Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chika lặng thinh khuấy đều tách trà hoa cúc trong ly, âm thanh leng keng của thìa bạc va chạm vào thành ly sứ tạo nên một bản nhạc êm tai có vị. Xa xăm nhìn vô lọ thuốc đen ngòm trên bàn, lòng nàng bỗng nặng trĩu cảm giác khó chịu. Hotaru vì nàng mà bị nội thương, nàng không biết nên làm gì để báo đáp, con người nàng vốn không bao giờ học viết hai chữ "Cảm ơn", tới bây giờ muốn nói cũng không biết nói thế nào. Nhấp một ngụm trà tươi mát, Chika đột ngột đứng bật dậy, chụp lấy lọ thuốc dưỡng thương, toan mặc áo khoác tới phòng Hotaru. Suy đi nghĩ lại cũng đã rất lâu rồi, nàng có thể băng lãnh với mọi người, nhưng không thể trở thành kẻ vong ân bội nghĩa, Hotaru cứu nàng, nàng nên tỏ chút thành ý, đến xem xem vết thương cậu ta có nghiêm trọng lắm không, để còn tìm cách chế thuốc hồi phục. Mặc dù là học viên tiên tri, nhưng y thuật phù thủy của Chika cũng không phải là hạng xoàng, riêng khoản trị nội thương, thuốc nàng pha là hiệu quả nhất. Chika đang định vặn tay nắm, cánh cửa phòng hội bảo vệ quyền lợi học sinh đột ngột mở ra, Rika khoác áo choàng phù thủy, nghiêng nghiêng mái tóc suông dài vàng rơm, gượng cười chào chị gái.

- Chị tính ra ngoài sao? - Rika khẽ hỏi thăm, vẻ mặt thoáng nét buồn. Đã hơn chín giờ tối, có khi nào Chika rời phòng vào giờ này. Ăn mặc tươm tất thế kia, chắc chắn là đi gặp người con trai ấy.

Chột dạ giấu lọ thuốc vào túi áo, Chika gật đầu buông giọng.

- Chị đi tìm Haru, có lẽ cậu ấy đã phát hiện ra manh mối gì đó về Zina.

Rika ậm ừ qua quít, sau đấy lầm lũi về phòng. Thật sự nàng rất phân vân, không biết có nên nói ra tình cảm của mình cho Chika hiểu, có lẽ chị ấy sẽ cảm thông, không thích Hotaru nữa, dù gì, suốt bao lâu nay, Chika luôn luôn là người nhường nhịn nàng nhất, nàng biết làm vậy là ích kỷ, nhưng Rika nàng, quả thực không thể không có Hotaru. Chỉ lần này nữa thôi, nàng tuyệt đối không gây bất kỳ tổn thương nào cho Chika nữa.

"Chị hai, em gái thành thật ...xin lỗi."

***

Tiếng lộp cộp vang vọng trong không khí, Zina chập chững nhích từng bước chân, phía sau cánh cửa đá xù xì vẫn là một hàm đạo u tối. Đi chừng ba sải rộng, cửa đá đột ngột đóng sầm, vạn vật tưởng như nín thở, Zina cũng chôn chân bất động. Lặng im quan sát xung quanh, ánh mắt cô dán vào vệt sáng xanh lơ lửng trên không. Cố gắng vươn tay chộp lấy vật thể lạ, đồng tử cô nheo lại, biểu hiện của sự khó chịu khi trực tiếp tiếp xúc với ánh sáng mạnh, khi bàn tay Zina đã bắt gọn vệt sáng, cơ thể cô bỗng tỏa ra hào quang chói lóa, vệt sáng lỉa chỉa tăm tia thành từng lọn nhỏ, vũ bão nổi lên cuồn cuộn, xới bay mái tóc nâu sậm, cùng tà váy ca rô trên thân thể cô. Mọi tia sáng lan rộng, rồi hội tụ thành một khối cầu xanh lam nổi bềnh bồng như màn hình 3D mô phỏng. Zina há hốc kinh ngạc nhìn màn ảnh rộng trước mặt, hai màng thủy tinh lóa lên sắc lấp lánh. Lùi ra sau vài bước, cô vô thức chạm lòng bàn tay vô nền màn hình, bất chợt, một tia chớp sáng rực lóe lên trong màn ảnh, cả căn phòng tối om bỗng chốc bừng sáng, như một cái máy chiếu khổng lồ, bên trong màn hình hiện ra một khung cảnh vô cùng diễm lệ, chung quanh trời lam mây trắng, núi non trùng điệp đan xen cây cỏ xanh mướt rì rào hòa mình cùng gió, vi vu xào xạc thổi nhẹ, tiếng suối róc rách, tiếng chim ca hót, tiếng người cười đùa, đã tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên hùng vĩ. Hai mắt Zina mở to, cơ hồ như dính chặt vô màn ảnh lớn. Cảnh tượng những con người vui vẻ, đang cùng nhau làm việc, trò chuyện, chăm sóc đám trẻ tinh nghịch mang đến cho cô một cảm giác cực kỳ thân thuộc. Từ phía ngôi nhà cao lớn nhất khu làng bước ra một người phụ nữ vô cùng tuyệt đẹp, bà xinh như đóa bách hợp trong nắng, mái tóc nâu sậm xõa tung dịu dàng. Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé gái bên cạnh, người phụ nữ ôn nhu mỉm cười hiền hậu. Hai mẹ con dắt nhau đi trên đường lớn, trước bao lời chào hỏi nhiệt tình của người dân cùng làng, cô bé nhe răng cười toe toét, đôi mắt to tròn đen láy ánh lên tia ngây ngô, thơ dại.

Zina bắt đầu hô hấp khó, tim nhói lên từng hồi mãnh liệt, đầu cô đau như búa bổ, các mảng kí ức chập chờn rời rạc. Ngã khụy trên nền đất, cô quằn quại ôm lấy đầu, chật vật la thét điên cuồng, khóe miệng đột nhiên ứa máu. Cơn ho khan từng nhát xé tung lồng ngực cô, Zina sặc xụ thổ huyết đỏ, cảm giác toàn thân tê liệt đau đớn, trong đầu vẫn dạt dào vô số mảnh ghép vụn vặt.

Cánh cửa đá đột ngột bị đạp nát, màn hình xanh lóe lên rồi vụt tắt, Yuki triệu hồi sức mạnh Quang Thuật, chiếu sáng cả căn hầm âm u. Dựa vào bùa nhãn quang, Haru nhanh chóng phát hiện thân thể Zina nằm dài dưới đất, nửa khuôn mặt bị tóc phủ che khuất, phần trên áo trắng thấm đầy máu đỏ, cơ thể tỏa ra hàn khí buốt lạnh. Lao đến bên cạnh Zina, anh run rẩy bế xốc cô lên, bước chân dồn dập phóng ra khỏi hầm, theo sau là ánh mắt lo lắng của Yuki, bàn tay cậu cầm quyền trượng bất thần khẽ run từng đợt.

***

Nhìn thân hình nhỏ bé bất động trên giường bệnh trắng muốt, Gorgon thở dài phiền muộn. Hiệu trưởng Miyamoto một thân áo phù thủy, ống tay rộng chũng xuống, vội vã bước vào phòng, quan sát Zina ngủ say, lông mày ông bất giác nhíu lại . Tiến đến gần người phụ nữ tóc trắng, trên mình vẫn khoác áo choàng đen tuyền quen thuộc, Kazuo lạnh giọng cất tiếng.

- Cô bé đã kích hoạt gương ánh sáng.

- Ý trí Zina thôi thúc con bé giải trừ phong ấn sức mạnh trên cơ thể. Nó còn quá yếu để làm được điều ấy. Chúng ta phải ngăn điều này lại trước khi kí ức Zina quay về, nếu không, chính sức mạnh hủy diệt đó sẽ chi phối và giết chết con bé. - Gorgon âm trầm phân tích, nét mặt thoáng vẻ lo sợ.

Hiệu trưởng Kazuo cau chán, các nếp nhăn biểu hiện cho sự từng trải xô dồn chèn ép. Quay sang ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ đang say giấc nồng, tim ông bỗng nhói lên cảm giác bất an.

- Con bé đã nhìn thấy một phần quá khứ. Đây chính là liều thuốc kích thích sức mạnh phong ấn. Có thể Zina đã mơ hồ nhớ ra thứ gì đó bên trong phòng chứa bí mật. Năng lượng phù thủy đang ngày một lớn dần, nếu con bé tiếp tục tò mò về gương ánh sáng, ta e rằng... - Lấp lửng một hồi, hiệu trưởng Miyamoto cụp mắt lắc đầu. - Phải cho Zina thôi học.

Gorgon buồn bã liếc sang Zina, cô bé đã phải trãi qua mười ba năm lam lũ, sống chật vật để kiếm miếng ăn. Thân là tiểu thư duy nhất của gia tộc ánh sáng hùng mạnh Miyano, vậy mà tới tuổi thơ đơn giản cũng bị đánh mất, ngay bản thân mình là phù thủy đều bị chôn vùi. Nữ hoàng rất yêu mến Zina, cô là cô gái thứ hai khiến hoàng tử Yuki nở nụ cười, để cô gặp nguy hiểm, không bảo vệ được cô, và làm cô thất lạc giữa vô vàn hành tinh trong dãy ngân hà đã gây cho Libra cảm giác tội lỗi đè nặng lên trọng trách "người mẹ" của một đất nước, đau lòng hơn thế, khi biết được thân phận thủ lĩnh hộ pháp ánh sáng ở Zina, bà lập tức triệu hồi các bí thuật sư, các vị thuật sĩ cùng hàng trăm nhà tiên tri nổi tiếng, hòng tra ra tung tích của Zina, nhưng kết quả thu được chỉ gỏn gọn một thông tin, hành tinh hộ pháp ánh sáng thất lạc, chính là địa cầu, nơi tồn tại trường học phù thủy Witchcraft mà bốn vị hộ pháp Hỏa, Thủy, Mộc, Thổ hiện đang học tập. Phải chăng, đây là số mệnh ông trời sắp đặt? Cô gái ăn mày nghèo nàn Zina Miyano, thật sự là truyền nhân ánh sáng như trong truyền thuyết của hành tinh phù thủy nhắc đến? Điều này, vẫn còn là một ẩn số.

Phất áo choàng bước ra hỏi phòng, Gorgon lạnh lùng thả xuống từng từ, trong giọng nói bà, có chút gì đó, gọi là miễn cưỡng.

- Thôi được rồi, cứ làm như vậy đi. Trước khi áp chế gương ánh sáng, chúng ta sẽ tạm đình chỉ việc học tập của trò Zina.

***

Mười hai giờ đêm lạnh lẽo, bầu trời âm u xám xịt, gió như gào thét oán hờn, trỗi dậy y hệt vũ bão. Đứng trước cánh cửa phong ấn ở khu lớp Mộc quý tộc, Himea lặng lẽ nở nụ cười thâm độc, chiếc áo choàng đen nhánh nhấn chìm thân hình mảnh mai của ả hòa cùng màn đêm. Khẽ bước chân về dãy kí túc xá, Himea hất tóc, để lộ hình xăm hoa văn đen láy đang ngày một quấn quanh cổ mình.

"Hoàng tử Yuki, ngươi thật sự ...đã xuất hiện. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net