Chương 92: Ấm áp hoà thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Phù Dao rớt xuống dưới.

Cú đá đó của Nhã Lan Châu vừa đột ngột lại vừa độc ác, mấy ngày nay ngày nào nàng cũng say nên phản ứng chậm chạp, rơi xuống với tư thế chó cạp đất vô cùng khó coi.

Cũng may trong lúc nàng thần trí mơ hồ, cũng còn nhớ được phía bên dưới là Trưởng Tôn Vô Cực đang dưỡng thương, không được đè lên người hắn.

Nàng lật mình trong không trung, nhún mũi chân lên xà nhà để bay lên trên, như vậy tốt hơn vì lúc này nàng không biết làm thế nào để đối diện với Trưởng Tôn Vô Cực.

Xà ngang đột ngột gãy.

Phù Dao hụt chân đạp vào khoảng không trống rỗng, bèn xoay người đưa tay ra nắm lấy xà ngang, trên đó bỗng xuất hiện một cục bông gòn trắng.

Đôi ngươi của cục bông gòn trắng kia trừng to, còn to hơn cả mắt nàng, nhìn chằm chằm vào mũi nàng, đột nhiên tung mình lộn ngược xoay 360 độ, đạp đạp đạp. Ta đạp! Ta đạp!

"Bốp!"

Móng vuốt dính đầy nước đường của nó đạp lên ngay mũi Phù Dao, tàn bạo đạp con rùa đen rút đầu không kịp phòng bị rơi xuống dưới.

"Phịch!"

Nàng rơi xuống giữa đệm chăn, như thể con cá bị đạn bắn trúng.

Cảm giác được sự ấm mềm dưới thân, nàng vội vàng đưa tay sờ, sợ mình đè trúng phải Trưởng Tôn Vô Cực, chợt nghe có tiếng cười khẽ, "Nàng đang sờ gì vậy?"

Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, tựa như sợi to mềm, trong đêm tối cứ quấn lấy quấn lấy tay chân nàng, khiến người nàng mềm nhũn ra.

Mạnh Phù Dao cứng đờ, rút tay về, ngượng ngập cười, "Làm rơi ít tiền, xuống đây tìm, không có ở chỗ huynh à? Xin lỗi, xin lỗi, quả thực đã làm phiền!"

Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nhổm dậy định đi, chợt cơ thể bị người nào đó kéo lại, rồi người đó lại dùng cơ thể nặng trịch của hắn đè lên người nàng, một hương thơm lạ nhàn nhạt hòa lẫn mùi thuốc lãng đãng xung quanh.

Phù Dao trừng to mắt, theo bản năng đẩy người nọ ra song lại không đẩy nổi, ai oán kêu thầm - nàng sắp bị đè chết rồi...

Tư thế phi hài hòa nhất trong thế kỉ này hiện ra kìa!

Nàng, Mạnh Phù Dao, bị, người ta, lấy, thịt, đè, rồi!

Nàng dốc sức đẩy cái tên đang đè mình ra, khiến "sói tính" trong người hắn bỗng dưng bộc phát, "Nàng đẩy đi, cùng lắm là làm cho ta bị thương một lần nữa!"

Mạnh Phù Dao nhìn trời - Trưởng Tôn Vô Cực đích thị là một kẻ thích áp bức người khác.

Được thôi, không đẩy thì không đẩy, để tránh ta đây không chừng mực mà đụng vào vết thương hắn, đành nhếch miệng cười, giọng lạc đi vì bị đè, "Được rồi, hàng đắt tiền, xin hãy cầm nhẹ để nhẹ."

Nàng bèn đẩy nhẹ ai đó ra, thế nhưng tên đó lại tựa đầu vào hõm cổ nàng, lưu manh không chịu xuống, nhỏ giọng tỉ tê, "Cho ta mượn một chổ để nghỉ ngơi cũng không được sao?"

Giường rộng như vậy sao Thái từ điện hạ ngài lại mượn hõm cổ của ta để đặt đầu chứ? Sao lại mượn vùng ngực của ta để đặt cái vai của ngài lên đó hả? Ta vẫn còn là thiếu nữ đang tuổi dậy thì, mimi của ta bị ngài đè lên rất đau đó!

