phong luu 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không thấy lục địa đâu, tứ bề đều là nước, sóng biển ngập trời rất nhanh dâng đến.

Long Nhất, Tạp Nhĩ, cùng với Tiểu Tam bên trong kết giới lúc này bị bao bọc bởi nước biển, nhìn thấy sóng biển cao đến nỗi chạm cả vào lam sắc yên khứ. Đám quái điểu loạn cả lên, một con vất vả chui ra từ trong làn nước, nhất thời từ thợ săn của biển biến thành con mồi.

Rất nhanh, biển cả phô trương đến mức dữ dội nhất. Kết giới của Long Nhất chống lại làn nước đen, trong làn nước trong sát na xuất hiện vô số hải quái mãnh liệt công phá kết giới. Chỉ là với kết giới cường hãn của Long Nhất, há có thể dựa vào thực lực của lũ hải quái mà công phá sao.

Đám hải quái này nhận thấy công kích thật lâu mà không mang lại hiệu quả liền lập tức lui quân, giống như mọi thứ chưa từng phát sinh.

Tạp Nhĩ thở một hơi, ý thức có chút kinh ngạc. Sự tình chuyển biến quá nhanh, vừa còn là bờ biển, trong chớp mắt cả thế giới đều bị nước biển bao phủ, cả một khe hở cũng không có.

"Long Nhất, đây là..." Tạp Nhĩ mở miệng muốn hỏi, hoàn cảnh chợt biến hóa. Nước biển như sôi trào bất định, một không gian dưới đáy biển mở ra hướng đến kết giới của Long Nhất.

Long Nhất bình tĩnh lập kết giới bên trong, nhắm mắt lại cảm thụ năng lượng ba động cuồng bạo xung quanh. Rõ ràng, mọi việc không phải tự nhiên phát sinh.

Bỗng nhiên Long Nhất mở mắt ra, đồng tử hắc sắc thâm trầm khiến người khác phải sợ hãi. Quát khẽ một tiếng, lục đại thần bài từ mi tâm xuất ra, hình thành một lục giác huyền vu kết giới phía trên, năng lượng quay cuồng từ kế giới như rễ cây hướng xuống dưới.

Tạp Nhĩ lúc này mới phát hiện, ở phía trước không xa trên mặt biển đột ngột xuất hiện một hắc tất đại động như là một quái vật to mồm chờ đợi phôn thệ bọn họ. Theo như hắn biết, chỉ cần một hai giây, cả kết giới đều bị nó phôn thệ. Thấy rõ điều này, Tạp Nhĩ đổ mồ hôi lạnh, không rét mà run.

"Ngươi nghĩ ta không có biện pháp thoát ra sao." Long Nhất cười lạnh như băng, từ mi tâm thủy thần lạc ấn xuất ra băng lam quang mang, thủy thần thần bài quay tròn cực nhanh.

"Phân thủy chú." Long Nhất quát khẽ một tiếng, thần bài lam quang đại thịnh, hắc hải như biến thành bụi phấn lấy kết giới làm trung tâm chẻ đôi ra.

Chương 614: Thủy Không Dị Thú

Dịch: kiendumuc

Chỉnh sửa: A Lìn

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Như một mũi khoan, địa hạ hải nhanh chóng bị chia làm hai nửa. Long Nhất từ đỉnh kết giới phiêu lãng hạ xuống đáy biển trăm thước.

Ngay tại lúc này, giữa biển xuất hiện một dị thú trông như một cái đầu lâu. Nó có hình dáng rõ ràng, hai hốc mắt cực đại sâu hút, phần tóc trên đỉnh đầu cuộn lại như một ngôi đền, trông như một bức đồ họa lập thể được khắc trong nước biển.

"Đây là cái quỷ gì chứ?" Tạp Nhĩ cả kinh nói.

Long Nhất nhún vai, làm sao mà hắn biết đó là cái gì? Đó chắc chắn là hình ảnh của dị thú trong nước, rõ ràng đối với bọn họ vô cùng thống hận. Chẳng lẽ mình đã vô tình làm gì chọc giận nó sao.

Điều ngạc nhiên là, dị thú này không hề phát động công kích, tựa hồ có chút chần chờ.

Long Nhất dùng tinh thần lực tản mát ra, cố gắng câu thông suy nghĩ của nó. Dị thú này quả thật có thực lực mạnh mẽ phi thường, tại địa hạ hải có thể tính là chúa tể. Quan trọng hơn nó còn có năng lực khống chế không gian. Không gian hắc động vừa xuất hiện khi nãy không phải ngẫu nhiên mà có.

