86-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

86.

Công viên hải dương này mới khai trương, Bạch tiên sinh đã tham dự buổi lễ đó, vậy nên hắn mới dám đưa Trịnh Hòa tới chơi.

Nhưng vì nguyên tắc giữ bí mật cho công việc mà Bạch tiên sinh không nói chuyện này với Trịnh Hòa, hai người dắt tay nhau đi mua vé, cưỡi ngựa xem hoa dạo qua một vòng.

Bước chân vào thì thấy trên bản đồ có ghi trong công viên hải dương có nhà ăn, trung tâm giải trí và phòng khách. Trịnh Hòa nhìn vậy, bỗng nhiên cười hì hì, hỏi Bạch tiên sinh: "Anh nghĩ xem, liệu chút nữa có phải xung quanh mình toàn thủy tinh rồi một đống cá nhìn chằm chằm chúng ta không?"

Bạch tiên sinh chưa từng vào trong xem, nên hắn cảm thấy lời Trịnh Hòa nói rất có khả năng. Cuối cùng hai người quyết định tới phòng khách, nếu xung quanh quả thực toàn thủy tinh thì sẽ ở lại đó một đêm để cảm nhận.

Nhân viên tiếp tân biết Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa muốn đi thăm phòng khách liền tươi cười lấy chìa khóa, khi nghe được Trịnh Hòa đoán linh tinh như vậy, nụ cười trên mặt cô nứt ra.

Cô yên lặng mở ra căn phòng nhìn rất bình thường, chỉ có đúng một mặt tường bằng thủy tinh, Trịnh Hòa thực thất vọng: "Ra không phải xung quanh đều là thủy tinh nha."

Bạch tiên sinh khoanh tay nhìn căn phòng, thực ra hắn cảm thấy, vụ cả bốn bức tường đều bằng thủy tinh không khả thi lắm, bên cạnh còn có phòng, chẳng nhẽ để khách nhìn xuyên qua thủy tinh thấy được phòng bên kia?

——- Đêm nay hắn còn định cùng Trịnh Hòa chơi trên cái giường này.

Trịnh Hòa dạo qua một vòng rồi tới chỗ Bạch tiên sinh: "Em xem xong rồi, chúng ta đi thôi."

Bạch tiên sinh bỗng nhiên hỏi: "Em thấy nơi này thế nào?"

Trịnh Hòa đáp rất thành thực: "Nếu toàn bằng thủy tinh, em nghĩ mình sẽ vui hơn."

Cô nàng tiếp tân sắp khóc đến nơi: "Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ tiếp thu lời đề nghị của ngài để thỏa mãn nhu cầu của quý khách."

Bạch tiên sinh đứng cạnh cười vui vẻ, hắn xoa xoa đầu Trịnh Hòa. Không biết hắn đang cười Trịnh Hòa hay cười chính mình khi nãy không hiểu sao lại có cùng sóng điện não với cậu. Bạch tiên sinh đưa thẻ của mình cho tiếp tân: "Đặt cho tôi một căn phòng đôi, cám ơn."

Tiếp tân nhìn Bạch tiên sinh, lại nhìn "học sinh" Trịnh Hòa, hỏi: ".....Nhưng chúng tôi chỉ có phòng đặc biệt, được không ạ?"

"Giường đôi?" Bạch tiên sinh hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Tiếp tân gật đầu rất nghiêm túc: "Giường đôi."

"Vậy được rồi." Bạch tiên sinh nói.

Cô tiếp tân như trút được gánh nặng, cầm thẻ rời đi.

Trịnh Hòa đứng bên hỏi: "Phòng đặc biệt là sao?"

Bạch tiên sinh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, chỉ cần có giường đôi là được rồi."

87.

Công viên hải dương thật ra cũng không thú vị lắm, nhất là với người hoàn toàn mù mờ về sinh vật biển như Bạch tiên sinh và kẻ chỉ biết vài loại cá có thể nấu ăn như Trịnh Hòa.

Kỳ thực ở cửa có hướng dẫn viên, còn có một quyển sách giới thiệu những sinh vật có ở đây, nhưng lúc ở bãi đỗ xe, cả hai thấy đông người quá bèn dùng thẻ đi đường tắt: tới cửa liền bảo nhân viên đỗ xe cho họ, sau đó đi cầu thang dành riêng cho nhân viên xuống, một cánh cửa phòng mở ra, Trịnh Hòa nhìn thoáng qua thì thấy một con rùa biển vừa thở ra bong bóng vừa chậm rãi bơi qua bơi lại.

"Hình như không có gì để chơi." Bạch tiên sinh nhìn con sứa đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ bên cạnh, nói.

