PHẦN III: Hai vị hoàng đế(C7-C8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 

Tích tích diêm – Thuỷ dật phù dung chiếu
(Triệu Hỗ)

Lục chiểu xuân quang hậu,
Thanh thanh thảo sắc nùng.
Ỷ la kinh phỉ thuý,
Ám phấn đố phù dung.
Vân biến song tiền kiến,
Hà phiên kính lý phùng.
Tương tâm thác lưu thuỷ,
Chung nhật diểu vô tung.

Dịch thơ:

Tích tích diêm – Nước ngập ao phù dung

Cuối cảnh xuân nước ao trong vắt
Cỏ xanh xanh đậm sắc thơm nồng
Lụa hoa, chim thuý biếc cùng
Phấn thầm ghen vẻ tươi hồng phù dung
Mây khắp nơi ngoài song lảng vảng
Cùng hoa sen soi dáng gương trong
Nước trôi ký thác tấm lòng
Ngày đi, xa vắng không mong theo cùng.

                 

Chương 7.Tranh ngôi đoạt vị

Một ngày sau khi linh cữu được đưa về kinh thành, hoàng cung lập tức rối loạn, dân chúng bên ngoài lao xao. Không ai lường trước Hoàng đế cùng Thái tử lại đồng loạt qua đời. Di thư chỉ nói truyền ngôi cho Thái tử. Bây giờ ngài đã không còn, ngai vàng kia trở thành mục tiêu của các hoàng tử khác. Bát hoàng tử mới mười ba, Hoa phi lại xuất thân trong gia đình tiểu quan, vốn không có thế lực chống đỡ. Tứ hoàng tử cũng có mơ mộng vương quyền nhưng không đấu lại Nhị ca cùng Tam ca.

Chu Lạc Kha Viêm hiện tại là hoàng tử lớn tuổi nhất.Thục phi nương nương lại có nhà mẹ đẻ chống lưng. Bà vốn là con gái của Binh Bộ thượng thư. Giao hảo của Thục phi và Nhị hoàng tử trong triều đình tốt hơn Tam hoàng tử nhiều. Tam hoàng tử trước giờ là người sống rất vô tư. Nhờ có mẫu hậu và huynh trưởng mà không lo chuyện tương lai, cứ an nhàn chờ làm vương gia. Tam hoàng tử ngoài vẻ hài hước vui nhộn thì không có gì đặt biệt, chưa thấy bộc lộ tài năng gì, trừ lần tranh luận với tiên hoàng về U Trì có để lại một chút ấn tượng trong lòng chúng quan.

Các thần tử không có vua như rắn mất đầu, triều chính đình trệ, lòng người sợ hãi hoang mang. Thục phi trụ lại Phượng Hòa cung, liên tiếp thúc giục Thái hậu đứng ra tổ chức lễ đăng quang. Chiếu theo luật Khương La, Nhị hoàng tử hiện giờ là người thừa kế hợp pháp. Hoàng hậu đối diện với nỗi đau mất chồng mất con, lại bị Thục phi chèn ép nên tâm tình cực xấu, nên ngất thêm mấy lần. Cả ngày hôm đó hoàng cung dậy sóng, từng tốp cung nhân chạy tới chạy lui, triều thần đứng trong điện nhìn ngai vàng trống không, bắt đầu chia đàn xẻ nghé. Mấy vị vương gia huynh đệ của tiên hoàng cũng lục đục kéo về kinh thành, kẻ đốt lửa người đổ dầu, loạn càng thêm loạn.

Trong thời điểm nhạy cảm như thế lại không thấy Tam hoàng tử đâu. Cung điện của Hoàng hậu bị Thục phi và các vương gia quấy rầy cũng không thấy Tam hoàng tử đứng ra ngăn cản, chỉ có hai tì nữ đứng sát bên bà, mắt như diều hâu khiến ai cũng không dám mạo phạm.

