Đồng Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Gia đình Dư Cảnh Thiên chuyển từ Tứ Xuyên tới Ninh Hạ định cư. Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, mẹ Dư Cảnh Thiên đưa cho cậu túi bánh, giục cậu đi biếu hàng xóm xung quanh. Dư Cảnh Thiên lạ nước lạ cái, cuối cùng chỉ dám rón rén ôm bánh sang mỗi nhà đối diện.

Bác chủ nhà đang ngồi ngoài sân phơi ngũ cốc, Dư Cảnh Thiên đem bánh biếu bác, ngây ngô nói mấy câu. Bác gái cười rất tươi, ngũ quan hiền hòa phúc hậu, vươn tay xoa đầu cảm ơn Dư Cảnh Thiên, miệng còn liên tục khen cậu dễ thương khiến tai Dư Cảnh Thiên không nóng mà cũng tự đỏ.

"Cậu bé, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

Dư Cảnh Thiên ngồi xuống bên cạnh bác gái, lễ phép trả lời:

"Dạ, năm nay con mười tám tuổi ạ."

"Ồ!" Bác gái hơi mở to mắt ngạc nhiên "Bác cứ nghĩ con vẫn con là học sinh trung học. Vậy là đủ tuổi kết hôn rồi đấy. Thế đã có đối tượng chưa?"

Dư Cảnh Thiên ngơ ra, nếp nhăn trong não cậu bỗng nhiên dừng hoạt động.

"Con chưa ạ."

Bác gái có vẻ rất thích thú với câu trả lời này, miệng cứ tủm tỉm cười, không để ý tới gương mặt đang trông hết sức trì độn của Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên âm thầm nuốt nước bọt, mười tám năm làm trạch nam đầu đội trời chân đạp đất của cậu đều không biết mùi yêu đương ra sao, lại càng sợ nghe đến hai từ "kết hôn". Cho nên không thể nể tình bác gái hiền lành dễ thương, Dư Cảnh Thiên bắt đầu thấy bác hơi đáng sợ liền bật khiên phòng thủ, mông cũng tự động dịch ra sau một chút.

"Con thích con gái như thế nào? Kiểu dịu dàng hay mạnh mẽ?"

"Dạ con khô-ng..."

"Hay là con trai? Bác có đứa con trai giỏi lắm. Nhưng giờ nó không ở nhà."

"Dạ, vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu ạ?"

"Nó đang trong quân ngũ. Mới hai mươi thôi nhưng thích nhập ngũ sớm. Nó nhiều tài lắm, lại khá đẹp trai, bác cảm thấy rất hợp với con."

Này là bác gái đang bán không con trai quý tử cho cậu sao, Dư Cảnh Thiên buồn cười nghĩ.

"Ba tháng nữa nó về. Nếu con không phiền, bác sẽ bảo nó sang làm quen với con. Hai đứa kết bạn chắc chắn rất tốt."

"Dạ con không phiền!" Dư Cảnh Thiên mất tự nhiên gật đầu.

Cho tới khi cậu đã yên vị trên chiếc giường ngủ thân yêu của mình, Dư Cảnh Thiên vẫn không hiểu tại sao bản thân lại đồng ý, thậm chí còn là đồng ý rất nhanh một gợi ý có vẻ khá "bất hợp lý" như vậy.

Trái lại với vẻ khó xử của cậu, bác gái – tên thân thương gọi là mẹ La, lại vô cùng thích thú.

"La bộ đội, mẹ tìm được em xã cho con rồi đấy. Mau khen mẫu thân đại nhân của con giỏi nhất, ha ha."

"Mẹ nói cái gì ạ?" Cuối tuần mới được trả điện thoại, vừa mở máy lại nghe mẹ thân yêu nói chuyện này, La Nhất Châu quả thực có mười não cũng không hiểu gì cả.

"Thì tìm được em xã cho con. Thằng nhỏ dễ thương lắm, cảm thấy nó làm con trai thứ hai của mẹ rất hợp."

La Nhất Châu dùng hết cơ bắp toàn thân cùng cơ não cuối cùng cũng hiểu là mình đang bị đem bán, không nhịn được cười khổ.

"Mẹ, đừng làm người ta sợ chứ. Hơn nữa hôn nhân là chuyện hệ trọng cả đời, không thể qua loa như vậy được."

"Con thì biết cái gì. Chuyện cả đời thì dùng cả đời tính, không phải tính từ bây giờ là hợp lý sao?"

"..."

"Mẹ không tranh cãi nhiều cùng con nữa. Mẹ chấm Tiểu Thiên rồi. Trong thời gian ba tháng mau đẽo cái đầu gỗ của con bớt thô một chút, học ăn nói cho tinh tế vào, về hốt Tiểu Thiên, rõ chưa?"

"Vâng, rõ ạ." La Nhất Châu bĩu môi trả lời.

"Rõ mà trả lời nhỏ thế à?"

"DẠ TUÂN LỆNH MẪU THÂN."

Đồng đội quay sang nhìn anh, bình thường La đội trưởng đã hơi kì quặc rồi, hôm nay nắng to một chút, không phải lại "hỏng" nữa rồi chứ?

2.

Ba tháng tại ngũ cuối cùng trôi qua rất nhanh, La Nhất Châu cũng không biết tại sao. Có thể do sự háo hức và mong chờ nhen nhóm trong lòng, La Nhất Châu luôn tin cuộc sống vẫn luôn tồn tại nhiều điều bất ngờ mới lạ, nếu biết nắm bắt, nó sẽ trở thành món quà tốt đẹp của mỗi người.Nói thẳng ra là La Nhất Châu tin mẫu thân đại nhân của anh đi.

Cả nhà tới đón anh xuất ngũ, mẹ La vẫn để cho La Nhất Châu một ngày nghỉ ngơi trọn vẹn. Về mặt này La Nhất Châu cảm thấy mẹ vẫn thực tốt và thương anh, dù rằng ba tháng trước chính mẹ đã bán anh đi cho một thằng nhóc lạ hoắc với-giá-không-đồng.

"Con mang chút bánh sang, nhớ là nếu gặp hai bác phải chào hỏi lễ phép trước. Tiểu Thiên em nó hơi sợ người lạ, có gì từ từ nói. Kiểm soát nét mặt và cử chỉ, đừng làm nó trở nên ngu si. Aida, sao con giống ba con quá vậy? Không hiểu sao ngày xưa mẹ lại đồng ý lấy ổng nữa?"

"Chứ không phải do tôi đẹp trai xán lạn saooo!?" Ba La từ bếp nói vọng ra, nghe cực kỳ uất ức.

"Ông mau nấu cơm đi." Mẹ La vặn lại.

Thật ra điều La Nhất Châu thắc mắc là tại sao ba lại đổ gục trước mẹ. Mẹ anh chính là dùng hai từ "bá đạo" vẫn không đủ!

3.

La Nhất Châu ôm giỏ bánh đứng trước cửa nhà Dư Cảnh Thiên, rồi lại không hiểu vì sao mình đứng đây.

Cũng không phải là đi hỏi vợ aaa!

Tự nhiên La Nhất Châu cảm thấy giận mẹ La một chút. Lỡ đâu Dư Cảnh Thiên cùng ba mẹ cậu không như lời mẹ La nói, chẳng phải sẽ khiến anh trở nên khó xử, tệ hơn nữa là trở thành trò cười của họ thì sao?

Chân La Nhất Châu muốn về, đầu lại vang lên câu nói của sếp "Quân nhân anh hùng, đã tiến không lùi."

Cùng lắm thì xin quay trở lại quân ngũ, đồng đội dù sao cũng không ai (dám) cười nhạo anh, La Nhất Châu nghĩ nghĩ, sau đó vươn tay bấm chuông.

Mẹ Dư chạy ra mở cửa, nhìn thấy La Nhất Châu thì cười rất tươi, lịch sự mời anh vào nhà.

"Chào dì, con là La Nhất Châu. Mẹ La có bảo con sang đem biếu dì chút bánh. Mong dì sẽ nhận ạ."

"A, dì cảm ơn." Mẹ Dư đưa tay đỡ lấy giỏ bánh "Mẹ La báo với dì con về từ hôm qua, mà dì bận quá chưa sang chơi được. Con, đúng thật là đẹp trai nha. Cực kỳ xán lạn."

"Dạ không có gì đâu ạ, dì quá khen." La Nhất Châu hơi bối rối gãi đầu, trong lòng trút được cả tảng đá. Ít nhất ba mẹ Dư vẫn giống như lời mẹ La kể, ôn hòa lịch sự, anh không cần quá kiêng dè nữa.

"Có hơi ngại một chút nhưng giờ dì phải đi đón bác trai ở sân bay, con cứ tự nhiên ngồi chơi như ở nhà mình nhé."

La Nhất Châu gật đầu. Mẹ Dư chỉ tay lên lầu.

"Em Thiên đang học bài trong phòng. Có gì cứ lên nói chuyện với em, không cần ngại đâu."

Tảng đá trong lòng La Nhất Châu từ đáy vực lại lao lên, ngồi chễm chệ như cũ.

La Nhất Châu rơi vào trạng thái hoang mang.

Rốt cuộc mẫu thân đại nhân của anh đã nói những gì mà có thể khiến cho mẹ Dư nghĩ rằng anh cùng Dư Cảnh Thiên thân thiết đến mức độ có thể ngồi phòng riêng nói chuyện cùng nhau, thậm chí bác ấy còn dám để Dư Cảnh Thiên ở nhà một-mình-với-anh, trong khi sự thật rằng hai người cùng lắm mới chỉ biết tên nhau, đến mặt còn chưa được nhìn.

"Bác đi đây nhé?"

"Vâng ạ, bác đi thong thả. Con giúp bác đóng cửa ạ."

"Ừ, cảm ơn con."

La Nhất Châu nhất định sẽ hỏi lại mẹ anh điều này, và mong rằng thứ anh nghe được không phải là những siêu thoại giống như trong mấy bộ ngôn tình ba xu, hai nhân vật chính viết thư và gửi tung tóe cho nhau hàng trăm bức. La Nhất Châu bẩm sinh đã hơi khô khan, rất rất không thể nuốt nổi kiểu này.

Mẹ Dư đi rồi, La Nhất Châu lại đứng chôn chân giữa phòng khách.

Có nên đi lên không? Có nên nói chuyện cùng Dư Cảnh Thiên không? Cậu ấy có dễ thương như mẹ nói không? Cậu ấy sẽ không sợ anh chứ?

Não La Nhất Châu muốn nổ tung với đống câu hỏi anh không thể tự trả lời này.

Nhưng đã mất công đi tới đây thì không thể không lên.

Nghĩ là làm, La Nhất Châu lấy vài ba chiếc bánh từ trong giỏ đặt vào chiếc đĩa nhựa thường dùng để bày đồ ăn vặt, lững thững cầm nó bước lên lầu.

Nhà Dư Cảnh Thiên rộng rãi khang trang nhưng thiết kế rất đơn giản, tầng nào tầng nấy chỉ cách nhau đúng một đoạn cầu thang thẳng tắp. La Nhất Châu đang đi theo cảm tính, vừa đi vừa tranh thủ quan sát nội thất một chút, cho đến khi anh đi hết đoạn cầu thang cũng đã nhìn thấy cửa phòng của Dư Cảnh Thiên.

Trên cửa treo một chiếc bảng gỗ ghi chữ "Tony" màu vàng nhạt, bên cạnh còn có hình con nai trông rất đáng yêu. La Nhất Châu hít thở sâu một hơi, điều chỉnh cơ mặt tự nhiên nhất có thể, sau đó gõ cửa.

"Mời vào ạ!" Giọng nói truyền ra cũng thật dễ nghe.

La Nhất Châu đẩy cửa vào, thấy Dư Cảnh Thiên đang ngồi quay lưng với anh cặm cụi làm gì đó, hình như là đang học bài. Anh tiến đến, đặt đĩa bánh lên bàn. Dư Cảnh Thiên ban đầu vẫn tưởng người bước vào là mẹ Dư, cho nên khi cậu trông thấy bàn tay của La Nhất Châu liền không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên tròn mắt nhìn.

"Anh là ai ạ?"

"Anh là La Nhất Châu, con trai nhà mẹ La ở đối diện nhà em." La Nhất Châu cảm thấy khá ngạc nhiên vì Dư Cảnh Thiên không tỏ ra sợ hãi khi có người lạ bước vào phòng "Em đang học bài hả?"

"A, anh La bộ đội!" Mắt Dư Cảnh Thiên đột nhiên sáng lên "Bác La có kể về anh cho em nghe rồi. Anh mới về hôm qua ạ?"

Khóe mắt La Nhất Châu giật giật, đến biệt danh của anh mẹ La cũng nói cho Dư Cảnh Thiên biết, như vậy chẳng khác nào đã coi cậu là con trai ruột, còn anh bây giờ biến thành con nuôi, bị cho ra rìa rồi.

Tâm can La bộ đội tổn thương sâu sắc!

"Ừ, anh mới xuất ngũ hôm qua." La Nhất Châu đánh mắt sang đống bài vở bày la liệt trên bàn học của Dư Cảnh Thiên, tìm chủ đề tiếp tục nói chuyện để đỡ mất tự nhiên "Em đang học bài à?"

"Vâng ạ, em đang học toán cao cấp. Mà có bài này khó quá, em mãi vẫn chưa nghĩ ra." Dư Cảnh Thiên nói bằng giọng chán nản.

La Nhất Châu nhìn cậu dụi mắt bỗng dưng nhớ về dáng vẻ cũng hết sức chật vật của anh khi còn mài mông trên ghế nhà trường, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm thông.

"Đâu câu nào, để anh xem giúp cho."

Lực học của La Nhất Châu cực kỳ tốt, bảo lưu kết quả học để đi nhập ngũ nhưng ở trong quân ngũ vẫn luôn thường xuyên tìm tòi tự học thêm. Cho nên bên cạnh danh hiệu "La đội trưởng", La Nhất Châu còn vinh hạnh được đồng đội gọi là "La học bá", thậm chí một số còn tôn anh thành "La sư phụ" và đòi anh thu nhận đệ tử, làm La Nhất Châu lúc nào cũng sống trong trạng thái nửa vui nửa mệt vì cười và nói quá nhiều.

"Chỗ này em dùng đạo hàm biến đổi X trước, sau đó sẽ suy ra Y."

La Nhất Châu đứng sát mép bàn, tay trái đặt lên thành ghế Dư Cảnh Thiên đang ngồi, tay phải cầm bút viết giúp cậu vài dòng công thức ra giấy nháp. Anh nói đến đâu, Dư Cảnh Thiên đều ngoan ngoãn gật đầu đến đó. Khoảng cách rất gần của hai người khiến La Nhất Châu vô tình ngửi được mùi nhè nhẹ sữa tỏa ra từ tóc và người Dư Cảnh Thiên và anh thề, đây là mùi cơ thể thơm nhất anh ngửi được từ nhỏ đến giờ.

"Oa anh giỏi quá, em cảm ơn anh La bộ đội!"

"Gọi anh là Nhất Châu hoặc Châu ca là được rồi."

Dư Cảnh Thiên nhìn La Nhất Châu gật đầu.

"Dạ vâng, Châu ca."

Sau đó cậu cười.

Có đàn bướm vừa bay xuyên qua ngực trái La Nhất Châu, anh chắc chắn rằng trong một vài khoảnh khắc chính mình đã ngừng hít thở, bởi vì nụ cười đang nở trên môi Dư Cảnh Thiên rất đỗi xinh đẹp.

"Ờmm... Em nghỉ ăn bánh trước đi, sau đó làm tiếp. Anh sẽ ở lại giúp em đến khi xong bài."

"Thật ạ, cảm ơn Châu caaa~"

Hai người tán gẫu trong lúc Dư Cảnh Thiên buông bút để ăn bánh, nhanh chóng biết thêm được một ít thông tin về đối phương. La Nhất Châu quả thực là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, văn võ song toàn, cái gì cũng giỏi. Dư Cảnh Thiên nghe tới đoạn La Nhất Châu nói anh thành thạo rất nhiều môn múa liền nổi ý định muốn nhờ anh dạy cho một vài kĩ thuật nhào lộn cùng ép dẻo cơ thể. La Nhất Châu cũng không ngại đồng ý, trong lòng còn thầm khen Dư Cảnh Thiên là người biết đam mê, cậu đối với sở thích nhảy của mình cũng đặc biệt nghiêm túc không kém gì việc học cả.

Một cậu bé rất thú vị!

4.

La Nhất Châu trở về nhà lúc sáu giờ chiều, sau khi đã giúp Dư Cảnh Thiên xử lý hết đống bài tập toán khó nhằn. Thấy con trai về, mẹ La không khỏi mừng rỡ, cứ nhìn theo La Nhất Châu rồi cười.

"Sao, con thấy em nó thế nào?"

"Thế nào là thế nào ạ?"

"Thì có dễ thương không? Có hoạt bát đáng yêu không?" Giọng mẹ La bỗng nhiên nâng lên cao "Hay là con lại đem cái đầu gỗ sang đó rồi ngồi lì dưới nhà, không chịu tìm em nói chuyện hả?"

"Không có mà mẹ." La Nhất Châu ôm trán "Con giúp em ấy học bài. Chứ mẹ nghĩ sao con ngồi lì cả 4 tiếng, con có đầu gỗ cũng là gỗ được đẽo rồi chứ, đâu có thô."

"Hừ, anh khá hơn ba anh một chút rồi đấy. Ngày xưa tán tôi còn không dám lên nhà, phải để ngoại anh gọi tôi xuống."

"Chứ không phải là bà bày trò trốn tôi không chịu ra mới để tôi đi hỏi hả. Con trai, tuyệt đối đừng nghe mẹ con."

Cách tú ân ái này mới lạ quá, La Nhất Châu đây không thể hiểu a.

"Con còn không mau đi tắm đi, cơm sắp xong rồi."

La Nhất Châu gật đầu, đứng lên lấy quần áo nhưng chưa kịp mở cửa phòng tắm đã nghe thấy tiếng Dư Cảnh Thiên í ới gọi anh từ tít ngoài sân nhà.

"Châu ca, Châu ca, em còn sót bài này, anh giúp em nốt với ạ."

"Ui Tiểu Thiên con trai, con sang chơi hả?"

"Dạ, con chào hai bác." Dư Cảnh Thiên cúi đầu chào hai bác.

Mẹ La hướng cậu cười tươi rói, đi tới chỗ La Nhất Châu rút hết quần áo từ trên vai anh sang tay mình rồi đẩy anh ra chỗ Dư Cảnh Thiên, nói nhỏ:

"Giúp em nó đi, đêm tắm sau."

La Nhất Châu quay ra nhìn ba La.

Ba La lắc đầu, dùng khẩu hình nói "Mẹ mày là nhất."

Được rồi, mỗi mình con là không trọng lực thôi.

"Đâu, mang ra đây anh xem nào."

Dư Cảnh Thiên đưa vở cho La Nhất Châu, La Nhất Châu chăm chú nhìn. Câu này đúng là hơi khó hơn những câu khác một chút, La Nhất Châu đành lên mạng tìm thử cách giải, loay hoay nửa tiếng mới xong, cũng mệt đến toát mồ hôi.

"Em cảm ơn anh rất nhiều, Châu ca." Dư Cảnh Thiên mãn nhãn nhìn đáp số.

Ngẩng đầu lên lại thấy La Nhất Châu đang dùng mu bàn tay lau mồ hôi bên cánh mũi, Dư Cảnh Thiên không nghĩ nhiều, cũng vươn lòng bàn tay lau đi mồ hôi trên trán anh. La Nhất Châu hơi cứng người nhìn cậu, nhưng vẫn rất tự nhiên hưởng thụ xúc cảm mềm mại từ tay cậu truyền xuống.

"Cho anh cái này."

Tay còn lại của La Nhất Châu bị kéo ra, Dư Cảnh Thiên liền đặt vào đó ba viên kẹo dưa hấu be bé.

"Ở nhà còn nhiều vị lắm, nhưng em thích ăn nhất dưa hấu nên cũng cho anh vị này luôn. Nếu anh thích vị khác thì mai em lại đem cho tiếp. Giờ em phải về rồi, tạm biệt anh."

5.

Thiếu niên trưởng thành thường kết thân rất nhanh, huống chi cả La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên đều có một vị đại mẫu thân vô cùng nhiệt tình.

Hai người cần đúng một tuần để trở thành anh em tốt, thêm một tuần nữa để thành con trai thứ hai trong gia đình. Trải qua gần ba tháng, hiện tại thì số giờ có mặt ở nhà đối phương so với số giờ ở trong nhà mình chẳng kém là bao. Dư Cảnh Thiên ăn, ngủ, học, chơi trong nhà La Nhất Châu, La Nhất Châu cũng rất tự nhiên làm những việc đó ở nhà cậu. Nhị vị mẫu thân xem chừng khá hài lòng với tiến độ này, tuy nhiên vẫn hận chỉ không thể gộp hai nhà thành một rồi trói hai bạn nhỏ vào cùng một chỗ với nhau, không cho tách đi đâu cả.

"La bộ đội, hôm nay con chưa sang nhà bé Thiên lần nào hả?"

Mẹ La mở cửa bước vào phòng, cầm cán chổi chọt chọt vào hai chân đang gác lên nhau của La Nhất Châu. La Nhất Châu không tránh cũng không ngẩng đầu nhìn mẹ, mắt vẫn dán vào điện thoại.

"Hôm nay em ấy rủ bạn về nhà chơi mà mẹ. Với lại tụi con cũng đâu phải phu phu mới kết hôn, bám dính nhau làm gì. Vẫn nên để cho em ấy không gian riêng tư chứ!"

Mẹ La khoanh hai tay vào nhau, hơi lừ mắt nhìn La Nhất Châu.

"Anh lại biết lý sự rồi." Suy cho cùng, La Nhất Châu nói cũng có lý nên mẹ La không tiện phản bác "Mà anh tắm chưa? Bác tổ trưởng dân phố vừa báo lát nữa sẽ mất điện đấy."

Đột nhiên La Nhất Châu vùng dậy khiến mẹ La giật bắn mình.

"Lát nữa là lúc nào ạ?"

"Hình như là năm phút nữ-a..."

Mẹ La chưa kịp nói hết câu thì điện đã phụt tắt, cả căn nhà liền chìm trong bóng tối. La Nhất Châu từ trên giường nhảy xuống, mặc kệ đằng trước mắt đang tối đen như mực, chân không chạy vụt ra ngoài.

Ba La cùng ngọn đèn dầu ngồi dưới sân nhìn bóng dáng chạy nhanh như ma đuổi của La Nhất Châu, lắc đầu không hiểu gì cả.

6.

La Nhất Châu đứng trước cửa nhà Dư Cảnh Thiên, một tay cầm điện thoại đã bật sẵn đèn pin, một tay đẩy cửa, miệng vẫn không ngừng thở dốc.

Phòng khách trống trơn, đồ ăn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, xem chừng tiệc đã tàn trước khi mất điện, La Nhất Châu đoán Dư Cảnh Thiên khả năng cao sẽ ở trên phòng nên một mạch chạy lên đó, vừa chạy vừa gọi cậu.

"Cảnh Thiên, Thiên Thiên, em ở đâu?"

Không phải chứ, La Nhất Châu vừa nghe thấy tiếng thút thít.

"Cảnh Thiên, anh đây rồi. Đừng khóc."

La Nhất Châu đẩy cửa phòng, đem đèn pin chiếu vào trong.

Dư Cảnh Thiên đang ngồi bó gối dưới chân bàn học, ngẩng đầu lên nhìn anh với gương mặt đầy nước mắt.

Tim La Nhất Châu thắt lại, đau lòng tiến tới đỡ cậu dậy.

"Ngoan, không khóc nữa."

La Nhất Châu có thể cảm nhận được tâm trạng hoảng loạn của Dư Cảnh Thiên qua việc cậu vươn tay nắm gấu áo anh, rồi từ từ siết chặt nó.

