Chương 37: Quá Khứ Của Rei (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày xửa ngày xưa, trên một vùng thảo nguyên rộng lớn nằm ngoài phía thị trấn Osaka thuộc Nhật Bản, có hai mẹ con nhà nọ sống chung với nhau. Người con trai hết sức yêu thương mẹ mình, ngay từ năm lên tám, cậu đã học cách tự làm lụng để kiếm tiền phụ bà. Năm tháng dần trôi đi, mang theo tuổi thanh xuân của mẹ cậu, năm cậu tròn mười bảy, bà đột ngột lâm bệnh nặng. Cuộc sống gia đình ngày một khó khăn nghèo túng, thời đại nổi lên những tay cầm quyền cay nghiệt, nắm gạo cậu chắt từng giọt mồ hôi kiếm ra lại bị đám tham quan địa chủ moi móc. Tới khi sức khỏe đã đạt giới hạn chịu đựng, nhà cũng chẳng còn lấy một bát cháo, mẹ cậu bé đành nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời. Ngôi nhà nhỏ bị tịch thu không lí do, cậu bé tội nghiệp phải lang thang khắp đầu đường cuối xóm, bụng đói cồn cào. Hai ngày qua đi mà không có cái ăn vào miệng, cậu rong ruổi khắp thảo nguyên xanh mướt, nhìn ngắm phong cảnh chốn trần tục lần cuối, rồi dần dần lịm vào giấc ngủ sâu ... như mẹ cậu.

***
Xế chiều nhuộm đỏ nền trời, Rei gấp bản đồ chỉ về hướng Tây.

- Mọi người dừng chân nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta hẵng lên đường, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm, nếu tiếp tục đi tất cả sẽ chết vì kiệt sức đấy.

Yuki chăm chú xem la bàn trong tay, sắc mặt thờ ơ như không nghe thấy Rei nói. Haru suy ngẫm đôi lát, rồi cũng gật đầu đồng ý với Rei. Nhóm Zina chọn một gốc cây lớn làm chỗ qua đêm, Haru phất tay tạo ra một nhúm lửa vừa đủ để mọi người cùng sưởi ấm.

Màn đêm buông xuống, nhấn chìm cả khu rừng vào khoảng không âm u tĩnh mịch. Tiếng sói hú văng vẳng ở đâu đó, dàn nhạc giao hưởng do lũ côn trùng xướng lên ngày một lớn dần. Tất cả tựa bức tranh kinh dị cổ điển, toát ra vẻ kì bí đến lạnh sống lưng.

Rei ngồi dựa vô thân cây, khuôn mặt đẹp trai tới hoàn hảo lâu lâu lại ngước nhìn trời, đáy mắt ẩn hiện vài tia buồn man mác, chẳng ai để tâm đến cậu, trông cậu bây giờ, thật cô độc và lạc lõng.

Ngoại trừ anh cả nhà Ichiro, mọi người hầu như đã ngủ hết. Nửa đêm canh ba, Zina choàng giật tỉnh, lồng ngực bên trái nhói đau lạ thường, cảm giác như tim bị ai bóp mạnh, mơ hồ giống hệt lửa đốt. Thở nhẹ kéo áo choàng đắp lên người, cô tự trấn an bản thân bằng câu thần chú xoa dịu, nhưng mà quả tim vẫn đau nhức không ngớt.

Ngoái đầu sang đám người trong đàn ngủ say, Rei thoáng sững khi bắt gặp nét mặt túa mồ hôi hột ở Zina. Chần chừ một lát, cậu khoát áo đứng dậy lại gần cô.

- Bạn ổn chứ? - Rei lên tiếng, bàn tay toan đặt lên vai Zina khẽ khựng lại.

Vầng trăng khuyết nhỏ sau gáy Zina đang phát sáng. Mái tóc nâu mỏng manh rủ hờ hai vai. Zina quay đầu nhìn Rei, đồng tử rung rinh một gợn bất ngờ.

Dấu đi vẻ mặt ngạc nhiên, Rei mỉm cười ngồi cạnh cô.

- Bạn không khỏe sao? - Lại một lần nữa cậu cất giọng hỏi.

Zina gắng cắn răng gượng cười, hơi thở ngày càng gấp gáp, đến khi cơn đau bùng lên dữ dội, cô vô thức đưa tay nắm chặt ống tay áo Rei, đôi môi trắng bệch mấp máy.

- G... giúp ...tôi ...ôi...

