15. "Very early in my life it was too late."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
suốt quãng thời gian qua. Giờ phút ấy anh đã hiểu cho nỗi lòng của em chưa? Tại sao ta không thể xót xa nổi cho nhau? Từ lúc nào chúng ta lại bước chệch nhịp nhau như vậy. Dù cho có cố sức giao nhau đến nhường nào đi chăng nữa, cũng mãi như hai đường thẳng song song hướng về điểm tận kết.

Ta đã yêu nhau thiết tha.

Hay chỉ là ta tin vậy thôi.

Mỗi sáng tỉnh dậy, anh đều thấy mình đang ở dưới một cái giếng sâu. Nơi đó câm lặng không có một âm thanh. Anh khởi đầu ngày bằng cách ở dưới giếng sâu ấy, và kết thúc ngày cũng quay về nơi đó vậy. Nhưng không một ai trên cõi đời này hiểu được sự tồn tại của cái giếng sâu.

Dù thắng hay thua, cũng hãy gặp lại nhau một lần nữa.

Còn nhớ mùa hè năm ấy, là ai đã rời bỏ ai trước.

Rốt cuộc thì người lặng lẽ biến mất, hay người đã cắn răng bước lên chuyến tàu thì tàn nhẫn hơn?

Có lẽ nên nói với anh, và tiếp tục giữ anh lại bên mình.

Có lẽ nên nhất quyết chờ đợi em.

Nhưng cuộc đời đâu chỉ có mỗi tình yêu.

Cuộc đời có nhiều thứ dài hơn thế.

Như ánh nắng ngời rạng, đom đóm đêm hè, chuyến xe buýt lúc sáu giờ bốn mươi lăm phút sáng, hành lang bằng gỗ giờ nghỉ giải lao luôn rầm rập tiếng bước chân. Buổi chiều tà yên tĩnh trong thư viện, tấm gương lớn ở trong phòng tập nhảy. Quán cà phê có người pha chế với nụ cười luôn ngọt ngào. Đám trẻ phách lối hay đứng tụ tập ở ngõ nhỏ bên đường. Trong một buổi chiều, có người ở bên này ngồi uống cà phê cùng trang vở dày đặc ghi chú. Bên kia đường có người đeo cây đàn guitar trên vai, uể oải châm một điếu thuốc. Có lẽ không ai trong số chúng ta nên gặp nhau làm gì. Nhưng một buổi chiều tà ánh hoàng hôn sáng rực, Gia Nguyên ngồi trên yên sau chiếc xe đạp cũ Lâm Mặc mượn của bạn. Anh tăng tốc ngay đúng đoạn trước khi xuống dốc mặc cậu kêu la rằng anh không muốn sống nữa hay sao ở phía sau. Con dốc thoai thoải đổ xuống, hoàng hôn đỏ rực và trên trán người lấm tấm mồ hôi vì sự gay gắt của ngày hè. Những thiếu niên ôm trong lòng những vết thương mưng mủ và cõi lòng tăm tối, vậy mà sao có đoạn đường lại sáng rực như vậy. Chính vì lẽ đó mới làm người ta nuối tiếc không buông. Không phải tháng năm đã làm sai điều gì, thứ đã sai trái chính là trái tim chúng ta. Bởi vì chúng ta từng nếm được hạnh phúc nên mới càng không thể chịu nổi một cuộc đời trống rỗng chẳng mừng vui cũng chẳng bất hạnh.

Lâm Mặc ngồi ở ghế lái xe, tóc đã cắt ngắn thành húi cua. Anh nhắm mắt lắng nghe giai điệu phát ra từ tai nghe. Chẳng rõ rằng anh đang nghe bài hát nào. Anh đang nghe bài hát của người thắng hay kẻ thua, hay một bài hát ở cái thời chẳng có thắng và thua.

Họ vừa mới rời khỏi nghĩa trang.

Cậu trai trẻ tuổi hơn mím môi, đảo mắt nhìn nghiêng về con đường tuyết rơi dày đã chắn lối phía trước.