Lửa giận trong lòng Phù Dao từ từ bốc lên, nàng lại nghĩ tên này mạnh như trâu vậy, dù có bị thương nặng thì cũng chẳng qua chỉ là vết thương da thịt mà thôi, đâu đến mức suy yếu như vậy chứ? Khổ nhục kế! Khổ nhục kế! Quyết không bị mắc lừa!

Trong lúc nàng cương quyết không để mình bị mắc lừa, đem kẻ đang ở trên người mình xuống thì bỗng nhiên kẻ đó thì thào bên tai nàng, "Võ công sư môn mà ta tu luyện, khắp cơ thể đều là máu huyết, chân khí lưu chuyển khắp người, song khi chưa luyện được tuyệt đỉnh thì mỗi một nơi đều là không môn, cho nên không dễ gì bị thương, thế nhưng nếu như bị thương thì ngoại thương chẳng khác gì nội thương..."

Hắn thì thầm bên hõm cổ nàng, hơi thở dìu dịu phả bên tai nàng, tóc mai đung đưa khiến nàng nhột nhạt bèn né tránh, chỉ là, không biết bởi vì sự nhột nhạt này hay do lời giải thích kia mà lòng nàng dần dần mềm nhũn.

Nàng chẳng hề hay biết mình đã biến thành vũng nước xuân gợn sóng lăn tăn từ lúc nào, thấm vào lòng Trưởng Tôn Vô Cực, hơi thở hai người quyện hòa với nhau, mạnh mẽ và dồn dập.

Lâu thật lâu sau, Phù Dao nhỏ giọng nói, "Chỉ được ôm ngủ thôi đó... những cái khác không được phép đâu!"

Tiếng cười khẽ khàng vang lên, ánh mắt người nọ trong bóng tối đê mê đắm đuối, người khẽ run run, nàng cảm thấy má mình ươn ướt, một đôi môi mềm mại đã chạm lên da thịt nàng, man mát mà chầm chậm dịch chuyển khắp nơi, hơi thở ấm áp quyện với mùi thuốc mát rượi xen lẫn hương thơm cao quý mà lạnh lùng, tựa như những hạt mưa cuốn lấy hoa rơi lả tả trong đình viện Hoàng cung vào một ngày thu trong vắt. Tiếp đó, không biết chuột mập từ đâu chui ra giẫm chân lên mặt nàng, trên chân nó dính nước đường trơn láng nhẳn nhịu, như thể gió xuân lả lướt ùa vào phòng từ ngàn dặm xa xôi.

Phù Dao như bị sét đánh trúng, thoáng cái mặt nàng đã như bị lửa thiêu cháy hừng hực - chủ tử của con chuột mập đó đang từ từ liếm nước đường dính khắp trên mặt nàng!

Trưởng Tôn Vô Cực cứ liếm mãi không thôi, chẳng chịu dừng lại, lâu thật lâu sau mới thở dài nói, "Chẳng trách tiền nhân nói rằng tình nguyện say chết trong hương rượu..."

Phù Dao đỏ mặt đẩy hắn ra, Thái tử điện hạ trở mình, cười khẽ, song lại không chịu buông tay, ôm lấy nàng ngủ, "Phù Dao, trước khi nàng hoàn toàn tiếp nhận ta, ta sẽ không động đến nàng."

"Huynh có thể động được sao?" ai đó thẹn quá hóa giận, "Nhìn thấy Tôn Thành chưa? Đó chính là một tấm gương đấy."

Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, ngoảnh đầu sang cắn môi nàng một cái, khiến nàng kêu đau "A" một tiếng, hắn bèn hỏi, "Nàng đành lòng à?"

Nàng lại ngoảnh đầu đi, dần dần trở nên trầm mặc, lát sau mới đáp lại, "Xin lỗi..."

Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng người chống tay nhìn nàng, "Hả?" Phù Dao trừng mắt nhìn Thái tử lưu manh, không biết nói gì.

