Chương 42.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đại ưng bạc phếch bay lượn vòng vòng trên bầu trời Tokyo, cất tiếng kêu kéc kéc não nề như thanh âm cái chết. Hạ cánh giữa khu nghĩa địa tọa lạc gần ngoại ô thành phố, đại ưng rũ cánh sau trận mưa rào vật vã, cuống họng ngậm chặt một chiếc nhẫn nâu tí ti, đôi mắt sắc nhọn nham hiểm nhìn xa xăm ra khoảng không rộng lớn chi chít bia mộ lụp xụp trước mặt.

Death ung dung bước qua những hộp sọ vương vãi dưới đất, toàn phân u mịch ẩn hiện lớp tử khí bức người. Kéo chiếc áo choàng đen kịt che kín khuôn mặt nanh vuốt ma mị, hắn nhẹ nhàng đưa tay hứng trọn con đại ưng lông lá vừa đáp xuống từ nền trời xám xịt sắc mây. Vuốt ve nó như một cách nuông chiều dịu dàng, Death vênh mày ngắm nghía chiếc nhẫn nâu tanh nồng mùi phù thủy.

Xem ra địa bàn của hắn lại sắp có khách ghé thăm. Thật là hân hạnh.

***

Nhìn ông trời trút mưa không khoan nhượng mà đáy lòng Zina tăng thêm vài phần cô tịch. Kể từ lúc tiêu diệt ba trong bốn tên thuộc bộ tứ địa ngục, cô cảm thấy tâm lý mình bỗng trở nên rối bời cực độ. Một chút khó hiểu pha lẫn tò mò ngấm vào tâm trí Zina, cô mơ hồ gắn ghép từng mảnh giấy quá khứ lại làm một.

Đầu tiên là Haru, bình thường cậu ta khá ghét xen vào chuyện người khác, đặc biệt con gái thì càng không. Ấy thế mà lúc cô quả quyết đòi tham gia ứng chiến, Haru liền nổi nóng chiến tranh lạnh với cô. Tại sao chứ? Cậu ta đâu phải người yêu của cô.

Thứ hai là Rei, rõ ràng quan hệ giữa cậu và Yuki không được tốt, nhưng đến cuối cùng cậu ta lại giúp Yuki trừ khử lũ bộ tứ, vả lại, năng lực của Rei đâu mạnh, lí do gì cậu dám mang tính mạng ra giao phó cùng Yuki?

Người còn lại chính là Yuki, một kẻ hâm hâm dở dở, khi nào cũng chưng ra bộ mặt gây nổi da gà cho mọi người xung quanh, khả năng chiến đấu của Yuki tuy hơn các học viên khác một chút, nhưng việc cậu hạ Poison dễ như bóc vỏ trứng là điều vô cùng bất bình thường. Hơn hết, vì sao cậu lại ra tay giết Poison? Việc tiêu diệt bộ tứ không phải chỉ giao cho nhóm hộ pháp, Zina và hoàng tử pháp thuật thôi ư?

Trời ạ, nhiều điều đáng nghi vấn quá, đầu Zina cô như muốn nổ tung lên rồi đây này.
Mái hiên rợp ngói ố vàng lác đác tiếng lộp độp mưa rơi, phòng bệnh xá yên tĩnh như bức tranh cổ điển phương tây nhuốm màu huyền bí lặng lẽ chứa đựng hai con người đang an yên cùng suy nghĩ vẩn vơ.

Liếc trộm khuôn mặt khả ái thơ thẩn ngồi bó gối trên giường bệnh trắng toát, đồng tử đung đưa ngắm mưa rơi ngoài thềm, Rei tròn mắt ngơ ngác tựa muốn nắm bắt cảm xúc của Zina. Cậu và cô chỉ cách nhau một chiếc giường, Rei vừa ngủ một giấc khá dài sau khi băng bó và xử lý vết thương, thuốc giảm đau khiến thần kinh cậu hơi chếnh choáng, có lẽ vậy nên cậu mới thấy Zina lúc này đẹp lộng lẫy một cạc lạ kì. Rời khỏi giường bệnh đến gần Zina, Rei chầm chậm bước đi không một tiếng động, mãi tới lúc cậu thủ thỉ cất giọng, cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ mới giật mình lao ra mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, ngơ ngẩn trố mắt nhìn cậu.

- R... Rei ...cậu dậy rồi sao?

- Ừm. - Rei lạnh lùng trả lời, đôi chân dừng lại cạnh vị trí Zina ngồi, cái đầu nghiêng nghiêng ngắm mưa, phút chốc lòng bỗng xao động.

