Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới ba giờ chiều, trời nhá nhem tối, mây đen cuộn xoắn, sấm chớp rì rầm.
Tỉnh dậy sau hai tiếng ngủ li bì, Zina buồn chán, liếc quanh trạm xá Witchcraft một vòng. Cả căn phòng được ốp gạch xám, khắp nơi đều là đồ dùng y tế, khám bệnh, hai bên góc phòng kê hai chiếc giường trắng muốt, đối diện có khung cửa sổ khổng lồ, đủ chỗ để ba người cùng ngồi ngắm cảnh. Căn phòng leo lắt ánh đèn yếu ớt, Zina ngó sang chàng trai tuyệt đẹp giường bên cạnh, cậu ngủ rất say, vầng trán bị mái tóc che phủ, khuôn mặt trắng đến thầm ghen tị, đặc biệt, đôi môi hồng hào đo đỏ cuốn hút của cậu, thật sự đang có nguy cơ quyến rũ môi cô. Bẹo má một cái thực mạnh, Zina cố gắng kéo bản thân thoát khỏi ảo tưởng, đồng thời đánh động đến vết dao cắm nho nhỏ bên má phải cô, khiến nó nhói lên đau rát. Nằm một chỗ hoài cũng chán, Zina với lấy tấm gương trên bàn, bốc mấy miếng băng cá nhân, lếch thếch trèo lên bệ cửa sổ hạ tọa. Nhăn mặt xuýt xoa vết thương, cô vừa soi gương, vừa dán keo chồng chỗ dao cắt.

Cùng lúc ấy Yuki cũng tỉnh, cậu cựa quậy cố ngồi thẳng người. Cắn răng ôm vết thương ở cánh tay, Yuki tiện thể đảo mắt nhìn khung cảnh quanh phòng, đồng tử chợt dừng lại trên dáng điệu cau mày, nhăn trán trẻ con của cô gái khoanh chân khệ nệ trên bệ cửa. Dán xong chiếc băng khó chịu, Zina khẽ thở phào, cười tươi rói, tròng mắt toát lên vẻ vui đùa thích thú, giống y hệt hình ảnh cô bé đã từng cùng cậu đuổi bắt đom đón sau đồi năm xưa. Không kìm nổi cảm xúc, Yuki vô thức tiến về phía cô, tự tiện nhón chân ngồi phịch lên khung cửa sổ, hai mắt chăm chăm nhìn cô, chiếc áo đẫm máu đỏ, nay đã được thay thế bằng bộ đồng phục nam sinh dáng điệu. Thời gian nhẹ nhàng trôi đi, cậu vẫn ngồi ngắm cô, đến mắt cũng xém quên chớp.

Chỉnh vặn băng gián đủ kiểu, Zina mỏi tay hạ tấm gương nhỏ xuống, bỗng cô bắt gặp khuôn mặt thiên thần hạ phàm, đang nhìn cô chăm chú. Bóc ra một miếng băng cá nhân, cô tỉnh rụi dán lên chỗ trầy xước bên sườn má Yuki. Cậu bất giác giật mình, chớp chớp mắt ái ngại. Sờ bàn tay lên vết băng dán, tim Yuki khẽ rung từng đợt. Zina nhẹ nhàng mỉm cười, vu vơ nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lưu lạc đung đưa, thoáng đậm nét u sầu.

Trời bắt đầu nhỏ mưa tí tách, vài hạt hiu hắt tạt vào mặt kính trong suốt, dày cộp, trượt dài như sợi chỉ thủy tinh đứt đoạn.

"Tóc... tách... tóc... tách..."

Mỗi thanh âm vọng đến, là nỗi buồn trong Zina lại to ra. Thẫn thờ chạm bàn tay trắng trẻo lên lớp kính lạnh toát, cô khẽ run từng hồi. Tiếng tóc tách vang dội, trong không gian im ắng. Yuki không nói tiếng nào, chỉ lặng thinh ngắm cô mê mẩn, biết rằng Mắt Đen buồn, nhưng cậu không có cách an ủi cô, nói chuyện vốn không thể, tâm sự lại càng không. Khoảnh khắc ấy cứ kéo dài vô tận, mưa ngày một nặng trĩu, rôm rả ngoài mặt đất, mỗi hạt mưa rơi xuống, lại kéo luôn lòng cô rơi theo, cô đơn, tịch mịch, lạnh lẽo, đó là cảm giác trong cô bấy giờ. Như thả hồn trôi nổi cùng dòng nước lạnh ngắt, cô lặng người thì thào.