Khi hoàng cung rơi vào màn đêm thì mới tìm lại chút yên ắng. Ca Dương xuất hiện khiến Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm:
"Dương nhi... con hù chết mẫu hậu! Cả ngày hôm nay đi đâu?"
Ca Dương cười tươi tắn, quỳ xuống cho mẹ xoa đầu. Hoàng hậu lập tức tóm lấy cằm con trai, lắc qua lắc lại:
"Gì thế này? Sao bị trầy một đường như thế? Để lại sẹo thì sao?"
Hoàng hậu lập tức gọi người mang thuốc tới, cẩn thận thoa lên mặt hắn. Ca Dương thoải mái hưởng thụ tình yêu thương của mẹ. Bây giờ họ chỉ có nhau là người thân. Trong lúc Hoàng hậu thoa thuốc, hắn đột nhiên hỏi:
"Nếu phụ hoàng và hoàng huynh bị người khác hãm hại, mẫu hậu muốn xử lý chúng thế nào?"
Tay bà dừng lại, ánh mắt chợt lóe. Dù có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng bà ẩn nhẫn, cuối cùng đáp một câu:
"Ta muốn bọn chúng sống không bằng chết!"
Ca Dương cười cười và nhẹ nhàng gật đầu:
"Được!"
Đêm nay Ca Dương vẫn ở cùng Hoàng hậu. Hắn khuyên bà ngủ sớm để có sức đối diện với những biến cố vào ngày mai. Mặt trăng lưỡi liềm nằm vắt vẻo giữa tầng trời, cung điện tang thương chìm trong bóng đêm nhưng không hề tĩnh lặng. Lòng người đều biết sắp tới sẽ là một ngày dài...

Những ai sinh ra mang thân phận hoàng thất đều cùng chung một nỗi khổ. Kẻ có quyền khổ vì tham vọng, thà rằng không có cơ hội nào, chứ đừng tạo nên một khả năng dù là mong manh. Vương vị là ngọn lửa nóng mà qua bao thế kỉ vẫn có bầy bầy lũ lũ thiêu thân lao vào. Họ nhìn thấy uy, quyền, tiền, sắc mà không nhận ra mặt tối phía sau ngai vàng. Hoàng đế có tất cả trong tay nhưng đồng thời cũng đánh mất những thứ quan trọng nhất.

Hoa sen ở U Trì đón lấy ánh trăng mong manh như có như không. Thoang thoảng trong gió chứa đựng một giai điệu thần bí, nó len lỏi vào các ngõ ngách hoàng cung, nó xuyên qua khe cửa vào đến Phượng Hòa điện. Thứ âm nhạc vô thanh ấy vỗ về giấc ngủ của một con rồng đang thu tấm thân oanh liệt.
Một giọt sương trĩu nặng trên cánh sen hồng, chậm chạp lăn xuống rồi rơi tõm vào đầm nước lạnh ngắt. Có một đôi mắt mơ màng như nhớ về hồi ức xa xăm, lệ tuôn thành sương đêm rơi vào đầm nước. Bờ môi vẫn hát, bàn tay vẫn uốn lượn.

Phù Dung Lưu Hương này, không ai có thể múa đẹp hơn nàng...


                 

Chương 8. Truyền kì về Thiên Vĩnh đế

Chuyệnkể rằng, đất Khương La thuở xưa là một bình nguyên rộng mênh mông, có vạn đànngựa hoang, vạn hồ nước ngọt, vạn loài chim chóc, vạn giống cây rừng,... Ngựa ởKhương La nổi tiếng dũng mãnh khó thuần, mỗi đàn có đến vài trăm con. Nhân giancòn ca tụng tổ tiên của ngựa Khương La chính là vị hoàng tử nào đó sống ở LongCung, bởi vì phạm lỗi mà bị trời phạt, phải hóa thành bạch mã đi lưu đày ở vùngbình nguyên này.