Khi đó đã là rạng sáng. Cậu áp tay mình lên má anh. Da thịt của họ đều lạnh buốt giữa tiết trời khắc nghiệt. Để rồi đúng khoảnh khắc ấy, Lâm Mặc đã bật khóc.

Phải rất lâu trôi qua, dường như thời gian của anh mới trôi đi, khi anh nhận ra họ đã không còn sống trong mùa hè năm ấy.

Lâm Mặc.

Anh này. Anh ơi.

Gia Nguyên đã không thể nói ra câu, chỉ cần là nơi anh muốn đến, chúng ta sẽ cùng đi.

Và Lâm Mặc cũng không còn đủ dũng khí lẫn ích kỷ để thốt ra lời đề nghị lần hai.

Solanin rất tốt nhỉ?

Vâng, rất tốt.

Lâm Mặc mỉm cười.

Codeine cũng rất tốt. Anh và em lúc nào cũng sống trong cô độc. Họ đã cứu vớt thế giới của chúng mình. Khi em đột ngột biến mất, anh đã không biết phải làm sao, lúc đó Codeine đã đưa tay ra với anh. Và quãng đời em chật vật sống với việc không thể nghe, thì Solanin mới là những người đã đồng hành bên em.

Đó có phải là điều đã ngăn cách họ? Trương Gia Nguyên không thể biết.

Nhưng lúc nào chúng ta mới có thể ở bên nhau?

Lâm Mặc ơi, em cũng thật không biết.

Em Nguyên, có cảm giác như chúng ta vẫn luôn giẫm đạp lên nỗi đau của nhau mà sống.

Khi tuyết tan, chúng ta ra biển đi. Mùa hè ấy, lúc nào chúng ta cũng muốn đi biển cùng nhau mà. Anh còn từng nói sau này anh sẽ mở một quán rượu ven biển, nhưng em thì lại thích gần núi hơn. Vì chuyện đó mà chúng ta cứ cãi nhau mãi. Lúc đó chúng ta thật trẻ con.

Lâm Mặc chỉ cúi gằm mặt để che đi đôi mắt mình.

Ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu lên nhìn em và nói. Có như vậy em mới biết anh nói gì... Em chỉ còn cách đó mới hiểu được anh.

Một Trương Gia Nguyễn cũng rũ rượi mệt mỏi.

Sau khi Solanin trở thành tâm điểm của bao lời đồn đại.

Giải thưởng đến tay, để rồi điều tiếng vây quanh làm tất cả đều phải chật vật.

Kế hoạch phát hành album ngay sau đó cũng đã bị trì hoãn.

Nhưng một Trương Gia Nguyên như thế cũng là người đã ôm lấy Lâm Mặc khi anh bị cánh phóng viên vây kín vào ngày tổ chức lễ tang.

Em Nguyên.

Vâng.

Em phải cười nhé, em phải cười, thì anh mới có thể vui vẻ được.

Cậu để anh vùi mặt vào hõm vai mình, họ ôm nhau chặt đến mức phát đau.

Sao đến cả em cũng khóc thế này? Anh đã nói cười rồi mà.

Nhưng mà bộ dạng Trương Gia Nguyên cố cười khi khóc thật sự trông rất xấu.

Nhưng mà đó, cũng là bộ dạng đã khiến cho Lâm Mặc yêu thiết tha.

.

Ta đã yêu nhau mà không thể bảo vệ nổi nhau như thế nào nhỉ?

Đó là một ngày tuyết rơi dày đến mức phương tiện không thể di chuyển.

Có lẽ biển cả của chúng ta đã bị tuyết trắng lấp đầy rồi.

Và Trương Gia Nguyên sau đó sẽ phải quay lại với Solanin để tham gia một cuộc phỏng vấn trực tiếp. Một cuộc phỏng vấn chính thức đầu tiên sau sự kiện đêm hội Winter Fall.

Trách nhiệm, nghĩa vụ, chẳng thể nào làm khác.

Còn Lâm Mặc sẽ chỉ ngồi trong xe nhìn vào màn tuyết trước mắt rất lâu.