Phù Dao chớp mắt, cố gắng hình dung ra cảnh tượng Trưởng Tôn Vô Cực mặc long bào đội vương miện, rồi lại nghĩ đến Hoàng hậu bên cạnh hắn sẽ là một người như thế nào, nhưng nghĩ thật lâu mà vẫn không hình dung ra được khuôn mặt cô gái ấy, vì nàng cảm thấy không ai có thể xứng đôi với hắn hết.

Nàng bật cười trong vô thức.

"Ngủ đi! Nàng cũng mấy hôm rồi không nghỉ ngơi!" Trưởng Tôn Vô Cực vỗ về nàng, giọng nói hết đỗi dịu dàng, "Đừng có tự làm khổ mình, nàng đau khổ chẳng khác nào ta đau khổ cộng lại là ta đau khổ gấp đôi, nàng tính xem, ta bị thiệt thòi cỡ nào?"

Phù Dao không nhịn được bèn bật cười, Trưởng Tôn Vô Cực lại sáp đến gần nàng, hôn lên thái dương nàng, nói: "Đồ ngốc nàng, khuyên nàng cũng vô dụng, chúng ta... hãy chờ đợi xem!"

Mạnh Phù Dao khôi phục lại nguyên hình rồi!

Nàng đập bể bình rượu, mặc áo khoác mới, khí thế bừng bừng đi làm việc lớn.

Nhã Lan Châu và Nguyên Bảo đại nhân ngồi chồm hỗm ở một bên cửa, nhìn theo bóng dáng nàng, rồi lại nhìn vào trong mắt đối phương, cả hai đọc được một câu thế này:

Thiếu đòn!

Mạnh Phù Dao cưỡi ngựa đi trên đường, Bàn Đô lúc này vẫn yên ả sâm nghiêm như trước đây, chỉ có điều, sự yên ả này là mạch ngầm của những cơn sóng dữ sắp sửa xô bờ, đặc biệt là thành Đông — nơi tập hợp các quý tộc quan lại, bầu không khí bất ổn đã lăn tăn hiện ra rõ rệt, có người nuôi ý đồ bỏ trốn, có người âm thầm tích trữ lương thực, quốc gia thái bình đứng đầu thiên hạ bao năm nay cuối cùng cũng bắt đầu rối ren vì sự xuất hiện của một người.

Phù Dao ngẩng đầu nhìn đám khói mù đã ngưng tụ lâu rồi nơi chân trời mà vẫn không tiêu tan, không biết vì sao trong lòng nàng cũng thấp thoáng nỗi bất an. Dường như tại một nơi rất xa, có một vài sự việc phát sinh nằm ngoài dự liệu của nàng, nó chầm chậm biến hóa khôn lường, tựa như đám mây đen trước khi trời đổ mưa như trút nước, đang từ từ dịch chuyển về phía nàng.

Tuy nhiên dù nàng có nghĩ ngợi lâu thật lâu, cũng không nghĩ ra điều gì không ổn, sau một hồi lo lắng sợ hãi, đành giương roi lên tiếp tục đi về phía trước.

Bàn Đô bước vào thời kì trực chiến, toàn bộ Ngự Lâm quân và Cẩm Y vệ Hoàng cung đều tập kết chờ đợi mệnh lệnh. Đại quân Thương Long của Chiến Bắc Dã đã vượt qua sông Nghi Thủy, giẫm lên khôi giáp tan tành của đại quân triều đình bị thất bại thảm hại nghênh ngang mà tiến bước. Sức chiến đấu hung hãn của đội quân Thương Long như thể sói dữ trên sa mạc, đánh cho quân đội triều đình đã nhiều năm không chinh chiến phải thua tơi tả. Quân Thương Long kỷ luật nghiêm minh, không làm kinh động tới bách tín, không bắt giết tù binh, những kẻ chủ động hiến thành còn được hưởng đãi ngộ tốt, vì vậy mà trên đường không bị cản trở, tốc độ hành quân rất nhanh, chỉ một ngày một đêm đã tiếp cận thành Bàn Đô.

