81-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

81.

Sáng hôm sau, Trịnh Hòa lại xin nghỉ học.

Bạch tiên sinh đã dậy từ sớm, dạo gần đây, trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, chuyên gia dinh dưỡng kê cho hắn một đống thuốc vitamin, còn chạy bộ buổi sáng, vạch sẵn kế hoạch hết rồi.

Sơn trang ngoài thành phố H đã bắt đầu được lắp đặt, lúc đọc thấy nó trong sách, Bạch tiên sinh đã sai người quan sát, có cơ hội là mua luôn. Giờ sáng nào hắn cũng lái xe tới chân núi, chạy một vòng sau đó mới về.

Trịnh Hòa biết sáng nào Bạch tiên sinh cũng ra ngoài, nhưng hôm nay hắn đã mặc sẵn bộ đồ thể thao màu xám mà vẫn chưa đi, mà ngồi xuống bàn ăn nhìn cậu nấu bữa sáng, Trịnh Hòa tò mò hỏi: "Sao hôm nay anh không ra ngoài?"

Bạch tiên sinh nói: "Chẳng phải hôm qua tôi đã nói với em sao?"

Trịnh Hòa đấm đấm thắt lưng, tối qua mệt quá, xong việc là cậu ngủ luôn, Bạch tiên sinh nói gì cũng không nhớ rõ: "Anh nói gì? Sao em không nhớ nhỉ?"

Bạch tiên sinh nói: "Ở thành phố B mới mở một công viên hải dương, tôi định dẫn em tới."

"Đi chơi sao?" Trịnh Hòa nghe vậy thì vui lắm, dạo trước thấy quảng cáo trên TV, cậu chỉ thuận miệng nói với Bạch tiên sinh thôi, nào ngờ anh ấy còn nhớ.

Thấy Trịnh Hòa vui vẻ, khóe miệng của Bạch tiên sinh cũng nhếch lên: "Tôi xin phép nghỉ ba ngày cho em rồi, đã đặt phòng khách sạn, muốn chơi gì thì chơi đó."

"Bạch tiên sinh, em yêu anh chết mất!" Trịnh Hòa bỏ nồi đó, chạy đến hôn chụt lên mặt Bạch tiên sinh một cái. Ông bà Trịnh rất hiếm khi dắt cậu đi chơi, tuy trước đây họ chưa bận như giờ, nhưng cả hai đều thấy việc dẫn con đi chơi đúng là tra tấn, vậy nên Trịnh Hòa chỉ được đi trong những dịp nhà trường tổ chức, và một lần được chị mình dẫn đi khi chị tốt nghiệp cấp 3.

Bạch tiên sinh không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, hắn ôm lấy eo Trịnh Hòa, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: "Được rồi, ăn sáng xong chúng ta đi."

"Ôi chao, mì của em!" Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhớ mì của mình còn ở trong nồi liền cuống cuồng chạy về bếp, thấy chưa bị trương mới thở phào nhẹ nhõm.

82.

Thím Triệu vẫn xin nghỉ, một mình Trịnh Hòa xếp đồ cho hai người, kéo vali xuống tầng.

Trước đây, cậu không ngờ mình có thể làm việc nhà chuyên nghiệp như thế, nhưng từ khi đến sống với Bạch tiên sinh, thấy kĩ năng sinh hoạt tệ hại của anh ấy liền không đành lòng, cứ thế làm nhiều hơn một chút.

Bạch tiên sinh rất thích hành vi đó của Trịnh Hòa. Hắn là người rất chú trọng tới lãnh địa của mình, cực kỳ không thích có người ngoài đặt chân vào nhà, hơn nữa, nhìn bóng dáng Trịnh Hòa chạy qua chạy lại, hắn cảm thấy rất giống khung cảnh 'gia đình' mà quyển sách nhắc tới.

Bạch tiên sinh vén tay áo lên, hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"

Trịnh Hòa nhìn hắn một cái, nói: "Em xong hết rồi, anh giúp em mang hành lý xuống đi."

Bạch tiên sinh vỗ vỗ vali: "Em nghĩ chúng ta cần nhiều đồ thế sao? Đi ba ngày thôi mà."

Trịnh Hòa hỏi lại: "Trước ai chuẩn bị hành lý cho anh?"

Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

"Nhìn thế là biết anh chẳng biết gì rồi." Trịnh Hòa cười nhạo: "Đợi đến lúc ra khỏi nhà, thấy cái gì cũng không hợp ý, anh sẽ cảm ơn vì em đã chuẩn bị nhiều như thế."

"Bảo bối, tôi nhận ra em càng ngày càng không sợ tôi, " Bạch tiên sinh lắc đầu, nói: "Chẳng biết là tốt hay xấu."

"Em sợ anh làm gì?" Trịnh Hòa cũng lắc đầu: "Anh đâu có mọc thêm cặp tai, cũng không có đuôi, anh định dọa sợ em thế nào?"

Bạch tiên sinh vỗ mông Trịnh Hòa một chút, vừa cười vừa xách hành lý để vào cốp xe.

83.

Lần này Bạch tiên sinh không dẫn vệ sĩ đi theo. Trịnh Hòa ngồi trong xe, ngoái đầu lại nhiều lần, bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng: "Sao bỗng nhiên anh lại muốn đưa em đi chơi thế?"

Bạch tiên sinh điều chỉnh kính chiếu hậu, đáp rất tùy ý: "Chẳng phải em nói muốn đi sao."

Trịnh Hòa đương nhiên không tin, cậu từng nói nhiều chuyện mà: "Thế em bảo muốn về nhà, sao anh không đưa em về?"