Những con ngựa trắng ấy gọi là Bạch Cự Long. Trong một vạn đàn ngựa có không tớimột trăm con Bạch Cự Long. Giống ngựa ấy có lông trắng như tuyết, không lẫn mộtsợi khác màu. Mà đặc biệt hơn cả – cũng là bằng chứng cho xuất thân hiển háchchính là cái sừng nhỏ be bé nằm ngay trên đầu. Bạch Cự Long xưa nay luôn là conđầu đàn, không kể đực cái. Người đầu tiên thuần hóa được chúng chính là vịhoàng đế đầu tiên của nước Khương La – Ngưu Chỉ Ôn. Bởi vì có thể cưỡi trênlưng con bạch mã một sừng, Ngưu Chỉ Ôn được tôn làm tộc trưởng của tất cả các bộlạc định cư trên đất Khương La. Dưới sự dẫn dắt của ông, một quốc gia đã ra đời,từ đó trải qua chín nghìn năm thăng trầm với hơn năm mươi triều đại.Khương La xưa nay vẫn luôn là một cộng đồng vững mạnh. Lúc suy yếu nhất nó vẫnchễnh chệ chiếm đóng một bờ cõi bình nguyên. Khi thịnh vượng nhất, nó trở thànhđại vương quốc không kẻ nào dám xem thường. Qua các dòng họ vua chúa, chẳng cònai nhớ nổi tất cả tên tuổi của những vị Hoàng đế trị vì Khương La. Người ta chỉbiết một vài người nổi bật nhất, ví dụ như tên hôn quân Liêm Sở Vinh từng giếthai trăm cận thần, bắt con dân xây dựng mười cung điện nguy nga, thành lập võđài xem tù nhân đánh nhau với dã thú. Cái tên của hắn trở thành biểu tượng chomột thời đại đen tối. Sau này còn có một người làm các bậc thông thái tranh luậnhàng trăm năm, ông ta là "vua tốt" hay "vua xấu". Hạ Hầu Vĩnh Khang là cái tênkhá mới, hoàng đế đời hai mươi ba của triều đại Hạ Hầu, đế hiệu là "ThiênVĩnh". Vị vua này được nhắc tới với hai lời nhận xét: "tàn nhẫn và anh minh".

Hạ Hầu Vĩnh Khang bị xem như "vua xấu" bởi vì ông ta là một người tham vọng vàtuyệt tình. Sau khi lên ngôi, Hạ Hầu Vĩnh Khang ban thuốc độc cho tất cả phi tầncủa tiên đế, hậu cung trong một ngày không sót lại sinh mệnh nào. Năm năm tiếptheo, các vị vương gia và một vài công chúa lần lượt vì tai ương mà chết, ngườithì bị ám sát, người thì mắc bệnh lạ, người thì bất cẩn rơi xuống núi,.. đủ loạinguyên nhân. Họ cứ lần lượt ra đi cho đến khi không còn một ai có thể đe dọa tớingai vàng của Hoàng đế nữa. Hạ Hầu Vĩnh Khang trị vì 32 năm, gây ra sáu cuộcchiến tranh, xóa tên tám tiểu vương quốc, mở rộng bờ cõi thêm bốn mươi vạn dặmvề các hướng Đông Tây Nam Bắc. Tính hiếu chiến của ông gây ra cảnh lầm than chobiết bao dân tộc. Vì thế, Hạ Hầu Vĩnh Khang bị gọi là hôn quân. Chữ "hôn quân"này thật không sai, hậu cung của ông ta có đến mấy trăm phi tử. Nghe nói ông tarất thích con gái mắt to, hễ thấy ai mắt sáng đẹp tròn tròn một tí là đều đem vềcung. Hạ Hầu Vĩnh Khang trở thành vị Hoàng đế có hậu cung đông nhất nhì trong lịchsử. Mà nghe nói hắn còn mang mệnh khắc thê, trong 32 năm tại vị có tới mười bốnhoàng hậu, người trước chết người sau thay, chẳng ai sống quá một năm. Thế rồingai phượng dần dần trở thành nỗi sợ hãi chứ không phải niềm khao khát. Phi tầnvẫn tranh sủng nhưng họ chỉ cầu làm quý phi, ai nghe đến được phong hậu là sợtái mặt. Từ khi vị Hoàng hậu thứ mười bốn bệnh chết, Hoàng đế không lập hậu nữa,năm đó ông ta mới ba mươi. Thế hệ sau này gọi Hạ Hầu Vĩnh Khang là "hôn quânkhông vợ". Thời đại của hắn trở thành điển tích trong sử sách là nơi có hậucung tựa chốn bồng lai, giai nhân dập dìu, ngày đêm say mem rượu và chìm trongnhục dục.