Zina hiểu ý liền xịch ra một chút, bàn tay vô thức đỡ Rei ngồi. Mớ băng gạc trên tay cậu vẫn còn khá nhức, ám khí hắc ám đúng là không tầm thường. Ngồi xuống bên Zina, Rei im lặng cùng cô thưởng mưa tí tách, không gian cô tịch thoáng mùi hàn khí, bất giác cậu khẽ liếc qua cô, tâm tình chợt xốn xang lạ kỳ.

- Tại sao em lại buồn như vậy? - Âm thầm và trầm mặc, Rei khẽ lên tiếng.

Zina ngạc nhiên quay sang cậu, khóe môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng rồi bàn tay cô di lên bàn dụng cụ y tế, nhặt ra một chiếc băng cá nhân, lột vỏ, song mỉm cười nhìn cậu, rẽ chủ đề chuyện qua một hướng mới.

- Cổ cậu chảy máu kìa.

Rei bất ngờ, sờ thử lên vòm cổ rắn chắc. Đúng là có vết máu, hơi đau. Hình như là vết móng tay Dest cắm vô lúc chiến đấu, tên quỷ quyệt đó mang theo độc ngấm vào cơ thể cậu, đấy chính là nguyên nhân khiến vết thương không đóng vẩy. May thay Zina để ý, nếu không chắc cậu sẽ bị vết cắm nhỏ bé này lấy mạng tự lúc nào chẳng hay.

Bằng một động tác nhướn mình uyển chuyển, Zina chăm chú tập trung nhìn các vết hằn li ti máu ở cổ Rei, cẩn thận dán miếng băng cá nhân kín khắp vết máu, yếm tạm trên đó một câu thần chú thanh tẩy.

Bất giác, Rei nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, khuôn mặt sắc cạnh mơ hồ cách mặt cô chỉ chừng vài xen ti mét. Zina chết lặng khi cảm nhận hơi thở nhè nhẹ của Rei phả lên chóp mũi, cậu di chuyển ánh mắt đỏ dịu theo lối mê hoặc nhất, hàng mi cong dày dần dần kéo sụp. Cậu nhìn cô say đắm, đem cả tâm tình lẫn cảm xúc hòa vào làm một. Đột ngột, cậu thì thào, đáy mắt cơ hồ lấp lánh tia buồn bã.

- Xin lỗi vì đã làm em tổn thương.

Zina ngơ ngác không hiểu câu nói của cậu hàm chứa ý gì. Bất chợt, Rei đưa một tay chạm nhẹ má Zina, cả người cậu ngả xuống, thấp dần. Đến khi khoảng cách giữa làn môi và làn môi chỉ còn là một con số 0 tròn trĩnh, Rei dịu dàng đặt nhẹ một nụ hôn lên bờ môi mềm mại của Zina.

Sấm rạch ngang bầu trời, khí quyển ngập hơi nước. Từng hạt mưa nặng trĩu rơi lốp đốp trên mái nhà.

Zina trợn mắt kinh hoàng trước sự việc đang xảy ra với bản thân. Không chút đắn đo và suy nghĩ, Rei hoàn toàn mất đi kiểm soát. Đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay ưu ái nâng chiếc cằm thon nhọn của Zina, giữa cậu và cô đã hình thành một kiểu hôn phớt nhẹ nồng nàn Pháp, không mãnh liệt, không vội vã, tất cả những gì Rei tặng Zina lúc này là sự dịu ngọt ngấm tận vào tim.

Zina chưa hôn bao giờ, cảm giác hôn cũng chưa từng nếm trải. Ấy vậy mà hôm nay, chỉ vì một phút lơ là, cô đã để Rei cướp mất nụ hôn đầu đời đó.

Giật mình thức tỉnh khỏi cơn chếnh choáng, Zina sợ hãi tránh xa Rei vài bước. Một cảm giác thương tổn sâu sắc bén gọt vào tim xuất hiện, Zina tuyệt đối không lại gần Rei mặc cho cậu có khuyên can hay xin lỗi vì hành động thất lễ vừa rồi.

Kẻ tiếm người lùi trong gang tấc, bất giác Rei vô tình chạm phải tay vào bả vai Zina, trấn động tâm lý khiến bản năng cô trỗi dậy. Ngồi thụp xuống vòng tay ôm lấy mình, Zina hoảng sợ khóc thét lên, tiếng gào như xuyên thủng bầu khí quyển, xé toạc màn chớp sáng, hòa lạc cùng điệu mưa, và rơi rớt khắp ngõ nghách trường phù thủy Witchcraft.