Triều đình Thiên Sát vì điều này mà tranh luận, nên đưa quân đội Kinh thành ra thành Đan Thủy cách Bàn Đô sáu mươi dặm, để tam lộ đại quân tách ra kìm hãm quân tiên phong của Chiến Bắc Dã, không cho áp sát Bàn Đô. Hay là tập trung quân lực triển khai vừa thủ thành vừa chiến ngay tại Bàn Đô. Phe phái hai bên tranh cãi đến mức mặt đỏ cổ rát, huơ quyền, tay áo rối tung rối bời, cãi nhau ầm ĩ suốt không thôi. Chiến Nam Thành ngồi trên ngự tọa, mệt mỏi rã rời nhìn bên dưới đang tranh luận, gần đây thần sắc y vô cùng không tốt, mọi người đều cho rằng y vì nghịch án của Hằng vương mà bị tổn thương tinh thần, chỉ có Mạnh Phù Dao cứ mãi cười thầm trong bụng, không ngừng phỏng đoán xem y mắc bệnh gì.

Những người đang tranh luận trong điện, đều lại đại quan nhất phẩm có quyền quyết định quốc gia đại sự, tòng tam phẩm như Phù Dao không có tư cách lên tiếng, nàng đang đứng nhàn nhã cạo móng tay, chợt nghe Chiến Nam Thanh gọi, "Mạnh thống lĩnh có ý kiến gì với việc này không?"

Tất cả mọi người đều im thin thít, lũ lượt đưa mắt nhìn nàng, trong ánh mắt hiển hiện sự hiếu kì xen lẫn khinh bỉ.

Tiểu tử ngốc này thì biết gì chứ?

"Á?" Tiểu tử ngốc nọ vội vàng buông tay xuống, đứng nghiêm chỉnh, cung kính thưa, "Bệ hạ thần uy, cho dù là ở Đan Thủy hay Bàn Đô thì đại quân nhất định phải đánh đâu thắng đó, để phản tặc nghe được sẽ sợ hãi mà trốn chạy..."

"Hứ" Mọi người nhất tề quay đầu - chỉ biết hùa theo, vô liêm sỉ!

Chiến Nam Thành mệt mỏi xoa ấn đường, "Mạnh thống lĩnh, ngươi muốn nói gì thì mau nói đi!"

Mạnh Phù Dao nhếch miệng cười nói, "Vi thần đã nói rồi mà."

Chiến Nam Thành cười khổ, gật đầu.

Mạnh Phù Dao đột ngột xoay người, siết chặt nắm tay, hét lên: "Những kẻ ngu ngốc các ngươi!"

Sắc mặt chúng nhân đều đồng loạt tái xanh - tên nhóc này vừa mở miệng là đã chửi người!

Hề Duệ, một trong số tam đại thần liền cả giận nói, "Mạnh Phù Dao, trên triều, là nơi để ngươi giương oai sao?"

Manh Phù Dao nhảy lên thềm son, chỉ vào mũi ông ta, "Hề lão đầu tử, Bệ hạ cho phép ta nói năng thoải mái, ông lại mắng ta, không cho ta nói sao? Ông muốn kháng chỉ à? Lúc này mà ông muốn kháng chỉ là như thế nào hả? Chẳng lẽ ông có tâm không thần phục ư? Ông vì cái gì mà không chịu thần phục chứ? Hay là ông muốn cải chính đầu hàng nghịch tặc Chiến Bắc Dã?"

Hề lão đầu tử vuốt ngực ho khan, loạng choạng lảo đảo, chưa đến một hiệp đã bại trận rồi.

Hàng mày Chiến Nam Thành nhíu chặt, Phù Dao xoay phắt người lại, cất cao giọng nói, "Bệ hạ, cả hai kế sách này đều không thể chọn!"

Cả điện nhốn nháo, Hoàng cung thống lĩnh Tạ Dục cười lạnh nói, "Mạnh thống lĩnh có cao kiến gì?"

"Cao kiến của ta chính là..." Mạnh Phù Dao không chút đỏ mặt nói tiếp, "Nghênh chiến sáu mươi dặm ở Đan Thủy chẳng khác nào quẳng Bàn Đô vào tình thế nguy hiểm, một khi kẻ địch chia binh đi đường vòng, Bàn Đô sẽ nguy cấp. Huống hồ Bàn Đô là thiên hạ đệ nhất trọng thành, kiên tường lợi pháo, dễ thủ khó công, muốn thủ thành sao không thủ ở Bàn Đô mà lại chạy đến Đan Thủy? Hoang đường!"