Tinh thần lực của Long Nhất tiến tới dị thú thì gặp phải trở ngại, kết quả làm cho nó điên tiết lên. Nước biển kịch liệt kích động, một cỗ lực lượng bàng đại ép lấy Long Nhất sử dụng không gian phân thủy chú.

Long Nhất tức giận. Con dị thú này thật không biết tốt xấu, dựa vào thủy hệ ma pháp của bản thân mà dám ngạnh chiến. Hắn còn có thủy thần thần bài trong tay, chúng đại thần thú trong nước tuy không thể toàn lực công kích nhưng quyết không phải là thú nhồi bông. Nghĩ đến đó, Long Nhất dùng thủy hệ ma pháp xuất ra một cái băng thiên tuyết địa. Được thủy đại thần bài trợ lực, nước biển trong vòng vài dặm nhanh chóng đóng băng. Tại thời khắc này dị thú bỗng biến mất vô ảnh vô tung.

Địa hạ hải to lớn như thế, Long Nhất hiện tại không có khả năng đóng băng toàn bộ, hơn nữa dị thú này bất thường biến mất tựa như phân tử nước. Mặt khác nó có năng lực không gian ma pháp cường đại, muốn xác định vị trí chính xác vô cùng khó khăn.

Long Nhất thi phóng băng thiên tuyết địa một lúc liền dừng tay, hắc hắc cười chủ động ngừng công kích. Thật rõ ràng, không gian năng lượng thay đổi này chính là kiệt tác của con dị thú. Dùng không gian năng lượng mà có thể nghĩ rằng phong bế được đường lui, nghĩ rằng hắn không thể phá sao? Long Nhất đã muốn đi, há có kẻ dám ngăn trở.

Long Nhất tâm niệm vừa động, nhắm mắt cảm thụ năng lượng trong không gian. Hắn đối với không gian ma pháp cũng có nghiên cứu nhất định, hiểu được thông qua ngoại lực mạnh mẽ thay đổi không gian năng lượng nhất định sẽ phát hiện có nơi có năng lượng dị thường. Mà nơi có năng lượng dị thường chắc chắn có thể phá khai một thông đạo.

Long Nhất triệu chúng thần thú cùng Long Nhị công kích mãnh liệt nơi phát sinh năng lượng dị thường, mặt khác dùng toàn bộ tinh thần lực chăm chú phòng ngừa địch nhân đánh lén. Dị thú này quả thật giảo hoạt, có thể sử dụng năng lượng dị thường chuyển đổi phương hướng. Chẳng qua cho dù như vậy, dưới sự công kích mãnh liệt, cả năng lượng tràng không ngừng rung lên.

Đột nhiên đôi mắt Long Nhất cả kinh. Cảm giác được một tia không đúng, liền bảo chúng thần thú đình chỉ công kích. Nhưng cả không gian năng lượng không ngừng rung lên, chấn động dữ dội, nước biển bị đóng băng phía dưới xuất hiện nhiều khe nứt, năng lượng điên cuồng trào ra cả không gian. Cảnh tượng trông giống như cả thế giới sắp đến hồi tận thế.

"Dị thú này điên rồi, nó muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận." Long Nhất rốt cuộc hiểu được mục đích của dị thú. Nó muốn chính mình dung nhập cả không gian, nghịch chuyển năng lượng hủy diệt không gian, đến lúc đó mọi thứ trong không gian này sẽ cùng với dị thú hôi phi yên diệt.

Long Nhất biến sắc, hắn mặc Lôi thần sáo trang vào, hơn nữa lục đại thần bài phá không xuất hiện tạo nên một cỗ năng lượng như lốc xoáy. Hắn không thể tưởng tượng lại có một dị thú với năng lực khống chế không gian cường đại đến vậy. Thật là quá sức tưởng tượng.

Một dị thú cường đại về cả thủy hệ lẫn không gian hệ, rất có thể là hậu duệ của thủy hệ và không gian hệ thần thú. Tiến hóa đến cường đại tại đây mười vạn năm.

Từ khi nhận thức được sự tồn tại của thân xác Tây Môn Vũ, hắn đã biết lực lượng của thế giới này không hề đơn giản. Long Nhất xuyên qua dị giới mười năm, kinh qua không biết bao nhiêu sinh tử để đạt tới trình độ hôm nay. Nhưng hơn hết, bất chấp hắn có được Lôi thần sáo trang cùng lục đại thần bài, vẫn chưa lực lượng nào được kế thừa hoàn chỉnh cả. Do đó đối với thần ma đại chiến mười vạn năm trước nhất thời không khỏi ngạc nhiên.

