh Hòa dỗ dành: "Hiện em chưa nói được, đợi vài năm nữa được không?"

Bạch tiên sinh quay lại nhìn cậu, tuy không nói gì, nhưng Trịnh Hòa biết anh ấy đang bày tỏ sự nghi ngờ, cậu giải thích: "Quan niệm của nước em không giống với nước anh, hơn nữa bố mẹ em đều là giáo viên, tư tưởng rất bảo thủ, em không chắc, sau khi nói, phản ứng của họ sẽ như thế nào."

Bạch tiên sinh nói: "Nhưng giờ họ cũng có chăm sóc em đâu? Em vẫn là vị thành niên, nhưng cha mẹ đâu quan tâm tới em nữa, ngoài việc đưa một ít tiền." Hắn chỉ vào mấy đồng tiền trong tay Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa chạnh lòng. Ông bà Trịnh không để tâm tới cái nhà này, người thiệt thòi nhất là cậu, cậu nhét tiền vào túi áo, môi bặm lại, nghĩ phải làm sao để Bạch tiên sinh biết tình trạng của cái gia đình có bố mẹ cuồng làm việc nó thế nào.

Bạch tiên sinhh hiểu nhầm sự im lặng của Trịnh Hòa, ông hơi chút luống cuống, nắm tay cậu giải thích: "Tôi không phải....xin lỗi, tôi không nên nói thế."

"A? A, không sao." Ưu điểm lớn nhất của Trịnh Hòa là lạc quan đến mù quáng, cậu nói: "Đó là sự thật mà, nhưng chẳng phải giờ em đã có anh sao, sắp nửa đem rồi, anh về ngủ đi, em ở lại đợi xem lúc nào bố tỉnh lại."

Bạch tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm lấy Trịnh Hòa, để cậu ngồi xuống cạnh mình. Hắn nhận ra, mình thực thích việc da thịt của hai người chạm vài nhau, chỉ cần có thể, hắn liền bất giác làm ra những hành động ái muội như thế. Trùng hợp thế nào, với người bị ép phải trưởng thành sớm như Trịnh Hòa, cậu cũng rất thích những cử chỉ thân mật ấy của Bạch tiên sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net