Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zina thẳng ruột ngựa, xơi tái toàn bộ thức ăn Haru gọi vô bụng. Suốt ba ngày nay, kể từ lúc rời khỏi Witchcraft, cô chưa ăn được bữa nào ra trò, ngon lắm là tí thịt mỡ trộn cơm độn củ mì, ôi chao, mỗi lần đút cơm vào miệng, thần trí cô lại nhớ tới thiên đường đại sảnh đường, những buổi buffe không hạn chế, gắp, gắp và gắp, thoải mái chọn những món mình thích, vừa ngon, còn không tốn tiền.

Nhai nốt lát cá hồi cuối cùng một cách ngấu nghiến, Zina với tay lấy khăn lau miệng, ngó qua Haru đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình. Nói mới để ý, từ đầu bữa tới giờ, hình như anh ta chưa ăn được cái gì, hay chính xác hơn là bị cô tranh ăn hết phần. Nhe hàm răng còn dính mẩu thịt lợn ngay phía kẽ, cô vô tư cười toe toét, nhẹ nhàng dịu giọng cất tiếng.

- Hỏa Thần, chúng ta... có thể gọi thêm một xuất giống thế này không?

Nghe xong câu nói Zina, Haru mém nữa là té ngửa. Một bàn đồ ăn đầy đủ rau thịt trứng cá, anh còn chưa đụng đũa, cô đã xơi sạch sẽ, bây giờ lại đòi ăn tiếp, rốt cuộc dạ dày cô là dạ dày người hay dạ dày heo vậy?

Đặt xuống khuôn mặt kinh ngạc, Haru e hèm vài tiếng, sau đó gọi phục vụ mang thêm thức ăn. Anh chàng phục vụ cũng nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên không kém. Ngay từ lúc bước vào quán, Zina đã thu hút hàng chục sự chú ý của khách hàng lẫn bồi bàn. Biết vì sao không? Thứ nhất, một nàng ăn mày nhếch nhác, người ngợm dơ dáy, tóc tai bù xù, quần áo thô kệch lại có tiền vào quán ăn hạng sang của thành phố, quả là truyện lạ khó tin. Thứ hai, người con trai đi cùng cô, thực sự là một mỹ nam đúng chất, thư thái vương giả, mặt lạnh như tiền. Có trở thành tâm điểm, cũng chỉ là chuyện bình thường.

Ngồi ngắm cô ăn cũng chán, Haru lục túi móc ra tấm thẻ tín dụng. Nhìn vô con số hiển thị trên thẻ, xém chút nữa là anh khóc không ra nước mắt. Cái quái gì thế này? Thẻ hết hạn sao? Ôi trời, đúng là xui tận mạng, hết khi nào không hết, lại chọn trúng ngày anh mời "con heo" đi ăn, khổ không là khổ. Giấu đi vẻ mặt đau đớn khôn cùng, Haru chu môi móc "cục gạch" a lô, gọi chiến hữu trợ giúp. Nhân lúc Zina đang ăn như hùm đói, anh quay người, xì xà xì xồ gì đấy trong điện thoại với kẻ tên là... Hotaru. ^^!

***

"Được rồi, đợi mình một lát, mình qua bên đó ngay"

- Hotaru, nhanh lên, ở kia có bán nước hoa ngoại nhập đấy. - Nhùng nhằng lôi lôi kéo kéo, Rika nôn nóng nhìn cậu bạn đang nói chuyện điện thoại.

Hotaru cất "con dế", vuốt mặt tiu nghĩu đi theo Rika về gian hàng nước hoa mà nàng muốn mua. Lâu lâu mới có dịp ra ngoài nghỉ ngơi, ai ngờ lại bị hai chị em nhà Mitsuke gán cho chức vụ vệ sĩ, suốt một ngày lẽo đẽo theo họ, hết xách đồ rồi hầu hạ, đã vậy còn phải móc tiền túi đãi ngộ hai cô nàng, hành hạ chưa đủ đã đành, đến ngay cả Haru người anh em tốt, cũng muốn trấn lột thẻ tín dụng của cậu, lần đặc xá ra trường này, cậu đúng là kẻ gặp xui xẻo nhất. Khệ nệ lôi hai bao đồ các loại, Hotaru ngọt giọng nói khéo.

- Rika tiểu thư, trời cũng tối rồi, hay chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi.

Dứt lời, Chika xa xa khẽ liếc cậu một cái sắc lẻm. Hotaru vuốt mồ hôi, nuốt nước bọt ừng ực. Ưm hửm một hồi, Rika cũng cảm thấy hơi đói, nghe Hotaru nói có lý, nàng toét miệng vứt cho cậu thêm hai túi đồ, vô tư kéo chị gái ra khỏi trung tâm mua sắm. Thở dài lê lết đống hành trang Rika vừa mua, cậu bấm bụng lén nhìn Chika băng lãnh. Cả ngày đi chơi, ngoài việc à ừ đáp trả Rika, hầu như Chika không hó hé nửa lời, ngay chuyện chú ý cậu dù chỉ là một chút, nàng cũng không thèm quan tâm. Con người này, thực sự rất sắt đá.