Kết cục lưỡng bại câu thương có thể nhìn thấy trước mắt. Bỗng nhiên quả trứng trước đó không chịu chín lại nảy lên một cái, bắt đầu lay động. Trên vỏ trứng dần xuất hiện vết nứt, rất nhanh sẽ nở ra.

Cùng lúc đó, không gian năng lượng cuồng bạo chậm rãi giảm xuống, Long Nhất thông qua inh thần lực cảm nhận được trong không gian truyền đến một trận kinh hỉ cùng kích động.

"Không lẽ... cái trứng này là con của dị thú sao?" Long Nhất giật mình, khó trách tìm quanh vẫn không ra cha của nó. Hắn lại càng không hiểu con dị thú này thế nào lại ở cùng với con quái vật kia là đôi phu phụ. chính mình ăn luôn bốn đứa nhỏ, khó trách vừa gặp đã luốn liều mạng rồi.

Cuối cùng cũng có bất ngờ, mặc dù sự tình biến chuyển, nhưng vẫn không dám thiếu cảnh giác.

Khe nứt trên cái trứng càng lúc càng lớn, một con chú trông như đầu lâu địa hỏa hồng sắc không một sợi tóc từ từ chui ra. Dùng hết khí lực giãy dụa, miệng không ngừng kêu lên ô ô, thập phần triều mến.

Lúc này, không gian năng lượng đã trở lại bình thường. Một tiếng hô hoán trầm thấp từ bốn phương tám hướng truyền tới, giống như đang cổ vũ cho quả trứng kia vậy.

Cuối cùng, tiểu tử kia cũng chui ra được, toàn thân đỏ rực, không lông mao, chỉ có một chân, ánh mắt đóng chặt. Tiểu tử này trông như không có lấy nửa lực công kích. Nhưng vừa chui ra liền hóa thành một đạo hồng ảnh chạy loạn trong kết giới. Không có sự cho phép của Long Nhất, nó dựa vào cái gì mà chạy thoát đây?

Một tiếng kêu trầm thấp vang lên. Long Nhất nhận thấy một tia tinh thần lực tiếp xúc với hắn, bất quá với tinh thần cường đại, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười hết sức thoải mái.

Chương 615: Tử Vong Tuyệt Địa

Dịch: kiendumuc

Chỉnh sửa: A Lìn

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Long Nhất dùng tinh thần lực đón tiếp, liền nghe được một âm thanh trầm thấp tại ý thức hải vang lên: "Ngoại lai giả, chỉ cần ngươi buông tha đứa nhỏ, mọi việc ta đều không tra cứu.

Long Nhất bày tỏ thành ý, thì thầm: "Tất cả đều là hiểu lầm, nếu biết đó là con ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không đụng đến một sợi lông mao của nó." (DG: thực tế thì cái con quái thai này có cọng lông mao nào đâu mà đụng )

Dị thú ý niệm vừa động, năng lượng tràng tức thì phát sinh tiến hóa, không gian trở nên vặn vẹo, khôi phục nguyên dạng.

"Di, chúng ta đã trở lại." Tạp Nhĩ nhìn xung quanh kêu lên, phát hiện nước biển trong nháy mắt lui về, bọn họ lại đứng trên bờ biển, tựa như mọi việc đều chưa từng phát sinh.

Long Nhất nhận thấy thành ý của dị thú này, liền triệt tiêu ngăn cách kết giới. Trong nháy lắt tiểu gia hỏa liền biến thành một hồng ảnh biến mất vào giữa biển đen, xem chừng có đánh chết cũng không dám chui ra lần nữa.

Thật lâu sau, thần niệm của dị thú lại xuất hiện, nói: "Ngoại lai giả, ta thấy ngươi có thủy thần thần bài cùng thủy thần lạc ấn. Rõ ràng ngươi là thủy thần truyền thừa giả, chỉ là không hiểu vì sao vẫn chưa chân chính kế thừa lực lượng của Thủy thần thần bài. Phụ thân ta vốn là Thần giới thủy hệ thần thú, cùng thủy thần có quan hệ mật thiết với nhau. Ngươi ở trong không gian này có điều gì cần ta hỗ trợ cứ nói.

