Ngoại Truyện (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hana chào nữ hoàng bằng nụ cười tươi tắn nhất, đôi mắt đen láy quen thuộc khẽ ánh lên tia ngưỡng mộ tuyệt đẹp. Nữ hoàng Libra là người rất thân thiện, thay vì để cô ngồi xa mình hoặc dùng ngữ lệnh nói chuyện, bà lại dịu dàng nâng cô dậy, sai người chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ cho Hana, hỏi han cô đi đường có vất vả, hay mệt mỏi không? Cuối buổi trò chuyện, Libra tự tay tiễn cô ra đến ngoài điện linh lung trang hoàng lấp lánh.

Đợi khi bước chân cô gái nhỏ khuất sau khuôn viên phụ, nữ hoàng mới thở dài trưng ra ánh mắt đượm buồn khôn tả siết.

Xem ra, ông bà Miyano thực sự không muốn để Zina quay trở lại. Nhưng hai người họ đã chấp nhận cho Hana được vào cung, đồng nghĩa với chuyện họ đồng ý việc yêu đương của hai đứa nhỏ. Dù hộ pháp ánh sáng là Hana hay Zina, tương lai cũng sẽ không thay đổi, cô gái nhà Miyano đó trước sau gì đều là con dâu hoàng tộc Angela The Fence.

***

Tạm biệt nữ hoàng, Hana quyết định sẽ đi dạo một vòng cung điện cho khuây khỏa gân cốt trước khi đến gặp Yuki. Nghe nói Yuki là người hoàng tộc, lúc mới quen Hana cũng phần nào đoán ra thân phận anh không hề đơn giản, từ cách ăn mặc tới lối hành xử, trông Yuki giống y hệt một vị vua, một vị vua lạnh lùng tự kiêu, nhưng trái tim ngập tràn nắng ấm. Hana không biết anh đối xử với người khác thế nào, nhưng đối với cô, anh không bao giờ tỏ ra xa lạ.

Miên man chìm vào suy nghĩ, bỗng vai trái Hana bị ai đó túm mạnh, kéo quay ngược lại. Cô hốt hoảng trợn mắt, võng mạc đen in hằn hình ảnh chàng trai tóc đỏ khôi ngô đẹp lộng lẫy, nhất thời, cô chết lặng, cả cơ thể như bị dính bùa đông cứng.

Không nén nổi sự ngạc nhiên, Haru vui mừng khôn siết ôm chầm lấy Hana vào lòng, ngậm ngùi cuốn chặt cô như thể muốn khẳng định cô không phải ảo giác.

- Zina, là em. Đúng là em rồi, em còn sống sao? Anh nhớ em rất nhiều, anh nhớ em lắm, Zina ạ ... - Haru thốt, giọng nghẹn ứ hơi thở dồn dập, vòng tay ôm Hana trở nên yếu ớt và run rẩy.

Mất vài giây định thần, Hana chợt giật nảy mình, xem xét tình hình mình vướng phải. Anh chàng đẹp trai này gọi cô là Zina. Hình như anh ta nhận lầm người. Dùng hết sức bình sinh đẩy Haru ra khỏi cơ thể, Hana mím môi lùi xa anh vài bước dài, giơ hai tay ra hiệu anh nên đứng im tại đó.

Haru ngơ ngác toan tiến lại gần cô, sự khấn khởi bùng cháy trong lồng ngực anh như dâng cao tới đỉnh điểm. Bất chợt, Hana lên tiếng phá tan niềm vui cuồn cuộn không điểm dừng của Haru.

- Xin lỗi, tên tôi là Hana. Tôi không phải cô Zina gì đó mà anh nói.

- Z... Zina ... em bị sao vậy? - Haru bàng hoàng bước đến cạnh Hana, đôi mắt và khóe môi tắt ngấm nụ cười rạng.

Sợ hãi càng lùi xa anh hơn, Hana lắc đầu khẳng định chắc nịch.

- Nghe này anh gì, tôi ... là Hana. Anh nhận lầm người rồi. Tôi không quen anh.

- H... Hana? - Haru nheo mày, trái tim và sự vui vẻ như bị tạt gáo nước, ướt sũng và dập tàn.

Hana gật gù như chắc chắn thêm. Bao nhiêu hân hoan hạnh phúc mới đấy còn hiện hữu, nay đã hóa bụi bay đi, Haru thẫn thờ ngẩn người trong chốc lát, từ từ tiếp nhận sự thật cô gái tóc nâu trước mặt không phải Zina. Có lẽ anh nhầm lẫn, hoặc Zina đang trốn tránh anh nên vờ mất trí nhớ?

Khoác lại vẻ mặt lãnh đạm thường trực, Haru nghiêm nghị nhíu mày dò xét Hana một vòng từ trên xuống dưới, khóe môi thì thầm thuật xâm nhập ý nghĩ, hòng kiểm tra xem cô là giả bộ hay nói thật. Vài phút sau, hàng lông mày của Haru càng nhíu sâu, như thể sắp dính vào nhau. Niềm hy vọng vụt tắt, trái tim thôi rộn ràng, Haru buồn bã nhếch môi, tự cười nhạo bản thân thực ngu ngốc. Rõ ràng Zina đã ra đi, vậy mà anh vẫn trông chờ vô giấc mơ ảo diệu ấy.

- Cô tên gì? Hình như tôi chưa gặp cô trong cung bao giờ. - Haru bâng quơ hỏi, bàn tay khẽ day day hai chán.

- Hana Miyano. Tôi vào cung theo lệnh nữ hoàng, cách đây hai tiếng. - Hana bình thản trả lời, ánh mắt không ngừng dán vào bộ dạng bất cần của anh chàng đẹp trai tóc đỏ.
Động tác day trán của Haru bất giác khựng đứng, cậu trợn mắt nhìn Hana chằm chằm, đồng tử đỏ rực như lóe lên tia sáng rỡ.

Hana Miyano, vào cung theo lệnh nữ hoàng. Rốt cuộc cô gái này là ai? Sao lại có ngoại hình giống Zina đến từng milimet như vậy? Chẳng nhẽ sự biến mất của Zina ngày hôm đó có ẩn chứa bí mật gì mà cậu không biết?

Càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không ổn, Haru trầm ngâm giây lát, sau đó cắn môi quyết định phải tìm ra bí mật nơi cô nàng Hana trong Zina này. Nhanh chóng huýt sáo gọi ra tấm thảm thần yêu quý đỏ thẩm, Haru nhảy phốc lên thảm, ra lệnh nó hãy bay thật cao. Hana ngu ngơ ngoái đầu nhìn Haru đang lao về phía mình, sợ hãi nhắm mắt quay mặt, chưa đầy vài giây sau, vòng eo cô như bị ai đấy ghì chặt, nhấc bổng rồi kéo vào lòng siết mạnh.

Choàng mở mắt há hốc miệng, Hana bàng hoàng khi thấy mình đã hòa lẫn với từng chùm mây ráng mật hoàng hôn, thân thể nép gọn trong vòng tay chàng trai tóc đỏ. Nhếch môi cười ngạo nghễ, Haru nhe răng gườm giọng đe dọa, hòng không cho Hana có cơ hội phản kháng.

- Độ cao một nghìn mét, nếu em không muốn tan xương nát thịt thì im lặng đứng sát cạnh tôi. Tôi không thích giỡn, gọi tôi là Haru. Haru Natakira.

Dợm đẩy chàng trai vô duyên tránh xa mình, Hana tái mặt sau khi nghe anh ta dọa dẫm, bàn tay định nới lỏng nay bỗng dưng bám chặt hơn. Mím môi thầm nguyền rủa, Hana tức tới lộn ruột nhưng không thể làm gì, gã thần kinh như tên Haru này nếu cô càm ràm trách móc không khéo hắn sẽ cho cô rơi tự do, bay như chim cánh cụt. Dù có chán đời hay thèm chết, ít nhất cô cũng chọn cách nào đó thật nhẹ nhàng, huống hồ cô vẫn muốn sống đến trăm tuổi, bởi lẽ đó nên cô không dại chi mà chọc vào gã điên tóc đỏ Haru.

