Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tết Thượng Nguyên, trên đường nơi nơi đều treo đèn lồng xinh đẹp, có không ít người qua lại đoán chữ, giải đố, Mật Nhi chen vào, nhìn đến trên hoa đăng trong đó viết một câu thơ "Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có sánh cùng nhau."

Cuối cùng Mật Nhi muốn Lệ Nhuận Du mua chiếc đèn lồng đó.

trên đường về, Mật Nhi hỏi "Tướng công, chàng có biết hai câu thơ này có ý nghĩa gì không?"

Lệ Nhuận Du khẽ cong môi, cuối cùng lại nói "Tự nàng đoán xem."

Chỉ có bản thân mới nghiệm ra ý nghĩa trong đó, ngầm hiểu, hiểu thấu đáo, mới hiểu được tình ý, nhớ thương ẩn ý trong câu thơ.

Mật Nhi lại bám lấy cánh tay hắn cầu xin "Tướng công ~"

Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, tim Lệ Nhuận Du mềm nhũn, đem người ôm đến trong ngực "Nha đầu đừng khóc, tướng công hôn hôn nàng."

Hai người ngọt ngào chịu không nỗi, nếu là ở chỗ nhiều người nhất định sẽ nhận lấy bao nhiêu ánh mắt khác thường, nhưng Lệ Nhuận Du lại chọn ngồi nơi ít người yên tĩnh, ở nơi rừng cây rậm rạp mà đem kiều thê đè xuống dưới đau đau nàng một phen, mắt thấy côn thịt giữa hai chân lại muốn đứng thẳng lên, miệng nhỏ của Mật Nhi đỏ bừng có chút sưng, bên dưới mặt đất cứng rắn lại thương tiếc cho nàng, cho nên công đạo vẫn nằm trong tay nàng thôi.

Chờ hai người quần áo chỉnh tề đi ra khỏi nơi ẩn nấp, đầu đường vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, Mật Nhi đem lồng đèn lắc lư trước mắt, ánh sáng trên đèn in bóng xuống mặt đất nhiều hình dạng khác nhau đầy hấp dẫn, khóe môi vẽ ra một đường cong cười khúc khích.

một đường đi thẳng càng là liếc mắt đưa tình, sợ người đi đường không biết được quan hệ của hai người, Lệ Nhuận Du tâm tư cẩn thận, tự nhiên sẽ nhật được tầm mắt nhìn lên trên người Mật Nhi rất nhiều, trong lòng là tràn đầy không tình nguyện, đè nén lại vẻ nhu tinh vào lòng, chỉ ở trong tay áo lén lút xoa nắn bàn tay nhỏ của nàng.

SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ

Mật Nhi má phấn môi son, dàng người phong lưu, đặc biệt là đôi mắt tựa sao trời chăm chú nhìn Lệ Nhu Du, khó nén được các cô nương nhà khác yêu thích, che khăn e thẹn nhìn nàng.

Thậm chí có nam nhân lớn mật ghé mắt nhìn nàng chăm chăm, hoặc là khinh thường, không thì tò mò, Lệ Nhuận Du không chấp nhất, coi như chốn không người nhẹ véo chớp mũi của nàng, thấp giọng nói"Nhìn xem nàng câu dẫn không biết bao nhiêu linh hồn bé nhỏ của người khác đi mất rồi."

Mật Nhi mỉm cười hỏi "Trong đó có tướng công không?"

Lệ Nhuận Du "Nếu không thì sao?"

Mật Nhi cong môi cười, má hồng xinh xắn, dung nhan đẹp ngời, giống như không dính chút khói bụi nhân gian.

Đáy mắt Lệ Nhuận Du tối sầm lại, trong mắt nổi lê trận lửa yêu thương nồng cháy, lại thấy tiểu nương tử giả trang thành thiếu niên, dường như có phát hiện gì mới, cười hì hì kéo hắn chen vào đám người mà nhìn ngó.

thì ra đầy đường đang có sư phụ già giang hồ mãi võ, không là đập đá lớn trên lòng ngực, hay là vượt nóc băng tường, cũng không giống như ảo thuật giang hồ, mà chính là biểu diễn khẩu âm.

Bắt đầu là bắt chước tiếng trẻ nhỏ khóc nỉ non, bén nhọn, chọc cho người xem cười vang, dần dần âmđiệu chuyển sang trầm thấm, hùng hồn như có thiên binh vạn mã lướt qua.

Chiến trường gươm đao, giết chóc tựa hồ như diễn ra trước mắt, nhất thời mọi nơi không tiếng động, trực tiếp chờ đợi sư phụ già biểu diễn xong hồi lâu mới vỗ tay reo hò, tựa như sấm nổ.