Long Nhất hoan hỷ hết sức. Thật là Tái ông thất mã, yên chi phi phúc . Vừa rồi còn tưởng lưỡng bại câu thương, không ngờ lại chuyển biến 360 độ.

"Không biết ngươi có biết đến bích hải thần phách không, bọn ta vì thứ này mà tìm đến." Long Nhất dừng một lát, ý niệm trả lời.

Dị thú trầm mặc trong chốc lát, nói: "Bích hải thần phách chính là do Thần giới nhất cấp thủy hệ thần chiến chết đi mà ngưng tụ thành. Cũng chính là chủ nhân của phụ thân ta."

"Ách..." Long Nhất sửng sốt. Tình hình có vẻ nghiêm trọng. Hắn suy nghĩ, dị thú này cùng vị thủy hệ nhất cấp thần có quan hệ như vậy, thế nào mà lại hỏi hắn về bích hải thần phách chứ.

"Ta không thể giúp ngươi lấy được bích hải thần phách, nhưng ta có thể truyền tống ngươi đến tử vong tuyệt địa. Đó là nơi thần ma chiến trường kinh thảm nhất, vô số cao cấp thần Ma Thi hài, do đó không biết ma linh tại nơi này nhiều ít thế nào, chỉ biết không một ai vào mà có khả năng sống sót trở ra." Dị thú dừng một chút, ý niệm nói.

"Tử vong tuyệt địa?" Long Nhất vừa nghe dị thú trả lời, tâm không khỏi trầm xuống. Cao cấp thần ma sau khi chết hóa thành vong linh thực lực tuyệt đối bất đồng với vong linh sinh vật thông thường. Mặc dù vong linh ma pháp có hiệu quả bao nhiêu đi nữa cũng không dám mạo hiểm trông mong vào nó. Một chỗ tự xưng là tử vong tuyệt địa không phải là không có căn cứ. Vào một nơi nguy hiểm như thế lấy được Bích hải thần phách mà an toàn lui ra, thật sự là một khảo nghiệm không nhỏ.

Long Nhất nhìn về phía Tạp Nhĩ. Một nơi nguy hiểm như vậy, hắn không thể không bận tâm đến an nguy của Tạp Nhĩ.

"Long Nhất, chuyện gì thế?" Tạp Nhĩ thấy Long Nhất nhìn hắn, liền hỏi.

Long Nhất tường thuật lại đoạn đối thoại với dị thú một lần cho Tạp Nhĩ nghe, nói tiếp: "Tạp Nhĩ, tử vong tuyệt địa thật sự quá nguy hiểm, không bằng ngươi ở lại nơi này chờ ta trở lại."

Tạp Nhĩ yên lặng, thả lỏng Mễ lạc thần cung, than nhẹ một tiếng, nói: "Ta biết với thực lực của ta chỉ thêm gánh nặng cho ngươi, ta sẽ lưu lại nơi này. Vô luận thế nào, ngươi nhất định phải cẩn thận. Ngươi nói sẽ dẫn ta thưởng thức mỹ vị của thế giới loài người trên Thương Lan đại lục, hy vọng ngươi nói được làm được."

Long Nhất vỗ vỗ vai Tạp Nhĩ, cười nói: "Ngươi yên tâm, thế giới này không có nơi nào mà Long Nhất ta không thể đi qua. Ngươi ở đây chờ tin tốt của ta đi."

"Ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?" Dị thú hỏi.

"Rất tốt, chẳng qua ta muốn nhờ ngươi giúp một việc. Nếu ta vào tử vong tuyệt địa không trở về, ngươi có thể đưa tên hải tộc kia ra khỏi không gian này không?" Long Nhất thỉnh cầu.

"Được." Dị thú thập phần rõ ràng việc này không quá khó khăn. Mỗi trăm năm hải tộc đều phái người tiến vào tử vong dong động mạo hiểm đoạt bảo, cửa ra vào sẽ được mở ra. Đến lúc đó chỉ cần đưa hắn đến lối vào được mở sẵn thì hắn sẽ dễ dàng tự đi ra ngoài.

Lúc này, Thủy Không Dị Thú phát động thực lực bản thân, lập tức bao phủ Long Nhất cùng sủng vật trong chớp mắt biến mất tại chỗ. Còn Tạp Nhĩ chán nản ngồi xuống đất, hắn cùng Long Nhất vĩnh viễn không cùng một cấp bậc.

