Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc...

Tách...

Tóc... tách...

Âm thanh nhỏ giọt vang vọng trong không gian rộng lớn, những mảng tường bám đầy rêu xanh trãi dài khắp lối đi tối mịt, càng vào sâu, nhiệt độ càng xuống thấp. Ngọn sáng trên tay Zina yếu ớt, tưởng như muốn tắt lịm trên bàn tay nhỏ nhắn, đang run rẩy vì lạnh của cô. Nặng nề nhấc cao bước chân, cả người cô rét tới chạm vào xương tủy, nơi đây thực sự rất lạnh, từng luồng hàn khí ập đến cứ gim vào mỗi thớ da thịt mỏng manh, cào xé xúc giác của cô. Zina quên mất áo choàng Haru, hình như cô đánh rơi ở đâu đó rồi thì phải, khổ gê là khổ, tới lúc cần thiết nhất lại làm rơi mất, số cô đúng là số cục than, đen không còn gì để trắng. Gắng gượng lết đi khó nhọc, mặt mày Zina trở nên trắng bệch, bờ môi tái nhợt queo quắp, gân xanh rần rần nổi lên. Phả ra một làn khói trắng, cô hoàn toàn kiệt sức, hai tay ôm lấy đôi vai, ánh sáng chính thức nhường chỗ cho đêm đen. Ngồi bệt xuống nền đất ẩm ướt, Zina thu gọn người, hai răng đánh vào nhau, da gần mất cảm giác, cơ thể tê cứng dần, cô có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt, đang thoi thóp bên trong lồng ngực nóng rực. Từ từ khép hờ đôi mắt, Zina cắn chặt môi, gắng gượng giữ cho ý thức tỉnh táo. Sai lầm lớn nhất của cô chính là bước vào căn hầm băng giá này, có thể vệt sáng kia chỉ là cái bẫy kích thích sự tò mò vốn dĩ đã ẩn nấp sâu bên trong con người cô. Hối hận xen lẫn tuyệt vọng, cô tựa vô bức tường đá khối, dần dần chìm vào giấc ngủ.

***

Lặng lẽ sải bước dọc theo lối hành lang khu lớp ban mộc, Yuki chợt khựng mình trước một cánh cửa đinh tán lớn, dưới đất tồn tại một chiếc áo choàng phù thủy đen tuyền, bên phía ngực áo có gài phù hiệu hình ngọn lửa nhỏ. Nhặt lên chiếc áo choàng, Yuki bỗng đăm đăm nhìn vô cánh cửa đinh lớn, sắc mặt trầm lãnh không hề thay đổi. Khẽ áp bàn tay đẩy cửa, lông mày cậu chợt nhăn nhúm. Ra tăng thêm phép thuật, cánh cửa vẫn không một chút nhúc nhích. Một luồng gió đột nhiên thổi tới, chiếc mũ áo choàng lông trắng che đi khuôn mặt cậu bỗng bay lên, hé lộ đôi mắt lục bảo đang dần dần chuyển đỏ.

- Là phong ấn sao? - Thu hồi phép thuật hoàng tộc, đồng tử Yuki bỗng dãn rộng, biểu thị cho sự ngạc nhiên khó giấu.

Sắc trời bắt đầu u ám, từng dòng mây đen chụm lại, chớp cứa rạch nền trời, báo hiệu cho cơn giông lớn sắp đổ bộ.

Haru khoác áo choàng đen chấm đất, chân đi đôi bata tối màu. Chậm rãi tiến về phía Yuki, anh trầm mặc lên tiếng.

- Zina sẽ bị đuổi học nếu ở trong đó.

- Cô ấy đang ở trong. - Không buồn quay lại nhìn Haru, Yuki tập trung hội tụ sức mạnh hoàng tộc thuộc quyền năng của hoàng tử.

Đặt tay lên vai cậu, Haru nghiến răng hét lên.

- Cậu bị điên sao? Cả trường sẽ phát hiện ra thân phận hoàng tử, chuyện này không thể xảy ra.

Thô bạo hất tay anh, cậu lạnh nhạt nói.

- Đừng chạm vào tôi.

- Nữ hoàng sẽ không tha cho Zina nếu cậu làm điều đó. - Anh khăng khăng quát vô mặt cậu.

Yuki dường như đã mất hết kiên nhẫn, nắm chặt nắm đấm, cậu gồng mình thét to.

- Vậy anh kêu tôi phải làm sao? Mặc kệ Zina ư?

- Tôi sẽ cứu cô ấy. - Dập tắt cơn thịnh nộ Yuki, Haru hờ hững nói từng chữ.