Bên cạnh những nho sĩ phê phán thói háo sắc, tham vọng và tàn nhẫn của hắn vẫncó không ít người quay sang ca ngợi, thờ phụng tài trí của hắn. Không thể phủnhận Hạ Hầu Vĩnh Khang là một Hoàng đế rất tài ba, một nhà quân sự chính trị lỗilạc, một bộ não tinh vi đa mưu túc trí. Bằng chứng chính là những cuộc viễnchinh tốc chiến tốc thắng, Hoàng đế thu phục một quốc gia trong vỏn vẹn mấytháng, nhẹ nhàng như đánh ván cờ. Hắn trị nước minh bạch, sáng suốt, trên nhườngdưới kính thâu tóm tất cả vào tay. Những năm hắn trị vì là thời đại nông nghiệphùng mạnh, đê điều vững chắc, kinh tế thịnh vượng, dân chúng ăn no mặc ấm. Cácquan thần trong ngoài ai cũng một lòng phụng sự cho hắn, lời hắn dù vô lý tớiđâu họ cũng tin, cũng nghe bởi vì Hạ Hầu Vĩnh Khang không bao giờ sai. Có một cốtích truyền miệng rằng năm đó Khương La đánh Trung Lương, chiến sự diễn ra haitháng thì binh Khương La bị đột kích ở hẻm núi thiệt hại quá nửa. Sứ giả thôngtín cấp tốc phi ngựa về kinh xin chỉ thị của Hoàng đế. Hạ Hầu Vĩnh Khang lúcnày đang lười biếng chơi cùng các phi tần. Hắn cho sứ giả thông tín trực tiếpvào nội viện, trong lúc nghe báo cáo còn đùa giỡn với hai mỹ nhân ôm sát người.Sứ giả thông tín buồn bực không dám biểu lộ, nghĩ rằng lời mình vô ích, khôngngờ rằng lúc đợi cho lui thì Hoàng đế nhẹ nhàng phán một câu: "Trận này ta thuanhưng là bàn đạp để thắng. Trung Lương thế thượng phong giờ chắc đang hân hoanăn mừng. Lệnh cho Tả tướng lập tức mở kho xuất thêm nửa tháng quân lương. Hữutướng với số binh còn lại vào ngày mùng một theo ám vệ của trẫm đi đường rừngáp sát núi Ngọ, lựa hướng gió đốt doanh trại địch. Sáng cùng ngày không cầnđánh, thừa cơ địch rối loạn mà đi ngược hạ lưu sông tiến sát kinh thành TrungLương. Đến lúc đó, các ngươi tự biết phải làm gì!"

Kết quả đúng nửa tháng sau, khi quân lương vừa hết cũng là lúc đoàn binh chiếnthắng trở về, mang theo đầu của Hoàng đế Trung Lương – Sở Chính Hàn. Cho nên mớinói, Hạ Hầu Vĩnh Khang là một hôn quân rất có tài trị quốc bình thiên hạ. Chẳngai hiểu được trong đầu hắn nghĩ gì, lúc hắn bàng quang có khi là đang chú ý,lúc hắn chủ quan có khi là đang phòng bị, lúc hắn lơi là có thể là đang âm thầmgiăng thiên la địa võng... Không chỉ vậy, Hoàng đế còn nổi tiếng văn võ toàn tài.Di bút của hắn có rất nhiều học giả đam mê nghiên cứu, những công trình hắn tựsáng tạo trở thành một điều huyền bí trong mắt các nhà thông thái, ví dụ như nhữngguồng máy chạy bằng gió có thể tát nước cho đồng ruộng hay hệ thống cửa đê di độngcho phép điều chỉnh mực nước các con kênh,...

Tóm lại, Hạ Hầu Vĩnh Khang là tên hôn quân háo sắc nhưng giỏi trị nước, tàn nhẫnnhưng lại anh minh, tham vọng nhưng luôn sáng suốt,... Rốt cuộc hắn ta đáng khennhiều hay đáng trách nhiều?
Khi giảng về vị Hoàng đế này, Thái phó từng nói với Chu Lạc Ca Dương: "Ngài anhminh cả đời mà không hiểu sao những năm tháng cuối cùng lại sơ sẩy với dòng họChu Lạc. Thái tổ Tân Kiến giữ chức Binh bộ thượng thư chỉ mất năm ngày đã phếtruất Hạ Hầu Vĩnh Bình. Điều này quả thật khó mà lý giải, một vương triều vữngchắc như thế chỉ năm ngày đã tan vỡ... hay là có chỗ nào đó vốn mục rữa từ lâu...?"