Bao giờ chúng ta có thể ở bên nhau?

Em sẽ không muốn biết đâu...

Chỉ sau khi lý tưởng của ta đã không còn.

Mà một cuộc đời không có lý tưởng, có lẽ nên chết đi thì hơn.

Tuyết của thành phố ấy.

Anh đã một mình nhìn ngắm nó, rất rất lâu.

***

Anh ngại ngùng cái gì thế?

Làm sao, đây là lần đầu tiên anh hát trước mặt người khác đấy. Đương nhiên là anh biết mình hát không được tốt rồi.

Em đã nói gì đâu mà anh phải chặn lời em trước thế hả? Đừng có giấu mặt đi nữa. Em đến để nhìn anh cơ mà.

...Em Nguyên cũng hát đi.

Hử? Anh nghe nhiều rồi còn gì?

Lúc nào?

Khi em biểu diễn ở phòng trà, anh có đến còn gì?

Em biết hả?

Ừ. Khán giả yêu em từ cái nhìn đầu tiên thì làm sao em không biết.

Này, anh không có nhé.

Thế mà em thì có đấy.

Miệng lưỡi em hôm nay làm sao thế? A điên mất.

Hát lại lần nữa nhé. Em sẽ đàn cho anh. Lâm Mặc, sau này, bất kỳ bài hát nào em sáng tác, em đều sẽ để anh nghe lần đầu tiên. Vì thế nên là-

Nên là sau này chúng ta hãy cùng đứng trên một sân khấu? Được rồi, ngoắc tay nào.

Chuyện dễ thế sao mà phải ngoắc tay hứa chứ.

Phải ngoắc chứ, cuộc đời đâu ai biết thế nào. Nhỡ em chạy khỏi anh thì sao? Được rồi, hát lại một lần nữa.

Hy vọng rằng người sẽ cất tiếng hát cho những ca khúc của tôi.

Hy vọng rằng trong lúc người cất tiếng hát ca, người đệm đàn cho người là tôi.

Chúng ta chỉ có hai điều trân quý nhất, âm nhạc và đối phương.

Đã có một thời như thế đấy...

Một thời như ánh nắng sáng ngời mà cô đơn.

Để rồi vào một ngày mùa đông, chúng ta đã từ biệt cái thời ấy.

Trương Gia Nguyên gấp lại lá thư chỉ viết vỏn vẹn vài dòng.

Kha Vũ mân mê trong tay ba mảnh ngọc xanh màu nước từ khối ngọc đã vỡ, nghiêng đầu nhìn như muốn hỏi, sẽ đi tìm chứ?

Người kia chỉ trả lời vỏn vẹn.

Không.

Không còn cần thiết nữa.

***

Đây là loại cocktail gì thế?

Tequila Jose Cuervo Sliver, cà phê đen tự anh ủ và lớp trứng tự anh đã đánh bông?

Sao anh không nói rằng Tequila cũng là do anh tự ủ được chục năm rồi luôn đi?

Sao em cứ thế nhỉ. Mãi anh mới pha được một ly ngon lành đấy.

Anh học việc tệ quá, tự dưng đòi vào quầy làm gì. Em mà là chủ quán thì em đã đuổi anh luôn rồi.

Này, nói thêm câu nữa là uống nước lọc đấy nhé.

Mấy vị khách quen nhìn người bartender và ca sĩ của quán rượu đang cãi cọ, không nhịn được liền bật cười.

Tôi đã uống ở đây phải đến một năm rồi đấy, mà sao hai người cứ cãi nhau mãi không chán thế nhỉ.

Chủ quán là một người đàn ông đã già, ông đứng dựa vào quầy bar đổi kênh trên màn hình ti vi, bật sang kênh chương trình âm nhạc nước ngoài, bảo rằng họ đã như thế được suốt bảy năm rồi cơ đấy. Chris, Hizi, hai người chẳng còn trẻ nữa đâu.

Đó là một quán rượu ở Beppu.

Một quán rượu cách xa cuộc đời trước ngàn dặm.