- Tôi ghét mưa.

Chỉ đơn giản là ba từ nhạt nhẽo, nhưng lại khiến tâm cậu một màn bồi hồi. Ngước mặt nhìn thẳng cô, Yuki toan mở miệng nói gì đó, nhưng rồi lại lặng câm im lìm. Trượt ngón tay theo vết giọt nước, Zina tiếp tục độc thoại.

- Không người nào biết tôi là ai, đến từ đâu, ở nơi nào, kể cả chính bản thân tôi. Tôi ghét mưa, vì nó đã đưa tôi đến thế giới này, không người thân, không gia đình, không kí ức, tất cả chỉ có màu trắng lạnh lẽo, và cơn mưa như trút nước. Một đứa trẻ năm tuổi đứng giữa trời mưa lớn, nhìn cuộc đời mình bằng nửa con mắt mịt mù, mười ba năm tồn tại giống người vô hình, rốt cuộc hạ nhân cũng chỉ là hạ nhân. Dù có là phù thủy, tôi vẫn không tìm được cái tôi của chính mình.

Lời nói vừa dứt, một giọt lệ nóng hổi trực trào ra khỏi khóe mi Zina, lăn xuống gò má trắng bệch, lạnh buốt, nhẹ nhàng đáp đất, loang lổ một góc trên bệ cửa sổ.

Trái tim Yuki như đang rạn nứt, từng mảnh vỡ trôi theo giọt nước mắt kia. Dưới đáy đôi mắt xanh lá sâu thẳm, nổi dần vạn tia ấm áp. Không biết là vì bản năng thúc đẩy, hay tại lí trí mách bảo, Yuki vươn ra vòng tay rộng lớn, gạt đi khóe lệ vừa rơi, ôm trọn cô vào lòng mình, ủ ấm và che trở. Zina mặc kệ mọi thứ, vô thức tựa vào lồng ngực ấm nóng của cậu, lắng nghe mỗi tiếng tim đập, từng nhịp, từng nhịp, thổn thức.

Trái ngược với bầu không khí lãng mạn bên trong, ngoài cửa phòng y tế, Haru tay chạm nắm đấm cửa, vừa đẩy hé một chút, liền thấy cảnh tượng khó chịu của tên Yuki chết tiệt. Toan đạp cửa xông vào, Hotaru lóc chóc đã khoác vai anh chép miệng, cười toe toét thủ thỉ.

- Trái tim băng giá của hoàng tử lạnh lùng cuối cùng cũng tan chảy. Ha ha ha...

"Phừng"

Điệu cười Hotaru chưa dứt, ống tay áo của cậu đặt trên vai Haru liền bốc hỏa. Ngay lập tức, cậu khẽ la oai oái dập lửa, căm thù nhìn Haru, định mắng anh một trận té tát vì dám ra tay phóng hỏa thiêu chết người bạn đẹp trai lãng tử Hotaru này, ai ngờ gặp phải sắc mặt băng nghìn năm của anh, thôi đành ngậm miệng bảo toàn tính mạng vẫn hơn là cả gan làm liều, không khéo còn tự chuốc họa vào thân.

Lặng lẽ rời khỏi trạm xá, Haru vò vò đầu, trong lòng cảm thấy ức chế. Bực bội pha nóng nảy, anh một thân phi lên cây anh đào xanh mướt gần hồ chứa nước Witchcraft, từ từ nhắm nghiền hai mặt, tĩnh tâm tận hưởng gió trời.

Mưa bụi vẫn rả rích không ngừng, bên trên tòa tháp hiệu trưởng, Gorgon khẽ cười thầm, nhìn mọi việc đang xảy ra theo đúng dự đoán của bà. Sức mạnh Zina, không còn lâu nữa, sẽ dần dần bộc phát, như cách mà Hagasawa Nanami... từng trải một thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net