Chiến Nam Thành gật đầu, nét mặt già nua của Hề Duệ đò ửng, tức tối nói, "Ngươi nói như vậy chẳng phải vẫn là cố thủ Bàn Đô sao? Có gì mới mẻ đâu chứ!"

"Thủ cũng phải xem thủ như thế nào!" Phù Dao vung nắm đấm với ông ta, "Các ngươi có ai từng phân tích cẩn thận cấu trúc quân đội của Chiến Bắc Dã chưa? Chủ lực của hắn là kị binh sa mạc, nhưng vẫn còn có hai nhánh liên quân khác, đó là hai đô đốc Kim Ngạn, Minh Luân đã sớm theo hắn, hai tên nghịch tặc này trung thành tuyệt đối với Chiến Bắc Dã, là trợ thủ đắc lực của hắn, các người không thể không biết, đúng không?"

"Biết thì sao chứ?" Có người lẩm bẩm, "Bất luận là quân chủ lực Thương Long hay là ai, thì sức chiến đấu..."

"Đồ hèn, chỉ biết tăng sĩ khí kẻ khác mà diệt uy phong của chính mình."

"Ngươi có cách hay sao?" Có người cười khẩy.

"Đánh trận trước tiên phải nắm bắt lòng quân, Kim Ngạn, Minh Luân là hai đô đốc tướng quân trấn thủ biên cương, lĩnh quân đánh trận ở bên ngoài, theo thông lệ thì gia quyến của họ đều ở Kinh thành..." Mạnh Phù Dao cười âm hiểm, "Bắt lên thành, giết!"

Chúng nhân im lặng... Tên nhóc này thâm độc quá!

Cũng có người nghi vấn, "Nếu như hai đô đốc đó vì đại nghĩa diệt thân... à không, mặc kệ sự sống chết của gia quyến họ thì sao? Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là tướng lĩnh, cho dù có lui binh cũng không khiến đại cục dao động..."

"Ồ, liên quan gì đến hai đô đốc đó chứ?" Mạnh Phù Dao trợn to mắt, "Ta muốn ép là ép Chiến Bắc Dã cơ, chẳng phải quân Thương Long đều là hán tử xuất thân từ phương Bắc, họ vừa dũng mãnh thiện chiến vừa coi trọng nghĩa khí nhất sao? Nếu gia quyến của hai đô đốc có ân nghĩa với Chiến Bắc Dã bị bắt trói lên thành, thì Chiến Bắc Dã sẽ có lựa chọn như thế nào? Nếu như hắn lui binh thì xem như dã tràng xe cát, nếu hắn không lui binh thì ngày sau dù hai đô đốc đó không có chút gút mắc nào với hắn hết, cũng không trách hắn mà tiếp tục đi theo hắn, thì Chiến Bắc Dã cũng không còn mặt mũi nào mà thống lĩnh ngàn vạn hùng binh. Sao hắn có thể đối mặt với huynh đệ đã vì hắn mà đổ máu, lại rơi lệ vì tan cửa nát nhà? Những hán tử nhiệt huyết dưới trướng hắn, sao có thể cam lòng bán mạng cho một chủ nhân bạc bẽo như vậy chứ?"

Chúng nhân hít vào một hơi, yên lặng không nói gì, tên này quả thực là một kẻ thâm độc vô đạo đức!

Dân chúng Thiên Sát thuần phác đôn hậu, coi trọng nam tử quang minh thẳng thắn, mặc dù nói "binh bất yếm trá", nhưng loại kế sách hèn hạ bắt giết kẻ yếu đuối vô tội để đả kích lòng người này xưa nay chỉ có võ tướng vô sỉ nghĩ tới, văn thần tuy là chưa hẳn đã không nghĩ tới kế sách này, song họ lại cảm thấy sử bút như đao, một khi hiến kế này thì ngày sau thiên cổ sẽ bêu danh ngàn đời. Huống hồ bọn họ chỉ là thần tử, ai làm Hoàng đế mà không phải Hoàng đế chứ? Tuy là trong lòng những người tinh thông mưu mẹo cũng xẹt qua mưu kế này, có điều không ai dám mở miệng nói ra mà thôi.