Tuyệt kỹ này biểu diễn kết thúc cũng đã kiếm đầy bát tiền, náo nhiệt qua đi, sư phụ già tạm dừng nghỉ ngơi, lại thấy hai vị khác quần áo phẳng phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ.

"Sư phụ quá hay!" Thiếu niên xinh đẹp vỗ tay cười.

Nam tử lớn tuổi thì đến thả một thỏi bạc trước mặt sư phụ già, cười nói "Sư phó là người có căn cơ?"

Sư phụ già nhướng mày "Có chuyện gì?"

"Sư phó đã có tuyệt kỹ thế nàu, phải nằm đầy đường biểu diễn thế này chẳng phải quá lãng phí?" Đón ánh mắt già của ông, Lệ Nhuận Du hơi mỉm cười, chỉ nói "Nếu ngày sai có chuyện cầu cạnh, khó tránh khỏi quấy rầy chỗ ở của sư phó, nếu có mạo muội xin thứ lỗi."

Chờ sư phụ già trước mắt tránh ra, Mật Nhi hỏi "Tướng công, vừa rồi chàng nói lời kia có ý gì?"

Lệ Nhuận Du lại xoa xoa đầu nàng "hiện tại chưa thể nói."

hắn không thể nói, đó thật sự là không thể nói. Mật Nhi cũng không hỏi nhiều, lơ đãng đi ngang qua quán ăn đông đầy người đến, trên bảng hiệu viết "Long Dương quán."

Mật Nhi khó hiểu ý nghĩa này, lại bị ồn ào náo nhiệt bên trong hấp dẫn, bước chân không khỏi chuyển vào trong.

"Đường bên này." Lệ Nhuận Du lại một tay đem nàng kéo về bên người, Mật Nhi nhìn cái quán ăn hiệu Long Dương quá, nhỏ giọng nũng nịu với hắn "Tướng công, chúng ta vào đi chơi đi."

Nơi này rốt cuộc không phải là nơi người đứng đắn đi vào, Lệ Nhuận Du tuy phong lưu tuấn nhã trong tận xương cốt nhưng vẫn duy trì giả vờ đứng đắn như con cháu thế gia.

Nơi này rốt cuộc cũng là nơi người đứng đắn nên đi vào, mặc dù hắn phong lưu văn nhã nhưng trong tận xương cốt, hắn vẫn còn mang cốt cách con cháu thế gia.

Nhưng khi thấy được Mật Nhi với dáng vẻ đơn thuần mà đầy quyến rũ, mang theo nhút nhát e dè khônglòng toan tính, nhìn nàng đang trong mong ngay trước mắt, hắn liền cảm thấy luyến tiếc, lòng lại ngứa ngáy khó nhịn.

Thành Thượng Dương không gò bó quy củ, tiểu thư khuê nữ đều có thể xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa dạo phố, đối với nam nhân lại càng không câu nệ, đặc biệt là nơi mua vui, hoặc là các tửu lâu luôn có mộtnhóm tiểu quan, nhìn là biết là nam nhi ăn mặc như nữ tử, liếc mắt đưa tình. Quần áo rộng rãi, phanh ngực, lộ ngực, da thịt so với nữ tử càng trắng mềm hơn.

Thấy Mật Nhi tò mò nhìn quanh, Lệ Nhuận Du đưa tay che mắt nàng lại, Mật Nhi muốn kéo xuống, lại bị bàn tay chàng đi theo ống tay áo đi vào xoa nắn một phen, lúc này mới không nguyện ý mà nghe lời chàng.

Hai người vừa đi vào, nhóm tiểu quan kia liền vất ánh mắt trông mong mà nhìn họ, một người là thiếu niên tươi cười đầy quyến rũ, một người là nam nhân cao lớn anh tuấn, tư sắc tuyệt hảo, nhìn khí sắc trên mặt liền hiểu được bọn họ trên giường vô cùng phong lưu.

đang chuẩn bị đoạt lấy mối làm ăn này, lại thấy nam nhân lớn tuổi kia bổng nhiên che kín đôi mắt của thiếu niên nọ, đôi mắt hẹp dài tỏ rỏ thái độ bất mãn, trong mắt tràn đầy mùi vị dấm chua nồng đậm.

Tốt, hóa ra là vị này cùng thiếu niên nọ giả hoàng hư phương, phía dưới lộ ra phần mềm mại của nữ nhân.

một nhóm tiểu quan thầm than đáng tiếc trong lòng, khéo quạt ngồi lại tại chỗ.

Trong phòng huân hương ấm áp, lục tục mang lên món ngon rượu tốt thơm nồng, đôi mắt hẹp dài của Lệ Nhuận Du tuy là không có lúc nào là không nhìn chăm chăm Mật Nhi, nhưng vẫn bỏ qua đáy mắt đầy kinh ngạc của Mật Nhi khi nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn lên.