Đợi khi cơn giận của Hana đè xuống, Haru mỉm cười lén liếc trộm cô, mái tóc nâu thơm mùi bồ kết hòa lẫn với gió lâu lâu lại vuốt ve khuôn mặt cậu một cách tình cờ. Là mùi của tóc Zina, Haru anh nhớ mãi hương tinh dầu dịu nhẹ từng phả lên mũi mình mỗi khi đi sát cô nàng Zina ngày trước, cái mùi dìu dịu mà mát cả lòng, cái mùi tinh khiết víu lại trong tim, dù là một trăm năm hay một nghìn năm nữa, Haru sẽ không bao giờ quên được mùi hương ấy.

- Chúng ta quen nhau sao? - Bất chợt, Hana thì thầm trong cuống họng. Giọng cô nhỏ xíu, nhưng đủ để lọt vào tai chàng trai phía sau.

Giật mình buông lỏng vòng tay ôm Hana đằng trước, Haru kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lóe tia mong chờ.

- Sao em lại hỏi vậy?

- Chỉ là tôi thấy anh rất quen, kiểu như từng gặp ở đâu đấy, nhưng mà tôi không thể nhớ nổi. - Hana cười xòa, trả lời thành thật.

Đúng là cô không biết anh chàng tóc đỏ bên cạnh, nhưng trong đầu Hana luôn tồn tại mang máng những hình ảnh mờ nhạt, cái thực cái hư, giống như khi cô gặp Yuki ở ngọn đồi núi Waldze, cô cứ ngỡ mình đã quen anh từ rất lâu rồi, và giờ lại là Haru. Rốt cuộc giữa cô và bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô không nhớ được? Đầu cô cứ mãi trống rỗng, mù mờ, tựa hồ con đường bin sương trắng nuốt chửng.

Buông tay khỏi vòng eo Hana, Haru lặng người mặc cô hòa mình giữa mây gió, sắc mặt Hana khẽ dịu đi lạ kỳ, cô thở dài nhắm hờ đồng tử đen đặc, nhập nhoạng trong đầu là vô số mảnh ghép rời rạc cắt xén.

Đến lúc mặt trời ngoan ngoãn nằm im dưới chân núi, Haru ra lệnh cho thảm thần đáp đất, giúp Hana hạ cánh an toàn.

Nhá nhem tối, Haru tận tình đưa cô về tận phòng nghỉ ngơi theo đúng tờ giấy Hana đưa, bởi cô là lần đầu vào cung, đường lối chưa rõ, quen biết thì chẳng có ai, nếu làm phiền người khác coi vẻ không ổn, sẵn tiện cùng hướng về phòng Haru nên anh phụ cô tìm phòng nữ hoàng ban tặng.

Nhoẻn miệng cười thoải mái, Hana cúi đầu chào Haru, dáng điệu vô cùng lễ phép, vài sợi tóc nâu bị gió bết nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, Haru nhướn môi, nụ cười lúc ẩn lúc hiện. Gạt đi những lọn tóc bướng bỉnh trên gương mặt thân thuộc, tim Haru nặng trĩu đau đớn.

Hana gượng gùng tạm biệt Haru lần nữa, song vội vã chạy biến vô phòng.

Ánh sáng Atenist dịu dàng như nước hồ mùa thu, êm ả mà sóng sánh. Haru kéo dài nhịp thở, mái tóc đỏ đung đưa theo hướng gió lên. Chăm chú nhìn cánh cửa vừa đóng kín, anh mím môi rời bước chân.

***

Nửa đêm, cái lạnh sương muối như thấm vào khí quyển dày đặc. Hana thay đồ ngủ chuẩn bị trùm chăn đánh giấc. Tiếng gió hú văng vẳng trong tầng không rỗng trống. Bỗng, cửa phòng cô khẽ vang lên âm thanh cốc cốc lạ kỳ.

Hana bấm bụng đội chân trần xuống giường ấm, hơi lạnh từ đất khiến da gà cô nổi rần rần. Khi cửa vừa hé nho nhỏ, đột ngột xuất hiện một sợi xích bạc lớn luồn qua khe hở cuốn chặt lấy cơ thể Hana. Cô hoảng hốt hét lớn cầu cứu, làn da nhức nhối tê liệt.
Lời kêu cứu chưa lọt khỏi miệng, sợi xích lớn liền thô bạo bóp ép Hana, gắng nâng hàng mi hoa mờ, cô dần dần lịm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net