Trong khi đó, linh cảm Yuki bỗng giật nảy liên tục, đến khi âm thanh chói lọi kia lọt vào màng nhĩ, cậu mới thu hồi bàn tay hứng mưa nhỏ nước ôm theo chiếc áo choàng lông cáo trắng tinh, nhanh chân lần theo dấu vết tiếng thét vọng lại.

Haru đụng độ Yuki ngay trước hành lang vào khu nhà y tế, cả hai chẳng nói chẳng rằng mà chỉ cùng nhau đồng bước tiến về phía cánh cửa phòng bệnh xá. Nhíu mày nhớ tới Zina, Yuki thầm rủa chính bản thân vô dụng, rõ ràng biết Rei không phải hạng người tốt, vậy mà vẫn thản nhiên để Zina đi với hắn.

Không một chút nương nể, Haru mạnh chân đạp bung chốt cửa phòng y tế, Yuki hơi khựng, lại nheo mắt tìm bóng hình Zina.

Nhìn cô gái nhỏ sợ hãi co rúm dưới góc tường, thút thít giọng đáng thương, Haru tức giận nắm cổ áo Rei với cơn thịnh nộ rừng rực bão lửa. Một cú đấm giáng trời hạ tọa trên gương mặt điển trai của kẻ giả mạo kia, Rei ngã lăn xuống đất, bắp tay rướm máu đỏ, một bên má sưng vù bỏng rát. Cơn giận dữ bất ngờ Haru mang đến làm Rei không kịp trở mình, lồm cồm vực dậy liếc Haru, Rei khinh bỉ nhếch mép cười, nụ cười chua chát tới đủ uy lực phá hủy mọi xúc cảm ngọt ngào khi Rei đặt môi mình lên môi Zina.

Cái niềm tin ngốc nghếch vào tình yêu vĩnh cửu tưởng chừng như sẽ được đền đáp của Rei hoàn toàn sụp đổ sau sự xa lánh và thái độ chán ghét của Zina đối với cậu. Cậu đã yêu Zina, một tình yêu mà bất cứ sứ giả địa ngục nào cũng không được phép phạm đến, cậu phá bỏ quy luật, từ giã thân phận và phẩm tước chỉ vì muốn yêu cô ở kiếp này. Thế nhưng, đổi lại tất cả lòng nhiệt thành và sự cao cả ấy, trong con tim Zina không hề có chỗ cho hình bóng cậu, dù là một góc phần nhỏ nhoi.

Ngó cái bản mặt trơ tráo khinh người mà Rei hướng về cậu, máu nóng Haru ngày một tràn ra ngoài danh giới giữa bản năng và nhận thức, mắt cậu đỏ rực, hằn nhiều vạch li ti gân guốc.

Trận cuồng phong của hỏa thần Haru sẽ không ngừng lại nếu Zina không nhanh chóng lao vào ôm lấy cậu. Ngay lập tức, ánh mắt rực lửa của Haru dịu dần, đôi tay cuộn chặt cũng nới lỏng ra, cậu cúi gằm mặt dìu cô bỏ đi, mái tóc hung đỏ rối xù hiu hiu gió thổi, giây phút cả hai lướt ngang Yuki, Zina vẫn bần thần run lẩy bẩy, tâm thức chỉ tiếp nhận và cho phép hình ảnh Haru tồn tại độc lập.

Nheo mày nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn dựa dẫm vào thân hình Haru, Yuki khó chịu quay qua liếc Rei bằng thái độ chán ghét.

- Thằng khốn, tao đã cảnh cáo mày tránh xa cô ấy ra rồi mà. - Gầm lên với sự tức giận thầm kín, đồng tử Yuki chuyển đỏ theo sợi dây cảm xúc.

Rei đứng dậy ngồi vật trên giường, khóe môi nở nụ cười cay đắng. Zina, thì ra cả hai người ấy cũng yêu cô. Đúng là cậu đã quá ảo tưởng về tình cảm của mọi sinh vật sống mà quên mất rằng mình đã chết. Cậu không phải người, không phải phù thủy, trên thực tế, nếu không có thân phận sứ giả địa ngục, Rei cậu đến cuối cùng chỉ là một hồn ma, một hồn ma cô đơn lạc lõng giữa chốn nhân gian lắm chuyện đời này.

Yêu ư? Cậu có quyền được yêu?

- Tên tóc đỏ đấm tôi rồi đấy, cậu còn muốn đánh thêm sao? - Bất cần tựa người vào thành giường thở hổn hển, Rei cười nhạt nhắm hờ mắt.