Không ngờ hôm nay trên triều, tên thống lĩnh ngốc nghếch vô sỉ này lại nói ra trần trụi như vậy.

Tạ Dục cười lạnh, nói: "Ngươi làm như đô đốc Kim Ngạn và Minh Luân là hai kẻ ngu sao? Không biết trước mà đón gia quyến ra ngoài?"

Mạnh Phù Dao liếc xéo hắn, "Nghe khẩu khí của Thống lĩnh thì ngài đã từng tới nhà của bọn họ rồi sao? Không thấy người ở đó? Ngài đã có kế sách này, sao không nói với Bệ hạ?" Sắc mặt Tạ Dục liền tái nhợt, ánh mắt Chiến Nam Thành trên ngự tọa sáng lên.

Mạnh Phù Dao lại cười nói tiếp, "Thực ra, người nhà của hai đô đốc đó có ở Kinh thành hay không căn bản chẳng quan trọng, ta cứ tùy tiện bắt mấy phụ nhân và trẻ nhỏ lên thành, nói đại là người nhà của bọn họ, ta sẽ làm cho mấy phụ nhân đó khóc chồng, trẻ nhỏ khóc cha, mẹ già khóc con, diễn kịch như thật - Đô đốc ngàn dặm chinh phạt, chắc là sẽ không mang theo gia quyến của mình? Gia quyến của bọn họ rốt cuộc có ở đó không, các binh sĩ hẳn là không biết rõ? Con người mà, thông thường chỉ tin những việc mình nhìn thấy trong mắt, ngàn vạn binh lính, người trên lầu gào khóc chán thật như vậy sao có thể không phải là gia quyến của Đô đốc chứ? Đô đốc không chịu nhận, chính là vì đại nghĩa diệt thân lấy đại cục làm trọng mà thôi. Ở trong tình thế như vậy, Đô đốc không nhận là đại nghĩa, còn Chiến Bắc Dã không nhận thì coi là gì? Ha ha, các ngươi nói xem, ép Chiến Bắc Dã vì những gia quyến giả này mà tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải là khiến hắn tức đến mức thổ huyết luôn sao?"

Nàng hứng chí khoa chân múa tay, "Đã thiệt đó!"

Người trong đại điện im thin thít, chúng nhân nhìn nhau, nhanh chóng đều hiểu thầm trong lòng - sau này tuyệt đối không nên đắc tội với tiểu tử này!

Sở trường về kế sách kích tâm, bắt bí lòng người, hơn nữa còn hết sức vô liêm sỉ!

Mạnh Phù Dao mặt dạn mày dày cười híp mắt, "Điều này còn hữu hiệu hơn việc bắt giữ mẹ Chiến Bắc Dã lên tường thành, hắn có thể vì đại cục mà không màng tới mẹ mình, song không thể không màng đến mẹ người khác... haha, huống hồ gia quyến của hai Đô đốc kia, đang ở trong tay ta."

"Trong tay ngươi sao?" Chiến Nam Thành lập tức quay sang nhìn nàng.

"Bệ hạ!" Phù Dao nghiêm nghị khom người, "Từ khi Chiến Bắc Dã khởi sự gây chiến, Đô đốc Kim Ngạn chủ động hiến thành, vi thần cảm thấy bên trong tất có người cấu kết, cho nên đã đi trước một bước, tiến hành tăng cường phòng vệ thành Bàn Đô chặt chẽ, những huynh đệ Phi hồ doanh của thần đã sớm chặn được gia quyến của hai phủ Đô đốc, vẫn nhốt họ ở trong phủ. Vi thần muốn ở ngay chính thành Bàn Đô này sẽ dạy cho Chiến Bắc Dã một bài học, làm cho những kẻ án binh bất động, đang giữ chức vụ quan trọng ở biên cương còn đang dò chừng kia, hiểu được ai mới là Hoàng đế đích thực!"'