Lúc Thái phó im lặng chiêm nghiệm, Tiểu Ninh Tử cũng đang cúi đầu ghi nhớ kiếnthức mới này, Chu Lạc Ca Dương thì đang nhóp nhép ăn vụn. Sau khi nuốt trôi cáibánh hạnh nhân cuối cùng, hắn mới uể oải nói một câu:
"Theo ta thấy, lão hoàng đế đó anh minh cả đời, cơ trí như vậy thì chắc cũng tựsắp xếp cho mình một cái chết và một sự kết thúc cả cơ nghiệp hắn xây dựng. Bởivì loại người biến thái như lão thường mắc chứng tâm thần khó trị. Lão chết thìsẽ khéo cả triều đại xuống mồ! Bởi vì trên đời này không có ai xứng đáng thừahưởng cơ ngơi đó, mà lão ta cũng không tìm thấy người để trao đi cơ ngơi đó!"

Thái phó ngơ ngác nhìn Tam hoàng tử, cân nhắc xem lời này có lý lẽ hay không.Chu Lạc Ca Dương nhíu mày rồi bổ sung thêm:
"Còn nữa, khả năng lớn là Thái tổ chúng ta may mắn được lão nhìn trúng, soán vịnhà Hạ Hầu chẳng qua là điều lão đã sắp xếp. Ái chà chà, ta đã nói lão này biếnthái mà! Con cháu nhà mình không thương, để ngai vị rơi vào tay người khác họ.Chậc chậc..."
Nhiều năm sau này, người ta hay so sánh Thái Minh đế với Thiên Vĩnh đế. Ví dụnhư họ đều lên ngôi khi còn rất trẻ, ví dụ như hành động tàn nhẫn và độc đoántrong nội trị – ngoại trị. Các trụ cột triều đình dưới thời Thái Minh đế khôngsao quên được cái ngày hắn đăng cơ. Chàng thiếu niên 16 năm đó so với Hạ HầuVĩnh Khang 17 năm xưa hình như không mấy khác biệt.

Chu Lạc Kha Viêm cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình là không nhận ra kẻ địch.Suốt đời hắn luôn cạnh tranh với Thái tử Chu Lạc Ca Thần, tâm nguyện lớn nhấtlà triệt tiêu được vị đại ca vốn mang mệnh thiên tử kia. Nhưng rồi có một ngàyhắn nhận ra con cọp em mới là chủ nhân thực sự của cái hang. Hắn giết con cọpanh, nghĩ mình đã an toàn nên thong dong chui vào hang nộp mạng. Nấp sau bóng tốilà tên sát nhân thực sự, chết dưới nanh vuốt của nó chỉ có thể oán trách bảnthân sao không giết nó từ khi còn bé, sao không nhìn ra nó đáng sợ hơn con cọpanh bao nhiêu lần.

Còn đối với Triệu Hoàng hậu, phu quân của nàng là một người đa nhân cách, tráitim của ngài là chiếc rương khóa chặt. Theo năm tháng phai tàn trong hậu cungthâm sâu, Triệu Tiếu Vy dần học được cách sống thờ ơ với tất cả mọi chuyện diễnra xung quanh. Nàng chỉ ung dung cười, xem trò hề của đám phi tần đua nhautranh sủng, xem kết cục bi thương của những ả đàn bà ngu ngốc. Đó là cách TriệuHoàng hậu tự vệ trước một cuộc hôn nhân lạnh lẽo hơn nước giếng, đó là cáchchung sống hòa bình với vị Hoàng đế độc như rắn rết.

Trong bốn vách tường cung cấm nguy nga này, không có được long tâm thì tốt nhấtphải an phận, sống bình yên hết tháng ngày trong nhà tù lộng lẫy... Ngài là vị"hôn quân" rất có nhân tính, chỉ cần không phạm sai lầm, ai cũng có cơm ăn áo mặc.Chỉ tiếc rằng nhiều người không hiểu ra đạo lý đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net