"Nhà em đâu có ai, " Bạch tiên sinh nói: "Chi bằng ở lại chỗ tôi."

"Thôi đi, không hỏi anh nữa." Trịnh Hòa biết không moi được tin thật từ miệng Bạch tiên sinh: "Nhưng chí ít anh cũng phải mang theo vệ sĩ chứ? Chỉ có chúng ta, em thấy không an toàn."

"Không sao." Bạch tiên sinh nói: "Giờ họ không rảnh để gây rắc rối cho tôi."

Trịnh Hòa không biết 'bọn họ' mà Bạch tiên sinh nói đến là ai, nhưng cũng có thể đoán đại khái, cậu mếu máo: "Chuyện của anh, anh tự giải quyết đi, đừng lôi em vào, mạng em quý lắm, nhỡ có chuyện gì anh cứ sống khổ hết quãng đời còn lại đi."

"Ha ha, " Bạch tiên sinh vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: "Chẳng bao giờ em nghĩ giống tôi cả, yên tâm đi, họ không dám đụng tới em, hơn nữa, lần này quả thực tôi chỉ là đưa em đi chơi thôi, đừng nghĩ nhiều quá."

"Lúc nào anh cũng nói thế." Trịnh Hòa thở dài, nói: "Nhưng sao lúc bên anh, em lại thấy lo thế chứ?"

"Lo cái gì?" Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa quay đầu lại, cắn ngón tay hắn: "Nhìn cái mặt đã không yên tâm."

Bạch tiên sinh: "..."

Nhìn kỹ lại thì, ngoại hình của Bạch tiên sinh hơn Trịnh Hòa rất nhiều, lại rất đặc biệt, nhưng có một nhược điểm trí mạng đó là, trời sinh nam tướng mạo lại thiên hướng nữ, lại thêm mái tóc dài kỳ quái đó, không xấu, nhưng chỉ cần tam quan bình thường, không mắt mù, bất cứ ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn một cái.

Giống như một con thiên nga đột nhiên xuất hiện trong lũ vịt con ấy.

Thực ra thì, dù không cùng tộc nhưng nhìn vẫn đẹp lắm.

84.

Bạch tiên sinh tới khách sạn ở thành phố B trước, phòng nhìn ra cảnh biển ở tầng 16. Trịnh Hòa nằm trên giường nhìn hồi lâu, rồi xuống giường, dán mặt mình vào cửa kính. Nhìn hành động trẻ con ấy của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh mới nhớ tới cậu bé này mới mười bảy, kém mình những mười một tuổi.

Trước khi đọc quyển sách đó, hắn chưa từng nghĩ có có ngày mình nằm trên cùng một chiếc giường với một người nhỏ tuổi như vậy. Đêm nào cũng thế, sau khi ngọt ngào triền miên qua đi, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Hòa bên cạnh, hắn sẽ an lòng.

"Bảo bối, em thích biển thế sao?" Hắn đi qua, ôm lấy cậu từ sau lưng.

Trịnh Hòa dịch dịch cổ để Bạch tiên sinh ôm mình thoải mái hơn: "Là vì em chưa từng được nhìn thấy thôi? Công viên hải dương ở đâu? Ở đâu nha?" Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ở đó." Bạch tiên sinh chỉ về một hướng: "Giờ em có muốn ăn không? Sắp giữa trưa rồi, đồ ngọt ở đây ngon lắm."

Trịnh Hòa vừa định lắc đầu, lại chợt nhớ đến tình yêu của Bạch tiên sinh dành cho đồ ngọt liền gật: "Được, chiều đỡ đói."

"Vậy em cứ ngắm cảnh biển nữa đi." Bạch tiên sinh đứng lên: "Tôi đi đặt cơm, em thích ăn gì?"

Trịnh Hòa bỗng nhiên cười ngây ngô, lại còn càng ngày càng cười lớn.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa đột nhiên cười, cũng nhếch môi một cái: "Em cười gì thế ?"

Trịnh Hòa nói rất đắc ý: "Em chợt nhớ ra là giờ bọn bạn còn đang phải lên lớp, em lại đi chơi với anh, hơn nữa hôm naycó bài kiểm tra."

Bạch tiên sinh đỡ trán.

Cái tinh thần AQ này chắc chắn không phải do mình nuôi ra.

85.

Hai ưu điểm lớn nhất của Trịnh Hòa là lạc quan một cách mù quáng, và dễ thỏa mãn.

Biểu hiện rõ ràng nhất là từ ngày quen với Bạch tiên sinh, cậu chưa từng chủ động đòi thứ gì, thậm chí khi Bạch tiên sinh muốn tặng cậu thứ gì đó, cậu lại từ chối. Điều này khiến Bạch tiên sinh thực buồn rầu.

Những người hắn từng tiếp xúc đều có lòng tham, dù ban đầu có thể giữ vững bản ngã, nhưng trước lợi ích, người đó chỉ nhịn được nhất thời, không nhịn được cả đời; nhất là khi nhìn lợi ích sắp rời khỏi mình sau, người có thể giữ vững bình tĩnh vô cùng ít.

Nhưng Trịnh Hòa rất khác, cậu chưa từng có ý định đụng tới một đồng nào của Bạch tiên sinh, sau cái lần hắn tặng di động và máy chơi game, Bạch tiên sinh còn đưa cậu một chuỗi chìa khóa xe, vẻ mặt lúc ấy của Trịnh Hòa là thế này:

=-=

Sau đó thì không có sau đó.

Xe vẫn để bám bụi trong gara.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net