Ngây dại nhìn Haru, cả người Yuki khẽ sững sờ. Anh ta có thể mạo hiểm, hy sinh vì Zina sao? Một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân, mà cũng muốn bất chấp mọi thứ, kể cả việc bị đuổi học khỏi Witchcraft, vì cô? Như vậy có đáng không? Ngay từ hồi còn bé, Haru xuất hiện như một vật ngáng đường, hết lần này đến lần khác, tranh dành mọi thứ đáng ra chỉ thuộc về cậu, sức mạnh anh ta hơn cậu, luôn chiến thắng cậu trong các cuộc thi hoàng gia, có thể nói, sự biến mất của anh trên vương quốc pháp thuật là niềm vui đối với cậu, mỗi ngày mỗi tháng, cậu đều ra sức, chăm chỉ luyện tập tới bầm dập xương cốt, nhưng lòng quyết tâm phục thù anh vào một ngày nào đó đã không ngừng thôi thúc ngọn lửa nhiệt huyết trong con người cậu bùng cháy. Cậu ghanh tị với Haru về mọi mặt, anh ta có tham vọng, có ước mơ, được nữ hoàng trọng dụng, khen ngợi không ngớt lời. Còn cậu, tuy mang tiếng là hoàng tử pháp thuật, nhưng vai vế và năng lực chẳng khi nào hơn được Haru. Anh ta là một phù thủy tài hoa. Phải, Haru có thể đánh bại Yuki cậu trong quá khứ, có thể chiếm vị trí thượng phong lòng nữ hoàng mẹ cậu, nhưng giải cứu Zina, cậu sẽ không để Haru làm một mình, vì cậu hiện giờ, đã không còn là Yuki yếu đuối ngày xưa. Và Zina... cậu không muốn mất cô, cho dù thân phận hoàng tử này có bị phát hiện, cho dù...phải làm nữ hoàng Libra thất vọng, cậu cũng cam lòng, chỉ cần Mắt Đen được bình an vô sự.

Rút đũa thần hoàng gia, Yuki đặt nó ra trước mặt, nhắm hờ hai mắt và đọc to câu thần chú triển khai sức mạnh. Vũ bão bỗng nổi loạn, cây cối đổ nghiêng ngả, chiếc áo choàng lông trắng bị gió xới tung, phất phơ như một lá cờ mềm mại, dưới chân cậu đột ngột xuất hiện một vòng tròn ánh sáng hình mặt trời bao phủ lấy cơ thể, chiếc đũa dần dài ra, hóa thành cây quyền trượng "Aries" màu bạc lóng lánh, chính giữa là viên ngọc châu tua tủa gai ngọn giống thần thái dương. Yuki bắt đầu kêu gọi phép thuật hóa giải phong ấn cánh cửa.

Bực mình xen lẫn tức giận, Haru cắn chặt hàm răng, nhả ra hai từ phẫn nộ.

- Chết tiệt!

Ném ra cây đũa đũa thần đen bóng, anh đan các ngón tay vào nhau, chắp lên hai ngón trỏ, triệu hồi Hỏa Thuật màng chắn, ngăn không cho sức mạnh Yuki lọt khỏi phạm vi khu Mộc quí tộc. Mặc dù là kẻ bộc chộp nhất trong nhóm năm người chơi với nhau từ bé, nhưng Haru luôn biết giữ chừng mực, phân biệt đúng sai phải trái, anh nắm được khả năng điều khiển lửa, tận dụng năng lượng phù hợp với thể lực và thời cơ cần thiết, nhưng còn Yuki, cậu ta vẫn không thay đổi cái tính hiếu thắng, khó chịu của bản thân. Rõ ràng hiểu được kết quả nếu cậu trực tiếp bộc lộ sức mạnh hoàng tộc trong trường sẽ ra sao, nhưng Yuki cứ bất chấp, lao đầu vào nguy hiểm.

Trước sự che chắn và sự phát huy nguồn năng lượng khổng lồ, Yuki thành công trong việc phá hủy ấn phong yểm trên cửa. Từ từ thu hồi phép thuật, cậu liếc mắt qua Haru, cái nhìn toát lên vẻ băng lãnh hàn khí, không chút cảm xúc. Cậu hiểu Haru ra tay giúp cậu ngăn chặn linh khí hoàng tộc là vì cái gì?

Lí do chỉ có một. Tất cả đều vì Zina. Nàng Lọ Lem đặc biệt đã bước vào cuộc đời hai chàng trai lạnh giá, cô độc, đem nắng, sưởi ấm trái tim nguội lạnh của cả hai. Nàng Lọ Lem ấy chỉ có thể là cô - Zina Miyano.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net