"Em sợ lắm."

"Anh đây rồi, không cần sợ nữa."

Dư Cảnh Thiên vẫn đang thút thít, và giải pháp duy nhất hiện tại La Nhất Châu có thể nghĩ ra là ôm cậu vào lòng, dịu dàng xoa lưng cho cậu.

Mẹ La nói khi sợ hãi con người cần một điểm tựa để dựa vào, La Nhất Châu nghĩ cũng đã đến lúc mình trở thành điểm tựa cho ai đó, ừm, là cho Dư Cảnh Thiên, cậu bé anh vẫn hay ví như ánh nắng của mặt trời, ấm áp, rực rỡ nhưng đôi lúc cũng thật mỏng manh và cần người che chở.

"Anh mở game cho em chơi, một lát nữa sẽ có điện thôi."

Dư Cảnh Thiên rút đầu từ trong hõm cổ La nhất Châu, đem tay lên dụi mắt.

"Nào không dụi mắt, đau mắt đấy."

"Máy anh có 4g không ạ?" Dư Cảnh Thiên hít hít mũi, giọng nói bị nghẹt nghe vừa thương vừa thấy đáng yêu.

La Nhất Châu đưa máy cho cậu.

"Em cứ đăng ký đi, bao nhiêu cũng được."

Sự thay đổi nhanh nhất có lẽ không phải là thời tiết Ninh Hạ mà là tâm trạng của thiếu niên mới lớn. Nhìn Dư Cảnh Thiên đang vừa chơi game vừa cười khúc khích, La Nhất Châu cũng không thể tin cậu cùng người nửa tiếng trước khóc đến đỏ mắt là một.

"Châu ca chơi giúp em ván này."

"A, ván này phải dùng mẹo, để anh chơi cho."

Hai người chơi thêm nửa tiếng nữa thì phố có điện trở lại.

Dư Cảnh Thiên không nhịn được thở phào, tắt máy trả cho La Nhất Châu.

"Em đi rửa mặt. Nãy khóc xấu quá."

Cậu nhảy xuống giường, xỏ dép đi ra cửa, nhưng ngay lúc chuẩn bị kéo cửa bước ra liền quay người lại, nhìn La Nhất Châu chằm chằm.

La Nhất Châu thấy nơi đáy mắt cậu có một sự chờ mong nào đó đang lấp lánh.

"Tối nay anh ở đây!"

Nghĩa là "anh sẽ bảo vệ em."

Dư Cảnh Thiên mím môi cười, La Nhất Châu bất giác nghĩ về những giọt nước mắt ban nãy của cậu, thầm nghĩ trong đầu rằng cậu cười lên vẫn là đẹp nhất, cũng chẳng biết từ lúc nào anh lại thích nụ cười tươi sáng của cậu như vậy.

Cửa phòng đóng lại, La Nhất Châu mở máy định gọi cho mẹ La thì nhận được thông báo điện thoại hết tiền từ tổng đài, đành phải dùng cách người nghe trả tiền để gọi.

"Alo mẹ ạ, tối nay con ngủ bên nhà Thiên nhé!"

"Ừ! Mà sao vừa nãy con vội vã chạy sang nhà Tiểu Thiên thế? Có chuyện gì sao?"

"Hai bác không ở nhà, mà Thiên em ấy sợ bóng tối nên con hơi lo."

"Được rồi, vậy hai đứa nhớ ngủ sớm nhé."

La Nhất Châu vừa cúp máy thì Dư Cảnh Thiên cũng đẩy cửa đi vào. Cậu đã thay một bộ đồ ngủ thoải mái, trên tay cầm mấy cuốn truyện. La Nhất Châu nhìn theo bước chân cậu đang tiến lại gần, bắt đầu ngửi thấy mùi sữa nhè nhẹ phảng phất.

Nhiều khi La Nhất Châu hoài nghi Dư Cảnh Thiên có phải hay không chính là một cục sữa di động? Người em ấy thơm chết đi được.

"Cho anh mượn dép bông của em đi vệ sinh cá nhân."

La Nhất Châu tròn mắt.

"Bình thường anh mượn đều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC