Chương 39.3: Động Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ đột nhập nằm bất động. Rei phì phò nhìn thẳng vào mắt người nằm bên dưới. Đôi mắt đen láy sáng rực như hai viên pha lê trong suốt, khẽ chớp chớp linh động giữa đêm đen. 
Gắng chút sức lực cuối cùng trước khi ý thức mất hẳn, Rei yếu ớt vung tay, cả căn phòng tối om bỗng chốc sáng rực, cậu cúi nhìn thân ảnh đang bị mình khống chế, đồng tử hoa lên rồi mờ dần. Chưa kịp bàng hoàng về sự xuất hiện đột ngột của cô gái nằm dưới mình, Rei đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.

***
Chật vật khiêng gã con trai cao hơn mình tới một cái đầu, Zina chống tay bên mạng sườn hì hục thở, toàn thân cũng ê ẩm vì cú vật ngã bất ngờ không lường của Rei. Cậu ta ác thiệt đấy. Đúng là làm ơn mắc oán, nghĩ Rei chảy nhiều máu như vậy sẽ nguy hiểm, nên Zina mới liều lĩnh xông vô ký túc xá nam hòng giúp đỡ cậu. Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng, tay lần mò công tắc điện thì bất thình lình bị Rei tưởng trộm, lao ra toan đập cho một trận. May mắn thay, cậu ta sức tàn lực kiệt, chỉ vật cô ngã đập lưng lên sàn nhà, tuy có đau chút chút, nhưng ít nhiều, không phải đổ máu.

Thở dài liếc Rei bất động trên giường, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đỏ phân nửa, Zina hơi hoang mang. Đột ngột, cậu cong người ho sặc sụa, khóe miệng han rỉ lốm đốm huyết đen.

Hoảng sợ vỗ lưng cho Rei, Zina lo lắng không biết nên làm gì. Bất chợt, cửa phòng ký túc xá Rei bật mở, bước vào là thân ảnh chàng trai tóc tím với khuôn mặt lạnh giá như băng. Không mang áo choàng giống các phù thủy khác, Honso chỉ bận một chiếc áo khuy dài màu trắng, đường nét hoa văn nom na ná phong cách Trung Hoa.

Nhận ra đấy là vị tiền bối hay đi cùng cô Nami, ngay lập tức Zina đứng hình, cơ mặt hiện chút âu lo. Hết nhìn Rei thoi thóp trên giường, Zina lại dè dặt ngó người con trai lạnh lùng đối diện.

Không đợi cô lên tiếng, Honso liền rảo bước về phía giường Rei, bàn tay trắng trẻo nhẹ đặt bên trên ngực cậu.

- Cậu ta bị trúng độc khí, chất độc đã lan rộng khắp cơ thể. Nếu dùng phép thuật không sẽ rất khó cứu, ta cần một ít dược liệu để đẩy chất độc ra ngoài. Cháu biết làm chứ?

Đánh thức Zina chết lâm sàng nãy giờ bằng chất giọng băng lãnh trầm trầm, Honso vẫn không rời mắt khỏi việc ngăn độc phát tác thêm.

Giật mình ú a ú ớ, Zina gật gù như gà mổ thóc, song chạy vọt về phía nhà kính, tìm những nguyên liệu cần thiết để điều chế thuốc.

Bình tĩnh lại nào Zina.

Tự trấn an bản thân đang bất ổn, Zina hít sâu lục lọi mấy ngăn kéo trí nhớ. Nguyên liệu làm thuốc đẩy độc, bao gồm tổ hợp các loại lá bảy đường gân, nơi duy nhất có trồng loại lá này, là khu nhà kính phía tây. Phóng như bay về hướng tây Witchcraft, Zina mau chóng thu thập đủ mười loại lá bảy đường gân nhiều màu sắc, sau đó men theo lối lên khu thí nghiệm, lục đục đống nồi niêu xoong chảo bắt đầu điều chế.

***
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, sắc mặt tái nhợt của Rei dần dần lấy lại vẻ hồng hào, tuy thân thể còn suy nhược, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng sẽ mau khỏi bệnh. Trước khi ra khỏi phòng, Honso quay người căn dặn Zina.

