Chương 43.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin pháp sư bóng tối đã tiến sát ranh giới phía Tây vương quốc mau chóng lan khắp điện hoàng gia. Giao lại chính sự và nữ hoàng cho hoàng tử Yuki lo liệu, đức vua không quên dặn dò thầy phù thủy Honso giúp đỡ phò tá. Quân đội tinh nhuệ dưới sự chỉ huy của Riuzo tài giỏi, hừng hực khí thế chiến đấu, chuẩn bị hành quân ra chiến trận.
Tháp chuông hoàng điện đổ âm lớn, từng tốp lính mặc giáp phục tráng bạc đồng đều cưỡi chuổi hướng phía tây mà bay, dẫn đầu là nhà vua oai phong quyền thế, toàn thân ánh vàng kim sa, tay cầm quyền trượng chân châu lấp lánh. Binh đoàn khởi hành khi ánh dương vừa khuất núi, bóng hoàng hôn rưới nhạt bầu trời như lớp mật ong mịn màng ấm áp.

Để mặc gió cuốn bay tà áo choàng lông trắng phần phật trên vai, Yuki lãnh đạm thả cái nhìn xanh ngọc nhàn nhạt ra phía xa xa chân trời, bóng dáng cô gái nhỏ mỉm cười lấp ló sau những rạng mây đen như gây mê trái tim cậu. Yuki khẽ cười buồn bã, toàn thân vẫn bất động trong ánh chiều tàn đang tắt. Bất giác, đồng tử cậu đổi màu, khóe môi bình lặng nhếch lên nét khinh thường cợt nhả.

Haru thở dài tựa lưng vào cột đá cẩm thạch lớn tối màu, mái tóc hung đỏ khẽ khàng bị gió mạnh bới tung. Khoanh hai tay trước ngực khoe ra đôi mắt mang vẻ bất cần, cậu lạnh nhạt lên tiếng.

- Cậu vẫn như xưa nhỉ, hoàng tử Aries. Chả có chút gì hài hước.

- Người bận rộn như cậu mà cũng có thời gian đến chọc tôi sao? - Yuki nhướn mày tỏ ý giễu cợt.

Ngay lập tức Haru liền cười khẩy, cả người bật nhẹ về phía trước, đôi tay ung dung giấu trong áo choàng đen xậm, tiến lại gần Yuki, ngửa cổ ngắm bầu trời lấp loáng ánh tinh tú chập chờn. Tên hoàng tử lạnh lùng này, hắn chẳng coi Haru cậu ra cái mống gì cả, tưởng từ chối Zina rồi đẩy cô qua cho cậu là xong ư? Hình như hắn quá xem thường cậu thì phải. Yuki nhường Zina cho cậu, cậu hiểu, nhưng nếu Yuki muốn dùng Zina làm món đồ chuộc lỗi, trả ơn cha mẹ cậu đã cứu hắn năm xưa, thì cậu ta càng xem thường tình cảm chân thành của Zina đối với cậu ta.

Khẽ khàng liếc mắt qua khuôn mặt lạnh băng nơi Yuki trầm tĩnh, Haru nhướn ngực thở dài, lẳng lặng thủ thỉ.

- Zina ... thực sự thích cậu đó, Yuki.

Một tia dao động xuất hiện dưới đáy mắt đỏ nhạt băng lãnh, nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, tia dao động đó hoàn toàn biến mất, trả lại đồng tử Yuki vẻ tĩnh lặng vốn có ban đầu.

- Tôi không quan tâm chuyện đó. - Yuki đáp trả mà ánh mắt vẫn phẳng lặng không di chuyển.

Haru nhíu mày, quay sang nhìn thẳng vào mắt Yuki, hỏa khí thoàn thoảng bùng phát.

- Cậu không quan tâm sao? - Khẽ hừ lạnh, Haru đột ngột nắm lấy cổ áo Yuki, nện mạnh vào gương mặt điển trai của cậu ta một cú dáng trời. - Cậu tìm kiếm cô ấy suốt mười lăm năm mà giờ lại bảo không quan tâm? Cậu thực biết giả vờ đó hoàng tử điện hạ à.

Bị đánh bất ngờ cộng thêm đòn ra không hề nhẹ, Yuki ngã vật xuống nền đất bụi bặm, khóe môi rỉ ra thứ chất lỏng vừa mặn vừa tanh, gò má cậu tím bầm như củ hành tím, xưng vù một cục đau rát. Nhếch mày nhìn Haru bằng ánh mắt lạnh giá, Yuki đưa tay quệt máu miệng, khinh bỉ thốt ra lời mỉa mai.

