Chương 3: Cuộc Gặp Mặt Thứ Hai Tại Trái Đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió hiu hắt qua từng kẽ hở, mưa lăn tăn nặng hạt tí tách, tiếng sấm, tiếng sét, thi nhau kéo những bản hòa tấu đáng sợ. Mười hai giờ đêm, con đường quanh trung tâm thành phố vắng lặng, từ những quán ăn khuya đến các khu vui chơi giải trí, tất cả đều đóng cửa, tránh né màn mưa lớn. Vạn vật chìm vào khoảng trống yên tĩnh.

Mưa bắt đầu rơi.

Bóng đèn trắng ở trạm xe buýt chập choạng, từng hạt nước nhỏ bị gió đưa đẩy, táp vô thân ảnh gầy gò, nhỏ bé nằm co ro trên chiếc ghế đá. Cô mặc một bộ đồ vá, cả người lem luốc, đen như cục than cháy, khuôn mặt chẹp nhẹp, bị đống tóc nâu sẫm, xù xì che khuất. Chỉnh lại chiếc balo cũ kỹ, cô gối đầu lên đó, từ từ chìm vào giấc ngủ, một cách ngon lành.

Bầu trời đỏ như máu. Chớp lóe sáng sau từng tầng mây. Gorgon lang thang khắp con phố, áo choàng kéo kín người, quét dài trên mặt đất. Trong gió tanh mùi máu, hương hoàng tộc biến mất, xem ra hoàng tử đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hình như lũ quái vật vẫn chưa ăn đêm. Men theo hướng phát ra tử khí, Gorgon thong thả bước chân đều đều. Cứu người không phải chuyện của bà, nhưng trừ khử đám sứ giả địa ngục, bà nhất định không bỏ qua, hơn nữa, tử khí lần này, đến từ trung tâm Tokyo, bọn quái vật có vẻ rất khát máu rồi đây.

***

Ánh nắng ban mai chiếu vào thân ảnh của một cô bé với thân hình nhỏ nhắn, gầy gò đang nằm run cầm cập trên cái ghế đá ven đường. Có vẻ như sau cơn mưa hôm qua, nhiệt độ ngoài trời giảm đi một khá nhiều khiến cô bé lạnh đến tím mặt. Chỉ với chiếc áo rách nát, vá chùm vá đặc, làm sao Zina tránh được cái rét cơ chứ? Cuộc sống của cô sống khổ là vậy đó! Liệu...ở nơi nào đó....gia đình cô...có nhớ cô không? Người ấy...cái người con trai luôn thường trực trong giấc mơ cô ...liệu... có còn ở bên cô bé ngày đó không? Chắc là có... hoặc không. Đời người mà, ai biết được tương lai.

Cứ mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy hình ảnh của một người con trai trạc tuổi đang bắt đom đóm cùng một cô nhóc xin xắn, giống như cô lúc nhỏ, nhưng cô không tài nào nhớ được mặt cậu ta, cứ mỗi khi gần nhìn được dung mạo cậu ấy, hình ảnh cậu lại biến mất. Tỉnh dậy trong cơn mê loạn, mặt mày Zinq tái mét, hai tay co ro cúm rúm ôm lấy thân mình gầy gộc. Cô cảm thấy chán nản, mệt mỏi lắm rồi, nếu cuộc đời cứ như vậy cô biết phải làm sao đây? Không miếng ăn, cô sẽ chết, không chỗ ở cô cũng chẳng sống nổi. Zina ngồi co ro trên ghế, suy nghĩ ngẩn ngơ, song lại bất cần ngẩng mặt lên trời hét lớn " SAO ÔNG TRỜI BẤT CÔNG QUÁ VẬY?" rồi thả người ngồi phịch xuống ghế.

Những đám mây đen kéo đến che phủ đầy trời, từng hạt mưa rơi "lốp ba lốp bốp " mỗi lúc thêm nặng hạt. Những con người qua lại trên đường phố Tokyo ai ai cũng có dù để che, có áo mưa để mặc. Chỉ còn riêng cái dáng người gầy guộc bước tường bước chân nặng nhọc trên vỉa hè.

Từ xa, một chàng trai khôi ngô,tuấn tú đang đi dù dưới trời mưa ở thành phố Tokyo của đất nước mặt trời mọc này. Bất chơi, đôi mắt ấy lướt qua hàng ngàn con người đi lại trên phố và dừng lại ở người con gái đang từng bước nặng nhọc đi tìm chỗ chú mưa. Trái tim chàng trai cảm thấy đau nhói như buổi tối định mệnh ấy, nhìn Zina cậu cảm thấy rất gần gũi, rất thân quen nhưng không hề hay biết cô bé đáng thương kia là người con gái mà hằng đêm cậu nhớ nhung.

Bất chợt ...

Phịch...

Do quá mệt mỏi, lại thêm đói bụng, Zina không còn hơi sức, ngã xuống nền đường lạnh ướt, dần dần lịm đi. Trong cơn mê sảng, cô thấy một người con trai chạy lại, bế thốc cô lên, đôi mắt cậu nhìn cô đậm màu xanh mướt ... Đó chính là cậu bé đấy. Là sự thật chứ không phải giấc mơ!

Yuki từng bước nhẹ nhàng, ôm cô trong vòng tay ấm áp, dùng phép ngưng thời gian để thuận tiện cho việc cậu dịch chuyển không gian.

***

Khu rừng ngoại ô Tokyo, mọi vật thật yên tĩnh . Yuki nhẹ nhàng đặt Zina nằm ở tảng đá cạnh bờ suối.Cậu tạo ra đống lửa to để sưởi ấm cho cô. Tháo ra chiếc áo choàng lông thú, Yuki dịu dàng đắp lên thân hình đang run lẩy bẩy của cô. Từng giờ đồng hồ trôi qua, cô từ từ tỉnh dậy, thẫn thờ ngó nghiêng xung quanh.

Nơi đây âm u quá, lại sường sượng ớn lạnh, ngoại trừ đống lửa đang bùng cháy ra thì mọi thứ đều tối thui.

Bỗng ...

Có tiếng người lạnh lùng vang lên. Zina giật thót sau câu thì thào.

- Cô tỉnh rồi hả? - Đó chính là Yuki, cậu vừa đi mua thức ăn cho cô. Trên tay cậu hiện giờ là một cặp lồng đựng cháo nóng hổi.

- Cậu... -Zina sững sờ - Lại gặp nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net