- Băng bó vết thương cho cậu ta, đừng để máu nhiễm trùng. Ta có đặt lọ thuốc thoa trên bàn, cháu dùng nước nóng rửa qua rồi rắc đều thuốc lên đấy.

Chăm chú như nghe lời bác sĩ dặn dò, Zina lễ phép cúi chào hành lễ, rồi bắc ấm đun ít nước nóng.

Ngồi nhìn chăm chăm vào vết thương ẩn sau lớp áo sơ mi đỏ thẩm, Zina thoáng ngại ngùng.

Chết thật, cậu ta là con trai, việc cô tự yd vào ký túc xá nam đã là điều tối kị, bây giờ còn phải chăm sóc cái vết thương gê rợn kia, làm sao cô có thể.

Tiếng ấm nước sôi sùng sục. Zina thoảng giật, đứng dậy chuẩn bị thau chậu và dụng cụ y tế.

Nhìn gương mặt mỹ nam đang say giấc ngủ, vầng trán có chút cau có, khóe mắt lâu lâu còn động đậy, tưởng như gặp ác mộng mà muốn tỉnh. Khẽ đưa tay vuốt nhẹ bờ trán rộng, Zina dịu dàng nhoẻn miệng cười, ký ức ở rừng cấm chợt mập mờ ùa về, cái đêm cô sống dở chết dở bởi chứng đau tim bất thường, nguy hiểm rình rập bên ven dòng suối, tất cả đều có sự che chắn và bảo vệ của Rei. Không hiểu tại sao cậu lại làm vậy, nhưng trong lòng Zina thật sự rất biết ơn Rei. Nay cậu gặp nạn, một thân một mình kìm nén nỗi đau. Là người chịu ơn Rei, Zina cô không thể trơ mắt đứng ngoài nhìn.

Thở hắt ra một tiếng, bàn tay Zina nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo nhỏ, động tác vô cùng cẩn thận, tâm tình không muốn để cậu đau. Từ tốn dùng khăn bông rửa sạch vết thương, Zina tỉ mỉ làm theo hướng dẫn của Honso, rãi đều thứ bột trắng lấp lánh trong lọ sứ tinh sảo.

Bất giác mày Rei khẽ chau, Zina hơi hoảng, nhưng rồi cố gắng nhẹ tay hơn. Hoàn thành các bước sơ cứu, cô trãi tấm băng trắng tinh, thoa lên chút dược giảm đau, song vòng tay quấn quanh ngực cậu. Phải nói khâu cuối cùng là khâu khó nhất, Zina không thể nhấc Rei lên để cuốn băng, lại càng không muốn làm cậu đau. Bối rối trầm ngâm suy ngẫm, bóng đèn trong đầu cô bỗng bật sáng. Dùng phép thuật. Đúng rồi, cô là phù thủy, bữa trước từng học vài câu thần chú nâng đồ vật, bây giờ thử áp dụng luôn, không khéo lại có tác dụng.

Nghĩ là làm, ngay lập tức, Zina lùi xa chiếc giường ba bước, bàn tay nhẹ nhàng nâng lên cao, uyển chuyển vung tròn trong không khí, đồng tử đen ánh lên nét tập trung độ. Khả năng vận dụng và tiếp thu sức mạnh của Zina cực kỳ nhanh nhạy, trong tích tắc, cô đã hoàn tất bước băng bó cuối cùng.

Đắp chăn cẩn thận cho Rei, Zina dọn dẹp đống "chiến trường", chốt then khóa cửa, song trở về khu ký túc của học viên nữ.

***
Màn đêm nhẹ buông xuống, Rei bình tâm ngủ một giấc thật ngon. Kể từ lúc nắm chặt cây lưỡi liềm, khoác lên mình bộ áo choàng đen vương mùi tử khí, chưa bao giờ cậu chìm vào giấc mộng một cách thanh thản. Hơn cả thế, trong cơn mơ mờ ảo, cậu thấy mẹ, thấy ngôi nhà nhỏ đơn sơ, và cảm nhận được từng ngọn gió mơn man nhẹ lướt trên vùng thảo nguyên bao la rộng lớn. Điều này khiến Rei khẽ cười, cười dịu dàng trong giấc ngủ, cảm giác rất mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net