Yuki bức bối nghiền nát chiếc áo choàng lông cáo trong tay, nhìn dáng vẻ tàn tạ của Rei khinh bạc. Hắn yêu Zina, cậu biết, chỉ là Yuki không lường trước hắn sẽ làm cô sợ hãi. Xem ra sau sự việc lần này, ít nhiều Zina sẽ giữ khoảng cách với Rei. Yuki nhìn ra sự mỏi mệt của Rei từ hơi thở cực nhọc, có vẻ hắn đã không còn hy vọng về vọng tưởng một tình yêu được đền đáp. Zina bỏ đi rồi, cô không chọn hắn.

Nhưng riêng Yuki, cho dù cô có chọn hay không chọn cậu, cậu tuyệt đối không để cô thoát khỏi vòng tay mình. Bất cứ kẻ nào muốn cướp cô từ cậu, cậu nhất định sẽ cán nát kẻ đó.

Quay lưng bỏ lại mình Rei trong căn phòng vắng lặng, Yuki bật tay biến mất giữa không khí.

***

Trời quang mây tạnh, mặt trăng đủng đỉnh ló rạng sau từng cụm mây phớt đen đọng nước, ánh trăng ngày càng tròn vành vạch, sáng rực trên nền trời hoa nhung xanh thẳm.

Haru rót cho Zina cốc nước, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống bệ hồ chứa nước Witchcraft, âm thầm bước chân hướng về cây anh đào xanh lá, nhìn vầng trăng sáng trong nỗi buồn man mác.

Zina tỉnh táo dõi theo cậu. Nụ hôn khi nãy thực sự khiến cô hơi mất bình tĩnh, nhờ có Haru bên cạnh, nên giờ đây cô mới an yên thở phào.

Đặt bàn tay sưng đỏ áp lên thân cây anh đào sần sùi, Haru cụp mi thở dài não nề ra tương tư thầm giấu. Cảm giác có một chiếc giáo nhọn đâm trực diện vào tim đau điếng, Haru co dần bàn tay cuộn lại, nắm chặt thành quả đấm. Bất chợt, cậu quay sang cô mặt đối mặt, ánh mắt hằn lên vài tia máu nhỏ.

Zina trầm lặng né tránh cái nhìn đó. Bỗng chốc Haru quát thét lên, như một sự vỡ tan của cảm tính.

- Nhìn tôi đi Zina. Tôi yêu em. Yêu em đến phát điên lên được.

Lần cuối cùng cậu thấy Zina nhỏ nước mắt, trái tim cậu như muốn nổ tung, cả đời này cậu chỉ muốn bảo vệ và che chở cô trong tình yêu của cậu. Nhưng Zina chưa bao giờ hiểu được tình cảm ấy, cô mãi mãi chỉ coi cậu là bạn, một người bạn thân không hơn không kém. Dù biết yêu cô sẽ đau khổ, yêu cô sẽ mệt nhọc, nhưng Haru cậu vẫn bất chấp tất cả nhảy vào cái hố do cậu tự đào ra. Và giờ đây, Zina chỉ ngồi đó, im lặng và gượng cười đắng chát.

Buồn bã nhìn Zina trong tuyệt vọng, Haru đảo gót bước chân rời khỏi phạm vi cô tồn tại. Cho dù cô không nói ra, cậu cũng đoán trước câu trả lời của cô là gì.

Là xin lỗi Haru cậu, đúng chứ?

Yuki thoắt hiện bên hồ chứa nước. Zina lơ đãng nhìn lên bầu trời. Tiến đến trước mặt cô, cậu quỳ xuống một gối, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành dịu dàng.

Mỉm cười ngắm khuôn mặt tuấn mỹ của Yuki đối diện, Zina chạm nhẹ tay lên bờ môi hồng phấn nhỏ nhắn. Cảm giác hôn khi đó, chẳng ngọt ngào như kẹo, không hồi hộp run rẩy, mọi thứ lúc đấy, chỉ đơn thuần như không có nụ hôn nào.

Bắt lấy bàn tay chạm trên môi Zina tựa một phản xạ, Yuki nhẹ lướt đều các đầu ngón tay lên làn môi chẻ dọc của mình, rồi thật dịu dàng, cậu lại miết chúng lên đôi môi anh đào hồng thắm nơi cô. Không cần quan tâm tới thái độ ngạc nhiên thoảng thốt Zina dành cho mình, Yuki thì thầm tuyên bố.

- Là phép hoán đổi đó. Từ giờ nụ hôn đó sẽ là của tôi.

Trái tim Zina đập hụt một nhịp, cô run run đặt tay lên môi mình lần nữa. Cảm giác kỳ lạ này, gọi là hôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net