Bắt taxi tới địa điểm Haru nói trong điện thoại, Hotaru thuê người đem tất cả chỗ đồ mua được về khách sạn trước, còn ba người thì vào thẳng quán ăn. Sự xuất hiện của Hotaru, Rika và Chika lại tạo nên một làn sóng hâm mộ dữ dội, tiệm ăn tầm thường cũng đột ngột đông khách hơn. Hotaru ăn mặc rất bảnh, quần jean cùng áo khoác da khiến độ phong trần ở cậu tăng lên gấp vạn, chứng tỏ chỉ số giàu có và IQ sát gái vượt cả chỉ tiêu. Rika trông khá mềm mỏng trong chiếc váy xòe xếp ly sáng màu chiết eo, nhưng đấy chỉ là lớp vỏ ngụy trang, chứ thực chất bên trong, kẻ nào dám đụng vào một sợi lông trên cơ thể nàng, kẻ đấy coi như tới số. Riêng Chika thì khác, phong cách và style nàng chọn, thật sự rất hợp với vẻ ngoài lạnh lùng nàng đeo, quần bó, áo khoác chấm đầu gối và bốt cao tối màu, chính xác là trang phục nàng đang bận bây giờ, hất ra mái tóc đen nhánh xõa dài ngang eo, Chika nhẹ nhàng di chuyển đồng tử ở mọi góc độ, chỉ cần nơi nào tồn tại ánh mắt nàng quét qua, y rằng nơi đó có người chết lâm sàng.

Đảo mắt tìm kiếm Haru một vòng, Hotaru khẽ mừng thầm, song kéo theo Rika và Chika lại chiếc bàn sát cửa sổ, chỗ tập chung hai thân ảnh quen thuộc, một nữ hơi rách rướm, một nam thì sang trọng, tuy hai người một bàn, nhưng hình ảnh lại quá đối lập nhau, gây chú ý cho nhiều khách vào quán, đặc biệt là ba người Hotaru, Rika và Chika. Khi cả ba đã yên vị một chỗ, Zina bỗng ngừng nhai và nuốt, ngẩng mặt nhìn những người cùng bàn. Đột nhiên, miếng há cảo mắc kẹt giữa máng họng Zina, cô ụ ự chỉ vào mọi người, vuốt vuốt ngực ho sặc sụ, Haru nhanh tay rót cho cô cốc nước, đồng thời giúp cô vỗ lưng để xuôi thức ăn. Hotaru nhíu mày nhìn Haru nghi ngờ. Chuyện gì đây? Kẻ ghét con gái nhất trên đời đang quan tâm tới một con nhỏ ăn mày, đã vậy còn muốn nhờ cậu trả tiền cơm mời cô. Trời ơi, thiên địa đảo lộn cả rồi, thế giới sắp gặp đại họa, Haru Natakira đang chăm sóc một cô gái, ...ăn mày xấu xí.

- Mắt cậu sắp rớt ra ngoài rồi kìa. - Biết Hotaru nghĩ gì trong đầu, Haru lên tiếng cắt ngang mạch trấn động trong đầu cậu. Có lẽ Hotaru không nhận ra Zina, chuyện đó cũng không có gì là kinh ngạc, lúc đầu Haru cũng phản ứng giống Hotaru khi thấy bộ dạng thật sự giấu sau lớp vỏ xấu xí của cô. Zina không muốn mọi người chú ý tới mình bởi vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, biết lí do tại sao không? Vì cô chỉ là một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ, không tương lai, cũng chẳng mơ ước. Cô đơn thuần, chật vật kiếm đủ cái ăn qua ngày, chỉ mong mình không chết đói, hoặc chết rét, hoặc đại loại là chết gì đó như trên.

Đi qua cơn mắc nghẹn một cách khổ sở, Zina trợn mắt ngạc nhiên nhìn ba con người trước mặt.

- Rika? S...sao mọi người lại ở đây?

Hotaru nheo mắt thẫn thờ. Chika vẫn trầm lãnh không lên tiếng. Mỉm cười ngắm Zina, Rika khẽ nắm lấy tay bạn.

- Dĩ nhiên là tới đưa bạn về nhà.

- Nhà? - Lần này cô còn ngu ngơ hơn trước.

Rika gật đầu liếc qua Haru. Hotaru vẫn rơi vào tình trạng tò mò khó hiểu. Không khí đoàn tụ tưởng chừng như không chấm dứt, bỗng toàn bộ bóng đèn tiệm ăn đột ngột vụt tắt bất ngờ. Mọi người ơ a xì xầm lớn tiếng. Bàn Zina cũng chẳng dám xài phép thuật tùy tiện, nên đành ngồi im một chỗ. Chủ quán thắp nến trấn an khách hàng.

- Quý vị xin hãy bình tĩnh. Vì một số lỗi kĩ thuật, hệ thống điện quán ăn gặp chút trục trặc, hiện giờ nhân viên tiệm đang bảo trì, chỉ một xíu nữa thôi, điện sẽ lại sáng.

Lời ông chủ vừa dứt, hàng loạt tiếng trách móc không ngừng vang lên. Hotaru bực mình chống cằm lẩm bẩm. Chika im lặng, đăm đăm nhìn về phía trước như một thói quen hằng ngày. Rika ngơ ngác liếc ngó chung quanh. Haru hơi dè chừng, nhưng không chịu bật nhãn quang. Còn Zina, vẫn hồn nhiên cầm đũa gắp thức ăn nhai ngon lành. Không gian tĩnh mịch kéo dài độ hai phút, tim Zina bỗng nảy lên một nhịp bất thường. Bỏ đũa ngừng ăn, cô đặt tay vô phần ngực trái, ánh mắt đen láy khẽ lấp lánh trong màn đêm. Thấy Zina vốn hăng hái, đột nhiên lại tỏ ra thâm trầm, Haru lo lắng nhỏ giọng hỏi thăm.

- Không sao chứ?

- Ừ. - Zina lắc đầu, đáp cụt lũn.

Bất chợt ...

Uỳnh... một tiếng lớn, người trong quán bàng hoàng la thét. Âm thanh xì xào ngày một to hơn. Bàn Zina đổ dồn sự chú ý về nơi phát ra tiếng thét. Haru và Hotaru nhăn mày đứng bật dậy, cả hai nhìn nhau trao đổi ý đầy phức tạp, sau đó đồng bước rời khỏi vị trí, trước khi đi, Haru quay đầu căn dặn.

- Hai người ở đây bảo vệ Zina, chúng tôi đi xem thử tình hình bên đó.

Rika nắm tay thành quả đăm, gật gù thay câu trả lời, đáy mắt linh động nổi lên tia ác cảm. Hai chàng trai hướng phía cửa phụ đi ra, gần khuất bóng sau cánh cửa, Hotaru chợt khựng lại giây lát ngoái nhìn Chika, nhưng chỉ một khắc sau, cậu liền thở dài chạy theo Haru.

Đợi bóng hai người biến mất, Chika khẽ nhắm hờ mắt, từ từ cảm nhận hắc khí đang bao phủ nơi đây. Bọn quái vật lại tấn công người, trong gió tanh mùi máu nồng nặc, rất gần, chỉ đâu đấy trong quán ăn này, chúng đang lẩn trốn cùng loài người.

Suy nghĩ Chika vừa dứt, sau lưng nàng bỗng vồ tới một kẻ mắt đỏ hôi hám. Rika hoảng loạn hét to, Zina cũng run sợ không kém. Nhanh như cắt, Chika đọc thần chú, hóa ra một viên ngọc màu xanh lấp lánh đâm vào thân kẻ tấn công, hại hắn quằn quại đau đớn, rồi tan tành dưới nền đất. Zina và Rika vẫn chưa hết kinh hãi, Chika liền gấp gáp giọng thúc giục.

- Rika, vẫn còn bốn tên. Bên trái hướng tây nam và chính giữa 90°. Zina, mau ra khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm.

Zina ngạc nhiên nhìn Chika, chị ta lo lắng cho cô, hiếm khi nào Chika nói nhiều như vậy, giọng chị ấy rất trong, rất thanh, nghe mà mát lỗ tai quá chừng.

Thay vì nghĩ ngợi nhiều giống cô, Rika nhanh nhẹn quan sát phạm vi chị gái đề cập, đồng thời giục Zina rời khỏi tiệm ăn, tìm nơi trú ẩn an toàn, còn mình thì phụ chị xử hai tên Ghost đáng chết.

Nghe lời Rika và Chika, Zina co chân hướng lối cửa chính chạy bán sống bán chết. Một tên ma cà rồng thấy con mồi bỏ trốn toan bay tới tóm lại, Rika mỉm cười ngạo nghễ khua tay điều khiển mấy nhành cây trong ô chậu cảnh bé xíu gần cửa sổ. Đám leo cảnh bỗng dài ra quấn lấy tên Ghost định đuổi theo Zina, bóp chặt đến tan nát xương thịt. Một trận hỗn chiến trong bóng tối diễn ra quyết liệt, Rika và Chika phối hợp rất ăn ý, họ liên tục hạ từng tên quái vật hút máu người gê tởm.

***

Trong khi ấy, trên đường thoát thân, Zina hồng hộc, vừa chạy vừa thở dốc. Những tưởng đã qua được cửa nguy hiểm, không ngờ từ dưới đất bỗng ngoi lên một đám người mắt đỏ, nước giãi chảy ròng ròng. Đăm đăm nhìn cô với vẻ đói khát thèm thuồng, chúng đồng loạt nhích từng bước chậm rãi về cô. Zina khiếp đảm, sợ tới không hét thành lời. Toan quay lưng toan bỏ chạy theo hướng ngược lại, phía sau cô đột ngột xuất hiện thêm mấy tên thây ma giống y hệt vậy. Dần dần dồn ép cô vào một góc, chúng bắt đầu giơ lên bàn tay bẩn thỉu.

Thời gian tích tắc trôi đi.

- Aaaaaaaaaa....

Cuối con phố Beika u ám, chợt vang lên một tiếng thét kinh hoàng trấn động. Mùi máu tanh, lại từ từ rỉ xuống, mang theo hương vị, của một cô gái xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net