GIỚI THIỆU:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGÔ VƯƠNG VŨ NHÂN BÁN TUÝ Thơ Lý Bạch
Thể thơ: Thất ngôn tứ tuyệt (thời kỳ: Thịnh Đường)


Điện thơm gió động sen hồ
Cô Tô yến tiệc vua Ngô đãi đằng
Tây Thi say múa dịu dàng
Bên song giường ngọc nhẹ nhàng ngả lưng
(Hải Đà phỏng dịch)


Hoàng đế yêu một linh hồn ngụ trong hồ sen

Sau đó linh hồn kia đầu thai làm người

Câu chuyện kiếp trước dần dần hé mở

Câu chuyện kiếp này chỉ mới bắt đầu

.

.

Tác giả: cam đoan "mẹ ruột", sủng, hài hước và HE


GIỚI THIỆU 2:

"Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa...

Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương...

Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc?

Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu.

Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn...

Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng.

Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian...

Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ...

Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng...

Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm.

Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại...

Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm.

Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta...

Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm... đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô... bướm chưa đến một lần..."
Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử:

-Nương nương... đã muộn rồi... chúng ta nên về thôi.

Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống

-Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài... đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt... Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ "Oán ngâm hồ điệp" vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được...

Nữ tì nghe xong nức nỡ:

-Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ...

-Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không... có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết... phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn... hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa?

Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người.

Phù Dung, Phù Dung... nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net