-----------------------

Đằng Long Thành không khí vô cùng khẩn trương. Tân thành mọc lên đủ loại công trình quy mô. Một tràng kiến trúc tao nhã lẫn khổng lồ đều như bạt đất mà ra. Đại thụ hai bên trải dài từ Hoành đoạn sơn mạch đến ngã tư đường. Hoa rơi như tiên cảnh.

Trong đó đáng chú nhất chính là đại lục hội nghị quán. Đây là nơi sẽ cử hành Thương Lan đại lục tổng hội nghị, rộng hơn trăm mẫu. Kiến trúc trung tâm cao mười tầng, khí thế bàng bạc, mang một nhiệm vụ là cử hành Địa long tộc đại hội sắp tới. Thành sau khi kiến tạo xong có vô số du khách một danh mà đến.

Lúc này, đại lục hội nghị quán ở trung tâm quảng trường. Dòng suối ma pháp từ ngọn giả sơn hùng dũng tuôn xuống hồ nước lấp lánh bên dưới. Cá lội tung tăng, vài con bạch sắc tiên hạc đang dùng nước rỉa sạch bộ lông của mình. Bên ngoài huyên náo rung trời, bên trong thập phần tĩnh mật, du khách chỉ có thể thưởng ngoạn bên ngoài, không thể đi vào bên trong.

Chúng nữ tử mặc thất thải cẩm y từ sau ngọn giả sơn đi ra, tiếng nói cười mê hoặc cả quảng trường.

Những nữ tử này đều xoay quanh một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần, độ trên đôi mươi, mái tóc đen kết thành một con hồ điệp, điểm thêm vài trâm cài bằng lưu ly vô cùng tao nhã.

Thiếu phụ cười rất tươi, nữ tử xung quanh dùng bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa bụng của thiếu phụ kia.

"Hương Vân tỷ tỷ, cho ta sờ một chút được không? Để xem bảo bảo có đạp không?" Long Linh Nhi cười hì hì nói.

"Mò mẫm hoài, bảo bảo còn chưa đến một tháng, làm sao có động tĩnh được chứ." Nam Cung Hương Vân liếc nhìn Long Linh Nhi.

"Nhưng đứa nhỏ kia chính là huyết mạch của phu quân, đương nhiên không thể so sánh với người thường được. Bảo bảo của người khác sáu bảy tháng mới có thể đạp, còn bảo bảo của chúng ta khẳng định chưa tới một tháng đã có thể rồi." Lãnh U U trong trang phục hắc sắc bó sát người cười nói.

Chúng nữ còn lại đều cùng tiến lên, nhất thời oanh thanh yến ngữ vang lên không dứt.

Những mỹ nữ này ai cũng đều quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, lại ở chung một chỗ thật ngay cả thần thánh cũng không chịu nổi.

"Các vị phu nhân, hoàng hậu nương nương mời các vị sớm hồi cung, nói rằng đích thân làm vài món cho mọi người cùng thưởng thức." Lúc này, một cung nữ vội vàng đi tới thông báo.

"Ha ha, hôm nay chúng ta lại có khẩu phúc, cũng là nhờ Hương Vân tỷ tỷ cả đó." Mộ Dung Thục Ngọc cười nói.

"Thục Ngọc muội muội hâm một như vậy, không phằng phu quân trở về, ngươi tranh thủ một tí chiếm lấy tiện nghi, thế nào?" Lãnh U U cười trêu.

Chúng nữ trêu đùa nhau ra khỏi đại lục hội nghị quán, Đông Phương Uyển lên tiếng, con dâu các nàng sao dám không tuân.

Bên ngoài đại lục hội nghị quán, một cỗ xe ngựa vô cùng hào hoa được một đội hoàng thất cấm vệ hộ giá chậm rãi di chuyển. Cảnh tượng khuynh thành khiến vài kẻ nhìn thấy không rượu mà như say, đợi đến khi tỉnh lại thì chúng nhân sớm đã đi xa, nên hỏi xung quanh về xuất thân của các mỹ nữ.

Lúc này, Đằng Long thành một lão du tử khinh bỉ nhìn bọn họ, nói: "Cả nữ nhân của thái tử điện hạ ngươi cũng dám lớn mật có chủ ý, thật là cả một lũ tiểu tử vô học, chưa từng nghe Địa Ngục Thiên Sứ,chưa từng nghe U Minh Thánh Nữ,chưa từng nghe Quang Minh Thánh Nữ,chưa từng nghe Phượng Hoàng Gia Tộc đại tiểu thư sao? Không biết phân lượng còn dám nghĩ càn. Cũng tội nghiệp, các ngươi làm sao mà như người dân Đằng Long thành chúng ta được thường xuyên nhìn thấy các nàng đây?"