"Cũng bình thường. Có thêm kiến thức." Thật ra Trịnh Hòa rất thất vọng. Có lẽ cậu chưa từng tới đây chơi nên mới tưởng tượng chỗ này tuyệt vời lắm, nhưng đến rồi mới biết, đâu đâu cũng toàn người với người, không khí thì oi bức. Nhiệt độ ngoài trời là 28 độ C, trong phòng cũng nóng nực, mỗi lần đi qua chỗ có điều hòa, cậu đều không muốn rời đi.

Bạch tiên sinh dịu dàng dùng bản đồ quạt gió cho cậu, khiến mấy cặp tình nhân đi qua đều phải liếc nhìn.

Vốn bọn họ định mặc đồ lặn để vào nước chơi, nhưng trùng hợp thế nào, hôm nay công viên hải dương tiếp một đoàn khách du lịch, mọi người trong đoàn đều muốn lặn xuống nước thăm thú. Trịnh Hòa nhìn hàng người dài lê thê liền quyết định cứ ngắm cá thôi vậy.

Đi dạo đến trưa, Trịnh Hòa đã thấm mệt, bụng cũng kêu ọc ọc không ngừng. Ban đầu cậu còn thấy bản đồ không quan trọng, nhưng giờ mới là lúc cần nó: "Anh đói chưa, hai ta tìm chỗ ăn đi."

Bạch tiên sinh ngửa đầu nhìn phía trên, nói: "Đi thôi, em muốn ăn gì?"

Trịnh Hòa nói: "Hình như trên đó là khu ăn uống....nhưng đường xa quá."

Bạch tiên sinh nói: "Đi lên đó đi, tiện mua quà luôn."

"Ôi chao!" Trịnh Hòa bỗng nhiên vỗ tay cái đét, giọng điệu đầy tiếc nuối.

"Sao thế?" Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

"Em không chụp ảnh! Không chụp một tấm nào cả!" Trịnh Hòa lấy chiếc di động Bạch tiên sinh mua cho mình ra, nói rất tội nghiệp.

Bạch tiên sinh không hiểu, chẳng qua chưa chụp ảnh mà thôi, sao phải tiếc nuối thế: "Vậy chút đi chơi thì chụp."

Trịnh Hòa bừng tỉnh ngộ: "Đúng rồi! Đúng rồi! Giờ em bắt đầu chụp cũng được mà!" Nói xong, cậu vội vàng kéo tay Bạch tiên sinh, nhân lúc ông không đề phòng bấm chụp.

Bạch tiên sinh: "..."

Chỉ số thông minh thấp đúng là không đỡ nổi.

88.

Tuy không có gì thú vị nhưng Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh vẫn dạo chơi cả ngày, buổi tối quay về, chân đã mỏi nhừ.

Thể lực của Bạch tiên sinh rất tốt, vậy nên hắn cứ để Trịnh Hòa ghé vào lưng mình rồi kéo về.

Cô nàng tiếp tân vẫn nhớ hai vị khách kỳ lạ này, thấy họ chỉ biết cười gượng gạo, rồi lễ phép hỏi: "Chào buổi tối, xin hỏi, số phòng của các ngài là?"

Bạch tiên sinh lấy số phòng từ túi áo ra đưa cho tiếp tân: "Cám ơn."

Nhìn số phòng, cô nàng tiếp khách nở một nụ cười thâm thúy, sau đó lại quay về gương mặt bình tĩnh của mình: "Mời hai vị theo hướng này."

Trịnh Hòa rướn đầu, thì thầm với Bạch tiên sinh: "Sao em thấy cô ấy cười quái quái nhỉ?"

Bạch tiên sinh nhỏ giọng đáp lại: "Tôi cũng nghĩ thế."

Trịnh Hòa nhìn động tác hiện tại của mình và Bạch tiên sinh, chân liền quặp lấy eo hắn: "Có phải cô ấy biết chúng ta là đồng tính luyến ái không?"

Trong lúc hai người còn vừa đi vừa đoán thì đã đến nơi, cô tiếp tân đưa thẻ khóa phòng cho Bạch tiên sinh, nói: "Chúc ngài có một đêm vui vẻ."

Trịnh Hòa cảm thấy càng quái dị.

Sau đó cửa mở.

Mọi thắc mắc được nhanh chóng giải đáp.

Màu sắc chủ đạo của phòng là đen, nổi bật lên là chiếc giường tròn đỏ rực, cùng với những 'đạo cụ' treo đầy trên tường. Thậm chí Trịnh Hòa còn thấy được loại dây lưng chỉ thấy trên mấy bộ phim.

Trái ngược với thái độ kinh ngạc của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh chỉ thản nhiên liếc qua một cái, sau đó ôm cậu lên giường, kéo ống quần cậu lên để xoa bóp, giúp cậu giảm đau.

Trịnh Hòa cảm thấy có chút xấu hổ, rụt chân lại, nói: "Ừmm...ờ...không cần đâu."

Bạch tiên sinh vén tóc ra sau tai, cởi áo khoác đặt sang bên cạnh, hơi khụy xuống bóp chân cho Trịnh Hòa: "Biết em không có thể lực thế này, hôm nay tôi đã không đưa em đi nhiều nơi thế."

Trịnh Hòa hỏi: "Vậy mai chúng ta đi đâu?"

Bạch tiên sinh mạnh tay thêm một chút, nhìn cái chân đau của Trịnh Hòa, mày nhíu lại: "Thế này rồi mà em còn hỏi muốn đi đâu chơi?"

"Sao đâu." Trịnh Hòa cười có chút ngu đần: "Khó khăn lắm mới được đi chơi, phải chơi cho đã chứ?"

"Muốn đi chơi lúc nào chẳng được, " Bạch tiên sinh gõ nhẹ cái trán của Trịnh Hòa: "Em cứ nghỉ ngơi đi, mai chúng ta về." Nói xong, hắn đứng lên.

Trịnh Hòa chống thân lên, hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Bạch tiên sinh quay đầu lại, nói: "Đi phòng tắm, hay em đi cùng tôi?"

Mặt Trịnh Hòa bỗng nhiên đỏ bừng, cậu trộm nhìn mấy 'đạo cụ' ở xung quanh, ấp úng hỏi: "Vậy...đêm nay....anh với em.....anh muốn 'làm' em sao?"

"Em không mệt à?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Khụ, " Mắt Trịnh Hòa đảo qua đảo lại, nhưng không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh, cậu nói: "Chẳng phải chúng ta đang ở trong cái phòng, ờ, thế này sao."

Khóe môi của Bạch tiên sinh khẽ nhếch lên, chán ghét nhìn những thứ xung quanh: "Tôi sợ bẩn, đêm nay cứ gác lại."

Trịnh Hòa: "..."

Đợi đã! Sao cái này lại không giống kịch bản?!

89.

Hôm sau , hai người về bằng máy bay.

Trên máy bay, Trịnh Hòa thấy một tiếp viên cực kỳ giống A Bối, đợi đến lúc người nọ đi sang chỗ khác, cậu hào hứng nói cho Bạch tiên sinh điều mình vừa phát hiện, cuối cùng, Bạch tiên sinh thoáng dời tầm mắt từ mặt báo sang chỗ tiếp viên kia, nói: "Đó chính là A Bối."

"A?" Trịnh Hòa sửng sốt, sau đó nhìn kỹ lại người đó, tình cờ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tiếp viên hàng không đó chớp chớp mắt với Trịnh Hòa, Trịnh Hòa thấy vậy liền chắc chắn đây chính là A Bối. Chỉ có A Bối mới có thể làm cái động tác này .... buồn nôn như thế.

"Bạch tiên sinh, cấp dưới của anh kỳ lạ thật đấy." Trịnh Hòa nói chân thành: "Sắp bằng đặc công rồi, làm gì cũng được."

Bạch tiên sinh lật một trang báo, nói: "Đều là người từ lão trạch."

Chỉ từ một câu dạng ông nói gà, bà nói vịt như thế mà Trịnh Hòa cũng hiểu hắn đang nói gì, cậu cười: "Đúng rồi, anh với Bạch lão gia tử thế nào rồi?"

Rất nhiều cuộc nói chuyện của họ bao hàm những nội dung trên sách, hai người hiểu nhưng người khác nghe không hiểu, họ còn rõ chuyện của nhau hơn cả người kia.

Có lẽ Bạch tiên sinh thấy nói chuyện với Trịnh Hòa rất thú vị, hoặc là do trên báo không có nội dung gì hấp dẫn, hắn gỡ kính mắt xuống, nghiêm túc trả lời Trịnh Hòa: "Vẫn thế, tuy trên sách viết rằng sẽ ổn, nhưng giờ thời cơ chưa tới, tôi còn chưa muốn làm dịu mối quan hệ với ông ta."

"A, " Trịnh Hòa không ép buộc hắn, nói tiếp: "Con anh thì sao? Hình như về sau cậu ấy sẽ yêu một cậu bé khác, anh có muốn nhận hai người về nuôi không?"

"Chuyện của chúng tự chúng lo, " Bạch tiên sinh nói: "Tôi để ý làm gì."

"Anh nghĩ thoáng thật đấy." Trịnh Hòa lắc đầu nói: "Anh nghĩ thế nào tùy anh, nhưng dù sao cũng là người nhà, cứ quan tâm nhau một chút."

"Tôi chỉ có mình em." Bạch tiên sinh nghiêng đầu hôn lên môi Trịnh Hòa, cuối cùng nói: "Những chuyện khác tôi gần như đều có thể buông tha được."

90.

Sau cuộc đi chơi ngắn ngủi đó, Trịnh Hòa tiếp tục tới trường, cậu cũng gặp được bố mình vài lần, ông nói chuyện tình cảm giữa mình và cô giáo mỹ thuật tạo hình kia rất tốt. Trịnh Hòa không biết đầu bố mình cấu tạo thế nào, ai lại nói thẳng với con mình như thế.

Bạch tiên sinh càng ngày càng bận, một tuần chỉ được thấy nhau vài lần. Có một hôm nghỉ trưa, Trịnh Hòa nhớ anh ấy liền gọi điện, nào ngờ lại thành cuộc gọi nước ngoài, lúc ấy cậu xấu hổ cực, dù sau này Bạch tiên sinh nạp cho cậu rất nhiều tiền điện thoại nhưng Trịnh Hòa vẫn tránh gọi tới lúc hắn đang làm việc, việc ngoài ý muốn như lần đó không còn xảy ra nữa.

Nhoáng một cái mà sắp đến lúc tốt nghiệp cấp 3, trời nóng hừng hực, mặt trời như cái lò nướng khổng lồ, chảy cả nhựa đường. Việc đầu tiên Trịnh Hòa làm sau khi bước ra khỏi phòng thi là lấy di động từ cặp ra, sau đó ngẩng đầu, tầm mắt cậu đảo qua vài lần, rồi dừng lại trước một dáng người mặc đồ trắng.

"Sao anh lại tới?" Trịnh Hòa đi mau vài bước thì nhận ra người đó đúng là Bạch tiên sinh, không phải do cuộc thì quá căng thẳng mà cậu sinh ra ảo giác.

Bạch tiên sinh lau mồ hôi trên trán Trịnh Hòa : "Chẳng nhẽ tôi không được tới?"

"Ai nha, ý em không phải thế." Trịnh Hòa cố gắng giải thích, sau lại thấy nụ cười trên mặt Bạch tiên sinh mới hiểu ra, đập hắn một cái: "Anh dám lừa em!"

Bạch tiên sinh nắm lấy tay Trịnh Hòa rất thoải mái: "Vừa mới bận việc xong liền tới đón em."

Vị thư ký trung niên ngồi trong xe ho khan một trận, giả vờ lầu bầu nhưng thật ra cố tình nói to lên: "Đúng thế, để có được thời gian rảnh, ngài ấy đã tăng ca mấy đêm cùng chúng tôi đấy."

Nét vui vẻ trong ánh mắt Trịnh Hòa dần nhạt đi, cậu nói: "Lúc làm việc thì phải chăm chú làm việc, em tự về cũng được mà, hơn nữa còn có lái xe mà?"

"Đừng nói chuyện này nữa." Bạch tiên sinh đẩy Trịnh Hòa vào xe, ôm chầm lấy, chôn đầu vào hõm vai cậu hít sâu một hơi, nói: "Lâu lắm rồi tôi không được gặp em."

Trịnh Hòa vỗ vỗ vai Bạch tiên sinh an ủi: "Hôm kia anh có về nhà mà, sao lại thành lâu lắm rồi."

"Hôm kia, hôm qua, hôm nay, " Bạch tiên sinh nói: "Ba hôm rồi."

Trịnh Hòa càng cảm thấy cái tính trẻ con này của Bạch tiên sinh đáng yêu thật, cậu nói: "Ừm, thi xong là ổn thôi, em có ba tháng nghỉ cơ mà."

Lúc này Bạch tiên sinh mới nhớ ra điều gì đó: "Bảo bối, em định học đại học ở nước C thật à?"

Trịnh Hòa nói: "Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, anh chưa thể bỏ việc ở nước C được, để sau rồi đi cũng được."

"Nhưng em có thích đi học đâu...." Sống với nhau lâu vậy, Bạch tiên sinh đã nhìn rõ bản chất của Trịnh Hòa: "Hay tôi cứ để cho em một ghế ở bên kia đi."

"Không cần, " Trịnh Hòa cười khổ, cậu không thích đi học, nhưng không đến nỗi ghét tới độ không đi được: "Cứ thế đi, đổi qua đổi lại cũng chẳng để làm gì, học ở đâu cũng thế, chi bằng chọn một trường gần nhà."

Trịnh Hòa ghi nguyện vọng là khoa nông nghiệp, bởi vì giáo viên nói rằng khoa này chỉ phải lên lớp nửa tuần thôi, nửa còn lại lên lớp của giáo sư khác nghe. Trịnh Hòa tính qua tính lại, cảm thấy chọn khoa này mình sẽ rảnh rất nhiều, liền chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net