- Cậu là cái gì mà dám xen vào chuyện của tôi chứ? Cậu tưởng cậu làm vậy tôi sẽ rủ lòng thương, yêu mến cô gái đấy sao?

Lời Yuki nói ra như kim nhọn găm vào màng nhĩ, Haru ngẩng mặt khẩy cười một cái, song mím môi lao vào dáng thêm cho Yuki một quả đấm nảy lửa, điên cuồng quát lớn.

- Zina ... là con gái ruột của ngài quang tước Kaito Miyano. Cô ấy là người mà nữ hoàng cất công tìm kiếm bấy lâu nay, là hậu duệ ánh sáng Zina Miyano. Yuki Tsutoshi, cậu quên nhanh vậy sao?

Dứt lời, Haru nghiến răng phất áo choàng bỏ đi, mặc kệ thái độ bàng hoàng và ngơ ngẩn của Yuki khi Haru nói ra sự thật. Cơn cuồng phong không mời mà đến, táp mạnh lên thân hình tàn tạ nơi chàng trai áo choàng lông trắng đang nằm bất động dưới đất. Tự cười nhạo chính bản thân vì đã không sớm nhận ra thân phận của cô gái mắt đen quen thuộc ngày ấy, Yuki cuộn chặt nắm đấm, đứng bật dậy chạy về hướng dẫn đến tháp luyện tập của hộ pháp ánh sáng.

Zina Miyano, lần này cậu sẽ không để cô thoát khỏi tay cậu, dù có chết, cô cũng phải thuộc về Yuki Tsutoshi cậu.

***

Thư phòng le lói chút ánh sáng leo lét của cây nến trắng bệch giữa bàn, Honso điềm đạm lật qua từng trang sách ố vàng cũ kỹ, tròng mắt tím tĩnh lặng như nước hồ mùa thu khẽ lướt đều trên mỗi con chữ, gian phòng chìm lặng giữa bầu không khí lạnh lẽo. Âm thanh rót trà vang nhẹ nhưng không kém phần trong vắt, Chika điềm đạm đặt khẽ tách trà sang cho cha, vẻ mặt kính trọng không chút biểu cảm.

Nhấp một ngụm trà hoa cúc thanh ngọt, Honso ngước mắt nhìn cô con gái cả, nghiêm giọng.

- Chuyện của nữ hoàng con giải quyết đến đâu rồi?

Chika hơi giật mình, động tác uống trà nhanh nhã chợt khựng lại. Đôi mắt tím nửa vời toát lên nét buồn bã. Tâm trạng thay lời nói, vừa nhìn qua con gái, Honso đã đoán biết được phần nào câu trả lời. Độc nữ hoàng trúng không đơn giản là thường độc, nếu phải hy sinh Zina để cứu sống nữ hoàng, như vậy sẽ không công bằng với cô bé. Zina mới nhận lại gia đình không lâu, tình cảm của cô và hoàng tử cũng chưa thành, hơn hết tuổi Zina còn quá trẻ, cô còn rất nhiều tương lai tươi sáng trước mắt cần thực hiện. Nhưng, một khi nữ hoàng băng hà, cả vương quốc này sẽ chìm vào bóng tối mãi mãi, lịch sử năm xưa sẽ lập lại. Một người vì mọi người, hiện giờ Zina là người duy nhất có thể giải độc cho nữ hoàng Libra, nhưng nếu cô làm việc đó, cô sẽ phải đánh đổi tất cả, cho dù đó có là mạng sống.

Bình tâm suy nghĩ một hồi, Honso thở dài đè nén lương tâm đang liên hồi cắn rứt. Đã không còn lựa chọn nào khác, vậy cả Honso và nhà vua đành phải chạm vào phương án cuối cùng.

Uống nốt tách trà đã nguội, Honso gập sách để lên bàn, tấm lưng phẳng thản nhiên tựa vô nệm ghế quý tộc. Đan hai tay trên đầu gối bắt chéo, ngài cận tước thở dài nhìn Chika trầm mặc.

- Đi gọi Zina đến đây.

Chika thoáng ngẩn người, song liền hiểu ý đứng dậy cúi lưng, kính cẩn đáp.

- Vâng, thưa cha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net