Lão du tử không ngừng kiêu ngạo văng nước bọt thổi phồng giảng giải cho đám ngoại nhân vây quanh một lần về tình sử vĩ đại của thái tử Tây Môn Vũ, cũng là căn nguyên gây nên cơn lốc ái tình kinh thiên động địa tại Thánh ma học viện, lẫn những chuyện phong lưu khi xưa.

Bên trong đám người đó, hai hắc y nhân liếc nhìn nhau, một âm thanh trầm thấp mang theo hưng phấn hỏi lão du tử: "Vị huynh đệ này thật biết nhiều việc của thái tử điện hạ, huynh thường xuyên gặp mặt bọn họ, thế huynh có biết thái tử điện hạ giờ thế nào không?"

"Hỏi đúng người rồi đó, ngày nay tứ hải bình định, Thương Lan thống nhất. Các ngươi nên biết rằng Long tộc đại hội tổ chức tại Đằng Long thành chúng ta. Thái tử điện hạ giờ đang làm khách trên Long Đảo trong truyền thuyết, hưởng thụ Long Tộc mỹ nữ. Nếu muốn nhìn thấy thái tử điện hạ thì cứ chờ đến đại hội Long Tộc." Lão du tử vô cùng tự tin nói.

Hai hắc y nhân cảm tạ một tiếng liền lui ra.

"Tỷ tỷ, Long Nhất quả thực không ở Đằng Long thành, nếu hắn ở Long đảo, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Một hắc y nhân hỏi người còn lại, âm thanh mềm mại.

Hắc y nhân kia than khẽ, nói: "Tinh Tinh, xem ra chúng ta phải đến hoàng cung một chuyến, vì sự tồn vong của Thanh Phong đế quốc, dù các nàng đối với ta thế nào, ta cùng cam lòng."

Nhớ lúc trước lúc Tây Môn Nộ đăng cơ, Mộc Hàm Yên ám sát tân hoàng mượn tay Long Nhất tự sát, mọi người với nàng có ấn tượng sâu sắc. Nhưng chỉ có thân nhân của Long Nhất mới biết được chính xác hắn đang ở nơi nào. Nghĩ đến tuyền tống trận được mở rộng rãi, việc tìm Long Nhất cũng không mất nhiều thời gian.

Theo thánh điện truyền tống trận từ Thương Nguyệt đại lục thuận lợi đến đây, Mộc Hàm Yên nhanh chóng theo hướng cấm vệ hoàng cung cùng xe ngựa phía xa.

Chương 616: Ma Linh Thần Cương

Dịch: Saobangnt

Chỉnh sửa: A Lìn

Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Một đám mỹ nữ xinh đẹp đều đang ở trên một cỗ xe song mã đang nói cười vui vẻ . Đề tài luôn chạy không thoát khỏi hải tử đang nằm trong bụng của Nam Cung Hương Vân.

Tây Môn Vô Hận tâm trạng vẫn tỏ ra điềm tĩnh mỉm cười lắng nghe . Mặc dù trong chúng nữ, nàng vẫn phải đang cố gắng đóng trọn vai diễn muội muội của mình, nhưng nàng thật sự khát vọng có thể dung nhập vào cùng đám nữ nhân này, có thể chân chính trở thành nữ nhân của Nhị ca . Bất giác , trong đôi mắt nàng đã nổi lên một tia mê ly , tự do theo đuổi khát vọng của mình .

Nhẹ nhàng vén bức rèm cửa sổ sang một bên, Tây Môn Vô Hận nhìn ra ngoài, trên đường thật nhộn nhịp, sôi động, thương nhân nhiều vô số . Bây giờ Đằng Long Thành dân cư dày đặc , có thể nói là thành đông dân nhất của đại lục. Tây Môn Vô Hận sâu kín thở dài. Năm đó mười sáu tuổi, nàng còn là một thiếu nữ xinh đẹp vô tư vô lượng với cuộc đời. Nhưng mười năm đã qua, mười năm có thể để cho một thiếu nữ chưa biết gì chân chính trở thành một nữ nhân. Những kỷ niệm buồn vui giờ đây đều đã trở thành hoài niệm, giờ đây lắng đọng trong trái tim nàng chỉ có tình yêu, và tình yêu sâu lắng và nồng thắm mà thôi. Trước mắt nàng là một bức tranh sơn thủy hữu tình,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net