Khi đẩy cửa sổ ra, có thể trông thấy bóng dáng dải núi cao đằng xa khuất sau làn mây.

Vào đúng thời khắc ấy, trong quán vang lên giọng hát quen thuộc.

Âm sắc độc nhất, trầm khàn mà thiết tha.

Một người khách khi nhìn lên màn hình đã nói rằng, Hizi, giọng hát cậu cũng hay như người kia, thế mà cậu chỉ ở quán rượu tồi tàn này hát thì thật tiếc quá. Chris, là do cậu đấy hả? Đừng có giữ chặt người mình yêu lại cho mình như thế chứ.

Sao lại cháu nữa rồi. Này, cháu chơi trống cũng hơi bị cừ đấy nhé.

Chris, cậu chưa dầm lá bạc hà với chanh mà sao cậu đã đổ rượu vào rồi. Mojito của cậu có khác gì cái bể cá không hả?

A, cho nên đã bảo đừng nhắc tên cháu khi cháu đang pha rượu mà.

Người ca sĩ của quán bar chỉ bật cười, trong khi mắt vẫn nhìn về phía màn hình.

Đã bảy năm trôi qua.

Mỗi lần anh nghe lại giọng hát ấy, xung quanh dù có ồn ào hỗn độn thế nào cũng chỉ như một thước phim câm.

Thời gian xa cách đã dài dằng dặc.

Hay rằng biết đâu đấy, chúng ta vốn chưa từng quen biết.

Bảy năm trôi qua, giờ phút đó là Beppu của Nhật Bản và Bắc Kinh của Trung Quốc.

Một ca sĩ vô danh hát tại quán rượu, đã chôn xuống hết thảy chuyện xưa trong quá khứ.

Một ca sĩ đã thành danh với câu chuyện truyền cảm hứng cho biết bao người, rằng dù có từng gặp tai nạn dẫn đến mất khả năng nghe, anh ta vẫn theo đuổi sân khấu cho đến cùng.

Tới khi một cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng diễn ra thành công và thính giác hồi phục, sự nghiệp đó ngày càng thêm rực rỡ.

Đó là một người luôn tươi cười hạnh phúc.

Nhưng những ca khúc lại khiến lòng người buồn đau.

Điều gì xa xôi đã khiến người ấy nhớ mãi không quên như thế đây.

Nhưng cuộc đời vốn luôn đầy tiếc nuối, ta đã biết thế mà.

Chẳng phải là thế sao, yêu dấu của tôi ơi?



.

Christopher và Hizi là tên của Vũ Hằng và Lâm Mặc. Lâu rồi không update chương mới, chắc chúng ta đều quên hết plot rồi, nhưng mình vẫn đã quay lại rồi đây ~

Mặc dù mình đã luôn nói về chuyện này rồi. Nhưng đây là một câu chuyện rất OOC, phi lý và khổ đau.

(╥_╥) A nhưng làm thế nào mà nỗi buồn đã dài hơn niềm vui như thế này, mặc dù là người viết, nhưng mình đã cảm thấy rất buồn. Cảm ơn mọi người vì đã theo dõi câu chuyện đến tận giờ, dù mình biết có rất nhiều điểm không thỏa đáng.

Câu chuyện từ giờ bắt đầu đi vào chặng thời gian cuối rồi, sau đó là vài phụ chương.

Vì thế nếu mọi người muốn đọc thêm về tuyến quan hệ giữa ai với ai trong quá khứ thì hãy nói với mình nhé.

Nguyên Lâm thì chắc chắn phải có rồi T.T bởi vì truyện đã trở nên thật là lắm vấn đề nên thật khó khăn để có cảnh vui vẻ...

Nhưng tận đáy lòng thì mối quan hệ giữa hai người họ là cách mình nhìn nhận về tình yêu.

Mặc dù rất thương nhớ nhưng cũng rất bất lực, muốn ở bên cạnh mãi mãi để rồi vẫn chia cách khỏi nhau như lẽ dĩ nhiên phải vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net