Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, hiệu trưởng cho gọi Zina lên phòng hội đồng nhà trường. Cô bắt đầu lo lắng về vấn đề tái nhập học do Chika và Hotaru phụ trách, có lẽ lệnh triệu tập lần này có liên quan tới chuyện ấy.

Ngồi trước tấm gương thẫn thờ chải tóc, Zina mơ màng nghĩ đến tương lai mịt mù u ám, nếu thật sự bị đuổi khỏi Witchcraft, chắc chắn cô sẽ phả sống tiếp kiếp lang thang đầu đường xó chợ tới trọn đời, những ngày tháng cực khổ, lam lũ sẽ lại một lần nữa đeo bám lấy cô. Thở dài thườn thượt phiền não, Zina cụp mắt, với chiếc áo choàng phù thủy treo trên giá móc, chỉnh chu lại bộ đồng phục nữ sinh trên người, vuốt ve tấm phù hiệu hình ngọn nến bên ngực trái, đáy lòng dâng lên cảm giác lẻ loi. Sau ngày hôm nay, có thể, cô sẽ không còn được mặc nó nữa, và, ước mơ trở thành phù thủy, tìm kiếm cha mẹ ruột, sẽ mãi mãi, chỉ là một giấc mộng.

Bước ra từ toilet trong bộ dạng tươm tất của một hotgirl lớp Mộc, Rika khẽ liếc Zina buồn rầu, sau đó nhào tới ôm chầm lấy cô, vỗ vai khích lệ.

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị Chika và Hotaru nhất định không để bạn rời khỏi Witchcraft.

Bất ngờ tròn xoe mắt, Zina thoáng mỉm cười, gật gù vui tươi nắm chặt nắm đấm, giơ lên trước mặt quả quyết.

- Mình tuyệt đối không bỏ cuộc.

- Ưm. - Rika nhoẻn miệng hưởng ứng.

Bất giác, Zina cảm thấy lòng mình ấm hơn, cảm xúc lo sợ tự ti cũng theo đấy mà tan biến. Nhẹ cụng đầu mình vào chán cô nàng, cô híp mi tâm dịu dàng thì thầm.

- Cảm ơn bạn, Rika.

Sau màn động viên tiếp thêm tinh thần của cô bạn cùng phòng, Zina bình tâm trở lại, gom hết 100% dũng khí, đạp cửa kí túc xá, sông sáo hướng lối dãy phòng hiệu bộ tiến công.

***

Đứng trên tòa tháp khu chiêm tinh học, Yuki lẳng lặng quan sát từng bước chân nơi cô gái nhỏ đang hùng hổ lao tới, khóe miệng vẽ lên nét cười, mái tóc vàng rượm cùng tà áo choàng lông trắng đặc trưng khẽ bay lòa xòa trong gió, hòa với sắc xanh da trời, khắc họa thành bức họa thiên đẹp như trong mộng.

Có vẻ phán quyết đã được định đoạt, không biết hình phạt lần này, rốt cuộc là gì đây? Khoát vạt áo phất phơ phập phồng, cậu xoay gót trở về khu kí túc, mi mắt hoàn toàn nhắm nghiền, chân không ngừng di chuyển.

Trong khi đó, tại hồ chứa nước Witchcraft, trên ngọn cây anh đào cao ngất, đung đưa giữa gió, tồn tại một thân ảnh chàng trai, tóc, mắt đỏ rực, khoác bên ngoài là bộ đồng phục nam sinh nhàu nhĩ luộm thuộm, tay đặt trên chán, nghiêng một góc 90°, ngóng nhìn kĩ lưỡng cô nàng phù thủy lớp ánh sáng đang hừng hực ý trí tiến vào phòng hội đồng xét xử. Thở phào ngồi thụp trên cành cây bé nhỏ yếu ớt, Haru bồn chồn vò vò mái tóc trở nên bung xu rối loạn, thần trí có chút lo ngại không yên. Hình phạt cuối cùng, lời phán xét của hội liên hiệp các đại phù thủy dành cho Zina, chẳng lẽ là nó?

***

- Học viên Zina Miyano, vi phạm nội quy, đặt chân vào cấm địa, ảnh hưởng đến thành tích tập thể lớp, coi thường kỉ cương nhà trường, đáng lí ra phải buộc thôi học, nhưng vì kết quả học tập tốt, có trí tu rèn luyện tập. Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, hội đồng giáo sư Witchcraft, quyết định sẽ loại bỏ đơn nghỉ học, trừng phạt học viên Zina Miyano quỳ gối hối lỗi trước cổng chính của trường ba ngày hai đêm. Thời gian bắt đầu hình phạt, xin được phép đóng dấu. Xin hết.

Rầm!

Kết thúc bản tuyên phạt do hội liên hiệp các phù thủy phán quyết, ngài hiệu trưởng uy nghi trong bộ trang phục đúng chất phù thủy, giơ tay đóng xuống con đâu to bự, ấn định thời gian Zina quỳ gối.

***

Gập người quỳ trước cổng trường, sau hàng loạt lời thì thầm bàn tán và ánh mắt dè bỉu của mọi người trong Witchcraft, Zina cắn môi, hai tay bấu chặt gấu váy, lòng thầm quyết tâm nhủ, phải cố gắng chịu đựng, không được bỏ cuộc, vì tương lai, vì cuộc đời lớn, cô nhất định không buông xuôi.

Ngày thứ nhất...

Nắng trời bỗng chợt gay gắt, từng tia nóng rực như thiêu đốt hàng ngàn mảnh tế bào xúc giác ở cô, Zina nghiến chặt hai hàm răng, mồ hôi khẽ nhỏ tí tách, mái tóc bung xù chẹp nhẹp, lưng áo thấm đẫm bọng nước, hai mắt hoa lạc mù mờ. Ngày qua đêm đến, cổ họng Zina khô rát, dạ dày ngân vang từng tiếng ọt ẹt chói tai, đầu gối cô mỏi nhừ đau buốt, tay chân cũng bủn rủn run rẩy.

Ngày thứ hai...

Tiết trời râm mát khoáng đạt, từng tốp học viên cười nói lướt qua Zina, ai ai cũng giữ bên mình một niềm vui riêng, họ coi cô là không khí trên mặt đất, thấy cũng như không. Zina mím môi kẹp chặt khoang bụng gào thét, khổ sở nuốt khan từng ngụm nước bọt, mặt mày xanh lét bết nhệt, mồ hôi từ từ rỉ xuống, lăn dài bên hai gò má nóng bừng. Gắng gượng lắc mạnh đầu óc, cô đưa tay nhéo vào bắp đùi, chỉ mong duy trì được sự tỉnh táo đang dần dần mất đi, nhưng, chân cô, đùi, bàn, và cả đầu gối, tất cả, tất cả dường như đã không còn cảm giác.

Trên tòa tháp hội học sinh, Haru nắm chặt quả đấm tới mạch máu nổi cộm, đồng tử căng trợn lửa cháy phừng phừng. Thụi vào bức tường đá khối sần sùi, anh tức giận dựt phăng chiếc áo choàng trên giá, toan đạp cửa lao ra ngoài. Rika và Hotaru nhanh chóng bắt lấy anh ấn xuống ghế.

- Nếu cậu làm vậy Zina sẽ bị đuổi học. - Hotaru nói nhue quát.

Rika ôm ngực thút thít nhìn cô bạn thân đang chịu khổ, mà lực bất tòng tâm.

Bóp nát thành ghế bằng một ngọn lửa tứa ra từ tay, Haru phẫn nộ rít lên.

- Chết tiệt!

Hotaru vỗ vai trấn an bạn, Rika rụp mí mắt vo tròn vạt áo nữ sinh, Yuki điềm tĩnh liếc Zina trong thầm lặng, chỉ mỗi Chika là bình thản nhấp trà thoải mái. Chika biết, mọi người có thể lo lắng, đau lòng, sốt ruột thay cho Zina, nhưng sự quan tâm, ân cần đó vốn dĩ cô không thiết phải có. Lí do ư? Vì Zina là một cô gái kiên cường, một chút khổ cực ấy, thì thấm thía gì tới cô.

Zina Miyano cô, chịu đựng được.

Sáng ngày thứ ba

Hôm nay là ngày nghỉ, trường vắng tanh không một bóng người, chỉ có dáng vấp kiên cường của Zina quỳ trước trường.Trời đổ mưa, từng hạt mưa nặng trĩu dánh vào mặt, vào người Zina. Từng trận gió như muốn quật ngã cô nhưng Zina vẫn cương định như loài cây xương rồng, đôi mắt nhìn thẳng, khuôn mặt tái, môi trắng bệch. Cả người mềm nhũn như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào, tóc ướt trông Zina bây giờ nhếch nhác vô cùng.

Cô cảm giác người mình nóng rang, đôi mắt bắt đầu thấy cảnh vật xung quanh mờ dần. Zina lắc đầu ình tỉnh nhưng lại thấy choáng váng vô cùng. Sức người có hạn, cô đã 2 ngày không ăn gì, lại phải ngồi dưới cái thời tiết thất thường như thế này, Zina chỉ là cô gái yếu ớt vì thế cô đã ngã sụp xuống hòa mình với cái lạnh của mưa

----------------------------------------------------------------------

Trên phòng của mình, Rika bỗng hốt hoảng chạy qua hội học sinh hét toáng lên

- Mọi người… Zina…Zina ngất rồi, Zina ngất rồi._ Giọng nói đứt quãng mang theo bao lo âu

Sáng nay dù được nghỉ nhưng hội học sinh vẫn làm việc, Haru đang ở dưới canteen mua đồ ăn sáng xong nghe vậy

chạy xuốn phía dưới. Yuki vừa đi totlet thấy mọi người vậy biết có việc chẳng lành nên đi theo xuống

Tới nơi, Haru ôm lấy Zina, sờ vào khuôn mặt lạnh toát của cô mà thấy đau lòng. Haru bế cô đi ngược trở lại lên phòng y tế của trường. Rika khóc nấc lên lệ cứ tuôn từ hai khóe mắt, Hotaru thì nhìn với ánh mắt xót thương, Chika vẫn điềm nhiên riêng Yuki đang nắm tay thành nắm đấm, đôi mắt rực lửa đầy hận thù nhìn bóng lưng Haru bế Zina đi

- Zina sao rồi hả cô?_ Rika sốt ruột hỏi

- Hiện tại cô bé bị sốt rất cao lại bị ngấm mưa nên hôn mê sâu, có lẽ vài ngày sẽ khỏi. Người nhà có thể vào thăm

- Zina…Zina à. Cậu không sao chứ, tỉnh lại với tớ đi, Zina à… hức… hức_ Rika quỳ sụp bên giường bệnh của Zina

- Rika à, đừng xúc động quá. Zina sẽ bình phục thôi mà

- Mọi người về nghỉ đi tôi ở lại với Zina_ Yuki nói

- Tôi sẽ ở lại_ Haru tranh giành

- Cậu nên về phòng suy nghĩ vì sao Yuki thành ra như thế này đi thì hơn

- Cậu….._ Haru cầm trong tay quả cầu lửa

- Hai người thôi đi. Yuki đã đến nỗi này rồi mà còn ở đó cãi nhau._ Rika la lên giận dữ

Haru trừng Yuki rồi bỏ đi. Mọi người trong phòng cũng đi về phòng nghỉ ngơi. Phòng bệnh bây giờ chỉ còn Yuki và Zina. Ngón tay cậu lướt nhẹ trên đôi môi nhỏ của cô

- Sao lại ra nông nỗi này chứ? Sao cậu lại không biết bảo vệ mình, cậu có biết tôi lo cho cậu thế nào không?

Yuki lấy chiếc khăn nhúng vào nước nóng vắt khô rồi đắp lên trán cho đỡ nóng.

12h30p cậu lấy khăn lau mặt cho Zina

3h15p Yuki lấy khăn giặt rồi đắp khăn mới cho cô, sau mấy lần thay khăn Zina mới bớt nóng. Cảm thấy yên tâm Yuki ngồi trên ghế thiếp đi vì mệt

Sau khi cậu thiếp đi có một bóng người đàn ông mặc áo choàng đen bước đến gần Zina. Đó là Kaito, khuôn mặt ông đầy lo lắng mang theo chút khổ sở. Ông quỳ bên cạnh giường bệnh của Zina

- Con gái của ta, ta xin lỗi vì bây giờ mới nhận ra con. Ở thế giới khác chắc con khổ sở lắm, ta xin lỗi._ Nói đến đây dòng nước mắt bỗng tuôn ra. Năm đó ông khổ sở biết bao, buồn biết bao khi con gái của mình mất tích

Yuki nghe thấy tiếng ai đó thì thầm nên cựa dậy, cửa sổ căn phòng mở ra gió lạnh ùa vào, cậu ra ngoài đóng cửa lại đến bên Zina sờ trán, xem ra đã đỡ hơn nhiều rồi

Haru bất thình lình mở cửa đi vào mang theo cháo và ít trái cây

- Zina đã tỉnh đâu, cậu mua làm gì thế?

- Khi nào Zina tỉnh cậu ấy sẽ ăn

Cả hai lườm nhau, Yuki bỏ đi cậu biết Haru sẽ chăm sóc Zina nên xuống căn teen mua cái gì đó ăn tạm.

Ngày thứ hai cô vẫn chưa tỉnh, tại phòng bệnh của cô có đầy đủ tất cả mọi người. Haru và Rika trung thành đan tay ngồi bên cạnh giường bệnh, Yuki ngồi trên cửa sổ, Chika thanh thản uống trà, Hotaru chơi điện thoại. Có một số thầy

cô và hiệu trưởng tới thăm cô nhưng Zina vẫn nằm im không động tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net