Rei cau mày, dìu cô ngồi tựa vào mình, miệng thì thầm vài câu thần chú nào đó. Có vẻ Zina bị đau ở đâu đấy, tình hình cậu cũng chẳng rõ, trong cơ thể cô không có bùa ếm, nội tạng tất cả đều ổn. Cớ sao lại đau đớn như vậy? Mọi câu thần chú chữa trị của cậu không có tác dụng với cô, thậm chí nó còn phản hồi ngược vào tâm mạch chính trong máu. Nếu cứ tiếp tục thế này, cả cậu và cô sẽ cùng gặp nguy hiểm.

Zina quằn quại tới găm móng tay vào da thịt Rei, đôi mắt đen láy bật ra tia gào thét cùng cực. Rei nắm chặt quả đấm, thầm rủa trong tiềm thức.

Chết tiệt! Rốt cuộc cô ta bị cái khỉ gì không biết. Năng lượng ánh sáng của cậu rất hạn chế, cậu không thể dùng nó giúp cô, nhưng nếu cậu triệu hồi năng lực bóng tối của Darka bên trong mình, có lẽ may ra sẽ cứu được Zina.

Bầu trời bỗng dưng nổi gió, bàn tay phải Rei đỡ lưng Zina, phía tay trái tập trung hợp nhất năng lượng, khi bóng tối nuốt trọn màn đêm, che đi mặt trăng sáng giữa khu rừng, cũng là lúc binh đoàn địa ngục hành động. Những hồn ma mờ ảo chui lên từ mặt đất tấn công bất ngờ, mọi người trong nhóm bàng hoàng bừng tỉnh. Rei lập tự tạo màng bảo vệ Zina, song thu hồi sức mạnh bóng tối, phối hợp cùng đồng đội chiến đấu với lũ quái vật bóng đêm.

Haru bật dậy sau tiếng nổ lớn bên tai, đám hồn ma dữ dội cào cấu, nhóm cậu thiệt hại hai người, cậu nhanh chóng dùng lửa thiêu đốt không khí, một chiêu quét sạch đám oan hồn. Nhà Ichiro thiết lập kết giới, điểm danh lại số thành viên còn lại. Zina gượng tỉnh sau cơn đau tê tái, chẳng hiểu sao tim cô bị co thắt đột ngột, mặc dù đã dùng rất nhiều câu thần chú chữa trị, nhưng hầu hết chúng chỉ giảm nhẹ cơn đau. Zina không biết đã có chuyện gì xảy ra khi cô bất tỉnh, toàn đội mất đi hai người, các thành viên còn lại trong nhóm trông có vẻ rất mệt mỏi.

Khụy gối xuống chỗ Zina, Rei mỉm cười dịu dàng, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô.

- Bạn tỉnh rồi sao? - Bề ngoài Rei luôn tỏ ra quan tâm Zina, nhưng thực chất cậu đang cố gắng hút sạch tà khí ếm trong cô khi cậu giúp cô chữa thương.

Haru ngồi tựa dưới gốc cây dưỡng sức, ánh mắt khẽ liếc qua Zina, tình cờ lại bắt gặp cảnh Rei tình tứ. Toan đứng lên đi về phía cô, bỗng cánh tay Haru chợt bị giữ chặt. Cậu quay đầu, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Yuki bất ngờ xuất hiện. Ghé sát tai Haru, Yuki thì thầm trong họng.

- Là thuộc hạ của Darka, chúng mai phục bên khe suối đi vào làng phù thủy. Chướng khí rất mạnh. Tôi nghĩ bọn chúng nhằm vào gươm ánh sáng.

Haru bần thần trong vô thức, bàn tay tỏa khói sượng co nhẹ. Phải rồi, trong suốt trận chiến ban nãy, Haru không hề thấy bóng dáng Yuki, thì ra là cậu ta đi do thám địa hình xung quanh.

Nếu đúng như lời Yuki nói, chắc chắn mục tiêu của lũ Darka lần này là gươm ánh sáng, hoặc hoàng tử pháp thuật Yuki Tsutoshi, hoặc tứ hộ pháp bọn cậu.

Trận chiến khốc liệt sắp tới, xem ra muốn tránh cũng không được.

Đối mặt với cái nhìn băng giá ở Yuki, Haru lạnh lùng không kém, lãnh cảm cất giọng.

- Bao nhiêu tất cả?

- Rất nhiều. - Yuki nhếch môi dứt khoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net