1. Lăn bánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An kiễng chân lên, cố gắng cất chiếc vali to quá cỡ so với sức kéo của một bé gái mười bốn tuổi gầy gò như nó vào khoang hành lý. May mắn là lúc ấy nếu nhân viên ga tàu không đi qua và đề nghị giúp, chắc chắn An sẽ trượt chân và bị chiếc vali rơi thẳng lên người - một trải nghiệm không mấy thú vị trong ngày Tân Giao.

  “Khờ quá, sao mình không nghĩ ra ngay chuyện xài thần chú vậy nè” An lẩm bẩm tự trách mình sau khi cảm ơn rối rít người nhân viên kia. Và nó còn phải tự trách mình thêm một lần nữa khi nhớ ra đống đồ ăn và sách nó mang theo để giải trí dọc đường vẫn nằm yên vị trên cái vali vừa cất.

  Rõ ràng suốt một tuần nay tâm trí An như bỏ rơi nó để đi lang thang ở góc bể nào. An lúc nào cũng trong trạng thái mơ mơ màng màng và cũng rất dễ mắc mấy lỗi vặt vãnh. Nó cho rằng đó là tác dụng phụ của trạng thái quá hồi hộp và tò mò về Đồng Hướng sinh sắp tới của mình. Ngày Tân Giao là một trong những ngày đặc biệt trong đời học sinh, đánh dấu sự kết thúc của sáu năm Sơ đẳng và khởi đầu của những tháng ngày trở thành Phù thủy tập sự. Thời gian tập sự của mỗi người khác nhau, nhanh nhất thì đến năm mười sáu tuổi học viên sẽ được cấp bằng Chính thức. An tin rằng khả năng của mình đủ tốt để không bị tụt lại quá lâu so với bạn bè, tuy nhiên thì nó chưa mường tượng ra được một phù thủy tập sự cụ thể sẽ phải làm gì lắm, nó chỉ biết rằng nếu như ở trường chủ yếu dạy học sinh về mặt kiến thức, thì thời gian thực tập hoàn toàn là thực hành. Khi thắc mắc chuyện này với cô bạn thân, nó cũng chỉ nhận được một câu trả lời chung chung hết sức:

  “Mình cũng không có biết nhiều, cơ mà chắc còn phụ thuộc vào việc cậu muốn làm gì sau này nữa…” 

  Nó muốn làm gì sau này à…

  Mải suy nghĩ nên An không nhận ra tàu đã rời bến từ lúc nào. Trong suốt những năm tháng theo học tại trường Đào tạo Phù thủy và Phép thuật, nó và các học sinh khác hiếm khi ra khỏi trường vì trường xây dựng theo mô hình nội trú. Khuôn viên trường cũng ở rất xa so với khu dân cư nên việc học sinh tự do ra ngoài, dù không bị cấm, cũng rất bất tiện. Lần đầu tiên kể từ ngày hoạt động ngoại khóa hơn một năm trước, nó mới lên lại con tàu này - chiếc tàu của trường dành riêng cho việc đưa đón học sinh. Thật ra những học sinh khác thi thoảng sẽ có phụ huynh đến thăm và tùy vào kế hoạch của gia đình, họ có thể dùng bữa hoặc đi chơi với nhau ở bên ngoài. Nhưng nó chẳng bao giờ có những cuộc gặp gỡ thân tình như thế cả. vì nó chẳng có bố cũng không còn mẹ.

  An nghe người ta bảo, bố mẹ nó mất ngay sau khi nó sinh ra bởi một căn bệnh nào đó. Có vẻ như hai người họ là dân định cư từ nơi khác đến nên không thể gửi nó cho họ hàng. Chuyện này nó được nghe kể cũng khá lâu, chi tiết cụ thể nó chỉ nhớ bập bõm. Sau này nó không hỏi lại nên người ta cũng không nói thêm gì. 

  Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, An chỉ thấy hàng cây trùng trùng nối đuôi nhau tụt lại về phía sau. Để khỏi nghĩ ngợi lung tung, An mở sách ra đọc, nhưng xem chừng chuyện đó là vô ích. Những trăn trở của nó suốt một tuần nay tiếp tục hiện ra như sợ An quên mất chúng.

  Không biết Đồng Hướng sinh của mình là người như thế nào…

  Mỗi một phù thủy thực tập sẽ đến nhà Đồng Hướng sinh của mình - chắc chắn là một anh chị khóa trên đã tốt nghiệp - sống chung và chịu sự chỉ dẫn từ họ. Tuy nhiên danh tính Đồng Hướng sinh của mình là ai thì lại bị giấu kín hoàn toàn trước khi phù thủy tập sự đó được gặp mặt trực tiếp. Theo như nguồn tin từ những đứa con gái khác. chắc chắn không thể có chuyện Đồng Hướng sinh của mình là người khác giới. An thắc mắc không biết nhà trường lựa chọn Đồng Hướng sinh cho mỗi người dựa trên những tiêu chí nào hay chỉ đơn thuần là lựa chọn ngẫu nhiên. Nếu họ thực sự xem xét cẩn thận việc ghép hai người lại thành một cặp Hướng dẫn - Học việc, An hy vọng tính cách sẽ là một trong những tiêu chí quan trọng mà nhà trường để mắt đến. An dễ tính và không ngại kết giao, tuy nhiên việc sống cùng nhà với một đàn chị khó tính, nghiêm khắc và nhất là không hòa hợp ít nhất hai năm còn khó khăn hơn bất kì một câu hỏi nâng cao cuối cùng trong bài kiểm tra.

  Chỉ đến khi con tàu gióng lên hồi còi dài thông báo đã đến ga, An mới giật mình nhận ra không biết từ lúc nào, trên bàn nó đã xuất hiện hai chiếc vỏ hộp bánh rỗng tuếch.

  Có lẽ do tác dụng của việc ăn no thêm một phần không nhỏ mấy đêm gần đây An mất ngủ vì háo hức, ngay sau khi lên xe ngựa, nó dựa lưng vào thành ghế và ngủ một mạch. (chiếc xe ngựa cũng thuộc về nhà trường nhằm bảo mật tối ưu thông tin Đồng Hướng sinh đối với học viên).

  Và đến khi An mở mắt, bước ra khỏi chiếc xe để nhận ra trước mặt mình là chiếc cổng sơn vàng sừng sững ngay lối vào Dinh Nhất Bạch, An kinh ngạc đến nỗi chiếc xe ngựa đã rời đi được một lúc mà nó vẫn đứng đó với hai tròng mắt mở to hết cỡ. Khoảnh khắc đó, bộ não vốn trước giờ nhanh nhạy của An chỉ bật ra được đúng một suy nghĩ: “Dù Đồng Hướng sinh của mình có khắc tính đến thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu người đó làm việc ở Dinh Nhất Bạch, thì đừng nói là hai năm, mà đến hai mươi năm mình vẫn sẽ chấp nhận sống cùng một cách vui vẻ”.

  


  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net