"Hay lắm!" Chiến Nam Thành vui mừng phấn khởi, "Ái khanh quả là trung thần, hết lòng vì nước!"

"Ăn lộc vua thì phải phân ưu với vua." Phù Dao chỉ tay lên trời tuyên thệ, "Vi thần nguyện làm đầy tớ, vì Bệ hạ chém Chiến Bắc Dã trước trận tiền."

"Ngươi là nhân tài, sao có thể làm đầy tớ chứ? Chiến Nam Thành thỏa mãn cười, sắc mặt tái xanh thoáng hồng, "Truyền chỉ!"

"Nguyên Hoàng doanh Tổng thống lĩnh Tạ Dục giáng xuống làm Binh bộ thị lang, chức Hoàng doanh Tổng thống lĩnh... " Chiến Nam Thành dừng lại một đoạn, mỉm cười nhìn Mạnh Phù Dao.

Cả điện im thin thít, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu chờ đợi.

"...Do Hoàng doanh Phó thống lĩnh, Phi Hồ doanh thống lĩnh, Mạnh Phù Dao tiếp nhận!"

"Vi thần tạ ơn!"

...

"Ta thấy rất nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!" Nhã Lan Châu giơ đũa gắp thức ăn trên bàn, "Từ đầu chí cuối chỉ dùng cái miệng ghê gớm ở thời khắc sống còn lừa gạt người ta giành lấy chức Hoàng doanh Tổng thống lĩnh. Hoàng doanh quân là thế lực vũ trang lớn nhất kinh thành hiện nay, có đến mười vạn tinh binh, ai ôi, tỷ phát tài rồi!"

Đầu bếp Mạnh Phù Dao đang mặc tạp dề, hơi nóng bốc lên hừng hực, bưng món ăn cuối cùng lên bàn - Từ lúc Trường Tôn Vô Cực dưỡng thương, nàng liền tự mình xuống bếp. Mạnh tướng quân đa tài đa nghệ, nhưng tài nghệ chẳng đâu vào đâu hết. Giết người thì biết, nhưng Cầm Kỳ Thi Họa dĩ nhiên là không biết rồi, chỉ có trù nghệ là xuất sắc. Mấy ngày hôm nay, "tầng lớp quý tộc" trong phủ nàng ban đầu đều từ chối không ăn thức ăn nàng nấu, giờ thì quen miệng rồi, thậm chí còn kén ăn nữa.

Vân Ngấn từng hỏi nàng, "Phù Dao, nhìn cô cũng không giống một người giỏi giang cho lắm, sao trù nghệ có thể xuất sắc như thế được? Đặc biệt là những món rau dưa bình thường nhất, cũng có thể làm ra mùi vị hấp dẫn đến vậy."

Mạnh Phù Dao chua xót nghĩ trong lòng, nếu như các người cũng có một mẹ già bệnh tật, có một cái túi thường xuyên nhẵn như chùi, ngày nào cũng cầm mấy đồng lương ít ỏi loanh quanh ở chợ, cố gắng cân bằng sao cho hợp lý giữa tiền thuốc và tiền ăn, còn phải chú ý đến vấn đề dinh dưỡng cho người bệnh... các ngươi cũng có thể dùng cải xanh làm ra mười tám món cải xanh.

Nàng ai oán đặt mông ngồi bên bàn cơm, cầm lấy đũa định ăn thì nhìn thấy chỉ trong tích tắc mình vừa cởi tạp dề ra thôi mà thức ăn trên bàn đã bị dịch chuyển lung tung rồi - Sườn xào chua ngọt của ta, thịt bò tê cay của ta, cải trắng hầm thịt dê của ta, vì lý do gì đều rời khỏi quân doanh của binh mã đại tướng quân ta mà tìm đến dưới trướng quân địch rồi?

"Quân địch" bao vây bốn bề, kẻ thì tay cầm xương, tay giơ thịt bò, tên thì ăn cải trắng với gắp thịt đê, người thì một bên được trai đẹp rót rượu một bên được mỹ nam gắp thức ăn.

Nam nhân độc miệng đích thân gắp rau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC