Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mênh mông giữa cánh đồng lau rộng lớn, được màn đêm ôm trọn bởi màu đen huyền ảo, phủ đầy lớp tạp khí, xen lãn hơi ẩm lạnh. Gắng gượng lết từng bước chân nặng trịch, Zina cố giữ vững tỉnh táo, xác định kẻ thù hung hãn trước mắt. Cô thụt lùi dần về sau, tránh né những móng vuốt gê tởm, nhớp nháp chĩa thăng về mình nơi bọn thây ma. Sự hoảng loạn nuốt chửng tất cả hi họng trong cô, cô ngoái đầu như một phản xạ vô điều kiện, tìm kiếm bóng hình ai đó, nhưng khung cảnh sau lưng cô lúc này, đã hoàn toàn bị bao kín trước thân ảnh méo mó của lũ thây ma dị dạng, chúng tanh tưởi và bốc ra mùi tử khí chết chóc. Lặng mình trong chiếc hộp của nỗi hoang mang, Zina vô thức gọi tên Yuki thầm thì, cô cần anh, chưa bao giờ cô có cảm giác cần sự che chở nơi anh hơn bất kì ai ngay lúc này. Nhưng Yuki anh, hiện tại... đang ở đâu?

***

Bình tĩnh tụ khí giữa hai lòng bàn tay nhỏ nhắn, Zina cố gắng điều hòa nhịp thở, sự tỉnh táo và ngay cả các nổn vận động trong đầu. Lũ Ghost quá đông, nếu liều mạng sử dụng sức mạnh trực tiếp, chắc chắn cô sẽ bỏ mạng vì kiệt sức. Thử động não một chút xem, phải làm thế nào mới thoát khỏi đây được.

Độn thổ?

Cách này không khả thi cho lắm. Đám thây ma cốt là chui từ dưới đất lên, lỡ may trong quá trình làm phép độn, có va phải chúng, không khéo chôn luôn thân trong đất cũng nên. Cách này không được, cách kia không xong, chả nhẽ lão thiên muốn cô chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này sao? Cô không cam. Tuyệt chiêu kí thuật cao siêu của Wichtcraft cô vẫn chưa học hết, làm gì có chuyện Zina cô dễ dàng nhắm mắt xuôi tay.

Nắm chặt từng quả cầu ánh sáng lóe rực, cô cắn răng đưa cao, cả người hừng hực sức gió, mái tóc nâu sẫm buông xõa trong không trung, hòa cùng màu nhung nơi màn bạc đêm tối, trông thật mềm mại và quyến rũ, nhưng lại ẩn chứa một ma lực vô cùng mãnh liệt, như chính sức mạnh của chủ nhân mái tóc. Mặc kệ là cầm cự được bao lâu, sống hay chết, Zina bắt đầu niệm ra một loạt câu thần chú, bắn liên hoàn quả cầu sức mạnh về phía đám thây ma hôi hám gớm giếc, chúng gào thét, lồng lộn rồi vỡ tan giữa bầu không khí hắc ám. Hết con này ngã xuống, con khác lại chui lên, chúng nhiều không kể xiết, giai dẳng và lì lợm y hệt những con đỉa đói thèm khát giọt máu người.

Zina sức cùng lực kiệt, bàn tay lơi là buông thỏng, đồng tử xoay tròn hoa lên, hơi thở dần dần ngắt đoạn. Bất chợt, từ trên khung trời đầy sao, bỗng xuất hiện một luồng sáng siêu khổng lồ, xua tan mọi thế lực tà đạo đang bao vây lấy cô. Lũ Ghost gầm gừ đau đớn, con chui xuống đất, con tan thành bụi, chớp mắt một cái, toàn bộ đám thây ma đen đúa hung tợn lúc nãy, nay đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Cũng như bao bản năng tự nhiên khác, Zina đưa tay che mắt, nheo mày, chăm chú nhìn vật thể lạ đáp đất một cách nhẹ nhàng. Khi ánh sáng tắt hẳn, thân ảnh một chàng trai tuán tú, cao ngạo, hiên ngang đứng trước mặt cô, tà áo choàng đen sẫm phất phơ trong gió, mái tóc phiêu bồng lõa xõa mị hoặc. Hắn nhìn cô bằng nửa con mắt đỏ rực, khóe môi nhếch lên nụ cười thâm sâu khó đoán.

Ngước đầu há hốc quai hàm, Zina vừa choáng váng, vừa thẫn thờ vài giây trước dung nhan người con trai đã cứu mình. Anh ta thực sự là một mỹ nam, một mỹ nam siêu cấp đẹp trai, tóc đen mắt đỏ, miệng cười ma mị, và ánh mắt anh ta dành cho cô, giống y hệt đôi mắt mà Medusa nhìn vạn vật. Tất cả đều như hóa đá.

Dùng tay khoát áo choàng, anh chàng quyến rũ hất tóc quay lưng, chẫm rãi sải từng bước chân dũng mãnh đi về phía trước. Bóng anh ta nhàn nhạt dưới ánh trăng khuyết dạ, hòa tan vào giữa màn đem đen tĩnh lặng như tờ, phác họa một bức chân dung vừa huyễn hoặc, vừa say đắm lòng kẻ ngắm.

Lắc đầu thật mạnh để ổn định thần trí, Zina nhanh chóng ngồi bật dậy, gọi với anh chàng đẹp trai.

- Anh gì đó ơi...

- ZINAAAAAAAAA.....

Lời cô còn chưa dứt, tiếng Yuki oang oang đã lấn át câu nói trong cổ họng Zina. Cô ngoái đầu nhìn bóng cậu từ xa, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo. Thấy Zina an toàn, lòng cậu bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét mặt và biểu cảm, vẫn không bút lạnh lùng.

Sự biến mất của cô và cả mùi tử khí của lũ Darka, quả thực đã khuấy động tinh thần cậu.

Nếu cậu bình tĩnh hơn một chút, có lẽ Yuki cậu đã sớm tìm ra cô và truy lùng được dấu vết của bộ tộc Ghost.

Chết tiệt! Vậy mà cậu lại rối trí như một kẻ thất bại.

- Không sao chứ? - Yuki lạnh nhạt hỏi.

Bần thần một hồi lâu, Zina chợt giật mình bởi âm giọng băng lãnh của cậu. Cô nhìn cậu một lúc, sau đó toan chỉ về chàng trai đã cứu mạng mình, nhưng khi quay mặt lại, bóng chàng trai ấy đã biến mất tự thưở nào không hay.

Chăm chú quan sát thái độ Zina, hàng lông mày Yuki hơi nhíu, cất tiếng lặp lại câu hỏi.

- Cô ổn không?

- Hở?... À, ô... ổn. Tôi ổn.

Đảo mắt một vòng như một sự tìm kiếm, Zina ậm à gật đầu y hệt con gà mổ thóc. Nhẹ thở dài một thượt, cô lững thững đi về khoảng không vô định phía trước, mang theo một tâm trạng vô cùng ảm đạm. Yuki bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, thường thì Zina rất hiếu động và tinh nghịch, cho dù có chuyện gì không vui, ít nhất cô còn cố gắng tươi cười , nhưng này đây lại lập là lập lờn giống người mất hồn, rồi lặng im như hến, đã vậy còn khoác lên mặt cái biểu cảm thăng trầm khó đoán. Cô gái mắt đen này, không giống Zina của ngày xưa nữa rồi. Rốt cuộc nửa năm qua, cô đã làm gì? Ở đâu? Đã rời khỏi trường sao giờ lại đột ngột xuất hiện? Chả nhẽ, trong cô, còn tồn tại điều gì đó bí ẩn, không thể tiết lộ được?

Tầm ngâm dõi theo bóng lưng Zina dần khuất, Yuki xoa cằm kéo vạt áo bước lên dấu chân cô.

***

Tiết học của giáo sư Pagonda kết thúc bởi tiếng chuông báo hiệu giờ ăn trưa. Ôm tập giáo trình điều chế dộc dược chậm rãi tiến bước, đầu óc Zina không ngừng nghĩ về chàng trai đã cứu mạng cô ở đồng cỏ lau hôm bữa. Anh ta rất đẹp, cả đôi mắt và nụ cười ấy, gần như hằn sâu vào trí nhớ cô, khiến Zina không lúc nào là không nghĩ về anh.

Mơ màng cúi mặt vừa đi vừa suy tư, vai Zina va phải một nam sinh cao lớn. Cô lách người xin lỗi rối rít, nhưng, còn chưa kịp nhìn thấy dung mạo cậu ta, cậu đã đi mất từ khi nào chẳng biết.

Thở dài tự cốc vào đầu, Zina cố gắng dẹp ngay mớ hỗn loạn trong lối suy nghĩ qua một bên, hai môi mím chặt an ủi bản thân, song cũng nhún vai hướng lối đại sảnh đường đi tới.

Bóng cô vừa khuất khỏi khuôn viên dãy lớp học, phía sau chiếc cột đá khổng lồ cao to sừng sững, bỗng bước ra một chàng trai tuyệt đẹp như tranh, khuôn mặt ẩn dật nhờ chiếc mũ áo choàng phù thủy đen xịt, chỉ để lộ đôi tròng mắt đot quắc, sáng rục cùng nụ cười nửa miệng ngạo nghễ hiếu thắng.

- Zina Miyano. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.ư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net