Hoang mang, kinh ngạc nhanh chóng qua đo, Mật Nhi vô ý làm đổ chén rượu, đổ đầy trên quần áo, tiểu nhị nói " Tiểu nhân đưa khách quan đi rửa tay."

Mật Nhi đang muốn gật đầu, lại nghe được Lệ Nhuận Du nói "không cần, ngươi đi xuống trước đi."

SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ

Trước khi đi ra, tiểu nhị nọ lại liếc mắt nhìn Mật Nhi một cái.

Cửa vừa đóng lại, Mật Nhi liền thu hồi ánh mắt, đã bị Lệ Nhuân Du ôm lấy đặt trên đùi chàng, lại bị chàng tách hai chân ra kẹo bên hông chàng, chậm rãi cởi nút thắt cổ áo, đem núi đôi mềm mại phóng thích ra ngoài, trong miệng lại ngậm lấy bàn tay dính đầy rượu của nàng, đem đầu ngón tay, liếm sạch chỉ còn dính lại nước bọt trong suốt mới chịu bỏ qua.

một phen âu yếm qua đi, Mật Nhi mềm mại nằm trên vai chàng, tóc đen hơi loạn, hai mắt mơ màng, mày đẹp chợt nhíu lại, chưa nói ra lời đã bị Lệ Nhuận Du phát hiện nàng có gì đó không đúng, vội vàng hỏi "Làm sao vậy, nha đầu?"

"Bụng trướng căng." Mặt đẹp của Mật Nhi ửng đỏ, giọng nói có chút nhỏ. "Muốn đi ngoài."

Lệ Nhuận Du nghe xong, liền ôm nàng đứng dậy hướng đi ra ngoài, Mật Nhi nhanh ngăn chàng lại "Tự thiếp đi."

Lệ Nhuận Du nhíu mày "Bên ngoài tối đen, lạc đường thì làm sao?"

Mật Nhi cắn lấy chớp mũi chàng một cái "Chàng cũng thật là dính người."

Cuối cùng vẫn là Mật Nhi tự mình đi nhà xí, lại đi dến chỗ yên tĩnh không người, thổi một tiếng huýt sao dài, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.

"Ca ca!" Vừa thấy chính là tiểu nhị mang thức ăn khi nãy, Mật Nhi cười hì hì nhảy qua nhào vào lòng hắn.

"Nha đầu ngốc, còn không sợ để người khác thấy." Lão tam kéo nàng ea, ngoài miệng tuy là nhẹ nhàng quở trách nhưng trong mắt lại đầy ý cười xem xét nhìn nàng.

SPONSORED / ĐƯỢC TÀI TRỢ

đã nữa năm chưa gặp nàng, không phải không nhớ, chỉ là thời cơ chưa đến, khi nãy lúc mang thức ăn lên nhân cơ hội đánh giá Lệ Nhuận Du một chút, khí sắc so với nữa năm trước đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt hắn cơ hồ đều đặt trên người muội muội nhà mình, có thể thấy được là hắn thật lòng thích nàng.

"Ca thấy Lệ Nhuân Du rất thích muội, này đối với chuyện báo ân mà nói là chuyện tốt, có điều ca ca cũng nhắc nhở muội" Lão tam dùng lời thâm thúy mà nói với nàng "Muội đến nhân gian chủ yếu là đến báo ân, có thể thương hắn nhưng tuyệt đối không được lún sâu vào, muội với hắn, người yêu khác biệt, có thể giấu hắn cả đời, trăm năm sau, không phải là hắn lại làm muội thương tâm sao."

Mật Nhi nhỏ giọng nói "Muội có thể đi tìm kiếp sau của chàng ấy."

Nghe thấy lời này của nàng, lão tam không khỏi lấy tay ấn trán nàng, "nói bậy, muội còn nghĩ muốn đem cả đời cùng đặt trên người hắn sao?"

"Muội vui."

"Có gan thì lặp lại lần nữa."

"Muội nói cái gì sao?" Mật Nhi gãi gãi đầu lại nói "Ca ca, ca còn chuyện gì khác không, không có thìmuội đi trước, Lệ Nhuận Du còn đang chờ muội."

Lão tam đưa tay nắm lấy cổ áo nàng "Gấp cái gì, chuyện chính còn chưa nói xong với muội đâu." Lại nói" Nhớ kỹ, sự cố ba năm trước trượng phu muội gặp phải không đơn giản như vậy đâu, muội cẩn thận một chút."

"Đa tạ ca ca!"

Lão tam nhìn dáng vẻ chạy trốn của nàng, lắc đầu thở dài, quả thật nữ tử lớn rồi không giữ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net